Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7.

Tuyết Y nằm sấp trên giường nhìn ánh trăng chiếu sáng qua song cửa sổ, nàng xoay người nhìn xuống cái mông, khẽ nhắm mắt, tình trạng quá thảm hại. Nguyên ngày hôm nay đã bôi ba lần thuốc, uống hai chén thuốc, miệng đắng còn mông không có còn đau, nói đúng là mất cảm giác. Vì muốn mông bớt sưng nhanh nên Vệ Ly kê thuốc mạnh nhưng tác dụng phụ là vừa hết thuốc thì lại đau như lúc bị đánh. Không biết Tử Dạ đã đi đâu? Còn vụ thích khách?.

Phù

Tuyết Y lại thở dài, chỉ có con đường này mà thôi, khẽ nhắm mắt rất nhanh ngủ trôi qua. Tuyết Y không biết lúc nàng ngủ say bên trong một bóng đen xuất hiện vén chăn một tay xoa xoa bờ mông sưng thảm của nàng khe khẽ nói:

"Ta chờ đợi biểu hiện của nàng"

Bóng đêm yên tĩnh trở lại nhưng sóng ngầm bắt đầu trỗi dậy.

Năm ngày trôi qua rất nhanh nhưng đối với Tuyết Y là tuyệt đối dày vò. Ánh nắng chiều tà mang theo cảm xúc thê lương khó tả. Lúc này nàng đang đứng tại thư phòng luyện chữ, từng tờ giấy tuyên thành rơi lã tả rơi xuống sàn mà Tuyết Y đứng sau bàn viết không ngừng. Dừng bút, thở dài, một tay vòng ra sau xoa xoa hai bờ mông, qua năm ngày đã bớt sưng nhưng nếu ấn mạnh vẫn còn đau đớn. Nhìn xuống chữ 'phạt' vừa viết xong, ánh mắt nàng trở nên kiên định.

"Xuất hiện đi"

"Thưa đại nhân" hai nữ cẩm y vệ đột nhiên xuất hiện trước mặt vô cảm khom người chào.

"Đi hình phòng" Tuyết Y lạnh lùng chớp mắt đánh giá hai người rồi dẫn đầu đi trước. Mỗi cung điện trong cung đều có một hình phòng loại nhỏ nhưng rất ít sử dụng, phần lớn người phạm lỗi đều đưa đến Hình cung chịu phạt.

Nhìn trước cánh cửa gỗ màu đỏ phía trên đề chữ 'Hình Phòng', nàng đẩy cửa bước vào, trong phòng rất tối, không khí có chút ẩm mốc khó chịu. Trong phòng có đủ các loại dụng cụ hình ghế, roi, thước gỗ, trượng, bàn quỳ và một cái bàn làm việc trên có quyển sổ ghi lại tư liệu người bị phạt.

"Hương Tuyết Y đến tiếp chỉ" Cẩm Thanh lấy ra thánh chỉ nói

Tuyết Y quỳ xuống cuối đầu nghe chỉ.

"Nữ quan Hướng Tuyết Y, làm việc thất trách gây hậu quả nghiêm trọng phụ lòng thánh ân cần phải nghiêm phạt. Niệm tình Hướng Tuyết Y biết hối cải chủ động thỉnh phạt, nay trẫm trọng phạt đánh mông hai mươi trượng lấy làm cảnh cáo, chấn chỉnh lỗi lầm. Trẫm rất hài lòng bản tính biết sai biết sửa của khanh nên trẫm quyết định bổ nhiệm Hướng Tuyết Y là thống lĩnh đội nữ cẩm y vệ, giúp trẫm bảo vệ hoàng cung, bảo vệ giang sơn này. Khâm thử."

"Tạ chủ long ân" Tuyết Y có chút bất ngờ trước quyết định của hoàng thượng. Tay câm thánh chỉ nặng như núi, trong lòng dậy lên một đoàn lửa nhiệt huyết.

