2-7* [Cổ Đại] Cung Đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới 2: Cung Đình hầu tước
   《Bú cặc trước mặt kẻ thù, kế hoạch mới, đứa con bất hiếu, con nối dõi》

Chỉ đăng tại wp @camanvan 

Nghiêm cấm đọc web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.



    Kể từ lúc gặp được Tú Chiêu ở thủy tạ, tâm hồn của Dương Di Hòa như ở trên mây, lúc nào cũng thơ thẩn. Hắn bị cảm giác non mịn từ làn da kia hút mất hồn vía, không còn tâm trạng lo nghĩ chuyện khác nữa. Hắn liên tục hỏi Văn Thân vương về Tú Chiêu, muốn biết nhiều hơn về cậu. Văn Quý vô cùng ngạc nhiên, ông ta không hiểu tại sao Ngũ vương gia vào cung có một ngày, trở về một câu cũng Tú Chiêu hai câu cũng Tú Chiêu để hỏi mình. Dương Di Hòa vốn muốn lợi dụng Tú Chiêu, nhưng bây giờ trong đầu hắn chỉ muốn chiếm lấy cậu. Nếu như Dương Minh Vũ chết, hắn nhất định có thể công khai cướp đoạt Tú Chiêu, cũng nhất định có thể nắm thóp Văn Quý, ép buộc Tú Chiêu bên mình. Kế hoạch của hắn đã thay đổi, thay vì lợi dụng cậu uy hiếp hoàng thượng, chi bằng dùng kế ép chết hắn để lấy được cậu.

    Dương Di Hòa âm thầm vào cung, liên lạc với Văn Dung chuẩn bị kế hoạch tiếp theo. Quốc khố hắn nhất định phải trộm, nếu không có ngân khố nuôi binh luyện võ, thì hắn không thể đảo chính Dương Minh Vũ được.

    Văn Dung đợi biết bao lâu mới được gặp lại Ngũ vương gia, nàng ta vui mừng trang điểm thật kĩ. Ngũ vương gia bây giờ chính là con gà vàng trong mắt ả ta, nếu như sau này Ngũ vương gia thật sự lên ngôi, ả nhất định một chân lên làm phượng hoàng, không phải chịu đựng tên ngốc Dương Minh Vũ nữa. Mặc dù bây giờ nàng ta cũng độc chiếm hậu cung, nhưng hoàng thượng chưa từng đụng chạm vào ả ta một lần nào, con nối dõi cũng không thể có, ả không thể vùi mình vào một tên hoàng thượng bất lực nhu nhược kia được. Tuy rằng dạo gần đây trong cung nổi lên tin đồn, nhưng ả ta biết người hoàng thượng giữ bên mình chính là Tú Chiêu. Nếu lần này phò trợ Ngũ vương gia lên ngôi, công lao của ả ta là lớn nhất. Nhưng kế hoạch này thất bại thì dựa vào tình hình như hiện nay, khẳng định là rất khó sống, hoàng thượng sủng ái Tú Chiêu đối với ả ta mà nói chính là cái gai trong mắt.

    Kể từ lúc Tú Chiêu bị trừng phạt địt lồn ở Càn Thành điện. Cậu đã bị cặc bự của Dương Minh Vũ thu phục hoàn toàn, ngoan ngoãn bám dính lấy hắn, không dám rời xa cặc bự một phút giây nào, hơn nữa còn vô cùng hưởng thụ, thiếu hơi một chút là hốt hoảng đi tìm. Dương Minh Vũ rất hài lòng với kết quả này, thưởng cho cục cưng một bụng tinh đặc, địt đến mức Tú Chiêu tê dại, mất đi ý thức. Đến lúc ăn cơm cũng phải nuốt cặc, khi hắn phê duyện tấu chương cũng phải quỳ xuống bú tinh. Dâm loạn đến mức tưởng chừng như cuộc sống chỉ còn lại tinhc dục và khoái cảm.

