Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Note:
Tuần này có chương mới hơi trễ nhé. một phần vì ta vừa đọc truyện về đạo mộ mới, phải nói là vô cùng thích, nữ chính thuộc dạng yêu thích vừa có sắc vừa có tài lại mặ lạnh độc miệng. đọc mà sướng lân lân nên gần cả tuần mà ta chả lướt web hay face gì cả, đến nổi quên luôn viết truyện...hắc hắc...nói thế chứ sẽ viết chứ. đọc truyện đạo mộ làm ta ấp ủ bao lâu nay viết truyện đạo mộ, ở vn có nhiều mộ chưa đào, bí ẩn, ta lại đang tìm tư liệu...đọc chương mới đi nhé

--------------------------------------

Chương 10

Từ ma ma có chút lo lắng nhìn Nhược Linh nằm trên giường được Dạ Tứ bắt mạch, thật may măn chỉ bị kich hách hoảng sợ một chút, không có bị thương. Lại quay sang công chúa điện hạ nhà mình đứng bên cửa sổ, lời muốn nói ra lại nuốt vào nháy mắt ra hiệu Dạ Tứ cùng nhau lui ra ngoài.

"Có gì để nói?" Nhược Lam đi đến bên giường từ trên cao nhìn xuống mỉm cười ôn nhu hỏi nhưng lại khiến Nhược Linh rét run cả người, tam tỷ yêu nghiệt quá đáng sợ.

"Là Hướng tỷ tỷ dưỡng thương trong cung nhiều ngày nên cảm thấy buồn chán muốn ra kinh thành dạo phố cho khuây khỏa nên muội bồi đi theo chơi cùng mà thôi...hihi" Nhược Linh cười hắc hắc ánh mắt đảo tròn giảo hoạt bịa chuyện mặt không đỏ khí không suyễn, trong lòng cầu thiên địa cho con thoát khỏi trận đòn này. Ngàn vạn lần xin lỗi Hướng tỷ tỷ, vì muội rất sợ bị đòn nên Hướng tỷ tỷ gánh đòn giùm muội à.

"Thật?" Nhược Lam nheo mắt nguy hiểm nhìn tiểu hồ ly

"Ai nha tam tỷ, nhân gia bị hoảng sợ mất cả tim gan sợ lần này không còn sống trở về gặp mẫu phị, gặp tam tỷ, còn thất đệ rồi đại tỷ nữa....huhu...nhân gia sợ quá" Nhược Linh phát huy năng lực diễn xuất vô cùng tự nhiên ôm thắt lưng vùi đầu vào ngực Nhược Lam cọ qua cọ lại như con mèo nhỏ nũng nịu đòi yêu thương đòi an ủi: "Nhân gia hiện rất hoảng sợ, tam tỷ người đừng giận ta"

"Ừ, không giận" Nhược Lam nheo mắt mỉm cười, dịu dàng vuốt đầu Nhược Linh

"Thật sự, tam tỷ không giận ta" Nhược Linh bất ngờ, sau hôm nay dễ dàng quá vậy, mặt trời mọc hướng tây

"Ừ, nằm xuống để ta đánh một trận thì tỷ không giận nữa"

Nhươc Linh trợn mắt há mồm, nội tâm hoàn toàn vỡ vụn, nước mắt lưng tròng

"Òa...huhu...tam tỷ người đừng đánh mông ta, nhân gia đang bị nội thương tâm lý nên tỷ đừng đánh ta, mông của nhân gia vừa nhỏ, da mỏng, thịt lại ít nên tỷ mà đánh chắc da tróc thịt bong hết" Nhược Linh òa khóc gào thét.

"Im miệng" lời nhỏ nhẹ nhưng đầy uy nghiêm

Nhược Linh hít hít mũi, bẹp miệng cúi đầu không dám nhìn Nhược Lam lại nghe thêm một câu làm tường thành của Nhược Linh hoàn toàn sụp đỗ

"Ta mà quay lại không thấy muội nằm xuống thì từ đây cho đến lúc gã ra ngoài bị cấm túc trong cung đi"
Nhược Lam nói xong phẫy tay đi ra ngoài, vẫn là ngữ điệu nhẹ nhàng quyến rũ nhưng vẫn khiến Nhược Linh sợ hãi mặt tái xanh.

Gào

Nội tâm Nhược Linh gào thét, quá độc ác, quá lãnh khốc. Vì tự do đành hy sinh cái mông vậy, Nhược Linh nằm sấp xuống, suy nghĩ đi suy nghĩ lại cắn răng kéo quần và tiết khố xuống đầu gối, mặt úp vào gối, vểnh mông trần tròn trắng mịn như trứng gà chờ ăn roi. Cầu trời lạy phật, hy vọng đánh ít ít thôi. Nói chung, Nhược Linh lại mơ mộng hão huyền.

