Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáng sinh vui vẻ yeh yeh yeh!!!!

Quảng cáo: mời các nàng đón đọc [Fanfiction] 12 Chòm Sao Và Trò Chơi Vương Quyền của Leo_237_03 nhé! Đây là tác phẩm đầu tay của nàng ấy, và theo thể loại phiêu lưu. Ai thích thể loại này thì đọc và vote cho nàng ấy nhá, ta cảm ơn!

Chúc mấy nàng giáng sinh vui vẻ hê hê!

-----------------------------------------------

----------------------------------


- Thì phải lết từ từ lên thôi chứ còn cách gì đâu!

- Lết bằng niềm tin à, niềm tin của tớ không mạnh như thế đâu! _Thiên Bình chẹp miệng, đoạn, cô nhận ra điều gì đó khi quan sát cái cầu trượt này... chiếc cầu trượt dài tầm gấp đôi cô, hơn nữa nó khá thoải...

- Song Tử, cậu đẩy tớ lên đi!

Thiên Bình khều khều Song Tử, nói tiếp:

- Tớ sẽ nằm úp xuống, cậu dùng lực ở tay, đẩy chân tớ lên, cái cầu trượt này thoải, chắc sẽ làm được!

- À, ý cậu là tớ đẩy cậu trượt lên, nếu may mắn thì cậu bám vào đỉnh trên, sau đó kéo tớ lên theo á? _Song Tử cũng rất chi là hiểu ý Thiên Bình, nhận được cái gật đầu của cô bạn, Song Tử búng tay, cười tự mãn:

- Cứ để đấy tớ lo!

Vụt!

Pặc!

Quả như dự đoán, bằng lực đẩy của Song Tử, Thiên Bình đã bám vào thành công. Cô loay hoay 1 chút mới leo lên được hẳn, giữ chân cố định ở bậc thang, Thiên Bình nhướn người xuống, đưa tay cho Song Tử...

Pặc!

Với chiều cao lý tưởng, thật không khó để Song Tử nắm được tay Thiên Bình, cơ mà...

- Cậu yếu thế Thiên Bình? Hay muốn thừa cơ nắm tay tớ đấy?

- Đói đòn à? Làm như cậu nhẹ lắm vậy! _Thiên Bình lườm Song Tử, cũng tại tay cả 2 ít nhiều đều tiếp xúc với xà phòng trên cầu trượt nên trơn trượt, trò này đúng là khó xơi hơn trò làm bể bong bóng lúc nãy thật.

- Ráng lên, sắp rồi...

Pặc!

Cuối cùng Song Tử cũng bám được thành cầu trượt, cùng với sự giúp đỡ của Thiên Bình, anh đã vượt qua cái cầu trượt hehe...

- Này, không sao đấy chứ, trông cậu phờ phạc quá!

Song Tử lấy khăn lau lau tay trong khi Thiên Bình đang thở hổn hển, dựa người vào cầu thang. Song Tử khẽ nhoẻn miệng cười, đưa tay lau lau tay cho Thiên Bình:

- Hôm nay trông cậu nhiệt tình phết!

- Đồ ngốc, cậu muốn vui chơi vậy còn gì, muốn tớ ủ rũ, không nhiệt huyết à? _Thiên Bình vẫn nhìn anh bằng nửa con mắt, rồi tiện tay giật cái khăn của Song Tử, vặn cổ Song Tử sang:

- Thân mình chưa lau xong còn bày đạt lau cho người ta! _Thiên Bình lèm bèm trong khi đang lau cổ cho Song Tử, không hẳn là quan tâm gì đâu, nhưng bị xà phòng dính lên cổ thì khó chịu lắm. Song Tử bị cái hành động này làm cho bất ngờ, cảm giác như nhặt được tiền khi vừa làm mất, cơ miệng không tự chủ mà cong lên.

Hiện tại, cả 2 đang là couple nhanh nhất của lượt chơi, và đang đứng trước cửa thử thách thứ 10 – cửa cuối cùng... Không biết cửa cuối cùng này là gì, mà Song Tử và Thiên Bình bị tách ra, và cả 2 được đưa vào 2 con đường khác nhau...