     Cặc Dương Minh Vũ vốn đã thô to dai sức, được nước dâm của Tú Chiêu tẩm ướt lại càng càng càng nứng hơn, làm cho hắn không lúc nào không thèm khát Tú Chiêu, khiến cho lồn cậu ngậm tinh liên tục. Tú Chiêu cũng được tinh đặc bồi bổ, trở nên vô cùng dâm đãng, lồn đã ngâm tinh căng trướng cũng phải đuổi theo cặc bự bú tinh mới chịu ngừng. Dương Minh Vũ đương nhiên chiều cậu, sung sướng đưa cặc cho Tú Chiêu hôn mút, bú đến mức hắn sướng tê dại.

    "Miệng dâm của em càng lúc càng bú cặc giỏi...aa...sướng cặc. Mau bú tinh của trẫm đi. Miệng của em hút giỏi quá, trẫm bắn cho em...aaa"

    Hắn gầm lên một tiếng, bắn toàn bộ tinh vào cổ họng của Tú Chiêu, tất cả đều bị cậu thèm thuồng nuốt sạch, còn thân mật hôn liếm đầu cặc, yêu thích nó đến không muốn rời. Dương Minh Vũ thấy cục cưng mê cặc mình như vậy, trong lòng vui sướng, nhanh chóng kéo cậu lên thúc cặc vào địt lồn. Nhanh chóng hưởng dụng mĩ nhân non mềm. Tú Chiêu đã sớm bị hắn dạy dỗ ngoan ngoãn, dịu dàng mở chân banh lồn hút cặc.

     Thân thể non mịn trắng như sữa dê của cậu được đồ ăn trong cung tẩm bổ, da thịt mảnh mai đã trở nên căng bóng, má sữa chúm chím đáng yêu, hai bàn chân hồng hào tinh xảo, bắp chân thẳng tắp no đủ khiến Dương Minh Vũ say mê. Hắn lúc nào địt cậu cũng phải cầm nắm bàn chân, hôn hít vài cái mới chịu được. Càng ngắm khớp xương chân tinh xảo của cậu hắn càng thấy đẹp, cảm thấy nên tặng cho cậu một món trang sức đeo chân. Dương Minh Vũ muốn tôn đôi chân của cậu bằng ngọc ngà, vì vậy khi địt xong liền ôm cậu đến Nội Vụ phủ, nơi cất giữ những tài sản quý giá trong hoàng cung.

    Hắn mang Tú Chiêu đến xem vô cùng nhiều châu báu, bắt đầu xem thử món nào có thể ban thưởng cho cậu. Tú Chiêu chưa từng thấy những món đồ quý giá lấp lánh như vậy bao giờ, tò mò đụng chạm sờ sờ, cẩn thận trân quý như sợ làm vỡ, Dương Minh Vũ thấy bộ dạng cẩn thận như chim sợ cành cong của cậu thì bật cười, xoa đầu cục cưng an ủi:

    "Những thứ này đều là của trẫm, em chơi thoải mái đừng sợ hỏng. Trẫm toàn bộ đều cho em được không? Thích món nào cứ lấy về."

    Hắn thoải mái để cho Tú Chiêu chơi đùa những món đồ có giá trị liên thành,  hiếm có như trân báu thế gian, tất cả đều bị Tú Chiêu cầm tùy tiện trên tay, như một đứa trẻ hiếu kì mà xăm soi qua lại. Dương Minh Vũ mở từng hộp đồ, nhắm thử vào chân cục cưng, nhưng tìm một vòng lại không vừa ý, bực bội ném tất cả xuống sàn, lại tiếp tục đi tìm thứ khác. Sau đó những chiếc còng bạc tinh xảo cuối cùng được chọn đeo lên chân của Tú Chiêu, đây là món đồ được bộ lạc nhà ngoại hắn tiến cống, trên chiếc còng này ngoài những họa tiết tinh mỹ ra thì còn có thêm một chiếc chuông nhỏ, mỗi lần Tú Chiêu di chuyển bước chân đều kêu leng keng đinh linh vô cùng thích tai. Dương Minh Vũ hài lòng hôn chân cậu, chiếc vòng này kết hợp với da thịt trắng nõn của Tú Chiêu rất hợp nhau, còn tạo ra hiệu ứng rất kích thích mắt người nhìn.

    "Tú Chiêu của trẫm thật xinh đẹp...Nói xem em yêu ai nhất?"

