Chương 4: Kịch chiến - [Kẻ Tồi Tệ Nhất] vs [Thực kiếm giả]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Giờ đã là nửa đêm, sau khi trận chiến giữa Ikki và Ayase kết thúc. Một bóng hình đơn độc xuất hiện trong khu rừng mà Ikki thường xuyên tập luyện. Cái bóng đó đang vung thanh katana màu đen dưới ánh trăng.

Một đêm không có gió, nhưng tiếng kiếm phong thì lại có thể nghe thấy rất rõ. Những đường kiếm rất đẹp mắt, giống như chúng đang khiêu vũ vậy.

Nhưng những đường kiếm đó đột ngột dừng lại.

"Stella?"

Cái bóng... Kurogane Ikki dừng tay, quay người lại, vừa gạt đi mồ hôi vừa hỏi. Cậu cảm nhận được sự hiện diện của một người ở đó. Quả nhiên, một cô gái với mái tóc màu lửa cực kì nổi bật xuất hiện. Chính là Stella Vermillion.

Cô khẽ nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh.

"Anh vẫn còn luyện tập sao? Nếu không nghỉ ngơi đầy đủ, có thể sẽ ảnh hưởng xấu tới trận chiến ngày mai đó."

Trận chiến mà Stella nhắc tới là trận đấu tay đôi với Kuraudo. Sau khi trận chiến với Ayase kết thúc, cô đã kể lại mọi chuyện cho Ikki và Stella nghe. Từ đấu tới cuối, chuyện đã xảy ra hai năm trước.

Chuyện Ayatsuji Kaito, Samurai cuối cùng, đã bị đánh bại như thế nào.

Và sau khi mọi chuyện, Ikki hứa với Ayase, cậu sẽ đấu tay đôi với Kuraudo vào ngày mai để lấy lại võ đường. Ngày mai... một trận chiến còn khó khăn hơn hôm nay rất nhiều đang chờ đợi cậu. Vậy nên quyết định khôn ngoan nhất lúc này là nghỉ ngơi. Ikki cũng hiểu điều đó, nhưng cậu không thể bình tĩnh được.

"...Anh thấy sốc ư?"

"À, phải... Với anh, Kaito-san cũng giống như thần tượng vậy."

Ikki, người đã bị những người lớn trong gia tộc Kurogane bỏ mặc, một người như Kaito cũng giống như sự phụ truyền dạy kiếm thuật cho cậu vậy. Ikki đã xem rất nhiều trận đấu của ông, phân tích, luyện tập những kiếm kĩ trong đó không biết bao nhiêu lần, và cuối cùng cũng đánh cắp được chúng. Đó chính là những bước khởi nguồn đầu tiên để tạo ra kiếm sĩ Kurogane Ikki như hiện tại. Vậy nên, những chuyện mà Ayase kể lại là một cú sốc đối với cậu. Suy yếu vì bệnh tật, thua trong một trận đấu không sử dụng ma thuật... Nói cách khác, không phải là trận đấu giữa một hiệp sĩ ma thuật và một kiếm sĩ. Một trận chiến công bằng, và Kaito đã hoàn toàn bị đánh bại.

"Đúng như anh đoán, Kurashiki-kun thực sự không phải kẻ dễ chơi."

"Anh có hồi hộp không?"

"...Có chứ, vì hắn là một đối thủ rất mạnh."

