Chapter 19: Music on!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Damn it! Nhìn biểu hiện của Huy Hùng quả là không giỡn được rồi! Cậu ta giữ lấy cặp sách của nó khi nó chuẩn bị chạy đi. Nỗi sợ hãi lấn át tất cả mọi thứ, nó bỏ của chạy lấy người, luồn hai cánh tay khỏi dây đeo ba lô và cứ thế tháo chạy. Sư Tử cũng chẳng biết nó sẽ chạy tới đâu nữa, nhưng không thể dừng lại một phút nào vì kẻ đằng sau vẫn đuổi theo. Chết rồi! Cuối nhà xe, nghĩa là đường cụt rồi. Làm sao bây giờ?

- Biết rõ mình không thoát, chạy làm gì cho mệt hả?

Hức... Nó nép sát vào góc tường dù biết rằng việc này chẳng giúp ích gì cho tình thế hiện giờ. Huy Hùng đã nhanh chóng chống hai tay vào hai bên tường, chặn mọi lối thoát của nó. Thật sự là nó phải tinh thần thép lắm mới không phát khóc trong lúc này.

- Đừng chống đối tớ nữa! Bằng không đừng trách. - Huy Hùng nhếch mép mãn nguyện trước nét run sợ hiện rõ trên gương mặt nó. Sư Tử liếc mắt xuống dưới, nhìn bàn tay cậu ta vuốt cổ áo đồng phục của nó, và chỉ với một cánh tay, Huy Hùng áp nó sát vào tường.

Nó đã nghĩ tới Chúa Trời, tới Phật tổ, tới Thượng Đế, tới Thánh Ala, tới Quan thế âm bồ tát, nhưng đây không phải truyện cổ tích, chẳng có một thế lực siêu nhiên nào hiện ra cứu nó đâu. Nó cũng nghĩ tới bố mẹ và chị gái, nhưng họ đâu có ở đây, đâu có biết nó đang sợ hãi như thế nào? Rồi cả những đứa bạn thân nữa, nếu hội ấy có ở đây, nhất định nó sẽ được giúp, nhưng tiếc thay là tất cả chắc chắn đều về nhà hết rồi. Càng lúc càng run và mất cứng cỏi, nó bất giác gọi to, giọng nó lúc này đã nhuốm chút yếu đuối:
- THIÊN YẾT! Giúp tớ với!

- Trời! - Huy Hùng bật cười. - Còn nghĩ tới nó à? Chấp nhận đi, nó không có ở đây đâu!

- THIÊN YẾT! THIÊN YẾT! THIÊN YẾT! - Nó bỏ ngoài tai những lời nói của Huy Hùng, vẫn kêu tên Thiên Yết như xé họng. Lí do vì sao nó cũng không hiểu nữa, có thể là do Yết là niềm hy vọng duy nhất lúc này chăng?

- Tội nghiệp! Sao phải khổ thế? Tớ nói rồi, nó không có ở đây! Yên phận đi!

- Cho mày 5 giây để biến đi! - Một giọng nói chen ngang, cắt điệu cười thoả thích ở Huy Hùng.

Thiên Yết... Hiển linh thật rồi sao?

- Thiên Yết! - Sư Tử reo lên mừng rỡ. Nó gần như suýt nhảy lên, nỗi sợ hãi, lo lắng vừa rồi có lẽ nó chẳng còn cảm nhận được chút nào nữa. Là vì có người khác ở đây nên nó yên tâm hơn? Hay là do Thiên Yết biết karate nên nó không sợ nữa? Chịu thôi! Nhưng ít nhất thì câu nó vừa rồi của Thiên Yết đủ để làm nó tin rằng cậu sẽ đảm bảo sự an toàn của nó ngày hôm nay.

- Đừng xen vào chuyện của tao! - Huy Hùng quay lại, mặt đối mặt với anh em kế của mình. Cậu ta không quên nắm chặt cổ tay Sư Tử, không cho nó chạy đi.

Năm giây cũng hết. Thiên Yết buông lơi một câu:
- Là mày không chấp nhận thời cơ đấy nhé!

Nói rồi, Thiên Yết cứ bước lững thững tới. Thế mà chẳng hiểu sao bất chợt cậu vung tay qua cánh tay phải của Huy Hùng, kết hợp với một động tác quơ chân, Huy Hùng đã nằm bẹp dí dưới đất. Vừa kịp bò dậy, cậu ta đã bị Thiên Yết cố định hai bàn tay ra đằng sau, đồng thời cảm nhận được cả đế giày của Yết đang in vết trên lưng áo mình. Mặc sức Huy Hùng chửi rủa, Yết quay sang nháy mắt với Sư:
- Music!

- Music?

- Ờ. Cậu từng xem tôi và bé Bo tập võ mà! Tuỳ cậu chọn bài!

