3-7* [Hiện Đại] Thế Thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới 3: Tổng tài và thế thân
     《Chứng bệnh khó chữa(2), hiểu lầm, chiếm hữu điên cuồng, thế thân bị giam lỏng.》

*Chỉ đăng tải tại wattpad Camanvan, không đọc khác web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.

     Hôm nay là một ngày đẹp trời, Trịnh Lâm Phong muốn bù đắp cho người tình nhỏ. Vừa ăn sáng xong đã vờ như đi làm rồi chạy mất, muốn tạo bất ngờ cho Tú Chiêu. Lúc tìm thấy cậu, bóng dáng lười biếng phơi nắng kia làm cho hắn mê mẩn. Trên chiếc ghế dài có một cậu trai xinh đẹp, ánh sáng chiếu lên làn da trắng sữa giống như được phủ lên một vầng hào quang, bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn non mềm. Trịnh Lâm Phong híp mắt, trái tim nóng lên, từ từ lại gần bắt lấy người đang nằm kia.

    Khi vừa đến sau lưng cậu đã nghe thấy tiếng nói chuyện. Hắn dừng chân, yên lặng lắng nghe. Nhưng nghe một lúc trái tim đã sắp rơi xuống vực sâu, như bị ai đó nghiền nát đến mức ngừng đập. Người tình nhỏ của hắn, người hắn yêu thương đang lẩm bẩm một mình muốn rời bỏ hắn, muốn đi đến một nơi mà hắn không biết, cậu cũng sẽ không mang theo hắn. Khoảng khắc một tiếng đi kia thốt ra, Trịnh Lâm Phong cắn răng.

    Thì ra em ấy vẫn không chịu tin mình sao? Em ấy muốn rời khỏi mình, muốn đi thật xa sao? Nhưng em ấy có thể đi đâu chứ? Em ấy muốn đi cùng với ai...

   Trong đầu Trịnh Lâm Phong đã dày đặt những câu hỏi. Không ai có thể trả lời cho hắn biết, Tú Chiêu mà hắn yêu thương mỗi ngày lại có thể nghĩ cách rời bỏ hắn. Trịnh Lâm Phong hốt hoảng bỏ đi, trả lại không gian cho Tú Chiêu. Hắn ôm ngực thở dốc, nhanh chóng chạy trốn.

    Trịnh Lâm Phong hoàn toàn không biết mình đã hiểu lầm, hắn chỉ nghe thấy lời nói của Tú Chiêu, hoàn toàn không nhận ra những điểm bất thường nào. Trong lòng đều là câu nói có thể đi bất cứ lúc nào kia, cả một buổi không thể yên ổn làm việc, hắn quyết định lái xe quay về nhà.

     Trịnh Lâm Phong không thể để Tú Chiêu rời khỏi vòng tay của mình, hắn không thể chịu nổi cảnh tượng cậu biến mất, càng không thể chịu nổi cảnh tượng cậu nắm tay ai đó cùng nhau đến cuối đời. Trịnh Lâm Phong suy nghĩ suốt dọc đường, trong tâm trí đã bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ vô cùng cuồng bạo. Cho dù em ấy có đang chơi trò thử thách liên quan đến mình thì em ấy vẫn là của Trịnh Lâm Phong, chính là người yêu trong tim gan hắn, cho dù có thất bại cũng phải quay về bên vòng tay của hắn. Hắn không cho phép cậu thất bại, càng không cho phép cậu biến mất.

     Tú Chiêu...đừng mong rằng em có thể rời khỏi tôi. Cho dù em đang bí mật giấu tôi điều gì, tôi nhất định cũng sẽ moi ra cho bằng được. Tốt nhất là em nên giấu thật kĩ, nếu để cho tôi biết được em đang lén lút chơi trò gì, tôi nhất định sẽ khiến cho em không yên ổn một giây nào đâu...

     Vừa về đến nhà, Trịnh Lâm Phong đã thay đổi hoàn hảo lớp mặt nạ như bình thường. Hắn giả vờ một lần nữa đi tìm Tú Chiêu, ôm chặt cậu trên ghế dài.

     "Thỏ con của tôi...có nhớ tôi không? Hửm?"

