Chap 1: Học Sinh Chuyển Trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu giờ, Sư Tử đang ngồi líu ríu với đứa bàn trên thì cô chủ nhiệm bước vào, Sư Tử lập tức ngồi thẳng lên và im lặng. Theo sau cô là một chàng trai mang vẻ đẹp rất chi là...bí ẩn, quyến rũ, theo đánh giá của Sư Tử là vậy. Cô chủ nghiệm gõ thước lên bàn để lớp trật tự, sau đó cô nói:
- Hôm nay lớp chúng ta có thành viên mới, em hãy giới thiệu cho mọi người đi._Nói xong cô mỉm cười với người con trai đang đứng trên bục giảng.
- Xin chào, mình là Hồ Thiên Yết. Từ nay mình sẽ học ở đây, mong mọi người giúp đỡ nhiều nhé._Anh vừa dứt lời, một tràng vỗ tay vang lên.
- Chỗ bàn cuối còn trống, em xuống ngồi với bạn ấy nhé._Cô giáo chỉ chỗ ngồi cho anh, còn Sư Tử thì [Úi trai đẹp ngồi kế mình, cô ơi em yêu cô moah moah~] cô ngồi bắn tim hôn gió cho cô giáo làm cô thấy buồn cười. Anh từ từ đi đến chỗ nó rồi ngồi xuống, nó lập tức léo nhéo không ngừng:
- Chào cậu, mình là Sư Tử!_Cô nở một nụ cười xinh xắn trên môi. Cô đưa tay ra ý muốn bắt tay với anh.
- Chào cậu. Hân hạnh làm quen_Thiên Yết cũng đưa tay nắm lấy tay cô. Sau đó...
Suốt tiết học Sư Tử cứ hỏi anh từ cái này đến cái khác, anh cũng kiên nhẫn trả lời cho cô nhưng trong lòng thì hơi khó chịu. Đến khi vào tiết thứ hai, Thiên Yết cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, nụ cười hơi ngưng lại:
- À, chúng ta nghe giảng được không?
- Hả? Cậu thấy phiền sao? Được rồi, tớ không nói nữa._Sư Tử mỉm cười rồi quay lên nhìn cô giáo đang giảng bài.

...1 phút sau...
- Tớ không hiểu gì cả..._Sư Tử nhìn đống hình vẽ trên bảng, đầu óc mờ mịt.
(Tác giả cũng ngu toán Hình)
- Hử? Được rồi, cậu chép vở của tớ đi._Thiên Yết quăng cuốn vở ra, nếu như để nhỏ này ngồi không thì cô sẽ nói không ngừng.
- ...Cảm ơn, tớ có thể tự làm..._Sư Tử nhìn cuốn vở của Thiên Yết đưa qua rồi nói.
- Tớ đưa cậu vì cậu nói nhiều quá._Thiên Yết nói thẳng thừng.
- Ồ, cậu cũng nghĩ vậy sao, các bạn cũng thường hay nói tớ như thế._Sư Tử quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, nở một nụ cười buồn. Nhưng...một giây sau cô liền quay qua giật cuốn vở của Thiên Yết rồi chép điên cuồng, như thể sợ rằng một phút sau Thiên Yết sẽ đổi ý.
- ..._Thiên Yết nhìn cô như muốn khô lời.
- Không cần nhìn tớ như thế, tớ đẹp chứ không có ngu._Sư Tử vẫn đang viết
- ..._Đây là cảm xúc của Thiên Yết ngồi cạnh.
Bỗng chuông hết tiết vang lên, sau tiết này là giờ ra chơi. Thiên Yết ngồi bên cạnh Sư Tử không biết nói gì khi nhìn vào bộ dạng như hận không thể cuốn gói khỏi lớp của cô. Lúc lớp vừa chào giáo viên xong, Sư Tử lập tức vọt ra ngoài như một cơn gió. Thiên Yết nhìn ra cửa, ánh mắt dõi theo bóng lưng Sư Tử dần khuất ở hành lang. Anh gãi đầu, sao hôm nay anh lại rỗi hơi quan tâm một chàng trai như vậy nhỉ, ài...
****
-Tan học-
Sư Tử thu dọn sách vở vào cặp rồi vội vã về nhà, Thiên Yết nhìn theo bóng lưng cô, tự hỏi sao cứ giờ nào trống là cậu ta lại gấp gáp thế nhỉ?

