Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xã của anh quyết địnhcùng anh tranh hơn thua. Cô muốn mượn tay người lớn chỉnh anh, anh cũng khôngngại cùng cô đấu một chút. "Mẹ, kế hoạch lúc nào cũng có thể sửa."

"Sửa cái gì a... Không biết Thạc Hy phải vềnhà mẹ đẻ ở mấy ngày..."

Thạc Hy không thích cảm giác thua trận, cô cốý thân thiết an ủi mẹ chồng, còn làm trò thở dài.

"Mẹ, không quan trọng, dù sao công việc của DoãnKỳ cũng bận rộn, thường xuyên đi sớm, cũng thường xuyên về muộn, nếu như bâygiờ sinh bảo bảo (em bé), nói không chừng bảo bảo cũng không nhớ người ba bangày ngày đi sớm về trễ hình dáng như thế nào..."

Đây chính là phụ nữ tàn nhẫn tính nợ cũ, đànông theo không kịp a!

"Con trai, con bận rộn cái gì? Tại sao ngàynào cũng làm thêm giờ? Xã hội có loạn như vậy sao? Khiến cho luật sư làm giấytờ cũng không hết?"

"Vội vàng cùng người yêu cũ ôn chuyện." Nhưngnhững lời này, Thạc Hy Nguyên sẽ không nói ra tránh làm mọi người mất vui.

Doãn Kỳ chỉ luôn cười, thưởng thức bà xã đánhtrả. Anh không giải thích, chẳng qua là tháo mắt kính xuống, nhận lời khiêukhích của bà xã.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con hôm nay sẽ đón Thạc Hy vềnhà."

Thạc Hy nhìn anh chằm chằm. "Tôi không muốnvề, tôi còn rất nhiều chuyện chưa nói với thím!"

Doãn Kỳ treo lên nụ cười thân thiện, học theocô cố ý làm ra vẻ. "Chẳng phải bà xã thích về nhà mẹ đẻ để kể tội ông xã sao,kể chuyện bản thân chịu nhiều uất ức."

Mẹ Mẫn kinh ngạc. "Có thật không? Thạc Hy, concảm thấy uất ức sao?"

Chiêu mượn đao giết người này thật cao minh,cô mượn mẹ thổ lộ bất mãn của mình. Không ngờ lại bị anh quay ngược lại đâmmình một nhát!

Thạc Hy vội vàng trấn an mẹ chồng. "Mẹ, khôngcó chuyện đó, chẳng qua con với Doãn Kỳ đang nói đùa thôi, không có chuyện gì."

Mẹ Mẫn thở dài nhẹ nhõm, bà chờ thật lâu mớichờ được con trai cưới vợ, người con dâu mới này rất ôn hòa rất săn sóc, bàcũng không muốn chúng bất hòa, vậy ước muốn ôm cháu của bà làm sao thực hiện a?"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, các con cũng đã kết hôn, cònnghịch ngợm như vậy, thật là... Mọi người đi ăn cơm thôi." Đoàn người đi vàotrong phòng, bữa ăn rất hòa hợp. Cô cố ý chọn chỗ ngồi bên cạnh mẹ chồng, cùngngười lớn thoải mái nói chuyện vui vẻ, đem người đàn ông khiến cô khó chịu vứtra một bên.

Nhưng bữa ăn mới được một nửa, đột nhiên cókhách tới chơi, người giúp việc Mẫn gia dẫn khách vào, chỉ có Thạc Hy hoàn toànkhông bất ngờ.

Hồ Vũ Nguyệt.

Cái này không chỉ là như hình với bóng, gọi làâm hồn bất tán cũng không quá!

"Bác trai, bác gái, đã lâu không gặp, con làVũ Nguyệt, mọi người còn nhớ con không?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net