Star

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gì thế này? Mọi người mau nói gì đi chứ!"
Không khí tĩnh mịt bao trùm khắp xe. Dĩ Thâm đang lái, thỉnh thoảng quay đầu ra sau mà trắc lưỡi. Hai thành viên trong nhóm đã ra đi. Nét kinh hoàng hiện rõ trên gương mặt của mỗi người. Tử Đàn ngồi sát Thương Tiêu, cô đã nín khóc, nhưng đôi mắt nâu nhạt vẫn mở to kinh hoàng đẫm nước. Thương Tiêu đẩy đầu cô vào vai anh, ngồi thấp xuống cho cô tựa.
"Thôi mà Tử Đàn, chuyện đã qua rồi. Bây giờ chúng ta lo cho bản thân mình vẫn tốt hơn." - Mạc Sênh đặc nhẹ tay lên vai cô, vỗ về. Tử Đàn nhìn, gật nhẹ đầu.
"Tiểu Na đã cứu tao..." Tử Đàn gục mặt xuống, cố nhịn những cơn nức nở đang dâng trào. Cô nấc lên từng hồi, nhớ lại nhiều kí ức đẹp với Tiểu Na.

Tiểu Na là quà tặng sinh nhật của bố mẹ cho cô năm cô 10 tuổi.
Tiểu Na lớn lên cùng với cô.
Tiểu Na là người bạn thân nhất mà cô có thể thoải mái trò chuyện.
Tiểu Na là người thân của cô, là một phần của gia đình cô...
Tiểu Na đã cứu mạng cô, mặc dù cô chưa làm điều gì thật sự tốt cho nó.
Tiểu Na đã chết không toàn thay, dưới hàm của bọn xác sống...
Tử Đàn dần dần chìm sâu vào giấc ngủ, giữa cơn mệt đang dần xâm chiếm tâm hồn cô.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy, một chàng trai nhỏ trong bộ đồ đen trắng, đôi mắt nâu mơ màng quen thuộc đang đứng dưới gốc cây hoa sữa.
Cô chợt nhớ đến Na.
Chàng trai xoay người, nhìn cô, mỉm cười. Nụ cười như nắng, hòa quyện vào từng cánh hoa mềm mại cuốn theo chiều gió, xoáy đều hất tung lên trời...
"Sống tốt nhé!"
Âm thanh duy nhất cô nghe được trong lúc giấc mơ bắt đầu biến mất. Khung ảnh mờ nhạt, hiện hữu bất thường, rồi tất cả vỡ tan, như chưa từng tồn tại trả cô lại với hiện thực phũ phàng.

Tử Đàn tỉnh giấc giữa buổi chiều chạng vạng, trong xe tràn đầy nắng hạ. Cô nhìn xung quanh với đôi mắt ướt đẫm khi mới thức dậy. Chẳng có ai. Balo của mọi người trên xe vẫn còn đó. Cô gấp áo khoác được trùm cẩn thận trên người cô lại. Tử Đàn ngồi dậy, nhẹ nhàng đi xuống xe.
"A! Tử Đàn thức rồi à!" Trương Giác ngồi trên nóc xe, khẽ gọi.
"Bọn họ đâu rồi?" Tử Đàn hỏi, Trương Giác chỉ tay về phía dòng sông, nơi mọi người đang bắt cá và nấu thức ăn.
"A! Tỉnh rồi à?" Ngọc Nhi cầm một chùm cá lủng lẳng vài con trên tay, vẻ vui mừng hớn hở khoe với Tử Đàn. Thương Tiêu và Dĩ Thâm từ đằng xa xách một thùng nước to đi lại.