      Tú Chiêu bị hắn ôm bất ngờ, trong lòng vui vẻ. Cậu xoay người vui mừng chủ động hôn lên đôi môi mỏng của Trịnh Lâm Phong, hai cánh tay thon dài câu lấy cổ hắn làm nũng:

     "Hôm nay anh không đi làm sao?"

    Trịnh Lâm Phong cong môi, hai bàn tay to lớn mạnh mẽ siết chặt vòng eo thon của cậu. Hắn không trả lời Tú Chiêu, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi môi hồng hào hoạt bát đang đóng mở không ngừng kia, nhớ lại một chút chuyện không vui, hắn lập tức cắn một cái, mút bờ môi căng mọng kia vào miệng, không cho cậu nói nữa.

     "Ưmmm~..."

     Tú Chiêu làm sao biết được trong đầu hắn nghĩ gì. Cậu chỉ nghĩ rằng tên tổng tài biến thái nhà mình lại muốn địt cậu rồi, cho nên ngoan ngoãn ôm cổ hắn hôn môi. Lần này Trịnh Lâm Phong đáp lại vô cùng nhiệt tình, hắn điên cuồng hôn hít càn quét trong khoang miệng của cậu, cướp đoạt hơi thở càng lúc càng yếu ớt kia, đến khi thỏ con khó thở đẩy hắn ra mới dừng.

     Tú Chiêu thấy Trịnh Lâm Phong hôm nay hơi hơi lạ, nhưng cậu vẫn không tìm ra điểm bất thường ở chỗ nào. Trịnh Lâm Phong gấp gáp đè cậu xuống ghế dài, im lặng gặm cắn vùng da cổ non nớt trắng nõn của cậu, đắp lên chi chít vết hôn đỏ thẫm.

     "Ưmm...đau em. Đừng mà~ đừng cắn nữa aaa... anh sao vậy? Sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy ...?"

      "Tú Chiêu, em có muốn đi chơi không? Tôi sẽ đưa em đến một nơi, đảm bảo em sẽ thích."

      Trịnh Lâm Phong bắt trọn hình ảnh của Tú Chiêu vào trong mắt, không bỏ sót bất kì một biểu cảm nào. Cho dù trong lòng có nổi bão, hắn vẫn duy trì sự dịu dàng cưng chiều đối với người tình nhỏ này. Tính cách của Tú Chiêu hắn hiểu rõ nhất, chỉ có thể khiến cho cậu yêu hắn, say mê hắn thì mới yên tâm giữ chân cậu mãi mãi ở bên mình. Thỏ con của hắn chỉ thích ăn ngọt, hắn chỉ có thể từ từ dụ dỗ cậu, cho cậu nếm hương vị ngọt ngào gây nghiện, biến thỏ con đáng yêu thành dâm đãng thiếu địt, lúc nào cũng thèm thuồng hắn thì mới nắm chắc phần thắng. Càng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu kia, hắn càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng.

    Em muốn đi sao? Yên tâm ở trong vòng tay của tôi đi, sẽ không còn ai yêu em hơn tôi đâu...

    Trịnh Lâm Phong che giấu ánh mắt điên cuồng, nhanh chóng lột bỏ lớp đồ mỏng manh trên người cậu, say mê hít hà da thịt non mềm của người bên dưới. Làn da trắng nõn nhạy cảm bị cấy toàn là dấu hôn, Trịnh Lâm Phong thỏa mãn nhìn da thịt được mình đánh dấu, nụ cười càng lúc càng sâu thêm:

    "Em thật là xinh đẹp, Tú Chiêu."

     Thỏ con bị hôn khắp nơi, khoái cảm tê dại lan truyền mỗi tấc da thịt. Tú Chiêu mê mang ưỡn sóng lưng, tạo ra một đường cong mượt mà. Cậu muốn tránh khỏi hơi thở nóng rực đang chơi đùa trên da thịt của mình, nhưng lại vô tình ưỡn lên cho hắn dễ dàng hôn hít âu yếm hơn nữa. Cơ thể nhạy cảm bị Trịnh Lâm Phong trêu chọc nổi lên phản ứng, lồn non bắt đầu rỉ nước thèm địt. Những ngày sống chung với Trịnh Lâm Phong, Tú Chiêu đều được cặc bự của hắn huấn luyện, chỉ cần hắn muốn thì lồn nhỏ đều ngoan ngoãn chảy nước để cặc bự đụ vào.