- Như vậy có phải hơn không! _Thiên Bình vô cùng thoải mái khi vừa được tắm rửa thơm tho sạch sẽ sau khoảng thời gian lăn lộn từ bùn đất đến nước màu. Bộ đồ cô đang mặc là do trò chơi cung cấp, quần short sọc đen trắng với áo sơ mi trắng đóng thùng, trông khá xinh.

Không biết trong cửa này là gì khi Thiên Bình bị đưa đến 1 cái bàn, trên bàn có 1 tờ giấy trắng và cây bút...

"Chào mừng quý khách đến với thử thách không tưởng cuối cùng – thử thách "Thấu hiểu nhau"!"

Bất ngờ tiếng loa vang lên, như cái tên gọi, ở thử thách này, cả 2 sẽ được đưa ra những câu hỏi về đối phương, điều đó có nghĩa là, mỗi người sẽ trả lời câu hỏi đó dành cho mình và cho đối phương, số đáp án trùng nhau trên 50% sẽ vượt qua ải. Thiên Bình nghe giải thích xong, gương mặt vẫn y như rằng 1 biểu cảm... nhưng... người còn lài thì...

- Nooooo!!!

Song Tử nghe xong thì mặt méo xẹo, không phải anh sợ mình không trả lời đúng với câu hỏi về Thiên Bình, mà là sợ Thiên Bình không trả lời đúng về anh hix hix... Anh thích Thiên Bình, nên biết rất rõ con người Thiên Bình như thế nào, thích gì, ghét gì... còn Thiên Bình, chắc đối với anh chỉ là bạn bè, mà không biết với cái tình bạn từ thưở ấu thơ ấy, liệu Thiên Bình có thấu hiểu anh như anh thấu hiểu cô không... Không suy nghĩ nhiều, nhân cơ hội này để biết coi Thiên Bình hiểu anh thế nào, Song Tử bấm bụng hồi hộp...

15 phút sau...

Cả 2 được gặp nhau để cùng nghe đáp án. Vừa thấy Thiên Bình, Song Tử đã cười tươi rói:

- Cậu yên tâm, ít nhất cũng sẽ được 50%, vì tớ tự tin mình hiểu hết con người cậu hihi!

- Cậu tự tin vậy? Tớ còn chưa hiểu hết mình! _Thiên Bình ảm đạm trả lời.

"Xin chúc mừng couple Dương Song Tử - Hạ Thiên Bình, 2 bạn đã vượt qua cửa này với số điểm 90!"

- What?! _Song Tử trố mắt ngạc nhiên, đến Thiên Bình còn bất ngờ nữa là... khoan đã, cái kết quả này có gì đó sai sai chăng?

Phần Song Tử trả lời về Thiên Bình:

Câu 1: Cô ấy thích trái cây gì nhất? _Đ/án: Sầu riêng.

Câu 2: Bạn và cô ấy gặp nhau lần đầu tiên là khi nào? _ Đáp án: Mới sinh ra.

Câu 3: Chuyện vui nhất mà cô ấy đã kể cho bạn nghe là chuyện gì? Khi nào? _Đáp án: Chuyện vui khi được đến đây cùng ba mẹ, năm 3 tuổi!

Câu 4: Nơi tuyệt vời nhất mà cô ấy và bạn đã tới là? _Đáp án: Sông Ân.

Câu 5: Điều cô ấy không thích ở bạn? _Đáp án: bị gọi là em yêu.

Phần Thiên Bình trả lời về Song Tử.

Câu 1: Thói quen khi ngủ của cậu ấy? _Đáp án: Nằm tư thế chữ đại (Song Tử: Ặccc!!! >o<!!!)

Câu 2: Vị kem mà cậu ấy thích? _Chocolate vị trà.

Câu 3: Đây là lần thứ mấy 2 người đi chơi cùng nhau? _Đáp án: Nhiều quá không đếm nổi.

