20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Soobin đỡ em dậy, cẩn thận cho em uống nước cam, hắn chỉ sợ Yeonjun sẽ bị sặc. Nước cam có nhiều vitamin c chắc sẽ giúp em nhanh hạ sốt, Choi Soobin cũng muốn cho em uống thuốc nhưng lại nhớ em đang mang thai, uống thuốc như vậy sẽ không tốt, lại không có bác sĩ ở đây.

"Bé muốn ăn gì không?"

"Anh muốn ngủ một lát."

Soobin gật đâu rồi nhẹ nhàng đỡ em nằm xuống gối, Yeonjun nhắm mặt lại, nhưng em lại chẳng thể nào ngủ được. Có lẽ do cơ thể khó chịu và mệt mỏi nên em khó có thể chìm vào giấc ngủ sâu được, em chằn trọc mãi, Soobin ở bên cạnh nhìn em, đau lòng không chịu được liền ôm em vào lòng mình.

Choi Soobin hát ru em ngủ, giọng hát ấm áp của hắn rót vào tai Yeonjun làm cho tim em lan tràn một cảm giác rất ngọt ngào. Hắn cúi xuống hôn lên trán em, khẽ xoa thái dương cho em. Yeonjun nắm lấy tay hắn, Choi Soobin miết nhẹ mu bàn tay của em. Em muốn hắn nằm xuống bên cạnh, Choi Soobin đáp ứng, giang tay ra cho em gác đầu lên. Yeonjun tìm kiếm hơi ấm từ người mình yêu, rúc sâu vào lòng rồi ôm hắn thật chặt. Không biết em đã ngủ hay chưa nhưng Choi Soobin thấy em khóc, còn thầm thì nói vài câu. Hắn ghé tai nghe Yeonjun nói.

"Soobin, anh sợ..."

"Có em ở đây rồi mà!"

"Anh sợ... mình không quên được em!"

"Yeonjunie, anh không cần quên em, bởi vì em cũng không muốn phải quên anh đâu."

Yeonjun gật đầu, hắn mỉm cười vuốt lưng của em, vẫn không ngừng dùng giọng hát của mình vỗ về và dỗ dành em.

Yeonjun, anh đừng bao giờ cho rằng, anh rời xa em, em sẽ quên anh đi. Anh không biết được, anh càng muốn bỏ trốn khỏi em, em càng khao khát tìm kiếm được bóng hình của anh. Yeonjunie, anh nghĩ rằng em có thể nhờ thời gian xoá nhoà hình ảnh của anh, thực ra không phải, dù anh có chạy trốn đến phương trời nào, em vẫn không ngừng yêu anh, không ngừng tìm anh...

Em đã cho rằng, anh yêu em, anh cần em đến mức sẽ không chấp nhận ly hôn với em. Là em sai rồi, em không muốn lặp lại vết se đổ lần nữa, em không muốn đẩy anh đi xa một lần nữa...

Buổi tối, bố mẹ Yeonjun đi gặp gỡ đối tác. Chỉ còn Soobin và em ở trong nhà. Hắn muốn để em ngủ thêm một chút nữa, đắp chăn cẩn thận cho Yeonjun rồi xuống nhà nấu cháo. Choi Soobin lo em ăn không vào nên chỉ nấu cháo trắng và loãng một chút. Pha thêm một cốc sữa ấm rồi bưng lên phòng của em.

Lúc hắn lên tới nơi, Yeonjun đã thức dậy rồi, em đang dựa vào thành giường, ánh mắt lơ đãng không có điểm nhìn. Thấy Choi Soobin bước vào, em ngước lên nhìn hắn, chẳng hiểu sao lại rơi nước mắt. Choi Soobin vội vàng đặt khay đồ ăn xuống rồi chạy tới bên cạnh em.

"Sao thế? Sao lại khóc?"

Đôi tay Yeonjun run run, nắm lấy một khóc góc của hắn, giọng em yếu ớt như muốn dùng dao đâm vào tim hắn. Em cứ như ly thuỷ tinh ở mép bàn, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ có thể rơi xuống ngay. Choi Soobin sợ hãi phải nhanh chóng đỡ lấy, nâng niu trong bàn tay.

Yeonjun nhớ tới ngày hôm ấy. Choi Soobin đi làm về muộn, em thì ốm nằm bẹp trên giường. Hắn cũng không màng mệt mỏi, nấu cháo và pha sữa rồi mang vào phòng cho em ăn. Hành động của hắn ngày hôm nay khiến Yeonjun nhớ tới những ngày tháng hôn nhân hạnh phúc, khiến em không cầm được nước mắt tuôn rơi.

Em chưa từng nghĩ tới là họ chỉ sống với nhau hai năm.

"Bé ngoan, đừng khóc."