     Trịnh Lâm Phong tiếp tục trêu chọc người tình nhỏ, chờ đến khi cậu chịu không nổi đồng ý thì mới thôi. Hắn vui vẻ tách đôi chân thon dài của Tú Chiêu ra, nhìn ngắm lồn non chỉ thuộc về mình. Môi lồn xinh đẹp mềm múp, cửa lồn sâu hút liên tục nhả nước dâm, dưới sự quan sát của hắn liên tục đóng mở e thẹn. Tú Chiêu ngượng ngùng muốn khép chân lại không cho nhìn, cả người to lớn rắn chắc đã chui vào hai chân cậu. Gương mặt nam tính đến gần lồn non, phả từng hơi thở nóng rực vào cánh môi mềm múp. Trịnh Lâm Phong cong môi, trêu chọc lồn múp chảy nước, nhưng đợi nó chảy nước dâm thèm thuồng thì lại dừng không chịu hành động.

    Tú Chiêu đã sớm bị tình dục xâm chiếm, cả người đỏ như tôm luộc. Cậu tưởng rằng Trịnh Lâm Phong sẽ như mọi ngày hôn lên lồn nhỏ, nhưng đợi đến mức rỉ nước dâm mà vẫn không thấy hắn chịu yêu thương lồn non. Hơi thở nóng rực kia liên tục dạo chơi trên tha thịt mẫn cảm, khoái cảm gần ngay trước mắt nhưng lại chậm chạp không xuất hiện khiến cho Tú Chiêu bất mãn. Hai cánh mông múp nhích nhẹ về phía Trịnh Lâm Phong, dâng hiến lồn non cho hắn hôn, đôi mắt ngập nước tỏ vẻ đáng thương.

    "Đừng trêu em nữa mà~ mau thương em đi... hôn một chút có được không...?"

     Tú Chiêu ham muốn Trịnh Lâm Phong một thì hắn lại ham muốn cậu mười. Tình dục thô bạo đã sớm chiếm lấy lí trí từ lâu nhưng vì ý muốn giữ chân cậu hắn mới cố ý kiềm nén, dồn ép ý nghĩ tàn phá mỗi tấc thịt non trên người của cậu, mạnh mẽ tạo ra những dấu ấn chỉ thuộc về hắn. Không có gì sung sướng bằng cảm giác thỏ non ngây thơ xinh đẹp tự dâng đến miệng, ngoan ngoãn làm nũng cho hắn yêu thương. Trịnh Lâm Phong vô cùng hài lòng, chậm rãi thả ra dục vọng đáng sợ, môi mỏng lập tức dính lấy lồn non, hôn lên môi lồn mềm múp. Quả nhiên lồn xinh của người tình nhỏ vô cùng mềm mại, hắn vừa hôn đã cảm nhận được môi mình chìm trong thịt mềm như bông, lồn nhỏ trắng nõn sạch sẽ, bị hắn kích thích tỏa ra mùi hương dâm ngọt. Trịnh Lâm Phong vô cùng thích lồn non chảy nước vì mình, yêu thương hôn chụt lên hai cánh môi múp.

    "Có phải tôi chiều em quá rồi không? Ban ngày ban mặt dám ngồi đây mở lồn bắt tôi hôn, em đúng là dâm đãng thiếu địt !"

     Tú Chiêu oan ức bĩu môi, rõ ràng hắn là người lột sạch cậu ra ngắm, còn không ngừng trêu chọc lồn non, đến khi cậu làm nũng đòi yêu thì lại trách cậu dâm đãng thiếu địt. Thỏ con giận dỗi co hai chân lên, muốn đẩy cái đầu hư hỏng to lớn đang hôn môi lồn kia ra.

     "Anh...anh mới dâm đãng thiếu địt ! Em không có...ưmm...đừng liếm nữa..không cho anh hôn..aaa...sướng quá~ đừng mà..."

