Chap 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế là nó chính thức nghỉ học ở nhà để chú tâm vào việc trả thù. Wind và Jess được cử đi cùng nó tới nơi huấn luyện. Chiếc xe dừng trước nơi có chiếc cổng cao tầm 15 m làm bằng sắt kiên cố. Đưa tay bấm 1 dãy số chiếc cổng tự động mở ra...Wind theo đó mà lái xe đi vào.

- Hai người ở yên đây. - nó nói rồi 1 mình bước ra. Dù không hiểu nó muốn làm gì nhưng Wind và Jess vẫn im lặng ngồi trong xe quan sát nó. Bỗng nhiên 1 đám người mặc đồ đen lao ra tấn công nó. Nó nhanh chóng hạ gục từng người bằng tay không chứng tỏ nó giỏi cỡ nào khi cả đám người đều cầm côn lao về phía nó.

- Tiểu thư đã tới. - sau khi đám người đồ đen bị đánh bại thì 1 chàng trai xuất hiện với bộ đồ sát thủ làm Wind và Jess lo lắng vì không nghe được 2 người nói gì. Nó quay lại ra hiệu cho 2 người ra ngoài...nhanh như gió Wind đã chạy ùa tới bên nó...Jess thì chỉ cười nhạt từ từ tiến đến...điều đó thu hút sự chú ý của chàng trai lạ kia.

- Đây là Wind...đây là Jess...họ đi cùng ta. Vào thôi.

GTNV:

1. Trịnh Tuấn Lâm - Kin: 20t....trẻ môi côi được nó thu nhận và đưa vào huấn luyện năm 13t. Tính tình bình thường, đôi khi hơi "đểu'...cao 1m8. Giỏi võ ngang Wind. Hiện đang là đệ tự xuất sắc nhất ở chỗ huấn luyện đồng thời là người quản lý nơi này thay cho ba nó.

2. Trịnh Mỹ Lam - Lina: em gái song sinh của Kin. Đệ tử xuất sắc thứ 2. Tính tình con nít...có thể lấy Rain làm vd cho chị này. Cao 1m7...võ ngang Rain. Hiện đang ở Nhật để quản lí chi nhánh của Sun&Moon.

- Mọi người nghỉ chút đi. - nó hô lớn. Nhìn thấy nó thì tất cả những người có mặt ở đây lập tức như ong vỡ tổ nháo nhào cả lên buộc Kin phải lên tiếng ổn định. Sau khi tất cả đã thành hàng ngay ngắn nó bắt đầu kiểm tra.

- Hiện giờ có tất cả bao nhiêu người? - nó hỏi.

- Tất cả là 1500...luôn cả những người được phái đi thì hiện giờ ở đây có 500 người. - 1 con số không ít cũng không nhiều.

- Theo như tôi điều tra thì tối mai Lý Mậu Hùng có mở tiệc kỉ niệm 10 năm công ty trưởng thành. Tôi có giấy mời. - điều đó là dễ hiểu vì Kin hiện vừa quản lí chi nhánh của Sun & Moon ở VN. Sun & Moon có rất nhiều chi nhánh...những chi nhánh ở VN hầu hết là Kin, Ken và dì nó nắm. Ở Nhật thì có Lina và ở Mỹ là ba nó.

- Tốt lắm. Tối mai ta sẽ hành động. - trước khi tới đây nó quyết định làm việc này 1 mình....không để Kun hay bất cứ ai dính vào.....để liên lụy.

- Mọi người nghe đây. Tối nay ta sẽ tấn công Lý Gia...các người ai không muốn có thể rút ra...dù gì đây cũng là ân oán riêng giữa Hàn gia và Lý gia. - nó dõng dạc nói. Bên dưới bắt đầu xôn xao bàn tán. Một người đứng dậy...hướng theo bao nhiêu ánh mắt săm soi.

- Tôi sẽ theo cô tới cùng. - bên dưới 500 người lần lượt đứng dậy lần lượt. Nó hài lòng...tất cả đều không phụ sự hy vọng của nó.

Trở về nhà nó như biến thành con người khác hoàn toàn. Một con người cười nhiều hơn...vui vẻ hơn...và yêu đời hơn. Nó lại là người nêu ra ý kiến tổ chức đi chơi.

- Hôm nay ta đi chơi nhé Kun. Em muốn mọi người có 1 ngày đi chơi chung với nhau. Được không? - Kun giật mình nhìn nó...có lầm không đây.

- Em có bị sao không? - bỏ qua thái độ của Kun nó tiếp tực hào hứng.

- Ai đi cùng không? - 8 người 7 cánh tay lên....Nie bực bội nắm lấy tay của Kun giơ lên...thế là đủ 8 tay nhé.

- À...rủ thêm cả Jun đi. - nó nói mà không thèm để ý tới vẻ mặt của 8 người đang có mặt.

- Em muốn vậy thật sao? - Kun có dự cảm không lành nhìn nó.

- Thật mà. Kun gọi hắn ta đi. - điểm dừng là khu rừng ở ngoại ô...nơi có không khí rất trong lành...cảnh quang rất đẹp....rất thích hợp với picnic. Hắn sau khi nghe Kun kể thì vừa vui vừa lo nhưng nhanh chóng lái xe tới địa điểm. Cả bọn hào hứng bắt tay vào dựng trại...tới 12h trưa thì tất cả xong xuôi. Đến phần nấu nướng thì dường như mình nó quán xuyến hết...còn đám người kia vốn chưa từng động vào con dao thì lấy gì nấu ăn.

