Chapter 40: Như ngày xưa em đến (1/3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhiên, hôm nay Thiên Yết đúng là vui thật sự, chứ không phải vì Sư Tử bị bạn bè chọc quê đâu. Cũng đã quá lâu rồi, cậu không có nhiều bạn bè xung quanh như vậy. Thời cấp Một là do cùng lớp với Huy Hùng, Huy Hùng nói với các bạn rằng mẹ Thiên Yết là kẻ xấu nên ai cũng xa lánh cậu. Bốn năm cấp hai, cậu đã quá quen với cuộc sống một mình giữa biển người tấp nập. Cậu chẳng còn quan tâm tới những gì mọi người nghĩ về mình nữa. Người ta nói cậu lười biếng, vô tích sự, nói chuyện vô lý, chỉ biết dùng bạo lực giải quyết chuyện,... Mặc kệ! Nhưng rồi tới năm lớp 9, sức khoẻ mẹ cậu yếu đi, không thể đi làm tăng ca để cho cậu tiêu xài vô tội vạ nữa, cậu bắt đầu chú tâm vào chuyện học hành. Mục tiêu đỗ vào trường Amelia đã thành hiện thực, vậy mà một vài đứa bạn cũ lại phao tin là cậu nhờ bố giàu nên chạy được vào trường, thậm chí bọn họ còn không biết một chút gì về gia đình cậu. Thiên Yết đã rất, rất, rất ghét những đám đông, những đứa rảnh rỗi ngồi tụ tập lại rồi đánh giá, xì xào về người khác mà không nhìn lại chính mình. Và buổi tụ họp của Monstars cho cậu thấy được, hoá ra những cuộc vui cũng không tệ đến thế. Hôm nay, cậu cảm nhận được không khí thật sự vui vẻ, cảm nhận được niềm vui mà bạn bè mang tới cho nhau. Những khoảnh khắc vô tư, chẳng phải lo nghĩ điều gì thật là tuyệt vời. Có lẽ Sư Tử đã đúng khi nói rằng cậu cần thay đổi cách nhìn nhận cuộc sống xung quanh.

- Bye nhé, Cinderella!

Cinderella! À đấy, nếu Thiên Yết không nhắc thì Sư cũng quên béng mất buổi biểu diễn ngày mai. Lớp đã tập luyện hết sức chăm chỉ, mong là sẽ giành được chiến thắng.
______________________
__________________
Nhờ độ phủ sóng cao của couple Sư Tử - Thiên Yết làm mưa làm gió trên Chuyển động tình trường Amelia, vở kịch của lớp 11 Anh A đã nhận được số lượng bình chọn rất lớn và giành giải Nhất. Đây quả là một mùa Giáng Sinh hết sức ý nghĩa với lớp nói chung, và với Sư Tử nói riêng.

- Confession mới, có nhiều người khen hoàng tử đẹp trai quá này! - Thiên Yết nằm dài trên sofa cùng thằng bé An lướt web. Tuần này không phải đi học nên có nhiều thời gian rảnh, cậu thấy khỏe cả người.

- Thiên Yết! - Bỗng nhiên Sư Tử mặt mày tức tối, nó nắm lấy cổ áo cậu mà lôi xềnh xệch đi.

- Này này, sao kéo tớ vào phòng cậu làm gì? Hay cậu định thực hiện những gì cậu viết trên status hôm trước? Thôi đi, tớ đã nói rồi, tớ chọn như vậy là do hoàn cảnh thôi...

- Ngồi vào bàn học mau! - Nó chỉ tay vào góc bàn học ở góc phòng. Bàn màu hồng, thế mà nó lại bắt cậu ngồi ở đó.

- Này, bàn học không phải địa điểm lý tưởng đâu...

- Chết này!

Thiên Yết ăn cả cuốn sách "Hình học 11" vào mặt vì tội suy nghĩ bậy bạ. Sư Tử một tay chống mạnh, một tay chỉ vào mặt Thiên Yết:

- Mỹ Linh bảo tớ là cậu vẫn không biết vẽ hình không gian, chỉ toàn chép bài. Đường vuông góc thì kẻ xiên kẻ xẹo. Bọn Bạch Dương, Cự Giải mà biết, chắc chắn tớ sẽ nhục nhất hội cho mà xem!