      Tú Chiêu chỉ làm nũng với hắn, chỉ là giận dỗi có lệ một chút để hắn không trêu chọc mình nữa. Nhưng nào ngờ Trịnh Lâm Phong nghe xong như bị cắt đuôi, lập tức hung dữ cắn môi lồn múp một cái thật mạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu:

     "Em dám không cho tôi hôn?!"

     Tú Chiêu giật mình, đôi mắt hung dữ của Trịnh Lâm Phong làm cậu sợ hãi. Hôm nay tổng tài của cậu bị làm sao vậy? Vừa hung dữ vừa không nói lí lẽ... Nhưng cậu đâu dám chống lại, nước mắt bắt đầu tự động chảy xuống. Ngoan ngoãn ịn lồn non chảy nước lên môi hắn, dâng hiến toàn bộ cho Trịnh Lâm Phong.

     "Lồn non chỉ cho anh hôn thôi mà~ đừng giận em có được không? Em cho anh hôn là được..."

     Lồn xinh lại một lần nữa được âu yếm, Tú Chiêu không dám làm nũng trách móc nữa, ngoan ngoãn để cho đầu lưỡi xấu xa kia trêu đùa lồn múp của mình, thích hôn thế nào thì hôn thế đó. Trịnh Lâm Phong kiềm lòng không được hôn lên lồn múp mấy cái, sau đó mới đứng lên kéo khóa quần xuống, thả cặc bự đang gào thét đòi địt lồn ra ngoài. 

     Cặc bự vừa được thoát ra đã dựng đứng rỉ nước, Trịnh Lâm Phong để đầu cặc xoay vòng trước cửa lồn, không đợi thỏ con chuẩn bị tinh thần đã địt vào cả cây.

     "Aaaaa.....rách lồn em...ưmm~ cặc bự...đừng mà~ đừng vào nữa...aa...sướng quá....đừng địt nhanh như vậy huhu....đau lồn em~"

     "Em là của ai? Mau trả lời tôi, trả lời đúng cặc bự sẽ địt em nhẹ nhàng. Nếu không tôi sẽ địt nát lồn nhỏ của em tại đây, hôm nay em đừng hòng rời khỏi cặc bự."

     Lồn non bị địt lút cán, thịt lồn mềm mại bị căng ra, cho dù lồn dâm đã chảy nước sau khi bị kích thích, nhưng căn cặc của Trịnh Lâm Phong quá lớn, chưa chuẩn bị đã địt lút cán khiến cho Tú Chiêu rên rỉ. Hắn tàn nhẫn địt cặc thật mạnh, càn quét thịt lồn bên trong, gân thịt dữ tợn nghiền nát điểm nứng khiến cho tử cung bị đầu cặc hôn liên tục. Sung sướng dồn dập ập đến, lồn non đã quen hơi cặc nhanh chóng tiết ra nước dâm, ngoan ngoãn phân bố thịt lồn quấn chặt lấy thân cặc to lớn mút liếm. Cả căn cặc to lớn vùi trong lồn non địt đụ, Tú Chiêu rên rỉ cao vút, cặc bự địt quá nhanh làm cậu chịu không nổi:

     "Em...em là của anh mà~ ưmm....đừng địt....địt nhanh quá aaa...sướng em...Tú Chiêu là của anh mà huhu~"

     "Em có chuyện gì giấu tôi không? Hửm?"

     Tú Chiêu bị địt đến mức rên rỉ liên tục, cặc bự nhồi trong lồn cậu càn quét không ngừng. Cậu không thể trả lời hắn ngay lập tức, nhưng người đàn ông kia giống như bị chọc điên, mỗi một giây trôi qua nếu cậu không trả lời, hắn sẽ độc ác địt lút cán cả cây cặc to lớn kia vào tận tử cung đến khi cậu chịu trả lời mới thôi.

     "Aaaaa....sướng quá~ địt thật mạnh....cặc bự tha cho em đi mà...ưmmm~ không...không có giấu anh mà~ aaaa....em không có~"

     Trịnh Lâm Phong nhíu mày, ngọn lửa ghen tuông vô cớ đã sôi sục trong máu. Em ấy còn dám nói dối? Được lắm, Tú Chiêu. Hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cho em phải nói ra toàn bộ mới thôi !