Kurashiki Kuraudo, học sinh năm ba, át chủ bài của Học viện Donrou. Hắn đứng thứ tám chung cuộc của Lễ hội năm ngoái. Thông tin về một kẻ như thế rất dễ để tìm thấy. Device của hắn là OrochimaruCự xà, một thanh kiếm màu trắng có răng cưa, điều đặc biệt là chiều dài thân kiếm có thể tăng lên. Với nó, ý nghĩa của từ 'khoảng cách' không còn tồn tại nữa. Kuraudo có thể đánh trúng đối thủ bằng tốc độ của một viên đạn, cho dù hai người đang cách xa nhau, hắn có thể tấn công trong toàn bộ phạm vi đấu trường nên việc né tránh là rất khó khăn. Nếu đối thủ áp sát, hắn có thể thu ngắn Orochimaru thành một thanh đoản kiếm và áp đảo bằng những đòn tấn công liên tục. Xà cốt kiếm, ma thuật của Kuraudo, hoàn toàn không bị giới hạn bởi khoảng cách và cũng không có bất kì điểm mù nào. Nó không phải một đòn chớp nhoáng, nhưng lại mang theo một sức manh tấn công đáng sợ. Sự thay đổi khoảng cách của đối thủ với bản thân là một trong những điều khó giải quyết với một kiếm sĩ như Ikki, người có sử trường cận chiến bằng kiếm.

Với ma thuật đó, Kuraudo còn được gọi là 'Sát kiếm sĩ', và đúng như biệt danh của mình, khả năng của hắn là thiên địch của kiếm thủ. Và hắn đã đánh bại Kaito. Vậy nên Ikki có cảm giác Kuraudo vẫn còn những con bài chưa sử dụng.

"Nhưng, có một điều mà anh hiểu."

Ngay từ lúc đụng độ ở nhà hàng, Ikki đã biết Kuraudo là một người hiếu chiến và ưa bạo lực. Nhưng đó lại không phải là do khiến cho cậu không thể bình tĩnh được.

"...Stella. Sau khi nghe chuyện của Ayatsuji-san, em nghĩ sao?"

"Chị ấy bị một tên chó dại đeo bám và gây rắc rối, em thấy tôi nghiệp chị ấy."

"Chỉ có vậy thôi sao? Anh...."

"Anh không cần nói tiếp nữa."

Stella ngắt lời cậu và nói.

"Chắn chắn suy nghĩ của chúng ta về chuyện này là giống nhau. Vì thế mà anh hỏi em, không phải ư?"

"Là vậy sao.... Phải, đúng thế. Anh biết Stella sẽ hiểu mà."

Gương mặt Ikki sáng lên vì hạnh phúc. Cậu rất vui vì suy nghĩ của hai người giống nhau.

"Nhưng cho dù sự thật là thế nào cũng không phải là điều Ikki cần lo, đúng không? Điều anh phải làm vẫn không hề thay đổi."

"Phải. Đúng vậy."

Cậu gật đầu. Và một lần nữa, Ikki lại vung kiếm trong bóng đêm.

...Trạng thái của cơ thể rất tốt. Cũng không hề có vấn đề gì về sức bền. Tất cả những gì còn lại là chờ đợi. Sau ngày mai, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

―Câu chuyện đã xảy ra hai năm về trước, và cả sự thật mà Ayase vẫn chưa nhận ra nữa.

Phần 2

Buổi tối hôm sau, Ayase dẫn Ikki và Stella tới nơi từng là võ đường của nhà Ayatsuji.

"Con đường này gợi lại thật nhiều hoài niệm."

Ikki thì thầm trong khi rảo bước tới chốn cũ.

"Nghĩ lại thì, chẳng phải Kurogane-kun đã tới thách đấu với võ đường nhà mình một lần rồi sao?"

"Vâng. Nhưng em đã quay về khi các môn sinh nói nơi này không còn nhận lời thách đấu nữa."

"Đó là hồi Ikki học sơ trung, phải không? Anh nói đã tới rất nhiều nơi và võ đường khác nhau mà."

"Hồi đó anh vẫn còn xốc nổi lắm. Cứ có thời gian rảnh, anh lại đi khắp nơi và tìm các võ đường để thách đấu."

"Phải rất dũng cảm mới làm được chuyện đó. Nhưng Kurogane-kun, chẳng phải như vậy rất nguy hiểm sao? Một học sinh sơ trung đi thách đấu với các võ đường, cậu chưa bao giờ bị đập thành bột nhão vì cả gan như vậy sao?"

