Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Note:

gần đây tác giả đang quơ được một đám tiểu thuyết bách hợp. không cẩn thận bị một quyển ngược luyến tàn tâm hấp dẫn. không cần thận đọc đoạn đầu. không cẩn thận bị hai vị ngự tỷ hút hồn. không cẩn thận bị hấp dẫn không dứt được, đọc từ đầu tới cuối, tâm trạng lên lên xuống xuống, may lắn lết lết được tới cuối cùng, may mắn kết thúc là HE nhưng mà tâm hồn của tác giải bị nội thương nặng nề. nên tuần này chỉ có 1 chương thôi nhé. ai tới chữa trị tâm hồn bị nội thương của ta đi.

Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện của ta

chúc các bạn cuối tuần sắp tới, chơi vui vẻ, vào đọc truyện và cmt nhiều nhiều vào

đôi lúc thấy truyện ít người bình luận, nội thương của tác giả càng nghiêm trọng

giờ đọc truyện thôi....

-----------------------------------------

Chương 9:

Đầu tháng tư hoa đào bắt đầu nở, bên cây đào một thiếu nữ mặc bạch y gió thổi nhẹ bay mái tóc dài đen huyền, nàng ngồi đạn huyền cầm âm thanh du dương hòa với điểu nhày từng cánh hoa đào rơi xuống giống như nhân gian tiên cảnh, tiếng đàn thanh lãnh nhẹ nhàng truyền vào tâm hồn, khiến người nghe sảng khoái tâm trí thanh thản quên đi sầu lo.

"Hướng tỷ tỷ đàn quá tốt" Nhược Linh vừa nghe xong tiếng lại nhớ điều thú vị mắt lóe sáng chạy tới kéo tay áo Tuyết Y làm nũng "Tỷ tỷ, đi chơi cùng với ta đi ~"

Người đàn huyền cầm không ai khác là Tuyết Y, gần mười ngày nằm trên giường dưỡng thương, mông hết sưng Tuyết Y mới được phép xuống giường tuy vết bầm vẫn còn thấy rõ, ấn mạnh vẫn đau nhói nhưng không ảnh hưởng đi lại. Nằm trong phòng gần mười ngày, Tuyết Y cảm giác cả người gần mốc meo nay nghe Nhược Linh kéo ra ngoài chơi có chút tâm động, nàng đến kinh thành Trường An đã lâu mà chưa đi ra dạo phố lần nào.

Nghe nói từ thời tiên hoàng đến Khải Văn đế năm mười sáu đều vẫn chú trọng phát triển công nông lẫn mậu dịch trao đổi nên kinh thành Trường An trở nên vô cùng phồn hoa náo nhiệt kéo dài từ tây sang đông, tràn ngập 36 phố muôn hình muôn vẻ. Ngẫm lại hoàng thượng đã cho nàng dưỡng thương đến giữa tháng mới đi nhậm chức thống lĩnh cẩm y vệ, còn mấy quyển luật lệ của cẩm y vệ vừa đưa đến đặt tại thư phòng, thôi đi dạo một vòng về tính sao chắc là không vấn đề gì xảy ra.
"Đi với ta đi mà, Hướng tỷ tỷ" Nhược Linh thấy Tuyết Y có chút xiu lòng lập tức liên tiếp tấn công làm nũng cái đuôi tiểu hồ ly càng lắc càng lắc lại nói tiếp "Ta có lệnh bài của mẫu phi nên chúng ta cứ yên tâm ra ngoài"
Cung quy sâm nghiêm nên ai ra vào cung đều phải có lệnh bài chứng minh thân phận mới đi ra thiên an môn, mà còn phải ghi chép tư liệu người ra vào cung. Mà Nhược Linh có được lệnh bài không phải Hiền phi đưa cho mà là trộm tới. Hắc hắc, nàng không nói thì không ai biết nàng trộm.

Hôm nay được đi ra ngoài hẹn hò với mỹ nhân Hướng tỷ tỷ. Nhược Linh nghĩ đến đây trong lòng vô cùng sảng khoải không màn hậu quả nếu như bị bắt gặp. Nên mới có câu mừng quá hóa buồn nhưng Nhược Linh lẫn Tuyết Y lại không biết tương lai bi thảm sắp tới. Khó mà nói à.