Tối hôm ấy, nhóm qua đêm ở một dòng sông vừa tìm được. Tất cả mọi người vây quầng bên ánh lửa hồng, tưởng niệm hai thành viên vừa mất của nhóm.
"Tào Phi với Ngọc Nhi gan dạ thật, dám cầm kiếm ra giết bọn nó luôn." Y Lan khen ngợi. Ngọc Nhi mỉm cười, tinh nghịch bảo:
"Tên ngốc đó đã bị tao thuyết phục, chúng ta đều muốn giải thoát cho Liêm mà, cách duy nhất!"
"Mà hình như các cậu có tài dùng kiếm nhỉ" Trương Giác vừa nhai thịt cá, vừa nói. Tào Phi cười nhẹ, xoa xoa vết thương của Mạc Sênh ngồi bên cạnh:
"Tớ và Ngọc Nhi chung lớp kiếm đạo, có cả Mạc Sênh."
"Ra vậy, nhắc mới nhớ, Nguyệt Khuê bắn cung cũng tuyệt lắm."
"Khuê là vận động viên bắn cung đại diện cho trường mình đi thi đó, không nhớ à." Ngọc Nhi lên tiếng. Nguyệt Khuê vẫn bưng chén súp húp, không phản ứng.
"Chưa kể tới Thương Tiêu và Dĩ Thâm bắn súng như phim!" Khương Duy vừa húp súp, vừa nói. Cả đám đều dồn ánh mắt về hai người. Dĩ Thâm đưa tay lắc lắc, nhún vai cười mà nói
"Ba mẹ của tôi và Thương Tiêu là cảnh sát nên tụi tôi cũng được huấn luyện đôi chút"
Cả đám ồ lên một tiếng, mọi người vui vẻ hẳng lên. Tử Đàn cùng cười với tất cả mọi người, lòng vẫn còn vương vấn nỗi buồn.
"Tử Đàn cũng ghê lắm nha, cầm kiếm chém điên cuồng" Khương Duy đặt chén xuống, nhìn Tử Đàn với khuôn mặt làm xấu nhằm chọc cười cô. Tử Đàn cười, dựa lưng vào cạnh Thương Tiêu ngồi kế bên.
Thương Tiêu ngồi cạnh Tử Đàn, nghiêng đầu xuống thấp hỏi cô:
"Còn buồn không?"
"Sao lại không được?" Tử Đàn lắc đầu mỉm cười.
Cô đặt chén súp xuống, ngay lúc mọi người ăn xong, khuôn mặt nghiêm nghị hỏi:
"Các cậu sao lại đến được nhà tôi để cứu tôi?"
Mọi người xung quanh đều nhìn nhau, rồi họ gật đầu với nhau. Rồi Khương Duy bắt đầu nói:
"Thật ra chuyến cắm trại này thời gian tập trung rất sớm, lúc 3 giờ sáng."
"Tôi được báo là 7 giờ cơ mà." Tử Đàn bất ngờ.
"Cậu có nhớ hôm nay là ngày gì không Tử Đàn? Chúng tớ chuẩn bị sinh nhật cho cậu đó."
Tử Đàn cảm động, không nói nên lời. Dĩ Thâm tiếp lời của Khương Duy:
"Chúng tớ tập trung lại nhà của Y Lan từ rất sớm, thời gian đó bệnh dịch đã bắt đầu tràn lan với tốc độ rất nhanh. Rồi bố mẹ của Y Lan..."
"Bố mẹ của Y Lan làm sao?"
Y Lan ngồi rưng rưng nước mắt, dựa vài vai Trương Giác, nghẹn ngào mà nói tiếp:
"Để bảo vệ tụi mình, ba và mẹ đã hi sinh để nhường đường cho chúng mình chạy thoát."
Tử Đàn cảm thấy nhói trong lòng. Cô lấy tay đặt lên trán nhắm chặt mắt, kìm nén cảm xúc. Trương Giác đặc choàng tay qua vai Y Lan an ủi. Dĩ Thâm nói tiếp:
"Những chuyện đó bỏ qua một bên đi, giờ chúng ta sẽ bàn kế hoạch để tiếp tục sống sót."
Nói rồi, Dĩ Thâm nhìn về phía Khương Duy gật đầu, Khương Duy lấy ra một tấm bản đồ lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net