"Có chứ. Đã vài lần em bị các môn sinh của võ đường quần công tới sống dở chết dở rồi đó. Nhưng vì em đã tới thách đấu nên cũng chẳng thể trách họ được. Kẻ thách đấu không được quyền phàn nàn dù cho có xảy ra chuyện gì. Đó chính là luật bất thành văn."

Đúng vậy. Ikki biết những sự nguy hiểm đó, và số lần cậu gần chết đã vượt quá số ngón tay rồi. Nhưng lúc đó, cậu chỉ muốn mạnh hơn bằng bất cứ cách nào. Vì bị những trưởng bối trong gia tộc bỏ mặc không ngó ngàng, Ikki muốn tự mình trải nghiệm tất cả, hấp thu tất cả những gì có thể,và trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng, mình không hề làm mấy chuyện như tấn công môn sinh và buộc võ đường phải nhận lời thách đấu khi bị từ chối.

Trong lúc hồi tưởng, ba người đã rời khỏi đường lớn, tiến vào một khoảng sân với những lùm cây nhỏ. Trước mặt họ là một ngôi nhà trơ trọi được những bức tường bao quanh.

"Nơi này... đã từng là nhà của mình."

Nhưng giờ đây, dùng cụm từ 'phủ đệ bỏ hoang của một samurai' để hình dung nnons là thích hợp nhất. Những viên đá lót đường lộn xộn sai vị trí. Còn hai cánh cổng gỗ, cái thì xiêu vẹo, cái thì đã đổ. Gần võ đường thì đầy cuống thuốc lá, hộp đựng đồ ăn, vỏ chai nhựa các loại. Những bức tường trắng xung quanh thì toàn là các bức graffiti màu mè vô vị.

"Mấy nét sơn nguệch ngoạc này là thứ gì vậy? Em từng nghe có những người vẽ graffity cực đẹp, nhưng chắc chắn không phải là mấy thứ này rồi."

"...Chị nghĩ em không nên ngạc nhiên đâu, Vermillion-san. Nơi này giờ giống một đống hổ lốn hơn."

Ayase dẫn họ đi vào trong với nét mặt đau xót, giống như cô đang bị sự thất vọng về bản thân gặm nhấm vậy. Cũng chẳng trách được, khi ngôi nhà yêu quý bị thành ra thế này thì cô thấy vậy cũng là tất nhiên thôi.

Mình phải lấy lại nơi này cho chị ấy.

Ikki lần nữa hạ quyết tâm, và rút từ ba lô ra một thanh kiếm gỗ.

"Kurogane-kun... mình muốn hỏi một chút, cậu sẽ lấy lại võ đường bằng cách nào?"

"Dĩ nhiên là đi thẳng vào thẳng vào trong và thách đấu với chủ nhân võ đường rồi. Em cũng đâu có cách nào khác, phải không?"

Sau khi nghe chuyện đã xảy ra hai năm trước, Ikki nghĩ rằng cách làm của Kuraudo hợp lệ một cách đáng ngạc nhiên. Tất nhiên là trừ bỏ chuyện tấn công môn sinh để buộc võ đường chấp nhận lời thách đấu, nhưng mọi chuyện còn lại: cả hai bên đều đã đồng ý thi đấu, có trọng tài giám sát. Nói cách khác, dù là tốt hay xấu, đúng hay sai thì kết quả của trận đấu là hoàn toàn khách quan. Nếu có ai đó dị nghị về nó thì quả là một sự xúc phạm Kaito.

"Đúng là Ikki mà em biết."

"Mình hiểu rồi... Nhưng Kurogane-kun, làm ơn hãy thận trọng. Gã đó... Sát kiếm sĩ quả thật rất mạnh. Đúng là lần đó cha mình có bệnh, nhưng sức mạnh của hắn không thể bàn cãi được, mình và các môn sinh khác còn không chạm được vào vạt áo hắn. Và cha đã thua...."

"Em biết. Hắn còn là át chủ bài của Học viện Donrou nữa. Đó không phải là người mà em có thể đối phó một cách dễ dàng được."