- Nhục cái gì? Cậu học giỏi hơn Bạch Dương với Cự Giải mà!

- Chính vì thế, cậu cũng phải giỏi!

- Thôi nào! - Thiên Yết trấn an Sư Tử. - Một nhà chỉ cần một người giỏi là đủ rồi!

Thế quái nào câu nói của Thiên Yết làm Sư nghĩ ngay đến lời bài hát "Khi hai ta về một nhà, khép đôi mi chung một giường...". Nó nhảy dựng lên, tiếp tục dùng sách Toán làm vũ khí chống lại Thiên Yết. Bực mình thật, đến chuyện học hành của mình còn không tự lo.

- Cậu ngồi im ở đây, làm hết hai mươi bài hình không gian thì mới được ra ngoài, rõ chưa?

Chẳng kịp để Thiên Yết phản ứng gì, Sư Tử chốt cửa lại, nó khoá trái từ bên ngoài. Nó nhất định phải rèn giũa Thiên Yết đến nơi đến chốn, không thể nhởn nhơ như trước được.
______________________
__________________
Học kỳ mới đến lại là những thử thách mới cần được chinh phục. Nhanh thật, giữa tháng Một dương lịch là kỳ thi học sinh giỏi quốc gia diễn ra rồi. Trong hai tuần cuối, Sư Tử và Bạch Dương phải ở lỳ trong phòng học bộ môn vì nhà trường mời những giáo sư hàng đầu về dạy. Tuy là hai học sinh lớp mười một duy nhất của đội tuyển quốc gia nhưng Sư và Dương học chăm chỉ chẳng khác gì các anh chị cuối cấp cả.

Lúc này là mười giờ đêm nhưng học sinh vẫn phải tự ôn luyện cho tới khi khu nhà thực hành mở cửa. Bạch Dương ngái ngủ trên những đề viết luận như đánh đố, còn Sư Tử thì đang vội hoàn thành quyển sách đọc hiểu dày cộp.

- Này, - Bạch Dương quay sang hỏi Sư Tử. - Từ gì đồng nghĩa với "native"? Ví dụ nói về người bản địa châu Phi đó.

- Indigenous! Tao nhắc mày bao nhiêu lần rồi?

- Kệ tao! - Bạch Dương nguýt dài, rồi nó kiếm cớ biện hộ cho bộ não cá vàng của mình. - Tại Xử Nữ cứ nhắn tin hỏi thăm ấy chứ. Sao không thấy Thiên Yết nhắn tin gì thế?

- Hừ... Thiên Yết không thích làm những cách tầm thường như nhắn tin chứ bộ! - Sư Tử nói vậy, thật ra là cố ra oai với Bạch Dương thôi, chứ cả ngày nay nó chẳng nhận được động tĩnh gì từ Thiên Yết cả.

Tin nhắn mới từ Sexy Sweetie:"Xuống tầng một đi!"

Wow, vừa nhắc Tào Tháo thôi nhé! Mà Thiên Yết cũng nhanh tay thật, không biết đổi tên mình trong danh bạ nó từ khi nào nữa. Sexy á? Có mà bitchy thì đúng hơn đấy!

- Úi! - Bạch Dương nhòm mắt vào màn hình điện thoại Sư Tử. - Thế mà sao bảo nhắn tin là tầm thường? Là không ra gì?

Vừa dứt mồm, Bạch Dương đã chẳng còn thấy Sư Tử đâu nữa. Con bé lao như tên lửa từ tầng Năm xuống tầng Một, rồi ráo rác mắt nhìn xung quanh tìm kiếm. Cửa chính vẫn khoá này! Không lẽ nó bị Thiên Yết chơi khăm?

- Ở ĐÂY NÀYYYYY!

- Á!

Đến chết mất thôi! Thiên Yết thoắt ẩn thoắt hiện như con ma vậy. Đang đêm khuya thế này mà còn nỡ lòng doạ đứa yếu bóng vía như nó là sao?

- Sao cậu vào được đây?

