Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 1.

"Nhược Lam, lại đây" giọng người phụ nữ từ ái vang lên

"Mẫu hậu"

"Nhược Lam, nhanh lại đây. Lam nhi lại không nghe lời" giọng nói có chút nghiêm khắc

"Dạ không"

Nhược Lam cắn môi đi đến bên mẫu hậu rồi nằm sấp qua đùi, sau đó vạt áo bị hất lên rồi cái quần lụa cũng bị kéo xuống, đôi mông mát lạnh vì bại lộ trong không khí. Nhược Lam có chút xấu hổ, hơi run run khi thước gỗ đặt ngang mông

"Lam nhi, mẫu hậu dạy con thế nào?"

"Làm sai phải biết nhận lỗi và nhận trừng phạt"

BỐP

"Vậy Lam nhi đã làm sai ở đâu?"

BỐP

"Làm bị thương trưởng tử của thừa tướng" Nhược Lam hơi run run, mông lại co rút đau đớn

BỐP

"Sai. Tên súc sinh đó đáng đánh" giọng nói giá lạnh như băng tuyết

Nhược Lam bất ngờ vì câu nói của mẫu hậu nếu bản thân không có lỗi vì sao mẫu hậu lại đánh đòn mình. Đông Phương hoàng hậu thở dài, mặc lại quần cho nữ nhi rồi đỡ Nhược Lam ngồi bên cạnh, nhìn hốc mắt nữ nhi có chút đỏ chắc bị đau "Lam nhi có biết mỗi lần Lam nhi gây họa đều là mẫu hậu phạt roi"

"Vì nếu phụ hoàng phạt thì nhi thần sẽ bị phạt rất nặng và rất đau nên mỗi lần nhi thần gây họa đều là mẫu hậu phạt roi. Khi phụ hoàng biết nhi thần bị phạt rồi sẽ chỉ trách mắng vài câu mà không phạt thêm nữa"

"Lam nhi luôn thông minh , trí tuệ. Việc lần này Lam nhi biết xử lý thế nào rồi"

"Nhi thần đã biết" Nhược Lam mắt lóe sáng, mỉm cười ôm lấy mẫu hậu nhưng cái ôm chỉ là không khí còn mẫu hậu đã biến đâu mất, nhìn xung quanh gọi "Mẫu hậu. mẫu hậu...."

"Công chúa điện hạ, tỉnh"

Nhược Lam mở to đôi mắt tỉnh giấc, hóa ra bản thân ngủ trên ghế trong thư phòng. Vừa rồi chỉ là giấc mơ, mẫu hậu đã qua đời khi bản thân mới tròn 8 tuổi. Đã qua 7 năm, giờ bản thân đã 15 tuổi. Nhược Lam đứng dậy đi đến bên cửa sổ, biết bản thân nên làm gì "Tiểu Thúy kêu người chuẩn bị kiệu tiến cung. Gọi Từ ma ma đến thư phòng gặp ta và chuẩn bị một cây thước gỗ"

"Thước gỗ? Công chúa, người định..." Tiểu Thúy nghi hoặc hỏi

"Khổ nhục kế" Nhược Lam quay lại nhìn Tiểu Thúy mỉm cười tự tin

Nhược Lam tên đầy đủ là Đông Phương Nhược Lam, tam công chúa của Tần quốc là nữ nhi duy nhất của tiên hoàng hậu Lăng Diệu Đức đã mất 7 năm trước. Hoàng thượng do mất đi ái thê mà đau buồn nên vẫn chưa lập vị hậu mới, nên hậu cung đứng đầu là hoàng quý phi Ninh Ái Tuệ, là tỷ tỷ của hữu tướng đương triều Ninh Văn Thù. Ba hôm trước, Nhược Lam cùng tỳ nữ đi Tuyệt Ẩm Trai dùng cơm thì bị con trai trưởng của thừa tướng Ninh Hạo chặn ngang có ý đồ phi lễ, nên đôi bên có tranh chấp rồi Nhược Lam vô tình ngộ thương nơi sản sinh hậu đại của Ninh công tử khiến cho hoàng quý phi và hữu tướng nổi giận kéo nhau đến trước mặt hoàng thượng khởi binh vấn tội phải xử phạt nghiêm khắc tam công chúa. Ba ngày nay phụ hoàng vô cùng tức giận đã gọi Nhược Lam triệu kiến nhưng Nhược Lam lại chậm chạp không đi. Vì một khắc nóng tính giúp bọn họ có cớ lật đổ hậu trường phía sau là Lăng gia Lăng tướng quân. Do cậu của Nhược Lam là huynh trưởng của mẫu hậu Lăng tướng quân Lăng Diệu Khải, đang nắm trong tay một phần binh quyền, mà Ninh gia luôn tìm cách để đoạt lấy binh quyển của cậu.

"Tham kiến công chúa" tiếng vấn an của Từ ma ma làm Nhược Lam cắt đứt suy nghĩ

"Vào nội thất"

Từ ma ma cầm theo thước gỗ dày to bản đi theo Nhược Lam nội thất. Vào nội thất Nhược Lam cởi áo khoác bên ngoài rồi tiến về phía giường rồi nằm sấp xuống, nhìn Từ ma ma nhếch miệng cười nói "Làm phiền Từ ma ma rồi"

Từ ma ma ánh mắt thâm thúy nhìn Nhược Lam cũng cười đáp trả tay cầm thước đi đến bên giường nói "Công chúa người trưởng thành"

"Trưởng thành? Con đường này vẫn còn xa." Nhược Lam vòng tay ôm lấy gối kê đầu lên nói "Trưởng thành sẽ không làm chuyện lỗ mãn như vậy." Nhược Lam lần nữa hít sâu quay đầu nhìn Từ ma ma "Từ ma ma, ta xem người như trưởng bối nên ta làm sai cần nhận trừng phạt. Ta biết khi mẫu hậu mất đã giao quyền trách phạt ta cho Từ ma ma. Trong 7 năm qua Từ ma ma chưa hề đánh ta roi nào mà ngài lại chậm rãi xem ta lớn lên nhận thức cái gì cái gì đúng và bản thân biết cần nhận lỗi khi mắc sai lầm. Từ ma ma đang chờ đều này phải không?"