Ikki hít sâu một hơi.

"Vậy thì, đi thôi nào."

Sau đó, cậu đi thẳng qua cánh cổng của nơi đã từng là võ đường nhà Ayatsuji.

Sau cánh cổng xiêu vẹo, gần như đã đổ sập của võ đường, có năm người, có lẽ là học sinh trung học trong những bộ quần áo nhìn như dân du côn, đang nói chuyện một cách thô tục. Trong số đó, có một người mà họ đã gặp ở nhà hàng. Không có chút nghi ngờ nào, mấy người này đều là tay chân của Kuraudo.

"Xin lỗi, nhưng tôi có thể phiền các anh một anh một chút không?"

"Hử?"

Mình tự hỏi tại sao cách nói chuyện của mấy người này luôn bắt đầu bằng dọa nạt vậy?

"...A-A! Mày không phải là thằng chết nhát ở nhà hàng sao?"

Có vẻ tên đó vẫn còn nhớ Ikki. Hắn nhận ra cậu ngay tức thì.

"Hả? Mày nói nó là cái thằng bị Kuraudo đập ở nhà hàng dạo gần đây sao?"

"Đúng, đúng! Là thằng chết nhát không thể nói được câu gì khi bị Kuraudo đập vào đầu, mà chỉ biết run rẩy đó!"

"HAHAHA! Nhìn yếu nhớt. Nó mặc đồng phục của Hagun, nhưng thằng này thực sự là một Blazer sao!?"

"Hả? Sau lưng nó không phải Ayase-chan sao?... whoa! Em tóc đỏ nóng bỏng kia là ai vậy!?"

Một tên đang ngồi không chú ý tới sự hiện diện của Stella, hắn cười cười và đi tới trước mặt cô.

Ngược lại, Stella nhìn hắn giống như cô đang thấy một con sâu bọ vậy. Những tia lửa màu đỏ bắt đầu xuất hiện trong không trung.

Ah, tệ rồi đây.

Lo rằng sẽ có một cái xác đen thui nhanh chóng xuất hiện, Ikki nắm lấy vai của gã kia. Cậu làm việc này hoàn toàn là vì thiện ý, nhưng có vẻ hắn lại không thấy vậy.

"Này! Tay mày đang làm trò gì thế?"

"Tôi đang cố cứu cậu đó. Nghe tôi nói đây, tôi tới để thách đấu tay đôi với Kurashiki-kun. Hãy dẫn tôi tới chỗ anh ta, được chứ?"

Nghe vậy, tất cả mấy tên đó đều khựng lại trong giây lát,

"""HAHAHAHAHAHAHAHAHHA!!!"""

Và đồng loạt cười phá lên.

"Này này này, mày nghiêm túc đó hả? Đấu tay đôi!? Một thằng gà như mày sao? Thật là lố bịch!"

"Trước tiên, mày có hiểu 'đấu tay đôi' nghĩa là gì không đã?"

"Hihihi! Chết tiệt, tao sắp chết vì cười rồi~"

"Kukukukuh... Này, thằng nhóc. Không may là Kuraudo không có hứng thú với mấy thằng yếu nhớt đâu. Vậy sao mày không đấu với bọn tao trước nhỉ? Nếu thua, bọn tao sẽ dẫn mày đi gặp nó―không tồi chứ, đúng không?"

"Haha, chiến đi! Sẽ vui ra trò đây."

Nói xong, gã đó triệu hồi một Device giống như dao găm dùng trong quân đội, vừa cười vừa chĩa nó vào mặt Ikki.

Trước sự khiêu khích đó, Ikki....

Ah, vậy ra học sinh của Donrou là thế này sao....?

―đã biết chuyện này chỉ còn một cách giải quyết. Cậu đột ngột bắt lấy cổ tay tên kia.

"Tôi cũng không phiền đâu."

Rắc

Ikki lạnh lùng cười và nói.

