11. Đừng khóc nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em tự đi bộ về nhà.

Em lê thân nhỏ về nhà, nước mưa cứ thế rơi, em lại mặc những cái nhói đau trên làn da trắng hồng.

Em tự băng bó, tự xức thuốc, tự nấu cơm, tự làm những việc mà Yeonjunie bé nhỏ ngọt ngào của Soobinie chưa bao giờ làm.

Em lẳng lặng ngồi ăn, chẳng đợi Soobin về nữa.

Điện thoại em hiện dòng thông báo, Soobin nhắn anh về muộn, em cứ ăn đi.

Em ăn rồi.

_________

Em lục lọi trong tủ quần áo của Soobin, mong là sẽ tìm được cái gì đó thú vị, vì Soobin về muộn, hoặc có thể không về luôn, em chán chết mất.

Em ngây thơ lắm, bị đánh mà vẫn vui vẻ như thường.

_________

Yeonjun tìm thấy một quyển sổ nhỏ, trông đã cũ lắm rồi, chắc là của Soobin hyung.

Ở trang đầu tiên, dòng đầu tiên, có dòng chữ "Yeonjun đáng yêu chết mất thôi". Em tủm tỉm cười.

Em đọc qua từng trang một, từng chữ một. Nó ghi lại quá trình trưởng thành của em nhỏ, một em nhỏ bé xíu ngày hôm đó nằm gọn trong vòng tay anh, anh nâng niu em từng chút, cẩn thận ghi lại từng ngày của em.

Cứ cách vài năm Soobin mới ghi thêm một trang nữa, nhưng những kỷ niệm đặc biệt quan trọng thì có đủ cả.

Ở trang gần đây nhất, anh ghi vài chữ nho nhỏ:

"Mình có một bí mật, một bí mật về Yeonjun không thể bật mí."

Em đóng quyển sổ lại, cười thật tươi, mọi nỗi đau trong em biến mất cả rồi.

Chắc Yeonjun cục cưng siêu nhỏ bé không biết, cuối trang đó, một góc nhỏ, siêu siêu nhỏ, có dòng chữ nắn nót được anh viết tỉ mỉ.

"Anh thích Yeonjun nhiều lắm, em à..."

_________

Ùi hong ngược đâu ToT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net