Thiên Yết chỉ ngón tay ra phía phải của hành lang. Lúc này ánh trang đang rọi qua khung cửa sổ, đẹp thật đấy. Ở trên tầng Năm, Sư Tử bị "giam" trong căn phòng kín mít ngột ngạt cả ngày, xuống đây một phút thật là dễ chịu.

- Trèo qua cửa sổ kìa!

- Thế... đêm hôm cậu đến đây làm gì đấy?

Cậu ghé tai nó mà thì thầm:
- Để giúp cậu hoàn thành tâm nguyện đã viết trên status hôm họp nhóm!

Con bé giãy nảy, đúng là không thể chịu nổi cái mặt gian xảo của Thiên Yết:
- Cậu biến ngay đi! Tớ không hứng thú với xanh nõn chuối!

Thiên Yết đỏ mặt, cậu chẳng hiểu sao con nhỏ này lại nhớ dai đến thế:
- Còn hơn cậu, 16 tuổi mà còn mặc size 32A.

- Đâu có! - Nó chối đây đẩy, chẳng hiểu đứa chết tiệt nào dám phanh phui bí mật mà nó muốn chôn vùi mãi mãi này.

- Bạch Dương kể hết rồi, miếng độn của cậu không lừa được ai đâu!

Con Bạch Dương mắc dịch, sao lúc nào cũng là tại nó vậy? Không lẽ Sư Tử lại đi nói cho anh Xử Nữ chuyện gấu ảnh dùng đai thắt eo? Mà không, cái miệng Bạch Dương chắc cũng tự khai rồi ấy. Hừ, bạn với chả bè!

Sư quay ngoắt lại, nó khoanh tay trước ngực và lầm bầm:
- Không đến lượt cậu nhận xét!

- Thôi nào, - Thiên Yết chìa một hộp xốp ra trước mắt nó. Cậu lại cười hiền làm nó không tài nào giận được. - Mua cho mà tẩm bổ này! - Nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay, cậu cũng vội chào tạm biệt nó rồi trèo qua cửa sổ nhảy xuống. - Gắng học nha!

Có thế chứ! Mặt Sư Tử tươi roi rói khi cảm nhận được mùi vị của đồ ăn. Bánh mì nướng muối ớt đang hot đây mà! Mấy hôm phải ở lỳ tại trường nên nó không lê la quán xá được, nay có trai đẹp cung phụng tận nơi, còn gì bằng nào!

Sư ngồi trong phòng học, nó cắn từng miếng bánh mì giòn tan trong miệng. Tuyệt quá! Bạch Dương càng liếc nhìn, Sư càng xuýt xoa về bò khô, về xúc xích, rồi về nước sốt thơm ngon. Nhìn cái mặt thèm rỏ nước miếng của Bạch Dương mà nó hả hê quá. Cuối cùng, nó chia đứa bạn tội nghiệp kia một nửa, rồi đắc ý nói:

- Sao hôm nay không thấy Xử Nữ mang gì đến tẩm bổ nhỉ?

- Để rồi xem! - Bạch Dương lè lưỡi, chắc chắn con bé lại chuẩn bị gọi cho Xử Nữ để ra lệnh đây mà.

Thật đúng là, hai đứa cứ như đang trong cuộc chơi "Gấu tao giỏi hơn gấu mày" vậy!
_________________________
___________________
Kết quả kỳ thi chọn Học sinh giỏi quốc gia phải ba tuần sau ngày thi mới được công bố. Năm nay, Kim Ngưu có vẻ hoàn thành rất tốt môn Tiếng Pháp, chỉ kém Xử Nữ có một chút xíu. Bạch Dương thì đã nhởn nhơ từ đầu, với nó, được giải mấy cũng chẳng quan trọng, bởi dù sao ngày công bố kết quả, nhà trường cũng chiêu đãi đội tuyển quốc gia một bữa buffet tại nhà hàng Sparkling nổi tiếng. Ở đó có món mực chiên bơ và trà sữa Ba Anh Em làm khách hàng ăn cả ngày không chán.