     Thiên tử ngang nhiên ôm mĩ nhân ban ngày ban mặt hôn môi, nói ra những lời sến súa ấu trĩ, nhưng mĩ nhân lại mềm mại ôm cổ hắn, mổ lên đôi môi mỏng những nụ hôn nghịch ngợm:

    "Tú Chiêu yêu hoàng thượng nhất!"

     "Ngoan lắm, trẫm bế em đi ăn cơm. Hôm nay trẫm đã lệnh cho Thượng Thiện phòng nấu rất nhiều món ngon, còn có cả bánh nếp em thích ăn. Phải mau mập thêm một vòng nữa, gầy đến mức trẫm ôm em cũng thấy đau lòng."

    Tam công công đi theo sau hai người họ, tận tâm kín miệng không làm phiền. Ông đóng cửa Nội Vụ phủ, an bài thị vệ canh gác, rồi theo chân hoàng thượng hồi cung. Lúc này ở gần đó lại xuất hiện một bóng người, hắn nắm chặt cây quạt trong tay, nhìn bóng dáng thân mật của hai người kia, sau đó âm thầm rời đi.

   Hôm nay không phải thiết triều, Dương Minh Vũ đút cơm cho Tú Chiêu xong thì đi phê duyệt tấu chương. Hắn muốn xử lí xong chuyện chính sự sớm, dành thời gian yêu thương Tú Chiêu. Chiếc vòng bạc leng keng theo bước chân của chủ nhân, Tú Chiêu hôm nay được mặc một bộ y phục trắng tinh, bộ dáng mảnh mai thướt tha như tiên giáng trần, chân trần đi đến bên thiên tử. Dương Minh Vũ không cho cậu mang giày, trải thảm thật êm ở toàn bộ tẩm cung để cục cưng được thoải mái, sau đó nhìn ngắm mĩ nhân chân trần qua lại trước mặt hắn, cảnh đẹp ý vui này còn hơn cả bất kì gánh hát đoàn kịch nào ở trong cung. Hắn mau chóng đón lấy cục cưng đang tiến đến gần mình, ôm cậu lên trên đùi, yêu thương hôn lên tóc mềm.

    "Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương sớm sao? Bình thường ngài đến chiều tối mới làm mà, sao bây giờ ăn cơm đã phải xử lí chính sự rồi? Mệt chết mất..."

     "Trẫm xử lí chính sự sớm chính là để dành thời gian địt em, trẫm cảm thấy nên dành cả chiều tối cho Tú Chiêu, không nên chậm trễ."

     "Ưmm...sao lại đáng ghét như vậy. Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện địt em..."

      Vừa nghe những lời kia Dương Minh Vũ liền nứng cặc, lớp quần nhanh chóng bị đội lên, cặc bự tì vào mông mập. Hắn nhanh chóng đặt tấu chương xuống bàn, đưa tay lên xoa vú cậu.

    "Em là của trẫm, đương nhiên trẫm phải có trách nhiệm địt em mỗi ngày. Em phải ngoan ngoãn mở chân cho trẫm, lồn non cũng phải yêu thương mút cặc cho trẫm mới đúng."

    "Ưmmm~ em...em biết rồi...aaa...đừng xoa vú như vậy mà...nứng quá~"

     Dương Minh Vũ đang hứng thú, vừa muốn lôi Tú Chiêu ra yêu thương một phen, đã bị giọng nói của Tam công công vọng vào cắt ngang.

     "Khởi bẩm hoàng thượng, có Ngũ vương gia đến nói muốn gặp."

     Dương Minh Vũ âm trầm, sớm không đến muộn không đến, cứ nhất định phải là lúc hắn yêu thương Tú Chiêu mới đến, Dương Di Hòa nhất định cố ý. Nếu như lí do hắn gặp hoàng thượng hôm nay không phải chuyện gì quan trọng, thì nhất định Dương Minh Vũ sẽ đá hắn về đất phong phía Nam.

    "Cho hắn vào đi."

