16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dở hơi nửa đêm đem toàn bộ giày dép trong nhà đi cọ rửa các thứ thì tui đã quay lại up chap mới rùi đây 🙌

———


Ừ thì Yeonjun lại phải gọi điện cho Soobin để báo cáo là anh mới ngã xuống đất xong. Hắn nghe được tin từ chỗ làm việc tại cửa hàng tiện lợi vội vã xin nghỉ để đến nhà anh.

"Nếu như ngày hôm qua cậu không làm tôi ra nông nỗi đấy thì liệu tôi có như thế này không hả tên khốn khiếp?"

"Lỗi của em, giáo sư đừng tức giận."

"Không tức giận mà được ấy hả? Cậu làm tôi thành ra thế này còn dám nói?"

"Lỗi của em, giáo sư đừng tức giận."

"Đừng tức giận cái beep, đừng hòng tôi cho cậu đụng vào người tôi nữa. Có nghe chưa?"

"Lỗi của em, giáo sư đừng tức giận."

"Đồ cầm thú. Rõ ràng đã gào mồm lên kêu dừng lại rồi mà vẫn không chịu dừng, mẹ kiếp người đâu trâu bò thế."

"Lỗi của em, giáo sư đừng tức giận."

"Choi Soobin, tôi mà bị liệt thì cậu tính sao hả?"

"Lỗi của em, giáo sư đừng tức giận."

"YA!!! Sao cậu cứ nhai đi nhai lại cái câu đấy thế, nghiện à?" Yeonjun phồng mũi tức giận.

"Ngoan há miệng ra ăn đi nào. Lỗi của em thì em xin lỗi là đúng rồi, lần sau em sẽ nhẹ nhàng hơn mà." Hắn xúc cho anh một miếng bún. Yeonjun thực ra không phải không xúc được mà do anh bận ngồi càm ràm mãi, nói ăn đi mà không có nghe nên thôi Soobin xúc luôn cho nhanh.

"Đấy nghe thế còn được... khoan, khoan này. Sao lại có lần sau? Không bao giờ!" Anh đang vô cùng vui vẻ khi nghe Soobin đổi câu khác rồi, nói giữa chừng mới nhận ra mình bị hớ.

Tức giận lắm mà chẳng làm gì được, Yeonjun ngậm đắng nuốt cay đem miếng đồ ăn trong miệng nuốt cho trôi cái cục tức.

Soobin chăm giáo sư của mình như chăm con, lo cho từ bữa ăn đến giấc ngủ, cưng như công chúa, đến cái chân cũng không phải chạm đất, cái tay cũng không phải rửa bát. Hắn bế anh lên trên tầng vì eo Yeonjun sau một đêm abcdxyz và một cú ngã nát bét bèn bẹt thì đúng là liệt thật rồi.

"Thầy ngủ đi nhé, em chỉnh điều hoà rồi." Hắn nói.

"Cậu đi đâu?" Yeonjun chộp tay hắn lại.

"Em xuống rửa bát, bát ăn xong đã rửa đâu."

"À thế à, tôi còn tưởng cậu xuống dưới rồi trốn luôn, chối bỏ trách nhiệm." Anh trề môi dè bỉu, thả tay hắn ra.

Soobin bởi vì sự đáng yêu của Yeonjun mà không nhịn được cười, vươn cái tay xoa đầu anh: "Yên tâm, chút nữa em vẫn lên đây mà. Em sẽ chăm giáo sư cho đến khi nào giáo sư chán thì thôi."

Hắn xuống dưới rửa bát vô cùng chăm chỉ. Soobin làm mấy việc này thường xuyên luôn rồi nên chuyên nghiệp lắm, ở nhà thằng nhỏ kia có phải động tay chân vào cái gì đâu mà. Dạo này hắn còn đang tập tành nấu ăn nữa, Choi Beomgyu có ông anh tuyệt vời như hắn đúng là số hưởng.

Và thằng người yêu Beomgyu cũng được hưởng tí phúc lợi khi có một người anh "chồng" như Soobin. Lúc Soobin vừa mới rửa bát xong và đang lôi toàn bộ bát đũa của Yeonjun ra xếp lại cho ngay ngắn thì Taehyun gọi đến cho hắn.

"Alo?" Soobin nói.

"Ôi anh ơi, anh cứu em với." Tiếng nói đầy âu sầu của Taehyun vang lên qua điện thoại.

"Có chuyện gì? Em với em trai anh là sao đấy?"

"Thì em gọi điện nói với anh đây. Anh giúp em nói với Beomie đi mà."

"Nói xem đã để xem anh có nói lại được với thằng bé không."

"Chắc Beomie kể cho anh rồi, lúc đấy em đang ngồi với bạn mà toàn bạn của Beomie thôi í. Nên là lúc Beomie gọi hỏi em mới nói là gia đình tại em sợ Beomie biết kế hoạch của em."

"Kế hoạch gì?"

"À thì... em muốn đưa Beomie đi chơi trong kì nghỉ hè này. Em ngồi với bạn của anh í để xem anh í thích đi những nơi nào, tự em hỏi ảnh thì lộ hết mất rồi còn đâu. Mà Beomie hổng có cho em giải thích gì hết trơn anh ơi."

"Ngu thì chịu, thích giấu giấu diếm diếm cơ. Đang ở đâu đấy?"

"Ở nhà ạ."

"Ăn mặc tử tế kiếm quán cà phê nào đẹp đẽ ngon lành vào rồi bắn địa chỉ qua đây, anh bảo em trai anh đến rồi có gì hai đứa nói chuyện với nhau."

