10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ Han bước ra từ phòng cấp cứu, nhìn BeomGyu với vẻ mặt nghiêm túc khiến cậu có chút run sợ, chưa kịp mở miệng ra hỏi đã thấy người đi đằng trước nói vọng lại.

"Gặp riêng tôi một chút!"

BeomGyu luống cuống đáp lại.

"À vâng!"

Trước khi đi còn đứng lại dặn Kang Taehyun gọi Choi Soobin đến đây ngay lập tức, cậu nhất định phải đánh cho hắn một trận.

Trong phòng riêng của bác sĩ, ông đang nghiên cứu một thứ gì đó trên máy tính, lúc cậu bước vào, ông ấy trầm ngâm đến tĩnh lặng khiến cậu thật sự sợ. Hai tay nắm chặt vào nhau, BeomGyu ngồi xuống ghế đối diện, cẩn thận quan sát nét mặt vị bác sĩ kia. Trống ngực cậu đánh liên hồi, nếu Yeonjun có vấn đề gì nghiêm trọng thì phải làm sao đây, cậu tự trách mình vì đã không biết nhắc nhở em làm việc có khoa học hơn. Một lúc sau, bác sĩ mới mở miệng hỏi cậu một câu, Choi BeomGyu sững sờ không dám trả lời.

"Mấy ngày qua, cậu ấy làm gì, có làm việc nặng không?"

"Anh ấy,... tập nhảy."

"Bao lâu trong một ngày?"

"Tầm 15 tiếng, anh ấy có sao không bác sĩ?"

"Còn hỏi có sao không?"

Choi BeomGyu hoảng hồn nắm chặt lấy tay bác sĩ, miệng liến thoắng nói bây giờ phải làm sao, vội vã đến mức chữ vấp cả vào nhau, nghe không ra được gì. Bác sĩ Han thấy vậy bật cười, tính dọa tên nhóc này một chút, ai ngờ bị dọa đến xoắn xuýt hết cả lên, làm người khác cũng thấy đau lòng.

"Bình tĩnh đi. Người bình thường tập luyện cường độ như vậy còn không chịu được, huống hồ..."

"Làm sao ạ?"

"Huống hồ cậu ấy còn có một đứa nhỏ trong bụng, chịu làm sao nổi?"

Choi BeomGyu nghe không lọt tai, ngơ ngác hỏi lại.

"Gì cơ ạ?"

"Cậu bị ngốc à? Cậu ấy đang mang thai."

Từ ngơ ngác hóa tức giận, Choi BeomGyu không nói lời nào, cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi ra ngoài. Cậu không vui, không hề vui một chút nào hết dù đây là một tin theo lẽ thường là nên vui. Choi BeomGyu không kìm chế được tính khí của mình, giơ chân đá vào hàng ghế bên cạnh. Kang Taehyun thấy vậy liền chạy ra ngăn lại, thấy BeomGyu hung hăng không chịu nghe lời, anh đành ôm chặt lấy cậu vào lòng, từ tốn hỏi chuyện.

"Sao rồi, xảy ra chuyện gì vậy? Bé đừng kích động, đá vào đấy đau chân đó!"

"Choi Soobin đâu? Gọi Choi Soobin tới đây!"

...

Hắn lái xe đến nhà em, lấy hết can đảm mới dám bấm chuông cửa. Mẹ Choi vẫn là người bình tĩnh, bảo chồng mình cứ ngồi yên trong nhà để bà xuống mở cổng. Nếu để ông ra đó chắc chắn Choi Soobin bị đánh cho tơi tả. Dám tuyệt tình ly hôn với Yeonjun của họ, còn vác mặt tới đây làm không biết. Cánh cổng nhà được mở ra, Choi Soobin sốt sắng hỏi.

"Anh Yeonjun có nhà không mẹ?"

"Ai là mẹ cậu?"

"Con xin lỗi, nhưng anh Yeonjun có ở nhà không ạ?"

"Cậu hỏi con tôi để làm gì? Muốn chà đạp hay làm tổn thương gì nó?"

Đối diện với sự lạnh lùng của bà, Choi Soobin vẫn kiên nhất lặp lại câu hỏi của mình, hắn cũng ngờ ngợ rằng em không có ở nhà rồi, nhưng hắn cần biết em đã đi đâu. Trong lòng Choi Soobin cảm thấy rất khó chịu, nhớ đến giọng nói nghẹn lại của em lúc gọi cho hắn, Choi Soobin không chịu được việc không biết tình trạng Yeonjun đang ra sao. Biết trước như vậy, em gọi đến, hắn đã không lạnh lùng đến thế.

Yeonjun nói, ừ, anh biết rồi! Giọng em nghe ngạt ngạt, giống như đã khóc rất nhiều. Trái tim Choi Soobin đau đớn, hắn sợ rằng em xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sẽ gọi cho hắn như vậy.

"Nó đến trung tâm rồi, không ở nhà, cậu về đi!"

Choi Soobin chỉ đợi có vậy, hắn lên xe lái đến trung tâm nhảy của em. Vội vàng chạy vào trong nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ thấy đám nhóc đó đang xem video em nhảy rồi học theo. Hắn mở cửa phòng học, vội vã hỏi.

