Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại , luật sư Mẫn mới có thể đặc biệt chăm sóc, Mẫn phu nhân, cô đừng hiểu lầm."

A, có bạn học tốt như vậy, Doãn Kỳ còn cần gì chứ?

Nhưng băn khoăn trong lòng Thạc Hy không vì luật sư Bạch an ủi mà mất đi, cô khách sáo nói: "Tôi không hiểu lầm, cảm ơn cô, luật sư Bạch. Hơn nữa, cũng không phải là hiểu lầm, không phải sao?"

Phu nhân của chủ nhân bữa tiệc cũng đến đây giảng hòa, chính là cô vẫn không thoải mái...

"Đúng vậy a đúng vậy a, Mẫn phu nhân, chồng tôi là thầy bọn họ, tôi nghe nói quan hệ bọn họ ở trường rất tốt, không có việc gì, luật sư Mẫn chính là quan tâm học muội thôi. Nghe nói Vũ Nguyệt còn muốn đến làm ở văn phòng của luật sư Mẫn, không có việc gì, không có việc gì."

Không có việc gì? "Hồ tiểu thư còn muốn tới văn phòng luật sư làm việc?"

"A, chẳng lẽ Mẫn phu nhân không biết?"

Thạc Hy im lặng. Đúng vậy a, cô không biết, cô cứ khờ khạo nghĩ Vũ Nguyệt là do mình quá đa nghi, hay tưởng tượng... Khó trách Doãn Kỳ nói như chặt đinh chém sắc sẽ không đi công tác ở Đài Trung nữa, người ta đã đến Đài bắc, anh hẳn là không cần vất vả qua lại Đài bắc và Đài Trung rồi...

Từ giờ phút này, Thạc Hy thật sự không thể vỗ về tâm tình của mình, có lẽ phải giả vờ bình tĩnh, tươi cười đáp lại. Cô muốn cãi nhau, muốn nắm caravat Doãn Kỳ, hỏi rõ ràng Vũ Nguyêh có phải người thứ ba xen vào hôn nhân của bọn họ!

Phu nhân phát hiện mình nói sai, vội vã rời đi.

Thạc Hy bình tĩnh nhìn luật sư Bạch, vẫn như cũ, luật sư Bạch hơi mỉm cười yếu ớt, trên mặt lộ ra vẻ lạnh nhạt. "Tôi biết bọn họ từng là người yêu, cô ta không chỉ là học muội. Cho nên, thật sự không có chuyện gì sao? Luật sư Bạch?"

Lúc này một luật sư khác lại đến ngắt lời các cô nói chuyện, người kia lễ phép mời luật sư Bạch đi, bởi vì vị thẩm phán muốn cùng nói chuyện với vài học trò cũ của mình.

Thạc Hy bắt đầu ngây người, suy nghĩ hỗn loạn, nhưng không cần ngây người lâu lắm, cô cũng không cần đi nắm caravat của Doãn Kỳ hoặc tìm cơ hội hỏi thăm luật sư Bạch, bởi vì Vũ Nguyệt đã tìm đến tận nơi...

"Trịnh tiểu thư."

Thạc Hy thản nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhỏ nhắn trước mặt. "Xin gọi tôi là Mẫn phu nhân."

"Xin lỗi, tôi quen cách xưng hô ở hôn lễ em gái."

"Không sao, cách gọi có thể từ từ sửa."

Vũ Nguyệt nắm chặt hai tay, hai vai co lại. "Trịnh tiểu thư, cho đến nay tôi rất tôn trọng cùng ỷ lại vào học trưởng."

Hừ, người ta không chịu nhận cô là Mẫn phu nhân.

"Cho dù trong lòng học trưởng hay trong lòng tôi, chúng tôi đều rất quý trọng đối phương."

Thạc Hy bình tĩnh lật ra lá bài cuối cùng.

"Trịnh tiểu thư, tôi và học trưởng là người yêu."

Phải cảm ơn mẹ đã cho cô một đôi mắt khỏe mạnh, làm cho cô dù chua xót bị giày vò, cũng không tùy tiện rơi nước mắt.

"Quá khứ hay hiện tại?"

"Quá khứ, hiện tại và cả tương lai." 

Thạc Hy  nhíu mày, hiện tại tiểu tam không chỉ biết núp sau lưng tốn công giữ chặt đàn ông, các cô còn vui vẻ khiêu chiến thông minh cùng sức chịu đựng của vợ lớn. "Hồ tiểu thư, cô muốn cùng 'Mẫn phu nhân' nói về tương lai của Mẫn Tiên sinh?"

"Có lẽ... cô nghĩ muốn nói về hiện tại sao?"

Cô cười mỉm. "Nếu như là hiện tại, dùng từ trong luật hôn nhân, tôi có thể kiện cô tội phá hoại gia đình người khác?"

"Tôi không sao cả."

Thạc Hy cười to. Cô nghĩ mình điên rồi, trong lòng khó chịu như vậy, còn có thể cười được?

"Tất cả người thứ ba đều sẽ nói câu này: 'Chỉ cần người đàn ông này, cái khác đều không cần', phim truyền hình thường diễn như vậy, tiểu thuyết cũng thường viết như vậy, chẳng qua là trong cuộc sống thật, tôi thế nhưng lại nghe được... Cô thật dũng cảm. Hồ tiểu thư."

Vũ Nguyệt cũng không giống như bề ngoài mềm mại nhu nhược, đối mặt với cuộc chiến tình yêu này, cô không muốn thua. " Trịnh tiểu thư, cô không biết gần đây lưu hành một câu sao? 'Trong tình yêu, người không được yêu chính là kẻ thứ ba'. Đối với tôi mà nói, hoặc là đối với học trưởng mà nói, cô mới là kẻ thứ ba."

Vũ Nguyệt giọng nói cương quyết đáp lại cô.

"Không được yêu mới là kẻ thứ ba"?

Cô một câu cũng không nói nên lời. Cho dù hai người có quan hệ hôn nhân, nhưng ngay cả cô cũng không biết trong lòng Doãn Kỳ cô chiếm bao nhiêu phần?

Cô chậm rãi tiến hành kế hoạch hôn nhân của cô, giai đoạn hiện tại không những cùng ông xã bồi dưỡng tình cảm, mà còn hy vọng có một gia đình bình yên hạnh phúc...

"Trịnh tiểu thư, cô cho rằng học trưởng yêu cô sao?"

Vũ Nguyệt đánh một đòn làm Thạc Hy không thể trả lời, rồi xoay người rời đi.

Cô nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, vô lực ngã ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt trống rỗng.

Một lát sau, cô cười cay đắng, nặng nề, chậm rãi thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net