Chương 1: Mơ Hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tòa lâu đài xa xưa thần bí dần hiện hữu qua làn sương mù dày đặc, hồ nước tối đen yên tĩnh, Rừng Cấm rộng lớn,ông lão râu bạc hiền hậu nở một nụ cười... Và cả đồng tử đỏ màu máu dữ tợn đang trợn trừng lên. Đã không biết bao nhiêu lần xuất hiện trong đầu Harry.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

  Cầm trên tay vài ba chai nước ngọt và một đống đồ ăn vặt, Ron Weasley không thể tin được chỉ sau có 5 phút cậu lẩn quẩn trong cửa tiệm tạp hóa mua đồ mà đám bạn thân đã quất sạch chiếc bánh pizza ngon lành mà cậu chỉ ăn được có một miếng.

 " Mèn đét ơi! Mấy bồ thật quá đáng, trong khi mình vất vả chạy đi mua đồ ăn vặt thì mấy bồ lại chén sạch hết chiếc pizza phủ phô mai mà không chừa cho mình một miếng nào. Mấy bồ có phải bạn tớ không vậy!? ''

  Giọng hét the thé của Ron khiến não của ba người ngồi trong xe có chút ong lên. Hermione điên tiết quát thẳng vào mặt cậu chàng tóc đỏ đáng thương: '' Ron Weasley, cậu có thể nhỏ tiếng một chút không, dù gì thì cậu đã một mình ăn hết hộp gà rán rồi kia mà... "

   Ron chỉ khẽ khịt mũi một cái, cậu chàng chạy ù tới chỗ cô nàng tóc xoăn xinh đẹp, nhẹ nhàng xin lỗi cùng không ngừng lấy lòng. Đổi lại cậu chàng chính lại một cái liếc mắt lạnh lẽo, một cái cười khinh miệt của vị thiếu niên tóc bạch kim xinh đẹp và một cái cười trừ của chàng trai mắt lục bảo mê người.

  Harry không biết phải nói gì cả, sau sáu năm có lại kí ức, những chuyện như vậy cứ xảy ra một cách đều đặn. Bọn họ, những kẻ mang lên mình một thân phận đặc biệt - Phù thủy.

  Đã không biết bao nhiêu lần Harry cảm thán về trò đùa của Merlin, chỉ vì một cục đá xấu xí mà  Hermione tiện tay nhặt về trong chuyến thám hiểm của mình mà mà tất cả bọn họ đã xuyên đến một thế giới khác lạ. Một thế giới mà công nghệ thông tin dần phát triển một cách nhanh chóng và chẳng có một lối đi, một ga tàu nào có thể đưa bọn họ trở về ngôi trường pháp thuật  Hogwarts kì bí và thân yêu. Tất cả bọn họ đều nhớ đến nơi đó, dù là khi có lại kí ức hay chưa thì họ vẫn không ngừng nhớ về nó.

  Màn mưa dần buông xuống thị trấn Fork, Harry có chút mơ hồ nhìn về cách rừng rộng lớn, tựa như rằng cậu chỉ cần đưa tay ra là đã có thể mở rộng cánh cổng ngôi trường ấy một lần nữa. 

 " Này! Rốt cuộc là cậu còn định đậu xe tới khi nào, còn 15 phút nữa mới tới nhà bác Steven đấy, nhanh đi nào! " Draco nhăn mặt gắt gỏng, anh có chút không vui khi trên người đang bị dính phô mai  trong khi cậu chàng Potter đang trầm ngâm suy nghĩ. Không cần đoán cũng biết thằng đó nghĩ gì.

" Được rồi, tớ đi liền đây, bồ khó chịu quá đấy..." 

  Chiếc xe Chevrolet màu ghi bắt đầu khởi động, bánh xe lăn chuyển, dần chìm trong màn mưa bạc xối xả. Không biết vì sao, trong thâm tâm của họ có chút mong chờ về chuyến đi này. Mong rằng nó sẽ đem đến cho họ một chút gì đó... mới lạ chăng?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net