"Mời Hướng đại nhân chuẩn bị chịu hình" Cẩm Lục lạnh lùng nhắc nhở

Tuyết Y mới nhớ lại bản thân còn phải chịu hai mươi trượng mông, đặt thánh chỉ trên bàn. Nàng đi đến hình ghế leo lên nằm sấp nâng mông lên cao. Cẩm Thanh, Cẩm Lục mặt lạnh lấy dây buộc chặt tay, chân, gối, thắt lưng khiến người chịu hình không nhúc nhích được chỉ có thể nằm yên chịu phạt. Cẩm Thanh hất vạt áo Tuyết Y lên trên rồi từ từ kéo quần ngoài rồi tới quần lót xuống tới đầu gối, lộ ra cái mông tròn vẫn còn hơi sậm màu xanh ứ huyết, lằn roi tím đen vẫn còn hiện rõ chỉ có độ đàn hồi cơ mông được hồi phục. Thoát quần, chịu hình trên mông trần là luật của Đại Tần không thiên vị bất cứ ai. Tuyết Y mặt đỏ nóng hừng hực khi bị phơi mông ra chịu đòn, nhất trước hai người xa lạ.

Cẩm Thanh, Cẩm Lục tay cầm trượng đặt lên mông

"Hướng Tuyết Y làm việc thất trách vi phạm cung quy, trọng phạt đánh mông trần hai mươi trượng, có nhận phạt không?"

"Ta nhận phạt" Tuyết Y hơi run khi hai cây trượng đặt lên mông.

"Bắt đầu hành hình"

Bốp .... Một

"A...." Tuyết Y kêu ra tiếng hai tay bấu chặt thành ghế, mông như bị đánh nát

Lại một trượng đánh mạnh xuống

Bốp .... Hai

Mông bị đánh lõm sâu xuống rồi nẩy lên, mông từ từ trướng sưng lên dấu trượng màu đỏ bầm

"A..." Tuyết Y lại hô lên, ánh mắt đầy hơi nước, thân mình cứng ngắc không nhúc nhích được chỉ có mông liên tục chịu đòn.

Bốp ... Ba. ▬ Bốp .... Bốn. ▬ Bốp ... Năm

"Ô...hu...hu" khóc rống nước mắt lăn dài, mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, sắt mặt tái nhợt vì đau. Nàng chưa bao biết trượng đánh lại đau đớn đến tận xương tủy

Bốp ... Sáu ▬ Bốp .... Bảy . ▬ Bốp ... Tám

AAAAA

Bốp ... Chín ▬ Bốp .... Mười ▬ Bốp ... Mười một

AAAAA

Bốp ... Mười hai ▬ Bốp .... Mười ba ▬ Bốp ... Mười ba

...

Trong phòng chỉ vang lên tiếng trượng chạm vào mông, và tiếng khóc hô đau đớn của Tuyết Y. Chỉ hơn mười trượng mông của Tuyết Y sưng căng phồng lên như khí cầu, tụ huyết màu tím đen phủ đều cả mông.

Bốp ... Mười bốn ▬ Bốp .... Mười lăm ▬ Bốp ... Mười sáu

AAAAA

Bốp ... Mười bảy ▬ Bốp .... Mười tám ▬ Bốp ... Mười chín

AAAAA

Bốp ... Hai mươi.

AAAAA

Tuyết Y mệt lã người, hoa mắt, chóng mặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Đánh xong hai mươi trượng mông Tuyết Y không đến nổi da tróc thịt bong nhưng lại sưng căng lên rất to không thể mặc lại quần, bầm đen cả mông. Vì phạt trượng chủ yếu đánh đến nội thương bên trong nên bây giờ Tuyết Y đau nhưng ngàn mũi kim đâm.

Cẩm Thanh, Cẩm Lục cởi trói cho Tuyết Y, nàng không còn sức lực nào để cử động chỉ muốn nằm tại đây ngủ một giấc để quên cơn đau.

"Đánh xong hai mươi trượng mông, Hướng Tuyết Y đã nhớ rõ trừng phạt" Cẩm Thanh vẫn lạnh lùng nói.

"Nhớ.... rõ" giọng nói thều thào mệt mỏi

"Chúng tôi đưa ngài về phòng"

Tuyết Y được hai người nâng về nằm sấp trên giường, mông trần phơi ra ngoài. Tuyết Y ôm gối nén đau, nàng ước gì cái mông đau này không phải của mình. Vệ Ly và Xảo Nhi hoảng hốt lo lắng chạy vào thấy tình trạng cái mông thê thảm của Tuyết Y đều sửng sốt hô to.

"Sao lại thế này?" Vệ Ly mắt đỏ lên, ôi thần tượng của nàng sao lại bị đánh thảm như vậy.