Taehyun lập tức vui vẻ đáp lại: "Dạ dạ dạ em cảm ơn anh nhiều lắm." Nghe thôi cũng biết miệng cậu cười tới tận mang tai rồi.

"Ơ mà sao anh tin em ạ? Em tưởng những người anh trai thì thường khó thuyết phục lắm..."

"Không phải là tin hay không mà anh chắc chắn em sẽ không dám làm gì Beomgyu nhà anh cả. Em làm gì thì anh bẻ em làm đôi, dễ mà."

Đối diện với lời nói nhẹ nhàng không thể hơn của Soobin, Taehyun chắc sợ xanh mặt rồi. Cậu rối rít xin lỗi, khẳng định chắc chắn sẽ không làm gì cả rồi cúp máy.

Lát sau hắn nhận được địa chỉ quán cà phê, Soobin gửi địa chỉ và nhắn Beomgyu một câu, lừa cậu tới đó.

Soobin cũng khổ tâm với hai đứa này lắm, Beomgyu tính khí trẻ con chết đi được mà Taehyun còn kém cậu 1 tuổi nữa nên hai đứa bốc đồng yêu nhau lúc nào cũng cãi nhau cho được. Thành ra thân là một người anh, Soobin đành đứng ra hoà giải mối quan hệ này.

Beomgyu hay nói hắn vừa là cha vừa là mẹ vừa là anh trai của cậu, nghĩ lại thì đúng thế thật. Có khác gì đâu cơ chứ, lo cho từng li từng tí thế mà.

"Choi Soobin! Nước!" Tiếng hét từ tầng hai vọng xuống và Soobin biết là mình cần lên trên kia rồi.

Hắn mang cốc nước lên trên, Yeonjun đang ngồi dựa lưng vào tường, khuôn mặt của anh càng ngày càng khó ở. Với người khác mà sai Soobin kiểu thế xong cái mặt dở dở ương ương chắc hắn cáu tiết lên mắng cho chui xuống đất luôn rồi mà đây lại là Yeonjun nên thôi.

Soobin đưa cốc nước ấm cho anh uống, sờ khoé mắt đỏ lên như vừa mới khóc xong, đau lòng không thôi.

"Giáo sư đau lắm hả?"

"Lần đầu tiên đấy, chẳng nhẽ lại không đau à?" Yeonjun phụng phịu. Ừ thì cứ cho là sức khỏe anh tốt đi nhưng dù gì cũng là lần đầu tiên bị đâm mà, mà cũng là lần đầu của Soobin, hai kẻ chẳng có tí kinh nghiệm nào, tất cả chỉ là người mới. Đau là đúng rồi còn gì.

Cơn đau của Yeonjun đến có chút muộn, sáng nay nó không có đau như vậy đâu mà đến giờ lại muốn liệt luôn rồi, có lẽ là sau khi ngã xong nên mới vậy chăng.

Hắn càng nhìn càng xót, ngồi xuống cạnh anh, nhẹ nhàng xoa eo cho Yeonjun: "Tựa vào em này."

"Soobin..." Anh thì thầm.

"Ơi, sao vậy?"

"Dịch tay lên xíu nữa đi, ở trên đau hơn." Yeonjun cầm tay hắn, đặt lên phía trên eo mình một chút.

Hắn gật gù ngoan ngoãn xoa bóp cho anh. Sớm biết thân thể vàng ngọc này của Yeonjun dễ bị tổn thương thì hắn đã không làm mạnh thế. Nói chung đều là do Soobin không cẩn thận, không suy nghĩ cho bảo bối trong lòng mình nhiều thêm chút nữa.

"Giáo sư, thầy có buồn ngủ không thì ngủ đi. Nằm xuống giường rồi em bóp eo cho." Hắn nói.

Yeonjun dụi dụi mắt nằm xuống bên cạnh hắn. Yeonjun thực ra mất mặt chết đi được, anh tự cười mình thối mũi luôn nhưng mà sự dịu dàng của Soobin làm cho Yeonjun không còn cái cảm giác ngượng ngùng đấy nữa. Hắn thực sự rất tinh tế và ấm áp đến mức độ một ma cà rồng "nằm trên" như anh còn cảm thấy có chút vui vẻ, không phải, rất vui vẻ.

"Này Soohin, sao cậu dịu dàng thế?" Yeonjun buột miệng hỏi.

"Đâu có, em đâu có dịu dàng?" Hắn khó hiểu.

"Đối với tôi ấy."

"À, bởi vì đấy là giáo sư. Giáo sư tự nói ra câu trả lời rồi còn gì. Nếu như em trai em mà nghe được lời khen này không biết nó sẽ dè bỉu như thế nào nữa."

"Lý do gì ngộ vậy? Là tôi nhưng vì sao là tôi thì cậu lại dịu dàng?"

"Vì em thích giáo sư, siêu thích giáo sư. Giáo sư biết điều đó mà. Vậy nên cho dù có như thế nào thì em vẫn sẽ thật dịu dàng, chẳng có ai muốn làm người mình thích tổn thương đâu."

Yeonjun bĩu môi không đáp lại, yên lặng nằm ở đó. Không phải vì anh thấy nó sển sẩm quá nên không đáp mà là vì anh ngại chết đi được. 200 năm liền, từ khi mẹ mất chẳng có ai đối xử dịu dàng với Yeonjun như thế. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net