"Còn gì để nói?" Nhược Lam đặt mộc thước lên tiểu mông Nhược Linh

"Tam tỷ...muội biết lỗi rồi, đừng đánh, đau lắm" Nhược Linh cố nặng ra hai giọt nước mắt nhìn như mèo con đáng thương

Nhược Lam nhìn không nói tay giơ lên vung thước xuống giữa mông Nhược Linh vang lên âm thanh

Bốp

"Gào...áy đau quá" Nhược Linh hai tay ôm mông gào thét

"Xem ra không đánh là không được" Nhược Lam thở dài bắt lấy tay Nhược Linh khóa lại trên lưng, thươc không ngừng đánh xuống

Bốp .... Bốp .... Bốp
Bốp .... Bốp .... Bốp
Bốp .... Bốp .... Bốp

"Ai da....đau quá .... Tam tỷ....đừng đánh.... Muội nói ....đừng đánh"

Bốp .... Bốp .... Bốp

"Nói đi. Ta có rất nhiều thời gian với muội" Nhược Lam vẫn đặt thước lên cái mông trắng đã chuyển sang hồng hồng

"Thật ra....thật ra muội lén ra cung" Nhược Linh méo mặt, mắt đỏ long lanh ngập đầy nước mắt. Ai, người dưới mái hiên không thể không cuối đầu à, còn cái hung khí đang đặt lên cái mông đau nóng rát của nàng

Bốp

"Tiếp tục"

"Ai, tỷ ... Đau... Muội còn trộm lện bài của mẫu phi rồi kéo Hướng tỷ tỷ theo ra cùng rồi đi thiên hạ đệ nhất lâu chơi một chút mà thôi rồi sau đó mọi chuyện như tỷ thấy" Nhược Linh chạy nhanh nói hết một lời sợ lại ăn thêm vài thước

"Ân." Nhược Lam bỏ thước xuống ngồi bên cạnh Nhược Linh, đưa tay vỗ nhẹ hai bên mông ai kia đang nóng hỏi, lạnh nhạt hỏi: "Hết rồi?"

Nhược Linh thấy gió lạnh gào thét quanh người giống như rơi vào hầm băng, nuốt một ngụm nước miếng mới cười hớ hớ nói

"Thực ra, Tống Viễn cản lại nhưng muội lại đi vào" nói xong úp mặt vào gối lại rầu rĩ khóc "hic, tam tỷ, ta sai rồi, mông ta ít thịt lắm nên tỷ tỷ đánh ít ít thôi"

Nhược Lam nghe vậy vừa tức vừa buồn cười, ánh mắt nhìn Nhược Linh nhu hòa vài phần, tiểu hồ ly này lại giở trò làm nũng. Thân hình nhỏ bé, tiểu mông hơi sưng đỏ có chút đau lòng.

Nhược Linh cảm nhận tam tỷ xoa xoa bờ mông nóng rát của mình tràn đầy yêu thương, bật người dậy hai tay ôm lấy, vùi đầu vào bờ vai Nhược Lam nghẹn ngào nói: "Tam tỷ, lúc muội bị bắt đi...muội rất rất sợ...sợ không biết còn sống gặp lại phụ hoàng, mẫu phi, thất đệ, nhất là tam tỷ. Tam tỷ, muội sai rồi, tỷ đừng giận muội nữa....hic...hic" Nhược Linh ôm càng chặt nước mắt càng rơi nhiều "Tam tỷ~...."

"Linh nhi ngoan, đừng khóc. Tam tỷ không giận" Nhược Lam thở dài bất đắt dĩ, vỗ lưng an ủi Nhược Linh, giọng nói tràn đầy cưng chìu. Nếu không phải nàng dung túng Linh nhi ra cung chơi thì tiểu hồ ly này e rằng cửa cung còn không ra được nói chi ra cung chơi đùa

"Tam tỷ, không giân muội nữa, không đánh nữa" Nhược Linh đôi mắt đỏ hoe tròn xoe như con thỏ con chớp chớp mắt nhìn Nhược Lam

Nhược Lam lau khóe mắt còn lưu nước mắt, ôn nhu nói
"Ừ"

"Tam tỷ tốt nhất, yêu tam tỷ nhất" Nhược Linh cười khuôn mặt béo béo tròn tròn tràn đầy ánh sáng, vùi đầu vào vai Nhược Lam cọ qua cọ lại như con mèo con đòi yêu thương đòi vuốt ve.

Nhược Lam lắc đầu cười, để Nhược Linh nằm sấp xuống lấy thuốc mỡ xoa đều cái mông đỏ của tiểu hồ ly, còn tiểu hồ ly cười híp mắt chẹp chẹp miệng nói thoải mái rồi lăn lộn đòi ăn đòi uống đòi xem kịch. Đành phải gọi Từ ma ma cho phòng bếp làm thức ăn, chăm sóc cho Nhược Linh. Còn có hai người chờ nàng đi xử lý.