Câu 4: Cậu ấy có điểm gì thu hút? _Đáp án: Nụ cười và ngoại hình.

Câu 5: Điều mà cậu ấy sợ nhất? _Câu trả lời của Thiên Bình: F.A.

Sai! Đáp án là: sợ thấy Hạ Thiên Bình có chuyện buồn!

- Hmhh...

Thiên Bình có chút ngạc nhiên khi nghe hệ thống thông báo đáp án câu hỏi số 5 về Song Tử. Điều mà Song Tử sợ nhất, cô cứ nghĩ là lẻ loi 1 mình, vì thấy ngày nào cậu ta cũng hẹn hò, nhưng, chính cô cũng không hề nghĩ đến, cô mới chính là nguyên nhân khiến cậu ta sợ...

Sau khi giành giải thưởng là con gấu bông bự chả bá lửa màu trắng và 2 đôi giày thể thao mang hiện Vans. Song Tử và Thiên Bình có ra bờ sông Ân hóng gió 1 chút...

Rì rào... rì rào...

Hoàng hôn xuống, thấp thoáng trên dòng sông mà hòn lửa màu đỏ hồng mập mờ mà huyền ảo, ảm đạm. Giữa bầu khí im lặng này, ta chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi hiu hiu...

- Cậu sợ nhìn thấy tớ buồn? Có làm màu quá không vậy?

Thiên Bình nhìn xa xăm, cất giọng nhàn nhạt, như thể lấy cái cớ này lên tiếng để phá đi bầu khí lắng đọng hiện tại.

- Tớ lại gọi đó là quan tâm chứ không phải làm màu! _Song Tử cười như thể tự trấn an. Cũng 15 năm chờ đợi và âm thầm quan tâm rồi, anh... liệu có chờ đợi được nữa không...

- Thiên Bình này... _Song Tử bỗng trầm giọng, Thiên Bình nhàn nhạt đáp:

- Gì?

- Cậu còn nhớ 15 năm trước, lúc chúng ta mới có 3 tuổi thôi ấy, có 1 lần cậu bị mấy thằng nhóc trong xóm chọc ghẹo á, tớ đã chạy ra đánh nhau với tụi nó và mang thương tích đầy người á, cậu đã chạy tới đưa tớ về nhà, giấu mẹ rồi lui lủi lên phòng, cậu đã xách theo 1 cái hộp, trong đó toàn bông băng, cậu chẳng biết gì, lấy ngay cồn 90 đổ vào vết thương của tớ khiến tớ gào lên như thể bị bể cổ họng á...

- Nhớ, thì sao? _Thiên Bình khẽ cười, nhớ lại cái cảnh năm đó, cô thấy Song Tử thật đáng thương, bị 1 đứa con nít 3 tuổi như cô lấy chai cồn đặc nhất "đổ" vào vết thương, chắc là đau dữ dội lắm.

- Tớ đã thích cậu từ lúc đó rồi!

- Ừ, vậy hả... !!!!!!!!???

Thiên Bình chợt nhận ra có gì đó sai sai, quay sang thì bắt gặp nụ cười mang riêng hiệu "Dương Song Tử", ánh mắt cô vẫn không mấy có biểu cảm:

- Đùa không vui chút nào!

- Tớ không hề đùa, đồ ngốc! Cho tới giờ, tớ càng ngày càng thích cậu, người ngoài nhìn vào đều có thể thấy, cậu không nhận ra sự quan tâm của tớ dành cho cậu sao? _Song Tử cười khẩy, ánh mắt có chút thất thần nhìn theo những gợn dóng lăn tăn của sông Ân. Thiên Bình nhìn cậu với vẻ "sốt cao lắm rồi":

- Cậu đừng lầm tưởng tình cảm bạn thân thành tình cảm nam nữ, không hay đâu!