Phần 3

"Vì thằng nhãi tóc nâu ấy phiền phức quá, tao đã lột quần và ném nó ra giữa đường."

"Gyahaha, thật đó hả?"

"Không thể nào~ Kyahaha!"

Bên trong võ đường, vài tên đang ngồi nói chuyện dưới sàn. Chủ đề thì vẫn giống như một khi. Tên này đập một người, tên kia lại đập một người khác, đại loại vậy. Kuraudo chẳng có chút hứng thú nào với mấy thứ đó, hắn ngồi một mình trên sofa cách không xa mấy tên kia, và đang hút thuốc.

...Mấy thằng này cứ nói mãi mấy cái chuyện đó. Bọn nó không biết chán sao?

Bọn chúng đều là bạn của hắn, nhưng chỉ có duy nhất chuyện này thì hắn không sao hiểu được.

Mình muốn tham gia giải đấu tuyển chọn ở Hagun hơn là cách làm của Donrou.

Vì như vậy, hắn có thể tìm được nhiều thời gian kích thích hơn. Thở ra một lần khói, và nhìn nó bay lên lỗ thủng trên mái nhà. Bầu trời đêm thật yên tĩnh. Giờ nghĩ lại, hắn đã chiếm được võ đường này hai năm rồi.

Có lẽ cũng tới lúc bán nó rồi.

Khi hắn đang thở ra một làn khói nữa―

"Này, Kuraudo."

"Sao thế? Mày đau bụng hay gì à?"

"...Mày còn nhớ mấy đứa mà mày gây sự ở nhà hàng dạo gần đây không? Hai người đi cùng Ayase-chan ấy."

"À, bọn nó thì sao?"

"Tao nghĩ mình đã thấy mặt bọn nó rồi, nhưng tới hôm qua mới đột nhiên nhớ ra."

Gã đó đưa sổ tay của hắn cho Kuraudo xem. Trên đó là một bài báo có tựa đề 『Một trận giả chiến kinh điển! Hiệp sĩ hạng A 'Xích Công chúa' đã bị 'Kẻ tồi tệ nhất', một hiệp sĩ hạng F, đánh bại!』 và còn dẫn một đường link tới những video ghi lại trận chiến đó. Trên video, tất nhiên là trận giả chiến của Stella và Ikki.

"Hôm nay, tao nghe một đứa bạn ở Hgun nói, thằng đó còn đánh bại cả Kẻ cuồng tốc độ! Và một nhóm học sinh còn gọi nó bằng cái biệt danh Kiếm vương không ngai nữa! Có lẽ... có lẽ chúng ta đã chọc phải một gã thực sự phiền phức rồi...."

Mặt gã đó mặt xanh mét, đang đổ cả mồ hôi, sau khi biết được mình đã chọc phải một người khủng bố thế nào. Nhưng đối với Kuraudo―

"...Haha."

Sau khi xem xong video, hắn chỉ toét miệng cười.

"Tao hiểu rồi. Cứ tưởng thằng đó chỉ cỡ Ayase thôi, không nghĩ tới nó lại mạnh đến thế này."

Kuraudo cảm thấy thân nhiệt mình đang tăng lên nhanh chóng. Cũng không thể khác được, sức mạnh dồn nén trong cơ thể hắn lúc này như muốn bùng phát ra.

Thật thú vị.

Hắn vốn muốn chờ tới lúc Lễ hội diễn ra, nhưng có vẻ nên đến Hagun ngay hôm nay thì tốt hơn. Hay cần phải lợi dụng Ayase để thằng đó mắc câu? Trong lúc hắn vẫn đang lên kế hoạch thì―

"...A?"

Kuraudo nghe thấy tiếng bước chân đang tiến tới nơi này, sảnh đấu chính của võ đường. Tiếng bước chân này rất rõ ràng, vững chãi, có nghĩa bộ pháp của kẻ đó rất chuẩn xác. Trong số những thằng bạn của hắn ở đây, không tên nào có thể làm được điều này.