Hừ... Nó chỉ theo xem đúng một lần thôi mà... Đó là ngày mà nó hỏi Bạch Dương về chuyện mở đầu cuộc tình Dương-Xử rồi đem áp dụng để cưa cẩm Thiên Yết. Tuy nhiên, dù rất cố gắng nhưng nó không gặt hái được gì hết, chỉ tổ mất tiền rồi lại xong nhìn người khác ăn, mình nuốt nước bọt... Ôi, lan man quá, quay lại mạch kể chuyện nào! Ờ thì nó có nhớ là có hai bài hát...

- Tớ chưa tải về Ipad! - Nó gãi đầu cười trừ!

- Tự biên tự diễn cũng được!

Tự hát á? Có đùa không vậy? Nhưng nhìn Thiên Yết có vẻ đang chờ đợi, thôi thì nó không làm mất thêm thời gian nữa. Hít một hơi thật sâu, nó bắt đầu cất giọng:
- Trắng hu xèo... Én doa an lèo...

Tác giả: hehe, bạn au không được đào tạo tiếng Tàu khựa bài bản nên chỉ sub được vậy thôi nha. Đây là bài Giang hồ tiếu - nhạc phim Thần điêu đại hiệp 2006. Mà wattpad giờ add được cả ảnh và video vào truyện, thích thật :v

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Theo nhạc điệu, ba âm tiết đầu, Thiên Yết thả tay Huy Hùng ra cho cậu ta dậy và chạy. Huy Hùng vừa kịp bước được hai bước thì Thiên Yết lại chạy ra chặn đằng trước, xông tới và xoay ngang đẩy anh trai kế vào sát tường, đúng theo nhịp 3/4 trong câu hát của Sư Tử.

Nó tiếp tục hát:
- Rèn cong dao, sao càng đao...

- Bài này nhẹ nhàng quá, chuyển nhạc đi mới phê chân, phê tay. - Thiên Yết cười cợt, chỉ dùng một tay để giữ Huy Hùng nhưng đủ để làm cậu ta thân tàn ma dại.

Hừ, bài duy nhất còn lại nó nhớ là Bến Thượng Hải. Ừ, mà đúng bài này nghe thấy xung hơn! Ha ha, nó không thể chờ thêm để nhìn Thiên Yết trừng trị kẻ đã doạ cho nó chết khiếp kia. Nó cũng không hẳn là thuộc lời, nhưng cứ tạm nghếu ngáo vài câu:
- Lụng pấn!

Độ ngân ở âm tiết thứ hai vừa khớp với độ cong mà lưng Huy Hùng bị uốn ra đằng sau. Cậu ta hét lên oai oái, nhưng xem ai chẳng có ích gì rồi! Đáng đời!

- Lụng lều! - Sư Tử hoàn toàn bị thu hút bởi việc hát đệm cho màn phô diễn kỹ thuật của Thiên Yết. Nó càng không thuộc thì càng hát to hơn.

Thanh âm của câu trước là thanh trắc, còn câu này là thanh bằng. Chính vì vậy, Thiên Yết kéo Huy Hùng thẳng dậy bằng cách túm lấy tóc và giật, sau đó lại dúi xuống về đằng trước. Hay lắm! Hay lắm!

- Mạn li thâu thấu... Thông xoay lịn fap nhau... - Đến đoạn này thì Sư Tử chính thức đã đặt cả trái tim, máu, mồ hôi và nước mắt vào câu hát. À, thực ra cũng chẳng chảy giọt máu nào cả, trời lạnh nên cũng không ra mồ hôi, và dù cảm động trước việc làm của Thiên Yết nhưng nó cũng không đến mức rơi nước mắt. Nói chung là nó hát hết mình, cứ cho là vậy đi.

Vâng, "thông xoay lịn fap nhau". Thanh niên Huy Hùng đã bị thông thẳng mông bên phải... bởi một chiếc thước kẻ rơi dưới đất, bị xoay đến chóng mặt và lảo đảo ngã xuống đất. Vì "lịn" thì không có nghĩa gì hết, còn hai chữ kia thì có vẻ nhạy cảm, giờ mà thực hiện thì lại phải gán thêm cái mác về độ tuổi cho câu chuyện, nên Thiên Yết quyết định dừng tay ở đây.

- Mày mới là đứa phải yên phận đó! - Thiên Yết ra đòn cuối và vẫy tay ra hiệu cho Sư Tử ra khỏi nhà xe.

Vừa đội lên đầu chiếc mũ bảo hiểm gao đỏ, nó vừa xuýt xoa:
- Công nhận tớ hát cũng hay phết! Sau này chắc được Victoria's Secret mời hát trong Fashion Show mất!

Chẳng hiểu sao Thiên Yết rút từ trong tai ra hai miếng bông nhỏ. Cậu trả lời nó:
- May mà tôi có bông. Cảm ơn giọng hát của cậu đã tra tấn lỗ tai của thằng đó nên nó mới yếu nhanh như thế!

Hơ hơ... Cái thằng cha Thiên Yết này, nghe thì vẫn nghe thấy hết từ đầu đến cuối thôi mà! Chứ không thì làm sao nghe thấy câu nó tự khen mình mà trả lời? Hừ, đang định cảm ơn câu tử tế, giờ thì nó không biết nói lại như thế nào luôn!

(Bến thượng hải:

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Hehe)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net