Nói thì nói vậy, nhưng trong đầu Thiên Bình lại đang suy diễn về những hành động mà Song Tử đối với cô... lúc nào cũng theo ý cô, từ việc nhỏ nhặt nhất như đi ăn, đi chơi, đến cả lựa chọn bạn gái, anh cũng hỏi ý cô. Giờ cô mới nhận ra, có quá nhiều thứ Song Tử chiều theo ý cô 1 cách vô lý, đến cả hình nền điện thoại, mật khẩu của anh cũng đều do cô cài... nếu không phải bạn thân, cô sẽ rất nhanh nhận thức được những hành động thất thường ấy... nhưng 2 đứa quen biết nhau từ nhỏ, nên cũng rất khó để cô nghĩ rằng đây là cái tình cảm nam nữ gì gì đó...

- Tớ biết cậu khó có thể thích ứng với điều này, nhưng chưa bao giờ tớ ngừng thích cậu cả... _Song Tử cười buồn, theo như phản ứng của Thiên Bình, anh cá chắc, cô không thích anh giống như anh thích cô rồi...

Từng biểu cảm trên gương mặt Song Tử, Thiên Bình thấy rõ, biểu cảm trên mặt cô cũng có chút thay đổi, cô cười khẩy, Song Tử à, cậu diễn sâu lắm rồi...

- Vậy chứng minh cậu thích tớ đi, như hôn chẳng hạn!

- Hả? _Song Tử giật bắn người quay sang nhìn Thiên Bình, như không thể tin nổi. Thiên Bình nhếch môi:

- Thấy chưa, có làm được đâu! _Rồi cô vỗ nhẹ vai Song Tử:

- Tớ biết tỏng cái màn diễn tập này rồi, rất thật, tỷ lệ cậu tỏ tình với cô gái nào đó chắc chắn thành công 100%, cứ yên tâm!

- Diễn tập cái gì chứ... _Khóe môi Song Tử cong lên, không nhanh không chậm, anh kéo Thiên Bình vào lòng và trơn tru cúi xuống cắn nhẹ môi cô.

Thiên Bình mắt mở to nhìn Song Tử, cả người như có dòng điện chạy qua, bất động tức khắc. Cảm giác gì thế này, có thừ gì đó như lửa đốt thiêu cháy lồng ngực trái của Thiên Bình, lần này có chút gì đó khó tả so với first kiss của cô, không hẳn là không muốn, nhưng cũng không giống như muốn...

- Dương Song Tử, cậu... _Thiên Bình trân trân nhìn Song Tử khi anh đã thả cô ra, khóe mắt không hiểu sao lại thấy trong trong, cô liền đứng dậy, bỏ chạy khỏi đó. Nhận ra có gì đó sai sai, Song Tử vội vàng chạy theo, không quên ôm theo phần thưởng của Couple Game:

- Chờ tớ với!

.

.

Lãnh gia...

Phòng Thiên Bình...

Rào... rào... rào...

Thiên Bình đã ngâm mình trong bồn tắm gần 1 tiếng đồng hồ, cô cứ xả vòi sen, như người mất hồn cho tới khi giọng của Thiên Yết bên ngoài vọng vào:

- Thiên Bình, đừng ngồi lì trong đó nữa, cảm lạnh đây giờ!

Cạch!

5 phút sau, Thiên Bình bước ra với quần áo chỉnh tề, cô nhiu mắt nhìn con gấu trắng bự chảng trên giường. Thiên Yết lên tiếng:

- Lúc nãy gặp Song Tử ở ngoài, bảo đưa cái này cho em! _Nói rồi anh nhếch môi cười:

- Thằng nhóc đó hành động rồi à?

- Phiền phức! _Thiên Bình làu bàu nhìn con gấu, rồi lảng sang chuyện khác:

- Trên trường sao rồi?

- Vẫn vậy, 1 tuần không đi học mà ở nhà, chắc em khó chịu lắm, cũng hay có Song Tử bị đình chỉ cùng, 2 đứa có thể rủ nhau đi chơi...

- Đừng nhắc tới tên đó nữa! _Thiên Bình lạnh giọng ngắt lời của Thiên Yết, Thiên Yết cười bán nguyệt, nói đầy ẩn ý:

- Thằng nhóc đó khó sống rồi đây!