Thiên Yết đang ngồi trên xe hơi về nhà, anh lười biếng dựa vào cửa xe, nhìn ra cửa sổ. Bỗng anh thấy bóng dáng Sư Tử đứng trước một tiệm thuốc rồi cô bước vào trong, Thiên Yết hơi nhíu mày [Cậu ta bị bệnh?] - anh thầm nghĩ.
Sư Tử cầm bọc thuốc vừa mua chạy vội về nhà, mắt hơi lướt qua chiếc xe của Thiên Yết nhưng cô không thấy anh nên tiếp tục chạy đi.
- Cậu chủ? Chúng ta có thể về nhà được chưa? Lão gia đang đợi..._Người tài xế thấy anh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ không cho xe đi tiếp liền e dè hỏi.
- Đuổi theo chàng trai kia_Thiên Yết chỉ vào Sư Tử tóc ngắn ngủn đang cắm đầu chạy.
- Sao? Nhưng lão gia nói..._Người tài xế ngập ngừng.
- Mặc kệ ổng, cứ đi đi._Anh lãnh đạm nói, người tài xế im lặng không dám ho he gì.
Xe lăn bánh đuổi theo Sư Tử, bỗng Thiên Yết thấy cô dừng lại ở một căn nhà cũ. Thiên Yết quan sát ngôi nhà, thấy ngôi nhà này quá mức bé xíu (một phần là trong nó bé thật và một phần là do anh sống trong biệt thự to lớn từ nhỏ.) và lập tức chuyển tầm mắt về bóng lưng nhỏ bé của Sư Tử dần khuất sau cánh cửa.
Thiên Yết nhìn nhìn một hồi, rồi quay sang bảo người tài xế:
- Chúng ta về thôi.
_Trong nhà Sư Tử_
- Chào mẹ, con về rồi._Sư Tử vừa gỡ giày vừa chào mẹ, lại nghe tiếng mẹ từ trong bếp vọng ra
- À, về rồi hả con? Đói chưa?_Mẹ dùng giọng nói dịu dàng và ánh mắt ngập tràn thương yêu nhìn con gái đang đứng ở cửa bếp.
- Mẹ!! Sao mẹ không nghỉ ngơi đi chứ?? Mẹ..._Sư Tử nhìn mẹ gầy guộc đứng trong bếp mà mắt ửng đỏ, chạy lại ôm mẹ.
- Ôi có gì mà khóc chứ? Mẹ chỉ muốn làm cho con một bữa ăn thôi mà._Mẹ cô nhìn con gái khóc mà đau lòng, xoa xoa đầu cô.
Sau khi làm xong bữa cơm, mẹ Sư Tử nhìn đứa con gái ăn hì hục mà tim đau nhói, đã lâu rồi Sư Tử không ăn nhiều thế này.
- Mèo nhỏ, hôm nay con xin nghỉ làm một hôm đi._Mẹ vươn tay vuốt vuốt tóc cô, thở dài.
- A? Không được!! Hôm qua con đã nghỉ rồi!_Sư Tử bác bỏ ý của mẹ.
Một lát sau khi đã cho mẹ uống thuốc xong, Sư Tử thay quần áo rồi chạy đến chỗ làm thêm. Cô làm từ năm giờ chiều đến tận mười giờ tối mới mệt mỏi về nhà. Về đến nhà, đẩy cửa phòng của mẹ nhìn bà đang ngủ say mới mỉm cười nhẹ rồi xoay người thay đồ đi ngủ.
Sư Tử ngã xuống giường, nhìn lên trần nhà, một cảm giác cô đơn bao bọc lấy cô. Sư Tử hít sâu rồi thở hắt ra, nằm nghiêng người cuộn mình trong tấm chăn mỏng manh. Cô tự an ủi mình, ngày mai sẽ ổn thôi, sẽ không xảy ra điều gì tệ hơn nữa, ít nhất...là cô hy vọng như vậy.
--------------
|21:52|
Hậu quả của việc ham hố :(((( bên kia tôi còn chưa đăng chương mới :((( tuần sau còn bị bắt đi học thêm, lờ má nó :((
P/S: dành cho ai chưa hiểu: Quễ Thiên Yết hiểu lầm nhỏ kia là giai rồi, ai biểu nhỏ để tóc ngắn quá :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net