...

Tuyết Y mặc nam trang bạch y, khí chất như tiên, dung nhan tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong đúng chuẩn một dạng mỹ nam tử. Vì thế Nhược Linh thấy bộ dạng này của Tuyết Y nhìn say đắm đến muốn chảy nước miếng. Tuyết Y nhìn bên ngoài thấy người người qua lại, chen lẫn âm thanh người mua người bán vô cùng náo nhiệt, thấy xe ngựa chạy hơn một khắc chung mà chưa đến nơi mới quay đầu nhìn Nhược Linh hỏi:

"Lục công chúa, chúng ta muốn đi đâu?" Tuyết Y gặp bộ dạng háo sắc của Nhược Linh vô cùng bắt đắt dĩ. Cả kinh thành Trường An ai cũng biết lục công chúa Nhược Linh sở thích ham sắc, ham mỹ, mê kịch.

"A...Y ca ca cứ theo tiểu gia đi phóng túng phóng túng một chút" Nhược Linh nghe Tuyết Y gọi vài lần mới hồi phục tinh thần, xòe quạt phẫy phẫy vài cái biểu hiện như tiểu công tử phong lưu phóng khoáng. Nhược Linh xoay tròn mắt suy nghĩ hình như lần trước đi xem vở kịch có một người đóng vai thiếu gia đã nói như vậy, nghe hình như không sai nhìn vô cùng oai phong. Nếu Nhược Lam có ở đây chắc chắn lấy quạt gõ đầu tiểu hồ ly vài cái, vở kịch đó là kẻ phong lưu đi Di Hồng viện tìm hứng thú, xem ca kịch thật hại hư tâm hồn trẻ nhỏ.

"Chúng ta đi Thiên Hạ Đệ Nhất lâu" Nhược Linh thấy Tuyết Y sắc mặt càng lạnh, cười trừ nói: "Nghe nói hôm nay có một buổi bán đấu giá có rất nhiều vật quý hiếm xinh đẹp kể cả những vật kỳ lạ rất khó xuất hiện điều có mặt. Chúng ta đi xem mở rộng kiến thức một chút"

Nhược Linh càng nói càng hưng phấn à, đồ đẹp mỹ nữ. À không, mỹ nữ đệ nhất đang ở bên cạnh mình ra, nhìn Hướng tỷ tỷ càng nhìn càng đẹp lai càng muốn đến gần không giống như yêu nghiệt tam tỷ nhà mình càng nhìn càng thấy sợ, tâm can đều muốn teo lại. Bên ngoài đồn tam tỷ là bá vương, hoàn khố, không học vấn, không tài đức, điêu ngoa tùy hứng đều là bậy bạ, thật là bậy bạ, khi nào thấy bộ mặt thật yêu nghiệt kia thì mới biết cái gì gọi là biến thái. Đúng vậy, tam tỷ tuyệt đối là biến thái. Chết mất, nàng quên một điều. Vừa nghĩ tới, mặt mày Nhược Linh đột nhiên tái nhợt tay run run mồ hôi lạnh đầy đầu.

"Lục công chúa, người sao vậy?" Tuyết Y thấy mặt Nhược Linh tái nhợt có chút lo lắng hỏi

"Không có gì, đột nhiên hơi đau bụng" Nhược Linh lấy lại bình tĩnh xua tay, một lát tránh gặp mặt tam tỷ nếu không cái mông của mình nở hoa mất.

"Hay chúng ta quay về gọi thái y đến chuẩn mạch cho công chúa" Tuyết Y nghĩ lại vẫn cảm thấy không ổn, lại không hiểu vì sao trong lòng càng cảm thấy bất an, lo sợ, rất rất giống như mỗi lần bị phạt roi vào mông. Tuyết Y cười khổ, hình như gần đây bị đánh đòn hơi nhiều nên tâm trạng mới thay đổi như vậy. Tuyết Y đâu ngờ răng cái lo lắng bất an sắp trở thành sự thật.