"Em không thích dáng vẻ này của anh đúng không?"

Trước đây, Yeonjun rất ít khi khóc trước mặt hắn. Choi Soobin luôn nghĩ rằng em mạnh mẽ tới như vậy, hắn quan tâm cho em cứ như là dư thừa. Yeonjun không cần hắn làm cái này, cái kia cho mình, không cần nghe hắn nói những lời mật ngọt. Em giống như sống có hắn cũng được mà không có thì chẳng sao...

"Em thích, em rất thích. Em mong người em yêu muốn khóc thì cứ khóc, muốn nũng nịu cứ thể hiện ra. Không cần cố tỏ ra mạnh mẽ, vì đã có em ở đây thay anh che mưa, chắn gió, muốn bảo vệ anh cả cuộc đời."

"Có một điều anh vẫn luôn thắc mắc, sao em lại nói ly hôn với anh?"

"Yeonjunie, em chưa bao giờ ngừng yêu anh. Chỉ là lúc đó do quá nóng giận, do em quá coi trọng bản thân. Em cho rằng, anh sẽ níu em lại..."

Hắn nắm lấy đôi bàn tay em, đặt nụ hôn lên môi em rồi nói.

"Đừng tránh mặt em nữa, được không?"

"Ừm."

"Bé ăn chút cháo nhé, em cất công nấu nãy giờ đó!"

"Vâng ạ."

Choi Soobin nghe em trả lời mà tim đập hẫng mất một nhịp, cứ nhảy loạn xạ cả lên khiến hắn phấn khích hỏi lại.

"Sao cơ, bé nói là gì ạ?"

Yeonjun xấu hổ gục đầu xuống ngực hắn, mái tóc mềm mại cọ vào cằm hắn mà lắc đầu. Choi Soobin ôn nhu xoa đầu em rồi đỡ em lên để đi lấy cháo. Hắn cẩn thận dặn dò rồi mới múc một muỗng đưa tới cho em.

"Bé khó chịu thì cứ nói nhé!"

Yeonjun gật đầu, em há miệng ăn miếng cháo hắn nấu. Choi Soobin lúc nào cũng nấu ngon hết, chỉ là vì miệng em đắng ngắt nên không cảm nhận được gì. Nhưng em biết một điều, hắn đã nấu nó bằng cả trái tim.

Em cứ ăn được vài miếng, Soobin sẽ dừng lại hỏi. Hắn sợ em không muốn ăn nên rất lo lắng, sợ em lại giống như lần trước, cố gắng theo y hắn rồi ngược đãi cơ thể mình, bắt ép bản thân chịu đựng. Vậy nên lúc Yeonjun lắc đầu không ăn nữa, Choi Soobin liền dừng lại ngay. Hắn chú tâm quan sát em, Yeonjun chỉ hơi nhăn mặt cũng khiến hắn luống cuống hết cả.

"Bé thấy sao rồi?"

Bây giờ đang là thời điểm nồng độ hormone hCG tăng cao nhất, em đang mang thai ở tuần thứ 9, cũng là lúc sẽ ốm nghén nặng nhất. Vậy mà suốt cả tuần qua em tránh mặt hắn, Choi Soobin vừa giận em vừa cảm thấy đau đớn trong lồng ngực vì không được gần em, lo cho em.

"Yeonjunie? Bé không sao chứ?"

"Ừm, không sao đâu..."

"Đừng giấu em mà, nếu có khó chịu cũng đừng cố, được không?"

Yeonjun gật đầu, đúng là hắn nhìn thấu em rồi. Em vội vã xuống giường, hắn đỡ lấy tay em, dìu em vào nhà vệ sinh. Thấy em vừa ăn được một chút lại vất vả nôn ta hết, hắn không thể làm được gì giúp cho em, cảm thấy bản thân mình vô dụng muốn phát điên. Tim hắn co thắt đau đớn đến khó thở, không dám nhìn vẻ nhợt nhạt của em. Yeonjun mệt mỏi rên vài tiếng nhỏ, em ngả người vào hắn, Choi Soobin dìu em ra ngoài.

"Lúc không có em, bé đã chịu đựng một mình hay sao?"

"Có mẹ mà!"

"Em thực sự đau lòng lắm..."

Choi Soobin đúng là đau lòng, đau lòng đến mức khóc luôn. Yeonjun lau nước mắt, dỗ ngược lại hắn.

"Sao mà khóc chứ, đồ ngốc này!"

"Không có mà, em không ngốc, chỉ là yêu anh thôi."

"Anh muốn đi dạo một chút, em sẽ đi cùng chứ?"

Choi Soobin gật đầu ngay lập tức.

"Em đi, em đi mà. Anh không cần hỏi những điều như vậy đâu!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net