Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy anh vẫn hòa mình vào sự đùa giỡn của cả bọn nhưng ánh mắt của anh chưa bao giờ rời khỏi nó. Rời khỏi cái bóng dáng nhỏ bé anh đã bao bọc hết sức. Chưa bao giờ anh hết lo lắng cho nó, đứa em gái anh coi ruột thịt của mình. Anh vẫn nhớ...khi ba đưa nó về, anh không thèm đếm xỉa tới nó. Tất nhiên anh biết vì gia đình nó mà mẹ anh mới bỏ mạng. Anh ghét nó, anh hận nó đã phá vỡ cái hạnh phúc có mẹ bên cạnh của anh. Nhưng...nhìn vào đôi mắt của nó. Nó chưa đựng nỗi đau ghê gớm hơn của anh gấp ngàn lần. Mất 1 lúc cả ba lẫn mẹ...mất cả tuổi thơ yên vui với ba mẹ. Đôi mắt bị vẫn đục bởi màu máu, nước mắt, đau thương và cả..........hận thù. Đôi mắt vốn màu xanh trong trẻo ngây thơ...chỉ trong 1 đêm mà thay đổi. Chứa đầy thù hận...oán than và quyết tâm báo thù. Mỗi lần nghe ba nhắc tới việc đó, mắt nó lại long lên sòng sọc thật đáng sợ. Đó cũng chính là lí do níu nó với cuộc sống cho tới ngày hôm nay, nó từng chia sẻ với anh...khi báo thù xong...nó sẽ rời khỏi cuộc đời, đi gặp ba mẹ nó. Anh bàng hoàng...1 con nhóc chỉ mới tí tuổi đầu như nó đã biết nói những lời nói đó. Đó chính là điều khiến anh thay đổi cách nhìn với nó.

- Hey...sao thẫn thờ vậy? - Rain bạo gan tới đập nhẹ vào vai nó. Nó từ từ đặt li rượu xuống, quay đầu sang nhìn Rain, rồi nhìn lên cách tay đang đặt trên vai nó. Bất giác nó nhếch môi...thân thiết lắm sao? Nó có bạn để thân thiết sao? Anh,Nie,Kai và hắn nín thở xem phản ứng của nó.

- Làm...bạn chứ? - nó bỗng nhiên mở miệng hỏi. Anh nó đang nhâm nhi rượu cũng xém sặc chết. Nó mà mún có bạn sao? Nó mún làm bạn với người khác sao?

- Á...vui quá. Cuối cùng cũng có bạn rồi. - nhỏ Rain nhảy cẫng lên vì vui sướng, ôm lấy nó đánh chụt vào má nó. Nó khẽ đỏ mặt, tự nhiên đến thế là cùng. Nhưng mặt nó vẫn lạnh lùng, không mấy thay đổi. Chỉ là, nó mún thử có bạn, xem cảm giác nó ra sao, có khác gì với cô đơn không?

- Hi...2 đứa làm bạn được rồi thì Rain dọn qua biệt thự ở chung với bọn anh luôn đi nhá. - Kun ngỏ lời mời.

- Ừ..đúng đấy Rain, qua đấy tiện thể chị canh chừng em luôn. - lần này là Nie.

- Ừ..qua ở chung cho vuôiiiiiiiiiii. - Kai cũng hùa vào. Nhỏ nhìn Kai, biểu môi.

- Ở chung với tên điên này á? - vừa hỏi nhỏ vừa chỉ thẳng vào mặt Kai.

- Cô...chết đi này! - Kai nóng mặt, tay nắm thành nấm đấm, không suy nghĩ cậu vung tay tới phía Rain. Hướng thẳng mặt Rain mà đấm tới. Rain cũng không vừa. Khi tay Kai chỉ nhỏ chừng 1m thì chân trái làm trụ, nhỏ nhấc chân phải lên đá vào tay Kai làm nó đi lệch hướng, Kai ngã sõng soài chỉ với 1 chiêu của Rain. Không phải Kai yếu hơn Rain, mà là cậu đã quá chủ quan, cứ tướng nhỏ không biết võ nên không chú ý mấy. Chứ nếu sôlô thật sự. Chỉ với 3p Rain chắc chắn thua Kai. Dù gì cũng là con trai, lại còn là người của Fire thì không thể tầm thường như thế được.

- Giận quá mất khôn đấy. - Rain chỉnh lại đồng phục, may là nhỏ mặc quần đùi ở trong không thì ngượng chết mất.

- HỪ...coi như cô ngon, chỉ là tui không muốn đánh con gái thôi.

- Ơ..thế đồ đàn bà nào vừa dơ nấm đấm lên đánh tui vậy ta? - nhỏ móc họng Kai. Cậu hùng hổ định bước tới tóm Rain nhưng may thay nó lên tiếng.

- Ai còn gây sự...biến. - lời nói nhẹ tựa lông hồng nhưng công hiệu ngay lập tức. Cả 2 im bặt, ngoan ngoãn về chỗ ngồi. Len lén đưa mắt nhìn nó. Không khí trầm xuống hẳn, lạnh lẽo, ảm đạm. Nặc mùi sát khí nếu như anh nó không lên tiếng.

- Thôi ăn đi, đói quá đi mất. - nó cũng không phản ứng gì, chỉ tiếp tục uống rượu mặc kệ Rain và Kai lại chí chóe tranh thức ăn nhưng không dám to tiếng vì sợ nó.

- Thôi...em về trước, 2 biết chỗ tìm em rồi đấy! - anh nó gật đầu, nó quay lưng đi ngay. Cả đám nhìn theo bóng nó mà mang trong đầu mỗi suy nghĩ khác nhau, nhưng chủ đề thì chỉ có nó thôi.

Nó về...anh cũng chẳng muốn ở lại, kêu mọi người ở lại học tiếp còn anh thì đi tìm nó, tuyệt đối không ai được đi theo. Một mình anh lái chiếc môtô được đem tới, miên man trong mớ suy nghĩ về nó, về mối thù của nó.

Thật ra, ba mẹ nó và ba mẹ anh, là bạn thân với nhau từ bé...nên cả 2 nhà coi nhau như một. Khi anh chào đời được 2 năm thì tới nó. Cả 2 đã định cho 2 đứa hứa hôn, nhưng lại xảy ra bi kịch đó. Cuối cùng nó lại trở thành em gái anh. Anh ghét nó như kẻ thù. Mỗi lần nó lại gần anh, anh lại hắt hủi nó thậm chí còn thẳng tay đánh nó. Một thằng nhóc 7 tuổi với con nhóc 5 tuổi...đó là 1 điều mất mát quá lớn với chúng. Chịu đựng nổi đau mất đi người thân, mất đi tuổi thơ, mất đi tất cả...thật sự quá sức chịu đựng với 1 đứa trẻ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net