"Không cần, không cần. Dù sao đã ra ngoài rồi thì đi một lần cho biết nếu không chờ lần sau lại không biết thời gian nào" Nhược Linh cươi tươi thêm khuôn mặt tròn tròn đáng yêu như đang làm nũng, đôi mắt long lanh tràn ngập nước mắt nhìn Tuyết Y khiến tâm nàng mềm mại không ngăn cản nữa. Nhược Linh thầm nghĩ, đùa chứ khó khăn mới chuồn được ra ngoài, nàng cũng không ngốc mà quay lại. Dù sao một lát đến nàng cẩn thận một chút.

Xe ngựa chạy một mạch tới thành đông Trường An, thành đông là nơi náo nhiệt nhất vì nơi đây tập trung rất nhiều cửa hàng, tụ điểm ăn chơi lẫn nơi trăng hoa mọc liên tiếp nhau và cuối thành đông là nơi nổi tiếng nhất kinh thành Trường An đó là Thiên Hạ Đệ Nhất lâu. Thiên Hạ Đệ Nhất lâu được xây dựng theo mô hình tứ hợp viện xen lẫn đình đài, lầu các. Ngày hôm nay thiên hạ đệ nhất lâu lại nào nhiệt hơn hàng ngày vì có buổi đấu giá sắp diễn ra.

Nhược Linh cùng Tuyết Y đi vào khiến ai nấy đều quay đầu nhìn đắm đuối nhất là các thiếu nữ nhìn thấy Tuyết Y khí chất trích tiên, ngọc thụ lâm phong đều mặt đỏ e thẹn trong đầu điều là ba chữ mỹ nam tử. Nhược Linh nhìn vẻ mặt háo sắc của các nàng thì vô cùng đắt ý. Đây là Hướng tỷ tỷ của nàng à.

Nhược Linh đưa thiệp mời cho người gác cổng rồi hiên ngang đi vào.

"Xin mời Liễu công tử theo tiểu nhân"
Tuyết Y ngẫn ra khi nghe tiểu nhị gọi Nhược Linh như vậy, mới nhớ đến Hiền phi họ Liễu chắc Nhược Linh giả làm biểu ca của nàng.

"Hướng tỷ tỷ yên tâm, đây là thiệp mời ta lấy được chỗ của biểu ca mà biểu ca lại không đam mêm những thứ nay nên Hướng tỷ tỷ yên tâm sẽ không bị lòi đâu"

Nhược Linh phe phẫy quạt cười nghịch ngợm, thiếp mời này cũng là nàng trộm tới ai kêu biểu ca không chịu mang nàng đi xem thì nàng trộm đến, cho hắn ở nhà mà ngây ngốc đi.

Nhưng mới vừa đi vài bước lại bị bóng dáng mặc thanh sam chặn lại kèm theo lời chất vấn không hờn giận.

"Nhược Linh, nàng lại trốn ra"

"Ngươi...Tống đầu gỗ" Nhược Linh nhận ra người trước mặt là Tống Viễn, Tống thế tử Trấn Quốc Công phủ, cũng là một trong những thiếu niên mỹ nam tử văn võ song toàn nổi tiếng khắp thành Trường An. Nhưng Nhược Linh lại hoàn toàn không ưa người này, nhìn cái bản mặt lúc nào cũng cười trêu hoa ghẹo nguyệt là thấy vô cùng chói mắt nhất là mỗi lần nàng trốn ra ngoài đều bị hắn ta bắt lại. Đi đâu cũng gặp ôn thần thật tức chết, phồng má mất hứng bẹp miệng nói:

"Không liên quan tới ngươi, mời tránh ra"

"Nhược Linh, nàng trở về hoàng cung chỗ này không phải chỗ nàng nên tới" Tống Viễn nhíu mày nói

"Ngươi tới được thì ta cũng tới được. Ngươi là gì của ta mà có quyền ngăn cản ta" Nhược Linh tức giận khó thở chỉ vào mặt Tống Viễn mắng

"Hướng thống lĩnh, ta khuyên ngài nên dẫn lục công chúa trở về đi nếu như hôm nay công chúa có chuyện gì xảy ra thì ngài không tránh khỏi phải chịu trừng phạt" Tống Viễn ngữ khí bình thản nhưng ánh mắt tràn đầy uy hiếp.

