Star

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạm y tế là điểm dừng đêm hôm đó của nhóm Tử Đàn, vì Tử Đàn và Mặc Sênh thật sự rất cần thuốc để điều trị căn bệnh, và một điều quan trọng cả đám tình cờ biết rằng: những con quái vật ấy thật sự rất "điên" và kéo theo bầy khi vào buổi tối.
"Ai...go......Thật là một ngày mệt mỏi!" - Trương Giác bê vài cây súng ra, thở dài than vãn.
"Thật may vì chúng ta làm tốt ấy, chứ không là bị nhai sống hết rồi." - Ngọc Nhi ôm giỏ thức ăn đi theo sau lưng Trương Giác, vừa nói vừa run run bờ vai, tỏ khẽ rùng mình khi nghĩ tới cảnh tượng đó.
"Ai da... thế sao? Vậy mà tớ cứ tưởng là chết đến nơi khi cậu giành lái xe đấy!"- Dĩ Thâm đặt tay lên đầu Ngọc Nhi xoa xoa. Ngọc Nhi hất tay hắn ra, vẻ mặt cau có, phồng cặp má phúng phính lên. Dĩ Thâm cười trừ, có lẽ rằng hắn nghĩ cô trông dễ thương hơn khi giận.
"Á chà, tên này bây giờ còn có sở thích xoa đầu con gái nữa đấy!" - Trương Giác cầm óng nhòm nhìn xung quanh, giọng điệu như quở trách Dĩ Thâm. Y Lan bật cười khi nghe giọng điệu ấy. Tào Phi cùng Mặc Sênh cầm một vài khẩu súng và dao quân đội xuống xe. Có lẽ Mặc Sênh đã ổn hơn với vết thương trên mặt. Nguyệt Khuê cầm cánh cung của mình trầm ngâm đi xuống xe.
Tử Đàn nằm trên vai Thương Tiêu. Anh cõng cô xuống xe, đi vào theo những người đằng trước. Trên đường vào nhà chính của trạm, Tử Đàn nheo mắt hỏi Thương Tiêu:
"Này, có cần thế không, bỏ tao xuống đi"
"Như thế này cho chắc ăn, cứ nằm yên trên đấy"
"Tên ngốc này, thật sự hết nói nổi mà" - Tử Đàn mỉm cười giọng yếu ớt.
"Thương Tiêu này, tao cảm thấy thật sự rất may mắn."
"Huh? Tại sao?"
"Nhóm chúng ta vẫn là nhóm chúng ta nhỉ, cho dù có bao nhiêu khó khăn...." nói chưa dứt lời, Tử Đàn ho vài cái, cổ họng cô như bị thiêu đốt.
"Ừm, tao hiểu mà.." Thương Tiêu mỉm cười, hướng mắt về phía những người bạn trước mặt. Cảm giác xao xuyến dâng lên trong lòng anh. Không phải là không vui cũng không phải là không buồn. Chắc là cảm giác tự hào nhỉ? Tự hào vì chúng ta là những con người mạnh mẽ, cho dù có bao nhiêu khó khăn, nụ cười và sức sống của chúng ta vẫn không thay đổi. Vẫn hồn nhiên và không bao giờ phai nhạt. Anh khẽ quay đầu đằng sau, Tử Đàn đã ngủ gục từ bao giờ. Chắc rằng cô vẫn cảm thấy giống anh chứ? Cảm giác mạnh mẽ này? Đây là tuổi trẻ chăng?

"lúc đó em đã gục trên vai hắn ta với cảm giác nhẹ nhõm lạ thường, nhưng em chỉ nhớ rằng, hoàng hôn hôm đó thật sự rất đẹp!"
***********************

"Được rồi, có lẽ là người ta đã tị nạn hết hay gì rồi, ở đây chẳng thấy xác sống nào. Nhưng nguy hiểm vẫn luôn rình rập bất cứ lúc nào nhé, hãy cẩn thận."-Dĩ Thâm căn dặn mọi người. Khương Duy nói:
"Nơi này chỉ là một trạm y tế nhỏ thôi, bình thường hình như đã rất vắng người rồi, với lại hình như người ta cũng chạy hết khi dịch bệnh phát tán rồi...." anh vừa nói vừa đi lại bàn tiếp tân "thậm chí ở đây cũng chả có người nào..... áaaaaa"
Một con xác sống ngồi trên ghế bỗng nhiên bật dậy gào lên làm tất cả mọi người giậc mình, còn Khương Duy, cậu ấy ngã sóng soài trên sàn. Thật chả biết đáng sợ hay đáng cười nữa. Nhưng nó không di chuyển được, vì có ai đó đã trói nó vào ghế. Đó là xác của một cô y tá, đồng phục vẫn còn đang mặc, và bị một vết cắn ở tay. Ngọc Nhi reo lên:
"Ái chàaa.... hình như ông trời đã tạo điều kiện và cơ hội cho tôi được thí nghiệm, hí hí hí..." cô tinh nghịch tiến lại gần cái xác sống. Bỗng nhiên, Nguyệt Khuê lấy con dao cài ở lưng váy, chọc thẳng một phát vào đầu con xác sống.
"Kìa....!" Ngọc Nhi chán nản nhìn Nguyệt Khuê, cô nhướng chân mày và phình cặp má, làm Nguyệt Khuê phát cười. Nguyệt Khuê bảo:"dẹp cái ý tưởng điên rồ của mày lại đi."
Nếu xét theo tình hình thì họ cần phải thám thính trạm y tế này trước khi đặt chân vào nghỉ ngơi. Dù có mệt mỏi đến mấy đi chăn nữa. Dĩ Thâm bố trí cho một đội gồm ba người đi thám thính trạm, ba người đó là Dĩ Thâm, Ngọc Nhi và Tào Phi vì đều thành thạo sử dụng vũ khí. Một đội là Khương Duy, anh và Trương Giác đi tìm nguồn điện để sinh hoạt, vì hình như tất cả các thiết bị ở đây đều bị tắt nguồn. Nhóm còn lại ở lại giữ đồ và chăm sóc Tử Đàn vì cô còn yếu.
"Tử Đàn ở yên đây nhé, tí nữa tao quay về, nhớ, ở yên đây nhé!" Thương Tiêu đặt Tử Đàn xuống đất. Dặn dò cẩn thận, anh bước đi vài bước đến chỗ đội nhóm của mình, nhưng bất chợt quay lại:
"Ở yên đây nhá!"
"Biết rồi cha!" Tử Đàn đanh mặt lại nhìn Thương Tiêu, rồi khẽ cười vì sự lo lắng của anh. Anh cười với cô rồi đi lại nhận lấy khẩu súng và con dao từ Dĩ Thâm. Mọi người đều trang bị để làm nhiệm vụ.
Dường như mọi người ở đây đã tôn Dĩ Thâm lên làm trưởng nhóm từ lúc nào. Anh căn dặn mọi người cẩn thận, khôn ngoan và hiểu tình hình bây giờ. Anh bảo với ba người họ hạn chế bắn súng lại, bởi vì tiếng ồn sẽ làm chú ý những con quái vật xung quanh.
Chạng vạng. Hai nhóm xuất phát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net