- Để tôi giúp cô. - cứ ngỡ hắn sẽ bị nó cho ăn bơ ai ngờ nó lại tươi cười vui vẻ đồng ý.

- Ừm...giúp tôi lấy cái kia....cái kia nữa. - hai người bọn nó thân như chưa từng có khoảng cách làm Kun ngày càng lo lắng về dự cảm không hay của mình. Wind thì ánh mắt đượm buồn, ngay từ đầu anh đã biết nó mãi không nhận lấy tình cảm của anh...nhưng anh vẫn ngu si ôm lấy đơn phương mặc cho bên cạnh luôn có người con gái khác tốt với mình, luôn chờ đợi anh. Mọi người có thắc mắc vì sao không thấy Jen và Jill không? Jen thì vẫn đang phải dưỡng thương vì ăn liền 3 phát đạn mà. Jill thì đã bị lộ tẩy vì Kai đã bí mật nhắn tin hẹn gặp riêng hắn và nói hết mọi chuyện cậu biết về Jill cho hắn nghe và đưa cả băng ghi âm Rain đã thu cho hắn nghe. Từ đầu tới cuối đều là ý của Rain...Kai chỉ phụng mệnh hành sự. Sau khi về nhà hắn không nói gì chỉ lẳng lặng ném vào người Jill băng ghi âm...cô ta đã gào khóc thảm thiết xin hắn tha thứ nhưng tất cả đều vô ích...giờ đây hắn đã xác định được người hắn thật sự yêu là ai. (mọi chuyện chỉ tóm tắt như thế thôi nhé.).

- Ăn tối đi mọi người. - thoắt cái đã 6h tối. Cả bọn quây quần bên đống lửa thưởng thức công sức của nó (Nó: s tự nhiên ta thấy ta giống như osin k lương v nhỉ? T/giả: làm gì có...nghĩ bậy k hà má).

- Oa...lâu rồi mới được đi chơi vui như thế này. Nghỉ lại cả ngày hôm nay Rain và Kai đi hái trái cây...Nie và Kun đi nhặt củi...Wind và Jess đi bắt cá...còn Ken và Ann thì chờ củi về để nhóm lửa. Mọi việc đều có đôi có cặp...quả thật là 1 công đôi việc mà. Ngồi được 1 lúc hắn mới quay sang ngỏ lời mời nó đi dạo. Nó vui vẻ đồng ý dù biết có người lo lắng có người buồn.

- Tại sao em lại mời anh cùng đi picnic? Không phải mọi người đều ghét anh sao? - hắn thay đổi cách xưng hô khi xác định giữa nó và mình đã không còn khoảng cách.

- Đơn giản vì tôi không muốn thiếu ai trong chuyến đi này. Hay là anh không thích đi? - nó dừng chân nghiêng đầu qua hỏi rồi lại tiếp tục bước đều làm hắn lúng túng.

- Không...không phải vậy. Anh thật sự vui khi nghe Kun nói em rủ anh cùng đi. Cảm ơn em. - hắn mạnh dạn đưa tay mình nắm lấy tay nó đang đi trước. Nó khựng người...cái nắm tay mà nó từng nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện cho tới cuối cuộc đời này. Nó không nói gì chỉ nhẹ nhàng xiết lấy tay hắn thay cho lời đáp. Tình yêu là vậy đấy...đến rất nhanh...đến 1 cách ầm ĩ cũng có thể đến 1 cách am thầm khó đoán. Tình yêu củ nó đã đến rất nhẹ nhàng...tới nỗi chẳng ai trong nó và hắn có thể ngờ.

- Anh yêu em. Yêu emm từ khi bé...từ ngày gặp em lần đầu ở cánh đồng bồ công anh đó. Yêu em suốt 11 năm...cố tìm hình ảnh em ở Jill...nhưng giờ anh đã xác định được...người anh yêu...chỉ là em...chỉ em mà thôi. - hắn kéo nó vào lòng ôm chặt lấy nó từ đằng sau rồi nói nhỏ vào tai nó. Nó cười nhẹ...tay nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi người mình rồi quay lại nhìn hắn.

- Suốt 11 năm qua chưa bao giờ em ngừng yêu anh. Chỉ là.... - nó chưa hết câu hắn đã cuối xuống đặt môi mình lên môi nó. Nó bất động mở to mắt nhìn hắn...đôi mắt hắn nhắm nghiền trước mắt nó như 1 thứ gì đó mê hoặc...nó cũng từ từ khép mi đáp trả nụ hôn hắn 1 cách nhiệt tình. Tay nó vòng qua cổ hắn...tay hắn giữ lấy eo nó...cả 2 đứng sát như thể sắp nhập vào nhau...giữa 2 người thật sự không còn khoảng cách nào có thể chia cắt.

- Em yêu anh. - rời môi nhau nó mới ngại ngùng nói. Hắn thì hạnh phúc vô bờ bến bế bổng nó lên quay vòng làm nó sợ hãi ôm chặt cổ hắn.

"- Xin lỗi Jun. Em chỉ có thể bên anh được lúc này đây. Sau này...anh nhất định phải hạnh phúc...thay cho cả em anh nhé." - giọt nước mắt hạnh phúc lặng lẽ chảy dài trên má nó rồi rơi xuống đất lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net