2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một điều hiếm ai biết đó chính là Soobin là con người sống theo chủ nghĩa duy mỹ. Hắn yêu thích cái đẹp đến độ điều đó khảm sâu vào tận xương tuỷ khiến cho Soobin luôn có cái nhìn soi xét mọi thứ, hắn ghét sự không hoàn hảo. Thật khó có thể tin một người xuất thân nghèo nàn như hắn mà lại sống theo chủ nghĩa duy mỹ.

Từ nhỏ tới lớn, hiếm có thứ gì vừa mắt hắn từ lần đầu tiên, có vừa thì cũng là sau khi đã chỉnh sửa, gọt đẽo hàng trăm lần. Vậy mà cho đến khi lần đại học, lần đầu tiên Soobin gặp một người có thể định nghĩa đúng từ "hoàn mỹ" mà hắn đang theo đuổi - Choi Yeonjun.

Anh đẹp đến độ không tì vết, thanh cao không nhiễm bụi trần, cách ăn mặc gọn gàng sạch sẽ và Soobin không thể tìm được bất kì 1 nếp nhăn nào trên quần áo của anh cả. Hắn đã bị thu hút bởi con người này. Gần 3 năm Soobin ngồi trên giảng đường, gần 3 năm hắn ngắm nhìn từng chút từng chút một Yeonjun, âm thần ghi nhớ toàn bộ cử chỉ nhỏ nhất của anh vào đầu.

Vừa hay sau tiết của Yeonjun thì hắn không còn học tiết nào nữa nên Soobin quyết định đi theo Yeonjun thử xem sao, thi thoảng hắn sẽ làm vậy với anh, tất nhiên, chỉ trong một giới hạn thôi, hắn không phải kẻ có sở thích stalk.

Soobin thấy Yeonjun di chuyển càng ngày càng nhanh và biến vào trong một góc khuất.

Sự gấp gáp này chẳng hợp với phong thái bình thản của giáo sư hắn yêu thích chút nào. Hắn tò mò lại gần và chứng kiến một cảnh tượng có thể đối với nhiều người, nó được miêu tả là sự kinh hoàng.

Yeonjun đánh vào sau gáy của một sinh viên làm cậu ta ngất đi, anh nắm lấy cổ cậu ta và cắn phập một cái, dòng máu đỏ tươi tuôn trào ra bên ngoài. Hắn trừng mắt nhìn kẻ trong mộng của mình, cắn, máu, răng nanh, chuyện gì đang diễn ra vậy?

Bộ não Soobin dường như vẫn chưa kịp xử lí thông tin, hắn không cẩn thận dẫm phải một cành khô và nó kêu cái "rắc" làm Yeonjun giật bắn mình quay lại phía phát ra tiếng động.

"Ai đấy?" Anh cất tiếng.

Và Soobin hiểu rằng mình không thể trốn tránh và cũng không nên trốn tránh, hắn quyết định đứng ra: "Là em."

Yeonjun nhìn chăm chăm vào cậu sinh viên mới giành được điểm A trong tiết trước đang tiến lại gần mình, anh chờ xem hắn định làm gì, nếu như Soobin động thủ thì anh đành đánh ngất hắn vậy. Thế nhưng Soobin lại làm điều mà Yeonjun không hề nghĩ tới và chắc chắn không bao giờ có thể nghĩ tới.

Hắn lau đi vệt máu còn sót lại trên khoé môi của Yeonjun, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, ở đây của giáo sư còn dính máu."

"Cậu có biết mình đang đối diện với ai không mà thản nhiên vậy?" Anh nhướng mày hỏi.

"Ma cà rồng có đúng không? Em ngắm giáo sư cũng sắp được 3 năm rồi thế mà không phát hiện ra bất kì một sơ hở nào, giáo sư giấu đúng là kĩ thật." Soobin cảm thán một chút.

Hắn quả thực có bất ngờ, trước giờ Soobin vẫn luôn không tin mấy chuyện ma quỷ gì gì đó trong sách vở nhưng giờ thấy trực tiếp một ma cà rồng hàng thật giá thật trước mặt, hắn sao lại có chút phấn khích nhỉ?

"Này..."

"Giáo sư ăn no chưa?" Soobin cắt ngang lời anh và hỏi.

"No... no rồi." Lần đầu tiên Yeonjun biểu lộ sự lúng túng trước mặt người khác.

Anh thực sự nghĩ rằng tên nhóc này bị điên rồi, nếu là người khác thì giờ có lẽ đã kinh hồn bạt vía chạy như đi đầu thai rồi chứ cái sự thản nhiên này là gì vậy...

"Vậy thì ta nên đưa người bạn này xuống phòng y tế thôi, không thể để cậu ta nằm đây như thế này được." Soobin xốc người đang nằm dưới đất kia, dễ dàng cõng cậu ta lên trên vai và đi ra ngoài. Yeonjun ngơ ngác cũng không biết vì sao mà vội vã đi theo Soobin.

