spanking

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

·       
A lesson in English Composition

Case ngồi xuống giường. "Lại đây, cô gái trẻ", hắn nói với Lauren.
Lauren không thích cái cách mà Case nói thế. Điều đó có nghĩa là: "Em hãy chuẩn bị cho một trận đòn". Lauren bước ngang đến nơi Case ngồi.
"Xin mời em kéo quần xuống ! ", Case ra lệnh.
"Tại sao?"
"Để tôi có thể cho em một trận."
"Em không muốn bị đánh", Lauren kiên quyết.
"Nếu em không muốn bị phạt bằng roi, tôi đề nghị em hãy vâng lời và kéo quần em xuống"
Lauren bắt đầu cởi nút quần jean và nhẹ nhàng tuột nó xuống đầu gối. Bên dưới lớp quần jean, cô ấy đang mặc một chiếc quần lót bikini thật mỏng. "Tại sao tôi phải bị phạt mông như thế?", Lauren ngẫm nghĩ. "Mình chỉ là một cô gái ngoan!".
"Cả quần lót nữa", Case ra lệnh, và phát mạnh vào mông cô bé với lớp vải mỏng kia.
Lauren khẽ khom người và đẩy chiếc quần lót xuống dưới bắp đùi. Lúc này, đôi mông tròn và trắng nõn của cô bé hiện ra.
"Nằm xuống đùi tôi đi, cô gái"
Lauren bò ngang sang đùi Case. Hắn đẩy áo cô lên giữa lưng. "Ít nhất hãy cho em biết tại sao em phải bị phạt?", Lauren tỏ ra hơi khó chịu.
Case vòng cánh tay hắn ngang lưng Lauren, còn tay hắn đặt lên hông cô bé và giữ chặt cô trên đùi hắn. Hắn nhẹ nhàng đưa tay kia đặt lên đôi mông trần của cô bé và bất ngờ phát thật mạnh vào bên mông phải Lauren và sau đó là bên kia.
"Ouch ! , Ouch!. Case, tại sao em phải bị phạt? Ouch!. “Em chỉ là một cô gái ngoan!"
"Tôi có cần phải có lí do để đét mông em không?", Case vừa hỏi vừa phát liên tục vào mông cô bé.
" Ouch! Không, thưa thầy", Lauren khẽ trả lời.
"Tốt, trong Case này, tôi có một lí do. Em có nhớ cái email lần trước em gửi tôi không?"
"Vâng, thưa thầy", Lauren ngập ngừng. Cô cố gắng để nhớ những gì đã viết trong cái email đó.
"Bây giờ chúng ta sẽ thảo luận về cách viết tiếng anh", Case vừa nói vừa vỗ hơn 4 cái xen kẽ vào hai bên môngLauren.
"Ối, đau quá", Lauren khẽ rên lên.
"Dĩ nhiên là đau rồi", Case nói trong khi phết thêm vài cái vào mông cô bé nữa. Và mông Lauren đã bắt đầu đau điếng.
"Bây giờ,", Case tiếp tục nói, "Khi những cô gái ngoan gửi email, họ dùng chính xác những mẫu câu mà nó bắt đầu với một chữ cái viết hoa và kết thúc bằng một dấu chấm cuối câu.", Case giải thích cho Lauren như khi hắn đang quất vào mông cô.
“Một nữ sinh ngoan thì phải viết ‘y-o-u’ khi muốn nói đến ‘you’ chứ không phải ghi tắt là u như thế"
"Ouch!, Ouch!. Vâng, thưa thầy. Ow!. Thầy là gì?, thầy không phải giáo viên tiếng anh của em. Ouch!, Ow!"
"Không, tôi là người đánh đòn em vì tội lười biếng khi viết văn. Còn nữa, khi em muốn viết ‘your’, em không được phép dung ‘y-r’, Case vừa nói với Lauren, vừa phát liên tục vào đôi mông trần của cô bé. Và mông cô đã bắt đầu chuyển sang đỏ hồng.
Chân Lauren bắt đầu giãy giụa cùng với mỗi cái tát đau điếng mà Case để lại trên mông cô. Lauren cảm thấy như những cái phát mông này ngày một đau hơn. "Ai có thể nghĩ rằng Case thật sự là một người quá khắt khe đối với ngữ pháp tiếng anh như thế.", Lauren rầu rĩ suy nghĩ.
"Ối. đau quá. Em sẽ là một cô bé ngoan, em hứa! Ouch!, Áá !. Em sẽ không viết như vậy nữa. Áaaá! Em hứa!”
"Tôi hy vọng rằng những cái tát này sẽ nhắc nhở em vào lần sau phải dùng câu cú chính xác hơn !”.
"Ối! . Vâng, nó sẽ như thế!. Áh!, Ow!. Em hứa.", Lauren nói. Và cô có cảm giác rằng mông của cô nóng như ngồi trên đống lửa.
Case ngừng phát vào mông Lauren nữa. Hắn vuốt lên mông cô bé. Những cái vuốt nhẹ này có lẽ rất dễ chịu với Lauren sau một loạt cái tát đau điếng trên mông cô. Tay hắn đã rời khỏi hông Lauren. "Được rồi, tôi biết rằng em sẽ cố gắng là một cô bé ngoan."
"Em sẽ. Em sẽ là một cô bé ngoan, thưa thầy.Em hứa. Em sẽ không dùng những chữ viết tắt đó nữa."
Case vuốt nhẹ cô bé, vuốt những ngón tay của hắn giữa hai mông cô bé, lên làn da mịn màng của cô. "Tôi rất vui long được nghe những câu đó, cô gái trẻ! Giờ thì mời đứng lên và đi lấy thước.”