"Hướng đại nhân vi phạm cung quy nên bị hoàng thượng phạt hai mươi trượng mông" Cẩm Thanh mở miệng giải thích "Phiền Vệ cô nương chăm sóc vết thương cho Hướng đại nhân. Chúng tôi đi bẩm báo hoàng thượng. Cáo lui"

"Chẳng phải........huhu?" đã bị phạt hai mươi trượng mông rồi sao? Làm tiểu thư nằm sấp trên giường hết năm ngày. Mông vừa bớt sưng một chút lại bị thêm hai mươi trượng, vậy là bốn mươi trượng. Ô ô, tiểu thư nhà mình thật đáng thương. Xảo Nhi gạt nước mắt khóc rống lên, bên ngoài toàn là tin đồn thất thiệt, rõ ràng bị đánh đến bốn mươi trượng mà chỉ nói có hai mươi trượng, thật không công bằng, không thể tin mà.

"Xảo nhi mau đi lấy nước lạnh, khăn mềm lại đây." Vệ Ly quát lớn làm Xảo Nhi hồi tỉnh lại chạy nhanh chuẩn bị.
"Hướng đại nhân....?"

"Đ..a...u ......mông...đau" Tuyết Y ý thức mơ hồ thì thào, nước mắt chảy xuống rên rỉ "sư phụ...Y nhi đau quá.... Sư phụ"

Vệ Lý nhíu mày lo lắng nhìn vết thương trên mông, vết thương cũ chưa lành giờ thêm vết thương mới. Xảo Nhi đi nhanh đưa nước lạnh và khăn mềm đến, lấy thuốc nước đổ vào chậu nước, thấm ướt khăn mềm nhẹ nhàng đắp lên mông sưng căng to, nhô lên.

"Tiểu Ly, tiểu thư như thế nào?" Xảo Nhi lại gạt nước mắt hỏi không thấy vẻ mặt bất mãn của Vệ Ly.

"Lần này vết thương nặng hơn lần trước, phải dưỡng thương 10 ngày nửa tháng không xuống giường được. Trong lúc dưỡng thương không thể mặc quần"

"Ô ô, tiểu thư lại bị khổ...hu...hu"

Tại lương đình, ngự hoa viên

"Sao rồi? Đau lòng" Hoàng thượng Đông Phương Khải mỉm cười, nhấp trà nhìn thiếu nữ mặc huyền y nét mặt lãnh khốc

"Chẳng phải là hoàng thượng ra lệnh phạt hay sao?" Tử Dạ ánh mắt lóe sáng đáp lại

"Vẫn giống như xưa. Tính cách vẫn thối như ngày nào" Đông Phương Khải thoải mái dựa vào ghế trêu chọc "Nếu lo lắng thì đi Thanh Liên cung xem đi, chắc lần này lại nằm liệt giường cho mà xem. Đã lòng không muốn sao còn đề nghị trẫm trọng phạt Tuyết Y hai mươi trượng mông."

"Gia có gia quy, quốc có quốc pháp. Không thể trái" Tử Dạ không màn lời trêu chọc của Đông Phương Khải "Đây là trách nhiệm mà Tuyết Y phải gánh"

"Sư tỷ đi rồi?" Đông Phương Khải thở dài hỏi

"Đi rồi" Tử Dạ cúi đầu khẽ nói

"Lần này không ngăn cản?" Đông Phương Khải nghi hoặc
"Mọi việc đã định. Khó bỏ" Tử Dạ hơi thở dài lại nói "Ta đã bói một quẻ, mọi việc đại cát, vô kiếp nạn"

"Ta còn nhớ năm đó. Sư tỷ tức giận gần như mất lý trí muốn chạy theo nhưng ngươi lại ngăn cản còn đánh sư tỷ một trận tới một tháng không xuống giường được." Đông Phương Khải nhớ lại kỷ niệm, giọng nói vui vẻ "Lúc đó cũng lần đầu tiên ta nhìn thấy sư tỷ bị phạt mà còn bị phạt nặng như vậy."

"Hình như lúc đó người cũng vui sướng khi người gặp họa, còn đám sư muội thần kinh kia lại dám đi rình xem Tuyết Liên bị đánh" Tử Dạ hừ lạnh khinh bỉ

"Ha ha....chẳng phải bọn họ luôn bị sư tỷ phạt nên tâm lý có chút uất ức khó khống chế. Kết quả còn không phải mỗi người bị ngươi đánh 20 roi mây và phạt quỳ lượng mông tập thể sao." Đông Phương Khải tâm trạng vô cùng tốt khi gặp lại Tử Dạ nhưng đột nhiên chuyển sang nghiêm túc "Một tháng nữa Cố lão sẽ trở lại kinh thành"