"Vậy ta xin phép hỏi Tống thế tử lý do vì sao phải ngăn cản chúng tôi?" Tuyết Y không hờn giận lạnh lùng nhìn Tống Viễn

"Hướng tỷ tỷ cần gì phải dài dòng với hắn, chúng ta đi thôi" Nhược Linh phồng mà khó chịu kéo tay Tuyết Y chạy đi.

"Thế tử, ngài không cản lại?" thư đồng bên cạnh cúi đầu nhắc nhở

"Ai, cho tiểu Hắc đi theo phía sau bảo vệ nếu có chuyện gì lập tức bẩm báo" Tống Viễn thở dài nhìn Nhược Linh đi xa, chỉ mong kế hoạch của bọn họ không ảnh hưởng đến nàng.

"Tống Viễn, ngươi đang xem cái gì?" Nhược Lam vẫn mặc hồng y đi về phía Tống Viễn nghi hoặc hỏi "Vừa rồi thấy ngươi đang nói chuyện với ai?"

"Một người quen tại thư viện mà thôi" Tống Viễn bình tĩnh che dấu đã gặp Nhược Linh. Trong lòng thầm mắng, tiểu hồ ly không sợ bị bắt gặp thế nào cũng bị giáo huấn ăn bản tử.

"Kế hoạch đã sẵn sàng?"Tống Viễn nhìn Nhược Lam hỏi

"Đi thôi, chờ bắt ba ba trong rọ thôi" Nhược Lam khẽ cười mị hoặc chớp chớp mắt phượng nhìn Tống Viễn "Cùng đưa tiễn bọn Huyết Sát tàn dư lên đường gặp huynh đệ của chúng"

Tống Viễn vẫn còn một chút lo lắng, kế hoạch hôm nay bọn họ bày ra đề truy sát tàn dư của Huyết Sát. Bên ngoài đều được La Phong dẫn cẩm y vệ bao vây, bên trong có người của hắn. Buổi đấu giá hôm nay có một vật trấn môn chi bảo của Huyết Sát là cửu chuyển hoàn hồn đan có thể cứu một người đang hấp hối khởi tử hồi sinh, lấy làm mồi dụ tiêu diệt tân gốc đám Huyết Sát. Có thể nói là linh cảm của Tống Viễn không sai, sắp có chuyện xảy ra mà còn là chuyện lớn nữa.

Nhược Lam cùng Tống Viễn đi về phía diễn ra bán đấu giá nhưng lại nghe vài tiếng nổ cùng tiếng người la hét hoảng loạn.

"Chết tiệt, Nhược Linh" Tống Viễn lo lắng vội vàng chạy qua

Nhược Lam cũng nhận ra không ổn.

Minh Thư chạy đến báo cho Nhược Lam, nói là là ngũ quỷ tử nổi tiếng trên giang hồ làm chuyện gian ác cũng xen vào một cước bây giờ đang đánh cùng nhau với cẩm y vệ do La Phong dẫn đến, Nhược Lam lại nghe Tống Viễn nhắc tới Nhược Linh, lập tức chạy qua xem. Tình hình bên trong vô cùng hoảng loạn, tiếng chém giết không ngừng bên cẩm y vệ đang chiếm ưu thế đánh giết sát thủ Huyết Sát nhưng lại không thấy bóng dáng của ngũ quỷ tử.

"Nhược Linh đâu?" Tống Viễn chạy lại thấy tiểu Hắc bị thương hốt hoảng hỏi

"Bị bắt đi, có thiếu niên bạch y đuổi theo" Tiểu Hắc chỉ hướng phía bắc mà ngủ quỷ tử chạy

Nhược Lam vừa đi tới nghe tiểu Hắc nói câu này, ánh mắt biến đổi trở nên lệ khí sắc bén, phân phó Minh Thư rồi ra hiệu cho Dạ Nhất đang ẩn nấp cùng đi theo Tống Viễn chạy theo hướng bắc là một rừng trúc thoáng có thể nghe tiếng kiếm va chạm đánh nhau. Nhược Lam và Tống Viễn đến nơi thấy Tuyết Y đang giao đấu, còn có một thiếu nữ lạ mặt mặc trang phục tử y mang mạn che mặt nhìn không thấy rõ khuôn mặt chỉ có một ánh mắt đầy sát khí đánh nhau với bọn ngũ quỷ tử, cách đó không xa là Nhược Linh nhắm mắt dựa vào gốc cấy hiển nhiên đã bất tỉnh nhân sự.