    Tú Chiêu vội vã trốn dưới gầm bàn, tình cảnh y hệt như ngày hôm đó. Cậu không muốn để cho tên Ngũ vương gia kia thấy mình ở đây, vì vậy liền nhanh trí nấp đi. Dương Minh Vũ vốn muốn công khai yêu thương cậu trước mặt Dương Di Hòa, nhưng nhìn thấy cục cưng nhanh như sóc chui xuống gầm bàn, hắn bất đắc dĩ thở dài, xoa đầu mềm một lúc mới thôi.

     "Ngũ huynh đến đây tìm trẫm có chuyện gì?"

      "Bẩm hoàng thượng, thần chỉ là đến truyền tin từ Văn Thân vương phủ. Văn Quý thương nhớ thế tử, đang lâm bệnh nặng, trong miệng liên tục nhắc về Văn Tú Chiêu. Hy vọng con trai mau chóng trở về, hoàng thượng giữ người ở trong cung lâu như vậy, hẳn là cũng đến lúc phải thả ra."

      Dương Di Hòa vừa vào bên trong đã nói thẳng, không kiêng nể gì thiên tử ngồi bên trên. Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không gợi lên chút sóng gió nào. Dương Minh Vũ lại âm thầm cười nhạo, cái tên cáo già này cũng lắm trò, muốn cướp Tú Chiêu từ trong tay hắn? Nằm mơ giữa ban ngày.

     "Trẫm cảm thấy Ngũ huynh và Văn Thân vương có vẻ rất thân nhau. Ông ta có chuyện gì thì huynh đều đến đây cáo trạng với trẫm, thiết nghĩ chuyện này cũng chưa đến lượt huynh phải lo lắng đến tay. Tú Chiêu thông minh lanh lợi, trẫm muốn đích thân bồi dưỡng, không cần ông ta phải trông đứng trông ngồi."

      "Tam công công, mau truyền lệnh trẫm. Cử vài đại phu giỏi nhất ở Thái Y viện đến Văn Thân vương phủ, bắt mạch chữa bệnh cho Văn Quý, ngoài ra ban thưởng nhân sâm linh chi, bồi bổ sức khỏe, quà này lấy tên Tú Chiêu tặng đến."

     Lấy đồ của hoàng cung tặng dưới danh nghĩa Tú Chiêu, chẳng khác nào công khai Tú Chiêu đã trở thành người của hoàng thượng. Dương Di Hòa cắn răng, trong lòng ghen tuông mờ mắt, hắn chắp tay nói với Dương Minh Vũ:

    "Hoàng thượng yêu thương tiểu thế tử đó là phúc của Văn Thân vương, nhưng nếu cha ruột đã bệnh nặng mà thân làm thế tử ở mãi trong cung không chịu về, đây là tội bất hiếu, xin hoàng thượng suy xét."

    Dám có gan nói Tú Chiêu bất hiếu, sao không có gan nói ông ta là người cha bất lương. Ruồng bỏ con mình đến thiếu thốn chật vật như vậy, bây giờ lại vì muốn tranh ngôi đoạt vị mà trong ngại lấy con ra làm lá chắn. Ánh mắt Dương Minh Vũ lạnh đi, tay nắm chặt thành quyền. Tú Chiêu quan sát hoàng thượng từ đầu đến giờ, nhìn thấy hắn chuẩn bị tức giận, liền hoảng hốt ôm lấy đùi hắn, hai mắt long lanh cầu xin hắn đừng giận. Cặc nứng trong quần đội lên đụng vào cằm cậu, Tú Chiêu nháy mắt đỏ mặt. Cậu tự biên minh cho mình lí do muốn xoa dịu cơn nóng giận cho thiên tử để lấp liếm mong muốn được bú tinh.

     Tú Chiêu nhang chóng lôi cặc bự trong quần hắn ra, hôn chụt chụt vào đầu cặc. Xoa dịu cơn nóng giận của nam nhân bằng cách hôn liếm cặc đang sưng to rỉ nước. Cặc lớn liên tục phả vào mặt Tú Chiêu mùi hương nam tính đậm đặc, khiến cho cậu nhanh chóng mê mụi. Đầu lưỡi liên tục dính lấy thân cặc, liếm đến mức cả cây cặc bóng loáng nước miếng.