    Tú Chiêu không biết mình đã trả lời sai điều gì, cặc bự kia đã địt lồn non của cậu đến mức sưng lên. Cửa lồn hồng hào non nớt bị địt đến mức đỏ thẫm. Tử cung bị đầu cặc địt mở, cả cây cặc đụ vào lồn cậu điên cuồng đưa đẩy, điểm nứng bị ma sát mãnh liệt, Tú Chiêu sung sướng ưỡn lưng, nhanh chóng phun nước lên đỉnh.

    "Ưmmm~...em ra...aaaa...sướng quá...cặc bự địt quá mạnh huhu....em sai rồi mà~ chậm lại thôi....địt em chậm thôi huhu...."

     Tú Chiêu rên rỉ khóc lóc, lồn non bị cặc căng đầy chặn lại toàn bộ nước dâm. Cặc bự hưng phấn càng lúc càng lớn lên, nong lồn cậu đến mức muốn rách, lại còn tàn nhẫn rút ra địt vào tận tử cung.

  
     "Aaa...huhu...em sai rồi...em sai rồi mà~ tha cho em đi ưmm....sướng quá...chịu không nổi nữa~  Anh thương em đi mà huhu...địt mạnh quá."

    "Phải địt nhừ em thì em mới chịu ngoan ngoãn nghe lời. Nói cho tôi biết đi, em có bí mật gì giấu tôi?"

     Tú Chiêu thật sự sắp bị cặc địt chết, lồn non phun nước liên tục, tử cung bị chọc ngoáy điên cuồng, thịt lồn bú thân cặc đến mức tê mỏi nhưng hắn vẫn không chịu dừng. Cậu nỗ lực lùi về phía sau, nhích lồn trốn khỏi lực địt quá khủng khiếp kia, nhưng Trịnh Lâm Phong lại nhạy cảm nhận ra hàng động của cậu, hắn tức giận ghì chặt eo thon địt thật mạnh vào tử cung, mỗi cú thúc đều mang tới sung sướng cực đỉnh cho Tú Chiêu, bắt ép cậu thừa nhận cặc bự.

     "Aaaa....Em thật sự không có mà ưmm...anh địt nhanh quá, chậm lại đi mà~ địt nhẹ một chút được không ạ? Em thật sự không chịu nổi đâu... ưmm...sướng chết mất huhu."

     Thỏ con bất chấp làm nũng, dù căn cặc bự kia mang lại cho cậu sung sướng  lên đỉnh nhưng tốc độ địt này quá nhanh, tử cung bị đụ biến thành bao cặc của hắn. Tú Chiêu đã quen được hắn yêu thương âu yếm, bây giờ Trịnh Lâm Phong lại giống như một người khác, không những không nghe cậu cầu xin mà còn tàn nhẫn địt lồn mạnh hơn nữa.

     "Được rồi, đừng khóc nữa. Tôi không địt mạnh nữa là được, bắn tinh cho em có chịu không?"

     Tú Chiêu nghe hắn muốn bắn tinh, vui mừng gật đầu liên tục. Lồn non bị cặc địt đã tê nhừ, vô cùng muốn được ngậm tinh đặc. Tử cung nhạy cảm bị địt phun nước dâm không biết bao nhiêu lần, Trịnh Lâm Phong dùng hai tay siết chặt vòng eo của cậu, ấn chặt lồn non vào cặc bự, địt lút cán đầu cặc vào tử cung thỏa mãn xả tinh. Hắn bắn rất lâu, để cho tử cung ngập trong tinh đặc, bị cả căn cặc chặn lại không cho chảy ra ngoài. Dục vọng nóng bỏng được xoa dịu bớt, Trịnh Lâm Phong thở dài một hơi, dù hắn có giận bao nhiêu đi nữa thì khoái cảm từ lồn non vẫn không thể chối từ. Cặc bự dù nứng đến đâu, chỉ cần ngâm vào tử cung đã có thể sung sướng đến mức tê dại. Một bảo vật như thế này làm sao hắn có thể cam tâm để cậu chạy mất được? Hắn đã trao cả trái tim bên người tình nhỏ này, làm sao có thể chịu đựng được cảnh cậu ôm tất cả tình cảm bỏ đi, lừa dối hắn?