Nói rồi Thiên Yết ra khỏi phòng Thiên Bình... Nhớ lại khi nãy, đi học về, anh thấy Song Tử đang đứng trước cổng Lãnh gia với con gấu bự chảng trên tay, còn cái mặt thì, chắc không được vào trong đây mà. Nhưng anh không thể tin nổi, là tên nhóc tóc xanh đó đã dám hôn em gái anh, bị vậy là đáng... dù anh mới là người cướp first kiss của con bé... Song Tử đã nhờ Thiên Yết mang con gấu vào trong cho Thiên Bình, coi như để cô ấy sẽ không thấy nhàm chán khi ngủ 1 mình... Chậc, thằng này quan tâm cho con bé quá còn gì... dù có nhăng nhít, tăng động và điên điên nhưng, Thiên Yết cảm thấy Song Tử đáng tin tưởng nhất...

Thiên Bình lăn qua lăn lại trên giường, tên khốn Dương Song Tử, thân thân bạn thân cái đầu khỉ á... Cô nhăn nhó, nhìn vào con gấu trắng kia... rồi bất giác đưa tay chạm môi, ký ức như thực hồi chiều hiện về, cảm giác môi mình bị tên kia ngậm vẫn còn đấy, cô lập tức túm lấy cổ con gấu kia, đấm vào cái mặt nó như đang xả giận... Người làm cô điên và phát hỏa như thế này, chỉ có thể là tên khốn Dương Song Tử!!!

.

.

- Ắt xì!!!!!

- Song Tử, bị cảm rồi à con? _Bà Song Yến lo lắng nhìn thằng quý tử của mình, nãy giờ nó có hắt hơi hoài. Song Tử quẹt quẹt mũi, cười xí xóa:

- Chắc có người nhắc thôi mẹ hehe!

- Còn cười à? Bị đình chỉ học tập 1 tuần mà vui quá ha? _Ba Song Tử mặt hằm hằm nhìn Song Tử, bà Song Yến vội bênh con:

- Cũng tại mấy đứa học sinh kia mà anh, chúng nó xúc phạm tới bé Tiểu Cân như vậy còn, Song Tử nổi nóng cũng là điều bình thường!

- Hừm, vì lý do đó mà nó mới không bị anh xử, nếu không, Song Tử, mày không còn cái răng nào để ăn cháo đâu!

- Dạ, con biết rồi! _Song Tử mặt méo xẹo, rồi chuồn lên phòng. Đóng cửa lại, anh nằm phịch ra giường, tưởng tượng lại viễn cảnh hồi chiều... cái vị mê mẩn ấy vẫn còn trên môi, Song Tử cười khúc khích như 1 thằng bệnh, anh liền lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Thiên Bình

"Cậu đang làm gì vậy?"

" Ngủ rồi hả?"

Chờ mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Thiên Bình rep lại, Song Tử có chút hoang mang, anh lại nhắn tiếp:

"Cậu giận tớ hả?"

Vẫn không có hồi âm, anh cười khổ... Thiên Bình nó giận anh rồi hix hix...

.

.

Lãnh gia...

Thiên Bình đọc xong cái tin cuối, thật muốn bay tới bóp chết Song Tử, cậu ta là giả bộ biết hay không biết... dám ngang nhiên hôn cô rồi còn mặt dày nói chuyện với cô sao? Nhưng mà cô nhớ lại, nãy giờ cứ để cảm xúc làm rối hết lên, hãy bình tĩnh lại và nghĩ nào... Song Tử thích cô? Cô... thật sự không biết nên nói suy nghĩ của mình là gì... là khó tin. Đây có phải là đang đùa không, Song Tử có thích cô thật sự không, nhưng điểm lại những thái độ và hành động của Song Tử dành cho cô, nó không giống tình bạn cho lắm, là 1 thứ xa hơn tình bạn... là bạn thân... hay tình yêu... Khó nghĩ quá đi trời!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net