    Dương Minh Vũ được cục cưng bú cặc trước mặt Dương Di Hòa, sung sướng thỏa mãn đến mức đỏ mắt. Nhanh chóng hưởng thụ đầu lưỡi non mềm. Trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng thân dưới đã vô cùng sung sướng, miệng nhỏ vừa mềm vừa ấm, đầu lưỡi nghịch ngợm ranh ma di chuyển khắp nơi trên cặc hắn, mang lại cảm giác mới mẻ vô cùng.

    Vì có người thứ ba ở đây, đặc biệt đó lại là người mà cậu ghét, Tú Chiêu vô cùng kích thích, bú cặc đến mức nhiệt tình hơn bình thường. Lợi dụng lúc hoàng thượng đang nói đến chuyện quan trọng, cậu liền ngậm hết cả cây, nhanh chóng bú sâu vào cổ họng. Dương Minh Vũ hít sâu một hơi, sướng đến mức tê rần sóng lưng, thậm chí còn suýt bắn tinh. Hắn cuối xuống nhìn Tú Chiêu, trong mắt là cưng chiều bất đắc dĩ, cục cưng càng ngày càng lợi hại, bú cặc đến mức hắn không thể tức giận nổi.

    Dương Di Hòa thấy hắn không tập trung, tức giận trong mắt càng cao hơn, quyết tâm không buông tha.

    "Hoàng thượng suy nghĩ cho kĩ, dù sao Tú Chiêu cũng là thế tử phủ Thân vương, không thể bị hoàng thượng giam lỏng mãi ở trong cung mà bị người đời mang cho tội danh bất hiếu. Hơn nữa, hậu cung hoàng thượng hiện giờ thiếu hụt, vị trí hoàng hậu vẫn đang trống, các đại thần hi vọng người mau chóng lập hậu, sinh con nối dõi."

     Đây là vấn đề trọng đại hàng đầu của hoàng gia, hoàng đế không có hậu cung sinh con nối dõi là chuyện lớn. Hiện tại chỉ có Dung phi, nhưng nàng ta lại không có con, điều này làm cho các đại thần lo lắng. Vị trí hoàng hậu bỏ trống lâu ngày cũng không phải chuyện tốt, Dương Di Hòa lợi dụng điều đó, bắt ép Dương Văn Minh phải nhả Tú Chiêu ra, hắn không thể sủng hạnh một nam nhi không thể mang thai, càng phải cố gắng làm cho Văn Dung có con thì mới yên ổn trên hoàng vị được. Đây chính là điểm mấu chốt để hắn nắm chắt phần thắng trong tay.

    Tú Chiêu si mê bú cặc, căn cặc này mang cho cậu không biết bao nhiêu là khoái cảm, cho nên cậu đã bắt đầu nghiện nó. Bú đến mỏi miệng thì nghe Ngũ vương gia nói đến con nối dõi, còn phải bắt hoàng thượng của mình sinh con cùng Dung phi. Tú Chiêu ganh ghét hút cặc mạnh hơn, sao con người này lại đáng ghét như vậy? Muốn giết nam nhân của mình thì cũng thôi đi, đằng này năm lần bảy lượt cứ muốn đẩy hoàng thượng đi gặp Văn Dung, còn muốn hắn sinh con nối dõi với nàng ta nữa. Càng nghĩ càng ghét, lập tức kháng nghị bằng cách giận dỗi không bú tinh nữa, khiến cho Dương Mimh Vũ nứng đến mức bức rức. Hắn mau chóng kề cặc vào môi cậu, muốn Tú Chiêu tiếp tục bú cặc, nhưng cục cưng cố tình không để ý, giận dỗi ngậm chặt miệng. Dương Minh Vũ nứng đến điên rồi, nhanh chóng tức giận đuổi Dương Di Hòa ra ngoài, chuyện này chưa đến lượt hắn lo, con nối dõi nhất định sẽ có, bây giờ trong đầu hắn chỉ toàn là làm sao để dỗ dành cục cưng, để cậu ngoan ngoãn tiếp tục bú cặc cho mình.