Hắn đưa người bạn đến phòng y tế, bị bừa một cái lý do là cậu ta không may bị đinh đâm vào cổ nên bị như vậy, để lại cho cô ở phòng y tế chăm sóc rồi đi ra ngoài.

"Giáo sư có còn dạy tiết nào nữa không?" Soobin hỏi anh.

"À... không có." Yeonjun lắc đầu.

"Vậy giáo sư có muốn đi uống cà phê với em không? Em mời." Và Soobin dường như không có ý định để cho Yeonjun từ chối, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay Yeonjun và kéo anh đi theo mình.

Vừa đem người đi hắn vừa cảm thán, quả nhiên là con người hoàn mỹ, đến cổ tay cũng có thể tuyệt đẹp như thế này.

Hai người ngồi đối diện với nhau, Yeonjun hai tay bưng ly matcha ngọt ngào lên uống một ngụm, anh trời sinh ghét đắng nên mấy món cà phê gì gì đó Yeonjun không ham nổi. Trái ngược lại là một Soobin đang cầm trên tay một ly Espesso Double Shot, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ.

"Giáo sư, có đúng thật là như em nghĩ không ạ?" Mãi rồi hắn mới nói.

"Ừ thì, đúng như cậu thấy đó, tôi là... là một ma cà rồng." Càng về sau, âm lượng giọng nói của Yeonjun càng bé lại.

Anh che giấu bao nhiêu năm như thế cuối cùng vì một sơ suất nhỏ mà đi tong cả rồi. Nhưng mà không sao, dù gì cũng sẽ có cách giải quyết thôi, Yeonjun định nếu như không thể thỏa hiệp, anh cứ trực tiếp làm hắn mất trí nhớ luôn cũng được.

"Không vấn đề gì cả. Giáo sư, cho em Kakao Talk đi, khi nào giáo sư muốn em cũng đều có thể cho giáo sư hút máu." Hắn giơ điện thoại ra.

Yeonjun cá rằng người này còn bình tĩnh và thản nhiên hơn cả anh lúc ở trên bục giảng nữa. Thật đấy, hiếm có người nào sau khi chứng kiến một màn đó rồi còn tìn nguyện dâng mình lên đâu. 

"Sao cậu lại muốn thế?" Anh tò mò. Thế là Yeonjun còn chẳng phải thỏa hiệp gì cơ.

"Bởi vì cứ mỗi khi nghĩ đến việc giáo sư phải hút tạm thứ máu không hoàn hảo đó, em lại không thể nào mà nuốt trôi cho nổi."

"Cậu nghĩ máu của mình ngon lắm sao?"

"Theo đánh giá chủ quan của em thì rất ngon đấy. Tất nhiên chủ quan là chưa đủ, giáo sư của thể đích thân thử để có cảm nhận khách quan hơn." Hắn khẽ đập vào cổ mình vài cái.

Cốc matcha trên tay anh bị siết chặt lại, Yeonjun cực kì muốn đánh kẻ trước mặt mình, thứ đáng chết gì đang ăn nói hàm hồ trước mắt anh vậy. Vốn dĩ là định làm cho Soobin ra bã rồi đấy mà nghĩ lại, dù sao giờ anh cũng đang là giảng viên dạy tên nhóc khốn này, có làm gì nó thì đúng là to chuyện.

"Choi Soobin, tôi là nể mặt cậu dù sao cũng là sinh viên tôi đang dạy, nếu không tôi chắc chắn sẽ đánh chết cậu đấy."

"Giáo sư nói gì vậy, giáo sư có bao giờ nể mặt sinh viên mình dạy đâu. Cái này em nói thật, cho em Kakao Talk của giáo sư đi, thầy không cảm thấy yên tâm khi mình luôn có một bình máu dự trữ ngon lành hay sao?"

Yeonjun rốt cuộc cũng biết được cảm giác của mấy sinh viên khi nghe anh châm chọc là như thế nào rồi, dù chắc chắn ý tứ trong lời nói của hắn không phải là châm chọc nhưng cái điệu bộ cợt nhả khệnh khạng đấy làm Yeonjun không ưa cho nổi. Được thôi, Kakao thì Kakao, anh nhất định sẽ nhân một ngày tuyệt đẹp, trời xanh, gió mát, nắng nhẹ nhàng, những thiếu nữ hai má ửng hồng chân trần nô đùa trên ngọn đồi phía xa xa, hút sạch sành sanh máu của hắn, biến hắn thành cái xác khô.

Lấy điện thoại của Soobin, Yeonjun tìm Kakao Talk của mình và đưa cho hắn: "Đây."

"Em cảm ơn." Hắn có được phương thức liên lạc của anh trong tay, âm thầm mỉm cười đắc thắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net