"Mấy đứa, anh Yeonjun đâu?"

"Anh hỏi anh ấy có việc gì không? Anh ấy bị bệnh nên đến bệnh viện rồi ạ."

Choi Soobin nghe xong câu trả lời như bị sét đánh trúng đầu, đơ người ra một hồi không nói được gì, chân cũng như bị trôn tại chỗ. Mất vài phút sau hắn mới tỉnh ra, lao thẳng ra xe, phóng vùn vụt đến bệnh viện. Hắn vượt cả đèn đỏ cũng mặc kệ, còn đi nhanh tới mức suýt chút nữa gây tai nạn, cũng không thèm quan tâm nữa. Trong đầu hắn bây giờ ngập tràn hình bóng của em, trái tim hắn dày vò, vì sao lúc Yeonjun gọi hắn lại không đến với em chứ? Chắc em đã đau đớn lắm, Choi Soobin không kìm được cuộn tay thành nắm đấm, đấm vài phát lên vô lăng. Cũng may đoạn đường này không có công an, nếu có kiểu gì hắn cũng bị tóm lại không dưới chục lần. Hắn biết kiểu gì mình cũng bị phạt nguội, nhưng đó không phải điều hắn lo, hắn chỉ lo không đến nhanh Yeonjun sẽ rất cô đơn.

Lúc em bị bệnh thường yếu ớt lắm, hắn không muốn em phải ở một mình!

Choi Soobin lao đến phòng bệnh của Yeonjun, cũng là lúc Choi BeomGyu vừa mới bình tĩnh lại ngồi trên ghế, thấy bản mặt hắn, cậu không thể nào nhịn được mà xông đến đẩy ngã Choi Soobin. Mặc cho đây là bệnh viện, Choi Beomgyu nắm chặt cổ áo hắn, đấm Choi Soobin đến chảy máu mồm. Kang Taehyun ngăn cậu không được, đành vác Choi BemGyu lên vai mặc cho cậu la hét ầm ĩ, đánh thùm thụp lên lưng anh. Kết quả là bị y tá tới nhắc nhở vì quá lớn tiếng.

Choi BeomGyu ngồi đối diện hắn, trầm giọng hỏi.

"Sao anh biết mà tới đây?"

"Yeonjunie đã gọi cho tôi."

Vừa mới nén giận, Choi BeomGyu lại như muốn gầm lên.

"Anh ấy gọi cho anh, vậy mà anh bỏ mặc anh ấy luôn? Nếu tôi không đến, hôm nay không phải chỉ mất một mạng đâu, là hai mạng người đấy. Anh có chịu trách nhiệm nổi không?"

Choi Soobin ngơ ngác không hiểu cậu đang nói gì.

"Anh ngơ ra làm gì? Anh ấy mang thai con của anh, đồ khốn nhà anh. Anh chẳng làm được gì ra hồn mà sao ông trời ưu ái thế nhỉ? Sao người chịu khổ luôn là anh trai tôi thế?"

Choi Soobin lặng người, chẳng lẽ là vì hôm đó? Cái hôm Yeonjun say rượu, hắn đã cùng em... Còn nói, ngày hôm sau em hãy quên nó đi. Sao hắn có thể tồi tệ, tàn nhẫn đến mức ấy nhỉ? Sao có thể nói em đừng nên nhớ gì? Choi Soobin thực sự muốn tự đánh chết mình!

Em chịu đựng nhiều như thế, còn mang trong mình giọt máu của hắn. Vậy mà, Choi Soobin lạnh lùng nói, chúng ta ly hôn rồi! Có lẽ, nghe được câu nói đó, Yeonjun đã đau lòng lắm!

"Tôi vào trong được không?"

"Anh còn muốn bỏ đi?"

"Không..."

Choi Soobin mở cửa bước vào. Em đang nằm trên giường, đôi tay gầy gò cắm ống chuyền nổi lên đầy gân xanh. Em đã gầy đi nhiều, gương mặt đã nhỏ nay càng nhỏ hơn. Vẫn những đường nét xinh đẹp ấy, tại sao lại trở nên nhợt nhạt, thiếu sức sống đến vậy? Những ngày qua, em mệt lắm đúng không? Em đã chịu đựng tất cả một mình sao? Choi Soobin ngồi bên cạnh giường, nâng bàn tay em lên rồi nắm lấy.

"Yeonjunie!"

Người trên giường hai mắt vẫn mệt mỏi nhắm nghiền, giọng nói yếu ớt không ra hơi mà trả lời hắn.

"Soobin, đến đây làm gì?"

"Junie, em..."

"Chẳng phải nói đã ly hôn rồi sao?"

"Em sai rồi, là em không đúng, anh đừng giận..."

Yeonjun thở ra một hơi rồi nói tiếp.

"Anh không giận, sự thật là vậy!"

"Nhưng, con chúng ta... Em không muốn bé phải một mình!"

Bé? Soobin gọi em là bé! Thì ra hắn vẫn chưa quên cách gọi này, chỉ là bấy lâu nay chán ghét em đến mức không muốn gọi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net