Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3.

"Tuyết Y, ta có thể nhờ con một chuyện"

"Hoàng thượng cứ nói"

"Chăm sóc tiểu Lam được không?"

"Vi thần không hiểu?"

"Tuyết Y, con hiểu ý ta mà...tiểu Lam còn nhỏ, làm việc thiếu suy nghĩ đôi lúc lại thiếu quản giáo. Ta giao quyền dạy dỗ tiểu Lam lại cho con. Khụ...à...lúc tiểu Lam phạm lỗi con có thể giơ cao đánh khẽ được không"

...

Hướng Tuyết Y ngồi thưởng trà tại lương đình, không khi tươi mát yên tĩnh làm cô nhớ đến lời nói của hoàng thượng. Tuyết Y thở dài nếu không phải giữa sư phụ và hoàng thượng có mối dây dưa không rõ thì Tuyết Y chẳng phải bị chính sự phụ của mình uy hiếp ép vào hoàng cung phụ giúp hoàng thượng với tư cách nữ quan tam phẩm đứng vào chốn quan trường đầy mưu mô xảo trá lòng người dối gian dễ khiến lòng người mệt mỏi.
Nhớ đến sư phụ Tuyết Y lại cười khổ, vì sự việc này mà Tuyết Y và sư phụ Tuyết Liên tiên tử đã cải nhau rồi tới đánh nhau một trận. Dù biết cuối cùng đấu võ không lại sư phụ rồi lại nhận thêm một trận đòn từ sư phụ khiến Tuyết Y vô cùng ấm ức, khó chịu lại ủy khuất. Chính nàng không hiểu vì sao sư phụ lại cố chấp ép bản thân vào cung làm nữ quan bên cạnh hoàng thượng. Ngày hôm đó sau khi phạt cô xong thì sư phụ lại không xuất hiện

Ba tháng trước

Tại Vân Liên Sơn

Trong rừng trúc có hai bóng trắng không ngừng tiến vào nhau, kiếm khí tỏa ra bốn phương dọa bay những chú chim đang kiếm mồi.

Leng keng

Kiếm của Tuyết Y rơi xuống đất, mím môi nhìn thẳng vào Tuyết Liên tiên tử dù tuổi thuộc hàng trung niên nhân dung nhan như vừa qua ba mươi, cắn môi nói

"Đồ nhi thua"

"Biết làm gì rồi"

Tuyết Y nhìn sư phụ mình một lúc rồi nhặt kiếm lên quay về nhà trúc, cô đánh cuộc với sư phụ thua thì chấp nhận bị phạt. Tuyết Y không đồng ý vào hoàng cung làm nữ quan rồi sư phụ nói chỉ cần đánh thắng người sẽ theo ý nguyện của Tuyết Y còn thua thì phải nghe theo sự sắp đặt của người và bị phạt 30 roi mây. Dù biết cơ hội thắng sư phụ rất mong manh nhưng cô vẫn muốn thử, thua là thua nên cô hoàn toàn chấp nhận hình phạt này.

Tuyết Y đi vào phòng của mình, không quá lớn cũng không quá nhỏ với bày trí đơn sơ chỉ có một chiếc giường, một bàn trà, một thư án để học và trong phòng có một góc nhỏ dành để trừng phạt cô mỗi khi học hành không nghiêm túc, có một ghế dài vừa đủ để Tuyết Y nằm lên trên đó có chiếc chăn nhỏ gấp lại để lót dưới bụng nhằm nâng mông cao lên, trên tường treo 3 cây roi là 1 thước gỗ dài và dầy, 1 cây roi mây và 1 cây roi do 3 cây roi mây bó lại với nhau. Từ nhỏ Tuyết Y thường bị phạt bằng thước gỗ và roi mây còn cây roi đặc biệt kia thì chưa từng nếm qua. Tuyết Y treo kiếm lên vách rồi đi lấy cây roi mây dài xuống đặt lên phía đầu ghế, cô cởi áo ngoài đến khi chỉ còn mặc bộ áo trong màu trắng, leo lên ghế nằm sấp nâng mông cao lên, rồi vòng tay ra sau kéo chiếc quần xuống tới đầu gối, đôi mông trần hoàn toàn bại lộ ra bên ngoài.
Hơn mười năm sống bên cạnh sư phụ, mỗi lần làm sai đều bị phạt vào mông trần những trận đòn đầu tiên còn khiến Tuyết Y xấu hỗ nhưng những lần sau thì quen thuộc. Có một lần Tuyết Y lấy hết can đam hỏi sư phụ là