     "Ưmm~ bắn...bắn cho em..aaa...sướng quá, tử cung đầy tinh đặc...cặc bự giỏi quá ưmm~"

      Tú Chiêu sảng khoái rên rỉ, âm thanh ngọt ngào như vỗ mật vào tai Trịnh Lâm Phong, hắn vội vàng hôn lấy bờ môi kia, ngăn chặn âm thanh khiến mình rung động. Rõ ràng chỉ muốn hung hăng địt cậu để đem toàn bộ chân tướng ra ngoài, bắt ép thỏ con phải cam đoan mãi mãi ở bên cạnh hắn mới thôi. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước kia nhìn mình, cả khuôn mặt đáng yêu vì bị hắn đối xử thô bạo mà làm nũng, bị cặc lớn địt đến nát lồn non mà chỉ ngoan ngoãn cầu xin hắn nhẹ nhàng, hai cánh tay câu lấy cổ hắn đòi hôn, tất cả những cử chỉ đáng yêu này làm cho hắn ngay lập tức chỉ muốn an ủi cậu, dịu dàng hôn lên cánh môi mềm mại kia, liếm đi những giọt nước mắt rơi vì hắn. Thỏ con của hắn ngoan ngoãn đáng yêu biết bao nhiêu, làm sao hắn nỡ quá đáng với cậu được.

     Tại sao lại không nói cho tôi biết? Em có biết tôi muốn ở bên em tới nhường nào không? Tôi đã quen đặt em trong tim để sống, nếu một ngày không thấy em nữa thì tôi phải sống như thế nào đây? Liệu rằng em có yêu tôi không? Có thấy nhớ tôi như tôi nhớ em, có muốn tôi như cách tôi muốn em không?

    Rõ ràng tình cảm bén trễ không thể tách rời, hắn đang ảo tưởng về một tương lai có Tú Chiêu bên cạnh. Nhưng khi cậu nói sẽ rời đi bất cứ lúc nào, hắn lại nhận ra tương lai mà hắn nghĩ tới trong một đoạn thời gian nào đó, có thể hắn sẽ mất Tú Chiêu. Hắn làm sao chấp nhận được chuyện này? Cục cưng đáng yêu mềm mại của hắn, thỏ con ngày nào cũng quấn lấy hắn làm nũng, người tình nhỏ câu mất trái tim của hắn từ lâu. Cho dù có mềm lòng, hắn nhất định cũng sẽ bắt cậu ở bên mình, dù có dùng bất kì thủ đoạn gì hắn cũng sẽ làm.

    Tú Chiêu hưởng thụ dư vị của khoái cảm, mê mang nhìn gương mặt nam tính kia vùi vào vú mình nút núm, cặc bự sau khi bắn tinh vẫn ngâm trong lồn  non không chịu rút ra. Cậu dịu dàng ôm lấy cái đầu lắc lư không ngừng kia, xoa mái tóc đen tuyền của hắn, cố ý ưỡn cao vú lên một chút cho hắn nút núm dễ dàng hơn. Dù không biết lí do vì sao hôm nay Trịnh Lâm Phong lại mạnh bạo như vậy nhưng cậu vẫn cảm nhận được hắn không vui, cho nên cậu cố gắng chiều chuộng dục vọng của hắn, xoa dịu ngọn lửa đang cháy rực kia bằng da thịt non mềm của mình.

     Trịnh Lâm Phong cho dù có hơi lạnh lùng, đôi lúc cũng có chút cứng rắn. Hơn nữa hắn đối với cậu rất tốt, nếu bớt đi một chút ham muốn biến thái thì sẽ hoàn hảo cực kì. Ở bên vòng tay an toàn của hắn khiến cho trái tim của cậu rất ấm áp, người đàn ông này rất biết cách khiến cho cậu vui. Tuy rằng hệ thống đã nói cậu có thể từ bỏ nhiệm vụ bất cứ lúc nào, nhưng bỏ rơi một người đàn ông vừa cưng chiều cậu vừa đẹp trai như vậy làm sao Tú Chiêu có thể làm được? Hơn nữa nếu cậu đi rồi, tên sói già biến thái này cũng không thèm kết đôi với ai, chịu cảnh chỉ có bản thân và công việc làm bạn. Tú Chiêu chỉ tưởng tượng một chút đã đau lòng, Trịnh Lâm Phong dù có tài giỏi mạnh mẽ bao nhiêu thì vẫn là con người, hắn sẽ cô đơn biết bao khi không có người bên cạnh.