...

Tống Viễn đi qua đi lại trong phòng khách, lo lắng Nhược Linh có bị phạt hay không, nếu bị phạt thì có đau lắm không. Nghĩ đi nghĩ lại Tống Viễn lại cười khổ, nha đầu chết tiệt kia lúc nào cũng chướng mắt bản thân, thật sự bản thân bị tiểu hồ ly ăn gắt gao.

"Đang nghĩ gì mà cười xuẩn như vậy?" Nhược Lam đi vào nhàn nhạt nói

"Nhược Lam?" Tống Viễn nhìn Nhược Lam lại không biết nói gì chỉ phun ra ba chữ "Thật xin lỗi"

"Xin lỗi cái gì? Kế hoạch thành công, Huyết Sát bị diệt lại bồi thêm ngũ quỷ tử, xem như có lời coi như vì dân trừ ác" Nhược Lam ngồi xuống, tự ẩm trà, ngữ điệu vẫn bình thản không chút cảm tình

"Xin lỗi vì không ngăn cản Nhược Linh" Tống Viễn nghĩ lại vẫn thấy tự trách

"Ừ. Sau đó?" Nhược Lam tay gõ bàn hỏi

"Bị phạt"

"Theo quy cũ"

Tống Viễn chậm chạp làm theo dưới cái nhìn sắc bén của Nhược Lam, xấu hỗ chết mất giả trang thân nam nhi mười sáu năm thì cũng là phận nữ nhi, bị lột quần đánh đòn thì vô cùng xấu hổ. Tống Viễn đi tới nhuyễn tháp nằm sấp rồi kéo quần xuống lộ ra đôi mông căng tròn trắng nõn, nhìn mỹ vô cùng.

Vút...

"Hai mươi roi. Ta không muốn lần sau ngươi lại phạm lỗi này nữa" Nhược Lam cầm roi mây nhịp nhịp cảnh cáo, lại nói "Tự đếm"

Vút... Chát

"Một..." Tống Viễn mông co rúm lại

Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát

"Ư.... Năm" Tống Viễn khẽ rên, mỗi roi đánh xuống làm nàng đau xót, tê dại, nóng rát

Nhược Lam mỗi roi đánh xuống, lực vừa đủ đau, lằn roi hiện lên đều nhau, mông Tống Viễn đã sưng nổi lên năm lăn roi đỏ tươi. Nàng cầm roi tiếp tục đánh xuống, lần này lực đánh lại mạnh một chút

Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát
"Ưm...sáu...bảy...tám...chín....mười....hức" mông bị đánh đau đớn khó nhịn lại không dám né, hai tay nắm chặt. Ô, lần này Nhược Lam tức giận rồi
Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát

"Hức...mười lăm....hức"

Nhược Lam nhìn phần mông Tống Viễn tràn đầy vết roi sưng đỏ, có vài lằn chuyển sang tím. Cầm roi di chuyển xuống dưới mông đánh năm roi cuối cùng

Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát
Vút... Chát

"A...Hức...hai mươi" Tống Viễn thút thít, tay xoa nhẹ bờ mông nổi cộm lên đầy lằn roi

"Lấy tay ra để ta bôi thuốc" Nhược Lam nhìn Tống Viễn như vậy lại có chút buồn cười

"Điện hạ ra tay quá ác độc" Tống Viễn lấy tay ra, ngữ điệu có phần giận giỗi

"Chính bản thân làm sai giờ lại trách ta" Nhược Lam cũng không giận, lấy thuốc mỡ xoa đều bờ mông sưng đỏ tím rồi lại nhấn mạnh một cái

"Ai...u....đau.....đừng ấn....nhẹ thôi....điện hạ...ta biết lỗi rồi" Tống Viễn kêu la ai oán

"Được rồi" Nhược Lam đứng dậy "Tự mặc lại quần. Ta đi trước"

Nhược Lam mặc kệ Tống Viễn đi ra ngoài, đi tới thư phòng còn một người cần phải xử lý. Hướng Tuyết Y, bổn cung nên xử ngươi thế nào đây.

Thật chờ mong.

....

Ps--------------

Nhược Linh: đau mông muốn chết!

Tống Viễn: ta bị đánh bằng roi mấy mới đau chết đây nè

Nhược Lam: đánh mông các người không kích thích lại mỏi tay. Cút

An Đại Nhân: ta đánh máy mới mỏi tay đây. Biến

Nhược Lam: tiểu An tử tiếp tục viết. Bổn cung chưa đánh Tuyết tỷ đây. Tuyết tỷ mau lại cởi quần ra cho ta đánh....hắc

Tuyết Y giả câm giả điếc: ....

Lãnh Vô Tình sát khí: phân cảnh của ta đâu

An Đại Nhân: ôi chóng mặt quá...thôi ta nghĩ đây. Chờ chương sau nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net