Lauren đứng dậy và xoa mông. Những đường cong trên mông cô vẫn còn ấm, nó như đang được làm nóng. "Thật không công bằng. Em đã bị đánh mông như thế rồi. Em hứa sẽ tốt hơn!”
"Lấy thước đi", Case lặp lại. "Nếu em không lấy nó, em sẽ hối tiếc đó cô gái trẻ.”
"Thôi được rồi", Lauren thở dài. "Nhưng thật không công bằng."
"Tôi sẽ lựa chọn cái gì là công bằng. Bây giờ, lấy thước …"
Lauren bắt đầu kéo quần lót lên.
"Và để nguyên quần như thế", Case ra lệnh.
Với những bước chân đi khập khễnh vì chiếc quần jean và quần lót, Lauren chỉ có thể bước từng bước nhỏ. Cô cảm thấy như một con chim cánh cụt. Lauren lấy chiếc thước ra từ bàn rồi trở lại với Case.
Chiếc thước dài chừng 18 inches và làm từ gỗ sồi. Lauren nhớ lần cuối cùng bị đánh đau điếng người với thứ đó.
"Ở đây", cô ấy nói gằng giọng như đang giữ thước khỏi tay Case. Nhưng cô đành nhẫn nhịn chấp nhận số phận và nằm lại vào đùi Case để chịu phạt.
"Để chắc chắn rằng em sẽ nhớ trận đòn này về sau này, tôi sẽ phạt em 10 roi thật đau với cây thước này”, Case nói với Lauren.
"Liệu nó có nhiều quá không?", Lauren phàn nàn
"Tôi cũng có thể nghĩ như thế, em ạ!"
"Nhưng em đã bị tát vào mông rồi mà! Đau lắm, và em sẽ nhớ!."
Case phớt lờ sự phản đối của Lauren. "Tôi muốn em đếm to lên cho tôi. Nếu em không nằm yên hoặc lắc lư cái mông, em sẽ bị phạt thêm nữa. Em hiểu chưa?"
"Vâng, thưa thầy", Lauren nói, rên rỉ.
Case vụt thước xuống thật mạnh, ngang hai bên mông Lauren và cô ta khóc thét lên.
"Cái gì đó?", Case hỏi.
"Đau quá", Lauren phàn nàn.
"Đó là ‘MỘT’ cô bé ! Bây giờ bắt đầu lại, với ‘MỘT’."
Lại một thước nữa vụt xuống. "Áaaaáh ! MỘT"
"Áhh ! , HAI"
Lauren đếm to mỗi khi cây thước đét mạnh vào đôi mông của cô. Case đét một đòn thật đau điếng vào phần trên mông cô. Lauren đau quặn người lại, ngừoi giãy giụa giữa đùi Case và chân cô bắt đầu đá về phía sau.
"Tôi đã nói những gì khi cựa quậy hả, cô gái trẻ?"
Lauren không muốn trả lời câu hỏi này nhưng cô biết rằng không trả lời đồng nghĩa với việc nhận thêm vài roi nữa.
"Em phải chịu phạt thêm nữa, thưa ngài, em xin lỗi, em không thể, nó quá đau.” Lauren phàn nàn.
"Phạt đít rất là đau. Đó là lí do vì sao nó được dùng để phạt những cô bé hư hỏng”, Case nhắc nhở cô. "Em sẽ phải chịu thêm hai roi nữa. Còn bây giờ nằm yên nếu không muốn thêm roi nữa"
Lauren nghĩ rằng điều này thật không công bằng, nhưng cô còn biết rằng, bất kì sự phản kháng nào nữa cũng có thể làm phức tạp hơn sự không công bằng mà cây thước đó đang dành tặng những lằn đỏ trên mông trần của cô. Và cây thước lại vụt mạnh xuống mông cô một lần nữa.
"Ouch!. SÁU"
Lauren cố giữ yên người cho đến khi cô nhận hai roi kế tiếp, nhưng Case lại đánh roi thứ 9 vào chỗ đau nhói của cô khi nãy một lần nữa. Và một lần nữa Lauren giãy giụa. Một vài giọt nước mắt đã lăn dài trên má cô.
"Đó, thêm hai roi nữa", Case vừa nói vừa quất thước xuống một lần nữa khi Lauren đếm to roi thứ 10.
"Thêm bao nhiêu roi nữa đây?", Case hỏi
"Bốn, thưa thầy"
"Những roi này phải như thế nào?", Case hỏi.
Lauren im lặng. Cô không thể trả lời câu hỏi này. Điều này thật độc ác với cô bé nếu bắt cô phải nói ra.
"Sao rồi, cô gái? Những roi này nên như thế nào?"
“Phải mạnh hơn nữa, thưa ngài", Lauren nói một cách miễn cưỡng và đành phải cam chịu.
"Đúng rồi.", Case nói. "Và bây giờ hãy ngoan ngoãn và nhận hình phạt của cô đi".
Lauren khóc trong khi Case vụt thật mạnh 4 roi cuối cùng, Lauren đứng dậy. Cô khẻ xoa mông. Mông cô giờ đây nóng như bị thiêu đốt và nếu nhìn qua gương, cô sẽ chắc chắn rằng mông cô như bị hành hạ bằng một tội ác.
"Em đã học được gì chưa. Cô gái?", Case hỏi.
"Vân thưa ngài. Em sẽ không dùng những từ viết tắt đó bao giờ nữa. Và em học được rằng thầy đánh rất đau"
"Tôi chỉ đánh đau em vì tôi quan tâm đến em", Case nói với Lauren.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chicklit