"Haha. Giờ thì vui rồi."

"Hả? Kuraudo, mày làm gì...."

Ngay sau đó, tiếng bước chân dừng lại ở sau cánh cửa. Rồi nó bị một người đảy mạnh sang một bên. Quả không phụ kì vọng của Kuraudo, những người khách bước vào là Kurogane Ikki, Stella Vermillion, và Ayatsuji Ayase, ba người hắn gặp ở nhà hàng.

"Xin thứ lỗi."

"Uwah! Bừa bãi quá. Tôi ngạc nhiên làm sao mấy anh lại sống được ở bãi rác này đó."

"M-Mày là thằng quái nào thế?"

"Chờ đã, không phải là thằng ở nhà hàng...?"

Mấy tên đồng bọn của Kuraudo nhao nhao lên trước sự xuất hiện bất ngờ của những vị khách, nhưng hắn chỉ ngồi trên sofa như mọi khi và nhìn vào Ikki, người đang cầm kiếm gỗ còn tay kia cầm một cái túi.

"...Thật trùng hợp. Tao đang định tới chỗ mày đây."

"Thật vậy sao? Ơn Chúa là chúng ta vẫn kịp gặp nhau."

Mặc dù Kuraudo là một kẻ địch khủng bố, nhưng Ikki chẳng thấy căng thẳng chút nào. Cậu thản nhiên đáp.

"Vậy mày tới đây làm gì hả, thằng chết nhát?"

"Tôi không nghĩ anh lại ngốc tới mức không biết mục đích của tôi nhưng... tôi tới đây như một người đại diện. Thay mặt Ayatsuji-san, tôi sẽ lấy lại võ đường này."

"Haha! Tao còn tưởng mày định nói gì chứ, hóa ra là chuyện này. Không cần biết con bé đó đã dùng cái gì để tẩy não mày, nhưng võ đường này là thứ tao giành được bằng một trận đấu tay đôi công bằng và sòng phẳng. Nếu là một kiếm sĩ, chắc mày cũng biết điều đó nghĩa là gì chứ?"

"Tất nhiên―Đó là lí do tại sao tôi không yêu cầu anh cứ thế mà trả lại nó."

Vừa nói, Ikki vừa tiến tới gần sofa.

"Kurashiki-kun, tôi thách đấu một trận tay đôi với anh."

Cậu vung thanh kiếm gỗ tới ngay trước mũi Kuraudo.

"Thách đấu võ đường hả?"

"Cũng cùng một phương pháp với Kurashiki-kun thôi. Anh không định từ chối đâu, phải không?"

Hả? Vậy nó đang khiêu khích mình đó à?

Thằng này gần như là một người khác so với lần đầu mình gặp nó. Nhưng tại sao nó thay đổi cũng chẳng quan trọng... Chuyện này thú vị đây.

Kuraudo nắm lấy mũi kiếm trước mặt mình.

"Haha. Được rồi. Tao chấp nhận."

Bàn tay siết lại, hắn bóp nát thanh kiếm.

"Nhưng, phải giống như cách tao đã làm. Mày phải đấu với tất cả ba mươi thằng ngu ở đây trước khi đấu với tao. Bắt đầu như thế đó."

"Tôi không phiền đâu. Hai cô gái này chỉ tới đây để xem thôi. Khi thách đấu một võ đường, phải tuân thủ luật của chủ nhân nó. Điều này cũng hợp lí thôi."

"Có vẻ mày cũng hiểu nghi lễ thách đấu đó chứ. Được, đợt một chút. Tao sẽ gọi tất cả bọn nó đến đây."

Kuraudo mở chức năng điện thoại trên sổ tay của hắn để gọi mấy tên ngoài kia nhưng―

"Không cần phải vậy đâu."

"Hả?"

"Tôi biết anh sẽ nói thế, nên đã giải quyết hết mấy người ngoài kia trước khi vào đây rồi."