Tống Viễn tức đến đỏ mắt cùng với Dạ Nhất nhảy vô giao chiến cùng ngũ quỷ tử, bọn ngũ quỷ tử thấy có người hỗ trợ cảm thấy không ổn lập tức chạy trốn nhưng bị tử y thiếu nữ chặn lại lạnh lùng nói.

"Đem ngọc bội giao ra đây"

"Yêu nữ Lãnh Vô Tình ngươi đừng quá đáng, chúng ta không biết cái ngọc bội nào hết?" một người tục tằng nam nhân cầm đao mở miệng mắng

"Vậy thì tất cả đều chết" tử y thiếu nữ lạnh lùng ra sát chiêu

Bên Tuyết Y tấn công ngày càng mạnh mẽ, chỉ một lúc sau ngũ quỷ tử đều ngã xuống bỏ mình chết không nhắm mắt đều nghĩ ở đâu ra một đám yêu nghiệt mang võ công biến thái như vậy.

"Nhược Linh, tỉnh đậy" Nhược Lam lại vỗ mặt Nhược Linh

"A...tam tỷ....huhu" Nhược Linh mở mắt ra thấy bản mặt yêu nghiệt tam tỷ nhà mình lập tức nhào vào lòng gào khóc ủy khuất sợ hãi.

Nhược Lam ôm Nhược Linh vào lòng vỗ lưng an ủi, ánh mắt lại thâm trầm như gió lốc liếc nhìn hiện trường bên cạnh. Ánh mắt sát khí nhìn thẳng vào Tuyết Y khiến Tuyết Y rùng mình lạnh cả sống lưng cảm thấy có chuyện không tốt xảy ra. Chuyển sang Tống Viễn như nói ngươi chờ ta làm Tống Viễn cười khổ vuốt mũi cảm thấy bản thân cũng trốn không khỏi trừng phạt.

Nhược Lam lại nhìn sang tử y thiếu nữ khẽ cười, khuôn mặt yêu nghiệt lại tràn đầy mị hoặc nói: "Cảm ơn cô nương ra tay giúp đỡ"

"Không cần" Lãnh Vô Tình lạnh lùng đáp rồi vận khinh công rời đi.

Nhược Lam híp mắt sâu xa nhìn Lãnh Vô Tình, nàng nhận ra đây là thiếu chủ của Ma Liên Cung Lãnh Vô Tình. Không ngờ nàng ta lại sắp xuất hiện ở kinh thành Trường An, e rằng trong giang hồ lại có sóng gió trổi dậy.

"Tất cả trở về phủ công chúa" Nhược Lam bình tĩnh ra lênh nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, thật một đám chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

...

Ps---------------

Nhược Linh: lần này chết chắc....đảm bảo nát mông

Tống Viễn mặt đen: ta vô tội...lỗi tại Hướng thống lĩnh

Nhược Linh mắt sáng: Hướng tỷ tỷ, tỷ nhận tội đi.....tỷ lãnh phạt thế ta đi mà

Tống Viễn gật đầu liên tục: đúng đúng đúng....nên đánh mông của Hướng thống lĩnh. Ta và Linh nhi vô tội.

Dạ Nhất và Minh Thư: thưa chủ tử, tất cả sai lầm là do Hướng thống lĩnh.

Nhược Lam: Hướng thống lĩnh có nhận tội.

Tử Dạ: Y nhi ngoan, mau đưa mông ra chịu đòn đi

Tuyết Y ôm mông xanh mặt: ....

An Đại Nhân: Nhược Lam, con hài lòng chưa?

Nhược Lam cười ngọt ngào: hài lòng, hài lòng,......vô cùng hài lòng

Lãnh Vô Tình lạnh lùng gõ bàn: An Đại Nhân, tại sao phân cảnh của ta chỉ có bấy nhiêu? Hừ!!!

An Đại Nhân lau mồ hôi đầy đầu: Lãnh yêu nữ, con yên tâm chương sau con sẽ lên thớt hoành tá tráng, mông của con sẽ rất đẹp mắt....

Lãnh Vô Tình vuốt càm nói: Hảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net