...

Tại sao lại phạt roi vào mông trần?.

Khi đó sư phụ chỉ cười và nói đánh trên da thịt giúp con nhớ rõ cái sai mà sưả đổi

Mặc quần vẫn bị đánh đau mà!

Người vẫn cười nói tiếp Phạt roi là giúp con khắc phục sai lầm không phải tra tấn nên khi nhìn vào mông trần của con thì ta biết phải đánh thế nào đánh bao nhiêu thì dừng lại.

Nhưng đánh mông trần đau lắm

Vậy sau này phải ngoan thì mới không bị phạt, nghe chưa?

Dạ, đồ nhi nghe lời sư phụ đồ nhi không muốn bị tét mông

...

"Sẵn sàng chưa?" Tuyết Liên tiên tử cầm roi mây nhịp lên đôi mông của Tuyết Y hỏi

"Đồ nhi xin lĩnh phạt" Tuyết Y và Tuyết Liên giống nhau đều rất ít lời chỉ nói nhưng gì cần nói. Tuyết Y thả lỏng phần mông nhắm mắt lại chịu phạt

"Vẫn quy tắc cũ" quy tắc mà Tuyết Liên đặt ra rất đơn giản không được vận nội công chống đỡ đòn roi, mông phải thả lỏngchịu phạt.

Tuyết Liên nhịp nhịp roi mây vài giây rồi đưa lên cao quất xuống đôi mông kia lập tức một lằn đỏ vắt ngang hai bên mông rồi từ từ sưng nhô cao lên

VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT

Liên tục 5 roi quất xuống không chút nương tay, mông Tuyết Y cũng nổi lên 5 lằn roi đỏ chót. Hai tay cô bám chặc vào chân ghế, cắn môi chịu đau để không lên tiếng. Không phải sư phụ không cho phép mà là lòng tự trọng không cho phép bản thân kêu ra tiếng. Sư phụ không bao giờ thay đổi nhất là lúc trừng phạt cô, từng roi từng roi đánh đều rất mạnh tay, dù đôi mông cô chịu rất nhiều trận đòn từ sư phụ nhưng chưa bao giờ quen thuộc với cơn đau dày vò cô đến sống dỡ chết dỡ thế này

VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT

Tuyết Liên tiên tử đánh xuống rất đều tay, mỗi vết roi cách rất sát nhau và mỗi một roi quất xuống thì phần mông đó chỉ chịu tối đa là 2 roi nếu thêm một roi nào quất xuống nữa sẽ bật máu. Nên từ nhỏ đến lớn Tuyết Y chưa bao giờ chịu phạt quá 50 roi mây, nếu số roi nhiều sẽ dùng thước mà đánh. Tuyết Liên nhìn mông của đồ nhi hiện lên từng roi sưng phồng đỏ chót rồi từ từ chuyển sang bầm đen hoàn toàn trái ngược với nước da trắng mịn kia. Tuy thấy mông Tuyết Y bị đánh sưng nghiêm trọng nhưng Tuyết Liên tiên tử vẫn lạnh lùng đánh thẳng tay còn lại trải đều khắp mông.

VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT
...
VÚT...CHÁT

Kết thúc 30 roi mây, mông của Tuyết Y hoàn toàn thê thảm toàn bộ vùng mông không còn màu trắng nõn nữa mà đã bị đánh sưng lên gấp đôi gấp ba lần bình thường, nguyên đôi mông là màu đỏ bầm sậm đen không có một vết rách. Tuyết Liên tiên tử cầm roi vỗ ra hiệu cho Tuyết Y ngồi dậy rồi treo cây roi mây lại trên vách.
Tuyết Y hoàn toàn mệt rả rời cả người đau nhức, phần mông đau tê tái đến không biết cảm giác là gì. Tuyết Y biết sư phu mỗi khi cầm roi lên là không biết hai chữ nương tay là viết như thế nào, đôi lúc Tuyết Y cũng thầm oán sư phụ lại đánh cô đau đến như vậy. Tuyết Y từ nhúc nhích hai chân kéo theo cái mông đau đớn làm cô đau hoa cả mắt, lấy hết sức lực còn lại Tuyết Y mới gượng đứng dậy mặc quần lại nhìn còn một đoạn ngắn mới tới chiếc giường làm cô gần như ngất xỉu, vì mỗi bước đi làm mông cô đau giống như bị ngàn mũi kim đâm.

Bỗng nhiên người bị nhấc bổng lên khỏi mặc đất làm cô giật mình, ngẩng đầu đập vào mắt dung nhan bất chấp thời gian của sư phụ. Hóa ra sư phụ đã trở lại còn bế cô đặt nằm sấp trên giường, thấy sư phụ quan tâm cô thì phần oán khí hoàn toàn bay mất.

"Ai cho phép mặc quần?" Tuyết Liên tiên tử thấy Tuyết Y đã mặc lại quần nhíu mày lạnh giọng mắng, vận dụng nội lực làm cái quần Tuyết Y hoàn toàn hy sinh trở về cát bụi làm nữa thân dưới của Tuyết Y hoàn toàn trần trụi

"Sư phụ"

"Câm miệng" Tuyết Liên nhìn cái mông Tuyết Y biến thành màu đỏ sậm đen tương phản với đôi chân nước da trắng nõn. Nếu biết vòng tròn thái cực tương phản trắng đen thì màu sắc cái mông thì màu đen phần còn lại màu trắng. Tuyết Liên tiên tử chạm tay vào mông cảm giác nóng như lò lửa làm gương mặt lạnh lùng có chút lo lắng, vắt khăn đã được làm lạnh đắp lên cái mông nóng hỏi của Tuyết Y, có chút lo lắng hỏi

"Đau?"

"Đau"

Cả hai đều thói quen tích tự như kim

"Rất tốt" Tuyết Liên cười lạnh nhưng đông tác trên tay lại rất nhẹ nhàng sợ bảo bối trên giường đau, lấy ngọc liên cao thoa đều lên cái mông sưng tấy tím đen, tình trạng mông như thế này khoảng 5 ngày mới có khả năng bước xuống giường, trầm mặc giây lát rồi nói tiếp "Bảy ngày sau lên đường vào kinh đô"

"Dạ vâng"

"Nghĩ ngơi đi"

Tuyết Liên tiên tử đắp chăn che phần mông lại rồi bước ra ngoài, bà phải đi bào chế loại cao trị tiêu sưng khác nếu không mông của bảo bối 10 ngày nửa tháng không thể chạm ghế được, như vậy không thể cưởi ngựa chỉ cách dùng xe ngựa.

...

"Y nhi"

Tiếng nói lạnh lùng như gió đông làm Hướng Tuyết Y hoàn hồn bật dậy cắt đứt dòng suy nghĩ, quay người lại nhìn thẳng vào dung nhan quen thuộc kia, chỉ có gương mặt kia mới làm núi băng Hướng Tuyết Y hoàn toàn tan vỡ

"Sư phụ, sao người lại ở đây?"