    Trong cốt truyện, hắn được sinh ra trong môi trường khắc nghiệt để trở thành người thừa kế. Từ nhỏ đã được gia đình rất kì vọng, luôn luôn phải cố gắng gấp trăm nghìn lần những đứa trẻ khác mà lớn lên. Gia đình của hắn không phải là nơi để tựa vào, nếu hắn cứ mãi không chịu yêu ai như cốt truyện mà hệ thống nói thì sẽ thế nào? Tú Chiêu không muốn người đàn ông luôn luôn yêu thương mỗi mình cậu phải sống trong cuộc sống tẻ nhạt như vậy khi cậu rời đi. Bởi vậy cho nên mỗi khi hắn đòi đỏi quá mức, cậu đều cố gắng chiều theo ý hắn, ngoan ngoãn mở rộng cơ thể để mặc cho hắn tùy ý yêu thương.

    "Anh...anh mau rút ra một chút đi~ tê lồn quá...cặc bự bắn thật nhiều~ đầy tử cung em mất rồi...ưmm~"

     Trịnh Lâm Phong rời khỏi vú mềm, còn chưa thỏa mãn liếm môi. Ngoài trời hôm nay rất ấm áp, nhưng vận động quá mãnh liệt ngoài trời có thể sẽ khiến thỏ con bị bệnh. Hắn ôm Tú Chiêu đứng dậy, cặc bự giữ nguyên trong tử cung tận tâm ngăn chặn tinh đặc chảy ra ngoài.
   
    "Không phải anh nói muốn đưa em đến một nơi sao? Mau rút ra đi mà~ em muốn đi chơi...chơi xong rồi sẽ cho anh địt có được không?"

    Trịnh Lâm Phong che giấu tâm tư gật đầu, nhanh chóng đưa cậu lên xe. Lúc đầu Tú Chiêu vô cùng hào hứng vì được hẹn hò với Trịnh Lâm Phong, hiếm lắm mới có dịp được đi xa. Nhưng đến khi con đường càng lúc càng trở nên vắng vẻ, hai hàng cây bạc hà lá kim rậm rạp u ám trải dài vô tận, cậu ngó ra ngoài một chút liền ngơ ngác. Chỗ này vô cùng vắng vẻ, ngay cả một tuyến đường lớn mà cũng không có bao nhiêu xe đang chạy. Không những vậy mà tuyến đường này còn không có nhánh phụ, không có một chút nào giống với chỗ sẽ đi du lịch vui chơi. Tú Chiêu cảm thấy rất lạ, cậu nhẹ nhàng chọt cánh tay căng cứng đang lái xe của Trịnh Lâm Phong, nhỏ giọng hỏi:

    "Có phải anh đi nhầm đường rồi không? Sao em thấy chỗ này càng lúc càng vắng thế?"

    Trịnh Lâm Phong dành ra một tay xoa đầu cậu, chất giọng trầm ấm của hắn vang vọng trong xe mang lại cảm giác an toàn vô cùng lớn cho Tú Chiêu. Hắn chỉ bảo cậu đừng lo lắng, chỉ cần nghỉ một chút là sẽ tới nơi. Tú Chiêu đã có một lòng tin vô cùng vững chãi với hắn, Trịnh Lâm Phong nói gì cậu cũng tin, gạt bỏ đi nghi vấn trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ. Đến khi cậu được hắn gọi dậy, khung cảnh cung quanh đã làm cho cậu ngạc nhiên đến mức quên cả thở.

     Trịnh Lâm Phong đưa cậu đến một biệt thự có kiểu kiến trúc cổ điển. Bên trong phòng ngủ mà cậu nằm, ngoại trừ chiếc giường rộng lớn màu đỏ thẫm. Cách bày trí nội thất bên trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thôtục