"Công chúa đã trưởng thành, lão nô thật vui mừng, tiểu thư dưới suối vàng sẽ yên tâm hơn" Từ ma ma từ ái vuốt tóc Nhược Lam giọng nói có chút nghẹn ngào nhưng nhớ lại việc cần làm Từ ma ma lại nghiêm khắc nói "Nhưng lần này công chúa quá hấp tấp dẫn đến sai lầm, lão nô hy vọng trận đòn sẽ giúp công chúa khắc sâu bài học này"

"Ta biết"

"Vì lỗi này nghiêm trọng nên lão nô quyết định phạt công chúa 60 thước"

Từ ma ma lau nước mắt hít sâu, đưa tay vén áo qua bên rồi từ từ cởi chiếc quần lụa và quần lót xuống đến đầu gối lộ ra đôi mông thiếu nữ mới lớn trắng nõn, lòng có chút xót xa. Biết không thể đánh công chúa trông tình trạng mông trần như các tỳ nữ, nhưng bà lại không thể không làm như vậy vì số roi nhiều nếu không quan sát từng vết đánh trên mông trần thì sẽ làm công chúa ngộ thương nghiêm trọng. Nhược Lam biết Từ ma ma đánh mông trần cũng muốn tốt cho bản thân nhưng bị lộ mông trần khiến Nhược Lam có chút xấu hổ úp mặt vào gối

"Công chúa chuẩn bị sẵn sàng" Từ ma ma cầm thước bản to dầy đặt lên giữa mông Nhược Lam

"Ừ"

Nhược Lam vừa đáp thì từng từng thước rời đều khắp mông làm Nhược Lam đau đến đổ mồ hôi lạnh, cắn vào gối tránh phát ra tiếng

BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP

...

BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP

...

BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP

...

Từ ma ma di chuyển thước đánh đều khắp mông để phần đau được tản ra tránh cái đau lặp lại nhiều lần nhưng cũng không tránh khỏi từng từng roi chồng chất lên nhau. Thấy mông Nhược Lam bị đánh đỏ bầm sưng tấy, đôi chân hơi quậy đạp vì đau còn thân trên lại run run vì nén đau. Mỗi thước đánh xuống lòng bà như rĩ máu nhưng cần làm cho công chúa khắc sâu bài học này bà không thể không thể nương tay được ngược lại cần nghiêm khắc hơn nữa.

BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP

...

BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP

...

BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP

...

"Công chúa, người thế nào" vừa đánh đủ 60 thước Từ ma ma quăng thước vội hỏi tình hình Nhược Lam, mông Nhược Lam đã bị bà đánh sừng phồng, có chỗ đỏ bầm có chỗ xanh tím

"Hộc...Từ ma ma tuổi lớn...nhưng sức lại khỏe như vậy" Nhược Lam hơi thở dốc ngẩng đầu hiện ra gương mặt hơi tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh, nhếch miệng cười trêu chọc lại có hương vị làm nũng "Từ ma ma đánh đau thật"

"Để nô ty đi lấy thuốc bôi cho công chúa" Từ ma ma nhìn Nhược Lam thế này có chút chua xót vội vàng đi lấy thuốc mỡ để bôi

"Không cần" Nhược Lam mở miệng ngăn lại ra lệnh "Giúp ta thay y phục tiến cung diện kiến phụ hoàng"

"Công chúa, mông ngài cần được bôi thuốc nếu không để lâu sẽ rất nghiêm trọng" Từ ma ma sốt ruột lo lắng, tình trạng thế này sao có thể tiến cung

"Như thế này" Nhược Lam quay đầu nhìn lại cái mông vừa bị đánh sưng hiện rõ nhiều màu sắc chói mắt, cười lạnh nói "Rất tốt"

Biết không thể lay chuyển được Nhược Lam, Từ ma ma đành thỏa hiệp cần thận mặc lại quần cho Nhược Lam tránh va chạm mông sưng, hầu hạ Nhược Lam mặc cẩm bào màu xanh lam đơn giản nhưng không mất tính cao quý rồi Từ ma ma căn dặn tiểu Thúy phải chăm sóc cẩn thận cho công chúa, nào đi đường phải dìu, ngồi xe ngựa phải dùng đệm dày lót để ngồi, đi đường chậm tránh xóc nảy làm va chạm chỗ đau ở mông. Từ ma ma nước miếng tung bay làm tiểu Thúy nghe muốn nóng đầu còn Nhược Lam lắc đầu chậm rãi bước đi. Lúc này Nhược Lam mới biết được uy lực của 60 thước à, nằm trên giường còn cố chịu một chút nhưng giờ đi đường mỗi bước đi làm co giãn phần thịt mông bị đánh khiến mỗi bước đi như cực hình. Thở dài, Từ ma ma cho cô bài học này thật khắc sâu à vì thực sự rất đau.

Phụ hoàng người sẽ xử trí nhi thần thế nào đấy

Nhược Lam ra khỏi phòng nhìn bầu trời trong xanh, ánh mắt thoáng một chút sắc bén lạnh lùng ra lệnh

"Tiến cung"

...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net