Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi nó cứ lẽo đẽo theo anh từ sáng tới tối. Anh đi đâu nó chạy theo đó, anh đuổi...nó trơ ra. Anh đánh nó đứng yên cho đánh, không khóc không né tránh. Anh làm gì nó vẫn cứ theo anh suốt. Tối ngủ thì nó chui lên giường anh ngủ, anh đá nó xuống giường, nó nằm luôn dưới đất. Nhiều đêm như thế, nó đâm ra bệnh. Anh cảm thấy có lỗi, dù sao nó cũng chỉ là 1 đứa trẻ đã mồ côi. Ít ra anh còn có ba. Sau khi hết bệnh, nó lại theo anh, anh không còn khó chịu với nó nữa, nhưng vẫn không đoái hoài tới nó. Tối nó sợ lại bị anh đá nên tự động nằm dưới đất, anh khẽ cười, chờ tới khi nó ngủ say, anh nhẹ nhàng cẩn thận bế nó đặt lên giường anh rồi đắp chăn cho nó ngủ chung với anh. Tuy mới 7 tuổi nhưng là con của 1 ông trùm Mafia nên được rèn luyện từ nhỏ, với lại khi đấy, nó chỉ có chút xíu giống như đứa trẻ mới 2 3 tuổi nên việc bế nó hằng đêm không mấy khó khăn. Quen dần, nó không nằm dưới đất nữa mà leo len giường anh nằm luôn. Mỗi khi ngủ, nó lại gặp ác mộng. Nó khóc không biết bao nhiêu lần, hét không biết bao nhiêu câu trong vô thức. Anh xót lắm, thương nó lắm chứ. Nó cứ luôn miệng gọi "anh 2" khi nhìn thấy anh. Anh bỗng nhiên thấy vui. Cảm giác được làm anh quả thật rất thú vị. Anh bắt đầu quan tâm đến nó, chăm cho nó cẩn thận. Hai anh em dần dần thân nhau hơn. Nó tuy càng lớn càng lạnh lùng, càng chuyên tâm tập luyện nhưng vẫn chỉ là đứa em bé bỏng của anh và sẽ mãi mãi như vậy.

Cứ thế...từng kỉ niệm cứ lần lượt ùa về trong tâm trí anh, anh mỉm cười 1 nụ cười chua chát. Đang đi bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng ồn trong một con hẻm gần đó. Tiếng môtô nẹt ầm ầm. Tiếng vũ khí cạ xuống đất. Cũng may là anh đi chậm nên không bỏ lỡ việc hay như thế. Anh dựng xe đầu hẻm, để không ai phát hiện, âm tầm quan sát và anh dường như chết đứng khi thấy trong đó có........nó. Anh vôi rút điện thoại gọi nó nhưng dường như nó không muốn nghe khi để chế độ im lặng. Anh bất lực...trong đó có hơn 300 thằng chứ chẳng ít. Nói là hẻm chứ thật ra đi sâu vào là cả 1 bãi đất trống không người ở, rất yên tĩnh phù hợp với việc thanh toán nhau của giang hồ. Mà hình như chúng không có ý định đánh nó, phải chăng chúng đang chờ gì đó. Bỗng nhiên điện thoại anh rung lên. Là số lạ. Anh vội nối máy với hắn rồi nghe máy.

- Alo...Dark đấy phải không? Haha...tao đang giữ con bé đi chung với mày sáng nay...chắc cũng quan trọng lắm mới được đi chung với tụi mày nhỉ? Nếu ta cho bọn đàn em tao chơi đùa với nó thì.....hahahaha - sau đó tên đó cúp máy. Anh như nổi điên lên. Dám uy hiếp anh, lại còn dám lấy nó để uy hiếp. Đáng chết. Chợt có tin nhắn tới.

"Tao cho mày 30p tới bãi đất trống gần trung tâm mua sắm Star...nếu mày không tới thì chuẩn bị nhặt xác con bé đó đi". Anh nó bóp chặt cái Iphone 6 trong tay như muốn vỡ tan. Quay xe hướng tới Bar Dream-nơi chứa vũ khí riêng của 3 Leader.

***************

- Không ổn rồi. - trong khi đó ở trường...hắn nhận được cuộc gọi từ Kun, nhấc máy nghe, mặt hắn thay đổi từ trắng sang đỏ đen của sự tức giận. Tay đã nắm chặt cái điên thoại trong tay từ lúc nào.

- Sao vậy? - sau khi kể cho cả bọn nghe lập tức phóng tới Dream để lấy vũ khí. Nie thì chỉ đi theo vì lo lắng chứ có biết đánh nhau đâu. Rain là hăng nhất, tuy mới gặp nhưng nó có gì đó thu hút nhỏ rất mạnh.

"Rầm"...cửa Bar bị mở tung, 4 thân ảnh lao vào VIP cảu Bar trước sự ngạch nhiên của những người đang có mặt trong Bar.

- Sao rồi? Có tin gì chưa? - hắn sốt ruột hỏi Kun khi thấy anh đang chuẩn bị súng. Anh ít khi dùng tới súng trừ những vụ lớn nhưng lần này không lớn mà là rất rất rất lớn.

- Chúng đang giữ con bé ở bãi đất gần Star. Còn 15p nữa thôi, nhanh đi. -anh lạnh lùng ra lệnh. Hắn và Kai lập tức chuẩn bị vũ khí và gọi thêm 50 người giỏi nhất trong Fire rồi lên đường. Và tất nhiên Nie và Rain bị bỏ ở lại Bar trước sự quyết liệt của 3 tên. Mang theo đàn bà con gái trong lúc đánh nhau là phiền nhất. Nhưng có vẻ chỉ có Nie nghe lời, Rain thì nằng nặc đòi theo. Cuối cùng vì sốt ruột cứu nó nên Kai đành chở nhỏ theo. Nie thì chỉ biết ở yên cầu nguyện cho cả bọn không sao.

******************

Suốt nữa tiếng đồng hồ, cả đám người kia vẫn chịu khó đứng yên chờ anh nó tới. Nhưng mặc nhiên không đụng đến nó. Vốn chúng chỉ định dùng nó để uy hiếp anh nó tới chịu trận thôi chứ không hề muốn tổn thương nó và 1 phần vì ở nó có gì đó khiến bọn đó không giám manh động, e dè nó. Nó thì thản nhiên ngồi im trên xe. Chẳng qua là tụi kia đã me nó từ khi sáng, thấy nó ra về 1 mình thì lập tức ùa theo sau. Xui hơn là nó lại vào bãi đất đó mà ngắm cảnh mới chết. Nếu không thì bọn chúng làm sao đủ trình theo sau nó chứ. Bỗng tiếng động cơ xe vang lên thu hút ánh nhìn - bên nó đã tới chỉ vỏn vẹn 54 thêm nó là 55 người. Xem xem...55 chọi 300 thì sao nhỉ?

- Tụi mày tới rồi sao? - bọn đàn em của tên kia lập tức nép sang 2 bên nhường đường cho người bên nó tiến vào chỗ nó đang đậu xe. Bãi đất khá rộng nên cả bọn tập trung đậu xe 1 chỗ, nhường chỗ cho cuộc giải cứu con tin sắp diễn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net