    Tú Chiêu thấy người đã đi rồi, lập tức chui ra ngoài, không thèm để ý đến hoàng thượng mà chạy đi. Chiếc còng bạc leng keng vang dội, hiển nhiên rằng chủ chân của nó đi rất nhanh, khớp chân tinh xảo nhanh chóng lăn vào long sàn vàng kim, trùm chăm kín mít, giận dỗi không muốn ra ngoài.

    Dương Minh Vũ đuổi theo tiếng chuông, nhìn thấy được ổ chăn to đùng. Thương yêu đến mức bật cười, nhanh chóng ôm cả ổ chăn vào trong ngực mình dỗ dành:

   "Cục cưng của trẫm, đừng giận mà. Trẫm có nói là sẽ đi yêu thương Dung phi, sinh con cùng nàng ta đâu? Đều là Dương Di Hòa nói, sao em lại giận trẫm? Có giận thì cũng giận hắn, dám đề xuất với người của em đi thân mật với người khác chứ? Mau ra đây bú cặc cho trẫm, cặc bự nhớ em muốn chết."

    Tú Chiêu vén chăn lộ ra cặp mắt nhìn hắn, vừa nhìn thấy dung nhan anh tuấn kia si tình nhìn mình đã vứt chăn ra mếu máo ôm cổ làm nũng. Trong đầu liền không giận nữa, hoàng thượng nói đúng, chính là do tên xấu xa kia đề xuất, hắn muốn chia rẽ cậu và hoàng thượng, không muốn hắn yêu thương cậu. Biết mình đã nghĩ oan cho thiên tử, Tú Chiêu liền nhanh nhẹn yêu thương cặc bự, nhanh chóng hôn hít lấy lòng. Cậu yêu thương liếm láp đầu cặc, ngẩng đầu nhìn hắn:

    "Ưmm...chụt chụtt...cặc bự là của em...chỉ của mình Tú Chiêu thôi~ không được ở bên người khác..."

     "Được, của em. Tất cả là của em, mau chóng bú vào cho trẫm...aaa..nứng muốn chết."

     Tú Chiêu ngoan ngoãn bú tinh, mở trộng miệng xinh để hầu hạ cặc bự. Dương Minh Vũ nhanh chóng ôm lấy đầu cậu, đưa đẩy cặc bự tận sâu vào cổ họng, đưa đẩy hệt như địt lồn nhỏ. Đầu lưỡi điêu luyện xoay tròn trên thân cặc, nhanh chóng mút đến mức sưng to muốn bắn tinh, Dương Minh Vũ rên rỉ trầm thấp một tiếng, đưa đẩy nhanh hơn, muốn bắn tinh cho cậu uống:

    "Tú Chiêu mau uống tinh của trẫm...aa...sướng cặc quá. Chỗ nào trên người em cũng sướng cặc...bắn cho em."

    Sau một trận đưa đẩy kịch liệt, hắn bắn toàn bộ tinh đặc vào cổ họng của Tú Chiêu. Cậu nhanh chóng nuốt sạch toàn bộ, đem cặc bự liếm đến bóng loáng, thèm thuồng liếm môi. Dương Minh Vũ nghịch bờ môi mọng, trêu đùa:

    "Dương Di Hòa nói không phải là không có lí, con nối dõi chính là chuyện quan trọng của hoàng gia. Nếu trẫm không mau có con, các đại thần sẽ kháng nghị, bắt ép trẫm nhất định phải có."

    Tú Chiêu vừa mới vui vẻ một chút, đã bị lời này của hắn chọc giận:

    "Sinh con thì sinh con, Tú Chiêu sẽ sinh cho hoàng thượng! Không cần Dung phi và người khác...ưmmm~ đừng cắn mà~ Em sẽ sinh.."

    "Ngoan lắm, trẫm biết Tú Chiêu là ngoan nhất mà."

    "Đã có lời đảm bảo của Tú Chiêu, vậy trẫm nhất định sẽ cố gắng địt em mang thai, mau chóng sinh con cho trẫm, để yên lòng dân và các đại thần."

    Dương Minh Vũ nhanh chóng ôm người lăn xuống giường, nắm lấy bàn chân non mềm tinh xảo, chiếc còng bạc đung đưa theo hành động của hắn, chuông nhỏ vang lên thích tai, hắn vô cùng hài lòng chiếc còng này, hôn lên mắc cá chân của Tú Chiêu.