"Cố lão tướng quân?" Tử Dạ trầm ngâm lại nói "Ta đã biết. Tối muộn rồi ta đi trước"

Đông Phương Khải nhìn Tử Dạ rất nhanh biến mất trong bóng đêm lắc đầu cười khẽ, còn nói không lo lắng

"Thưa hoàng thượng, thống lĩnh La Phong cầu kiến" Phúc công công khom người bẩm báo

"Truyền"

"Vi thần tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" La Phong đi đến quỳ gối hành lễ

"Miễn lễ. Nói đi" Đông Phương Khải trở lại khí thế uy nghiêm

"Thưa hoàng thượng, về thích khách hành thích tam công chúa thuộc hạ điều tra được là tổ chức sát thủ giang hồ tên là Huyết Sát. Còn người chủ mưu phía sau chưa điều tra rõ."

"Rất tốt. La Phong lập tức dẫn cẩm y vệ đi tiêu diệt Huyết Sat cho trẫm. Những con sâu này cũng đến lúc nên trừ bỏ" Đông Phương Khải giọng nói đầy sát khí.

"Vi thần tuân lệnh"

Tại phủ công chúa

"Chủ nhân, năm ngày trước Hướng đại nhân tiến cung chọc giận hoàng thượng nên bị phạt hai mươi trượng mông nhưng hôm nay lại nghe hoàng thượng đã hạ chỉ để Hướng Tuyết Y tiếp nhận đội nữ cẩm y vệ" Dạ Nhật đứng báo cáo, Nhược Lam đang vẽ tranh không ngẩn đầu không phản ứng.

"Chủ nhân, người không tức giận?" Dạ Nhất lại hỏi

"Tức giận cái gì?" Nhươc Lam cười khúc khích rung động tâm hồn

"Nữ Cẩm y vệ là thuộc về ngài. Sao hoàng thượng lại để cho Hướng Tuyết Y" Dạ Nhất có chút bất mãn

"Thống lĩnh nữ cẩm y vệ phải xem Hướng Tuyết Y có bản sự hay không? Luật lệ của nữ cẩm y vệ vô cùng nghiêm khắc, Hướng Tuyết Y muốn được mọi người chấp nhận cũng phải bái một tầng da. Ai, thú vị, thú vị" Nhược Lam vẫn nghiêm cẩn vẽ tranh lại nói "À, chuẩn bị lễ vật. Ngày mai chúng ta đi thăm Hướng nữ quan, dù sao cũng có chút giao tình mà nàng ta bị thượng nghiêm trọng như vậy, nên đi thăm hỏi cho lễ phép"

"Dạ, thuộc hạ cáo lui" Dạ Nhất trong lòng phun tào đi ra ngoài.

Nhược Lam gác bút ánh mắt đen tuyền sâu thẳm nhìn vào bức tranh vẽ một thiếu nữ bạch y tóc dài được buộc gọn bằng sợi dây bạc, vài sợi tóc bên mặt bị gió thổi khẽ bay lộ ra một phần gương mặt khuynh sắc, đứng lặng yên bên hồ sen, khí chất thanh nhã như liên, tâm lại cao ngạo thanh lãnh như nguyệt. Chỉ một thân đứng lặng yên nơi đó đều có thể câu hồn đoạt phách. Nhược Lam tâm chợt đau, ánh mắt tràn đầy thống khổ, tay vuốt nhẹ lên người thiếu nữ kia, môi khẽ run nói:

"Chờ ta"

.....




Ps-----------

Nhược Lam: Đây là sao? Cảnh lụy tình này sao là ta được?. Mau cắt bỏ.

Tuyết Y: cảnh đánh đòn cắt bỏ. Cảnh dưỡng thương cắt bỏ.

An Đại Nhân: Y nhi à, cắt hai cảnh này ta còn viết truyện sp làm gì?

Tuyết Y: ta từ bỏ...hu...hu...ta muốn qua ngôn tình. Ở đây cứ bị đánh mông mãi. Không thích.

Nhược Lam: phản rồi? Nàng muốn qua đóng ngôn tình với đám nam nhân cặn bã kia. Dạ Nhất đem Tuyết Y đến hình phòng quất 50 roi mây cho ta.

Tuyết Y: không muốn

An Đại Nhân: ai, bọn trẻ này yêu nhau lắm đánh nhau đau. Nhược Lam à, con định chuyển bộ truyện của ta từ "Sủng Thần" sang "Ngược Thần" sao? Thiện tai~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net