Vừa nói, Ikki vừa dốc ngược cái túi đang cầm. Sổ tay học sinh của Học viện Donrou lộp cộp rơi xuống và trong số đó, cố một cái đang đổ chuông. Đó chính là sổ tay của người mà Kuraudo vừa gọi.

"Tất cả chỉ còn lại bảy người ở đây thôi."

Đưa ra chiến lợi phẩm của mình, cậu nở nụ cười nửa miệng với Kuraudo, giống như đang châm chọc hắn vậy.

"T-Thằng khốn này! Đang đánh cược với tính mạng của mày đó à?"

"Giết nó đi―!"

Sau khi biết mấy tên đồng bọn bên ngoài đã bị hạ, bảy tên kia lần lượt triệu hồi Device của mình.

Nhưng Kuraudo đã ngăn bọn chúng lại và―

"Bọn mày lùi lại."

"Kuraudo?"

"Kh-Không cần phải sợ đâu! Cứ lên đập hội đồng là nó gục ngay thôi!"

"Lùi lại―Bọn mày đang ngáng đường tao đó."

"Hii―!"

Đồng bọn của hắn mặt mày tái mét, đồng loạt nuốt khan một cái. Bọn chúng đã bị cơn giận trong mắt Kuraudo dọa sợ.

Cho dù mấy đứa mày cùng lên thì cũng chỉ là đồ chơi cho nó mà thôi.

Vậy thì chẳng có lí gì để lãng phí thời gian cả.

"Thay đổi luật đấu. Trận chiến giữa tao và mày sẽ đấu bằng kiếm thật. Tới khi một người chết."

Tuyên bố xong, Kuraudo triệu hồi Device của hắn, thanh trường kiếm Orochimaru màu trắng.

Thông thường, học sinh bị cấm sử dụng Device của mình ở bên ngoài trường học. Những vẫn có vài ngoại lệ. Một là khi gặp tai nạn nguy hiểm tới tính mạng. Và còn lại là tại một võ đường tư, khi được chủ nhân của nó cho phép. Lúc này chính là trường hợp thứ hai. Và Ikki không có li do gì để từ chối.

"Tôi rất cảm ơn vì anh đã chấp nhận thách đấu, Thực kiếm giả."

Nói xong, Ikki cũng vật chất hóa Intetsu của mình và thủ thế. Trong giây lát, một cơn rùng mình chạy qua khiến Kuraudo cảm thấy lông tóc toàn thân đều dựng đứng.

―Hắn hiểu rằng đây là một trận chiến thực sự. Áp lực này, hắn đã không còn cảm thấy kể từ sau trận đấu với Samurai cuối cùng.

Quả thật, kiếm sĩ là tuyệt vời nhất. Sự căng thẳng khi đối mặt với họ khác xa với mấy thằng Blazer rỗng tuếch.

Một cái nhìn xuyên thấu. Một mũi kiếm chĩa thẳng mặt. Mọi thứ giống như đang gào thét, thúc giục hắn tiến lên. Áp lực càng lúc càng mạnh. Loại cảm giác này, cho dù ở Lễ hội, hắn chưa bao giờ thấy đủ.

Kuraudo đặt cược mọi thứ vào cảm giác phấn khích này, và―

"Vậy thì, bắt đầu nào!!!"

Thét lên một tiếng, hắn vung kiếm, khóa chặt mục tiêu là Ikki.

Phần 4

Đầu tiên, Kuraudo lao thẳng tới trước để rút ngắn khoảng cách. Tập trung ma lực vào chân, đạp mạnh xuống sàn, hắn lập tức đến sát Ikki.

"Haha!"

Một ánh kiếm lóe lên. Thanh nodachi viền răng cưa trong tay phải Kuraudo xé toạc cả không khí. Tư thế của hắn lúc này bày ra đầy những sơ hở. Một cách vung kiếm thô thiển và vụng về. Nó rất dễ để phòng vệ. Nhưng, dù Kuraudo không có kiến thức căn bản về cách dùng nodachi, tốc độ thanh kiếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net