   "Tặng cho em món đồ này đúng là thích hợp. Sau này trẫm sẽ cho người chế tác thật nhiều loại, mỗi ngày đều cho em thay đổi chạy trước mặt trẫm có được không?"

    Tú Chiêu đỏ mặt, dùng chân lắc lư trong tay hắn, hưởng thụ hắn nâng niu chân mình trong lòng bàn tay.

    "Hoàng thượng thích gì em cũng chấp nhận...ưmm~ mau hôn em đi~ em muốn được ngài hôn..."

     Dương Minh Vũ cúi xuống hôn cậu, nụ hôn mang theo hương vị ngọt ngào rồi lại nhanh chóng chuyển sang hơi thở tình dục. Cặc bự trong quần nứng lên, tì vào lồn non đang chảy nước dâm. Hắn cởi bỏ toàn bộ quần áo của hai người, mau chóng thân mật cùng lồn non. Dương Minh Vũ nhìn lồn xinh mềm mụp e thẹn chảy nước, trong miệng khát khô, lập tức mút lấy lồn non, liếm đi toàn bộ nước dâm. Tú Chiêu sung sướng rên rỉ, ngoan ngoãn mở chân cho hắn liếm dễ dàng hơn.

    "Ưmm...sướng...sướng quá~ lồn em được liếm sướng..."

    Dương Minh Vũ liếm lồn non mạnh bạo, sau đó thân mật hôn môi lồn, yêu thương âu yếm lồn non. Tú Chiêu đỏ mặt, nhìn hắn yêu thương lồn nhỏ như bảo bối, ngượng ngùng muốn khép chân lại, nhưng vô tình lại khiến cho đầu lưỡi vào sâu hơn, nhanh chóng mang đến khoái cảm tê dại.

   "Ưmmm....đừng liếm nữa...địt em đi mà~ nứng quá...aaa~ mau địt em đi..."

   Cặc bự cũng rất nứng rồi, hưng phấn muốn chui vào lồn xả tinh. Dương Minh Vũ buông tha lồn non, nhanh chóng tì đầu cặc vào lỗ lồn đang rỉ nước vì nứng. Hắn xấu xa để cặc ở ngay cửa lồn, chần chừ không muốn vào, xoay vòng trêu chọc lồn non. Tú Chiêu nức nở, nhanh chóng cầu xin hắn đụ vào. Dương Minh Vũ lúc này mới sảng khoái địt vào lồn non, cặc bự nhanh chóng nong ra cửa lồn, thúc tận vào bên trong, đầu cặc thân mật hôn môi cùng tử cung.

     "Aa...thật sảng khoái, lồn non của em thật chặt... hút cặc trẫm thoải mái. Lồn nhỏ này trẫm địt đến nát rồi mà vẫn chặt như thế, em nói xem sinh con phải làm sao?"

     "Ưmmm....to quá...cặc ngài to quá~ nát lồn em rồi...trướng quá~ aaaa....sướng"

    Cặc nứng nhanh chóng quen thuộc càn quét mọi ngóc ngách trong lồn. Sung sướng cọ vào điểm nứng, nhanh chóng tấn công tử cung, mạnh mẽ đụ địt. Dương Minh Vũ hôm nay được cục cưng xoa dịu bớt bạo khí, địt lồn cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng Tú Chiêu đã quen hắn mạnh bạo chơi mình, tốc độ hiện giờ hiển nhiên làm cậu ngứa ngáy không thỏa mãn.

    "Ưmm....nhanh..nhanh lên đi mà~ Địt em mạnh lên...ưmm...aaaa...nữa...em muốn nữa~"

     Dương Minh Vũ nghe cậu rên dâm, nhanh chóng thỏa mãn cục cưng, vòng eo mạnh mẽ đưa đẩy, địt nhừ lồn non dâm đãng chảy nước bên dưới. Cuối cùng khiến cho Tú Chiêu rên rỉ ưỡn lưng, nước dâm phun ra liên tục, tạo thành tiếng bạch bạch nhóp nhép sắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thôtục