"Theo ta"

Giọng nói mệnh lệnh kèm theo một chút tức giận, Tuyết Liên tiên tử quay người phất tay áo vận dụng khinh công rời đi. Tuyết Y nhìn thấy sư phụ cũng lặp đi theo.
"Ba tháng nay thế nào?" Tuyết Liên tiên tử ngồi trong phòng tại một biệt viện ngoại thành, nhấp ngụm trà nhìn Tuyết Y nhàn nhạt hỏi

"Vẫn tốt" Tuyết Y ngồi thẳng lưng nhìn gương mặt kia có chút quyến luyến, cách nhau ba tháng mới biết là gương mặt này đối với cô gần như khắc cốt ghi tâm

"Gần đây không chăm chỉ luyện công?" thanh âm tự như hầm băng bao phủ Tuyết Y làm cho cô khẽ run

"Đồ nhi không quên lời dặn của sư phụ là chăm chỉ luyện công"

Cốp

"Hừ...nói dối" Tuyết Liên tức giận đặt mạnh chung trà xuống bàn phát ra tiếng chói tai làm tim của Tuyết Y như muốn nhày ra ngoài

"Đồ nhi không hề chậm trễ việc luyện võ"

"Sao lúc ta đến bên con khoảng 1 khắc chung mà con lại không phát hiện nếu gặp sát thủ thì con không biết bao nhiêu mạng để chết vài lần" Tuyết Liên tiên tử hoàn toàn tức giận, sắc mặt lạnh như băng nhìn Tuyết Y
Tuyết Y thì cứng họng không biết phải nói chẳng lẽ nói cô tưởng niệm sư phụ nên không hề để ý tình hình chung quanh. Sư phụ luôn dạy cô phải để phòng xung quanh tránh lúc sát thủ bao vây, dù là lý do gì thì lúc này cô đã hoàn toàn sai lầm, phụ lòng dạy dỗ của sư phụ. Tuyết Y cắn môi cúi đầu hối lỗi "Sư phụ, đồ nhi sai rồi xin sư phụ trách phạt"

"Tốt, biết nên làm thế nào?" Tuyết Liên liếc mắt rồi tiếp tục phẩm trà

Tuyết Y lần này mới nhìn căn phòng rồi chỉ thấy có chiếc giường kia mới có thể nằm lên chịu phạt. Đây lần đầu tiên Tuyết Y nằm sấp trên giường chịu phạt, những lần trước chỉ được phép nằm trên ghế dài. Tuyết Y nằm sấp với mông trần không còn dấu vết của trận đòn thê thảm ba tháng trước.

Tuyết Liên tiên tử không biết lấy từ đâu ra cây thước gỗ đặt lên mông của Tuyết Y rồi lạnh giọng nói

"Hai mươi thước"

Vừa dứt lời thì một loạt thước rơi xuống đôi mông phát ra những tiếng chạm chói tai

BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP
...
BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...BỐP
...

Hai mươi thước không nhiều không ít nhưng cũng đủ làm Tuyết Y nhăn mặt đau đớn, phần mông bị đánh cho sưng tấy đỏ chót lẫn vài vệt hơi xanh tím.

"Y nhi, lại đây sư phụ có chuyện bàn với con" Tuyết Liên tiên tử nhàn nhã ngồi uống trà xem việc phạt roi đồ đề của mình vài phút trước như chưa xảy ra

"Dạ vậng" Tuyết Y mặc lại quần đi chậm rãi dè dặt đặt mông ngồi xuống, mông vừa chạm ghế làm Tuyết Y thiếu chút nữa kêu ra tiếng nhưng vẫn gắng gượng lại, nhíu mày nói "sư phụ cứ nói"

Tuyết Liên tiên tử khẽ cười nhìn biểu hiện của Tuyết Y, nhìn thẳng vào dung nhan thập phần giống người đó, nghiêm túc mở miệng nói

"Về Đông Phương Nhược Lam"

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net