Kể từ ngày thi, Sư Tử không thôi lo lắng về kết quả của mình. Trước hết, nó không làm bài nghe bản tin xuất sắc như mình nghĩ. Khi ra khỏi phòng, Sư đã rất tự tin rằng mình đúng 10/10, nhưng kiểm tra lại đáp án nó mới nhận ra có hai câu nó sai chính tả và một câu không viết danh từ số nhiều. Không những thế, bài đọc hiểu ghép đoạn của Cambridge cũng bị sai vài câu nữa. Điều nó lo sợ nhất là bài thi nói về chủ đề du lịch sinh thái, nó không biết mình có quá sa đà vào vấn đề môi trường không. Sắp đến Tết rồi, nếu phải đón tin dữ, nó sẽ buồn rồi dông cả năm cho mà xem.

Buổi sáng sớm đầu tháng Hai, Sư Tử thức dậy và nhận được E-mail gửi link xem điểm và xếp hạng của kỳ thi chọn học sinh giỏi quốc gia. Đọc từ chữ mà nó hồi hộp đến chết mất. Mạng còn hơi lag làm nó mất đến mười phút để truy cập đường link. Đúng là một phương pháp mới để tra tấn tinh thần con người. Phew... Cuối cùng cũng chịu hiển thị.

Nó tải danh sách về và bắt đầu xem xét. Nó kéo chuột nhanh ơi là nhanh, cứ như sợ ai đó cướp mất giải thưởng của mình. Trang 1: Toán. Trang 2: Lý. Trang 3: Hoá,... Trời ơi, phải tới trang 9 thì nó mới thấy được kết quả của đội tuyển quốc gia môn Tiếng Anh.

Nguyễn Thị Bạch Dương: 13/20. Khuyến khích.
Trần Kiều Linh: 15.5/20.
Nhì.
...
Lê Sư Tử: 14.0/20.
Ba.

Giải Ba?

Thông tin ấy đã hủy hoại cả ngày hôm đó của Sư Tử. Lúc này, nó chẳng còn khóc được nữa rồi. Trước khi đi thi, cô giáo đã dự đoán nó được từ giải Nhì trở lên. Thật sự, nó đang không biết sẽ phải đối mặt với cô ra sao. Cô có mắng nó vì không cẩn thận không? Cô có buồn vì nó điểm của nó thậm chí còn suýt soát giải Khuyến khích? Và cô có thất vọng và hối hận khi đã đặt nhiều niềm tin vào nó như thế?

Buổi chiều tại nhà hàng Sparkling, tất cả những gì nó làm là ngồi bần thần một góc bàn. Nó nhìn ra phía xa cửa sổ và suy nghĩ đến rất nhiều thứ. Kim Ngưu và Bạch Dương thi nhau chức vô địch món hamburger ba tầng, hai đứa rủ Sư chơi cùng nhưng chỉ nhận lại được một cái lắc đầu và cặp mắt vô hồn. Kết quả là nó sầu từ bên trong, và cái sầu ấy theo nó suốt cả cuộc vui mà lẽ ra cái tên Sư Tử không thể thiếu. Sư không hát karaoke, không nhảy rumba, không tham gia game show. Nó nằm gục xuống bàn vì đầu óc nặng trĩu hơn bao giờ hết. Chẳng biết bao giờ nó mới vượt qua cú sốc này.

- Sư Tử, em đừng suy nghĩ nữa. - Cô giáo tới bên nó khi đám đông đang chơi trò ma sói. Cô dịu dàng dỗ dàng con bé, ấm áp và tình cảm, khác xa những gì nó đã tưởng tượng. - Năm sau vẫn còn cơ hội, và em vẫn là lựa chọn số một của cô!

- Cô ơi, cô nghĩ năm sau em có làm được không?

- Ngoan, cô hiểu rõ năng lực của em mà! Bây giờ em cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, thời gian vẫn còn, đừng để mình bị stressed quá nha em!

Lời an ủi của cô giáo có phần nào giúp nó nhẹ lòng hơn. Tuy nhiên, sự việc vẫn là một cú sốc tinh thần quá lớn để chịu đựng. Nó chỉ mong bữa tiệc này kết thúc nhanh đi, nó mệt mỏi quá! Giờ nó chỉ muốn được ở một mình thôi!
_____________________
_______________
Tủ sách ở nhà vẫn chất đầy tài liệu môn Tiếng Anh. Từng ngăn sách, mọi loại sách vở được Sư Tử sắp xếp rất ngăn nắp. Nó nhìn lại từng cuốn sách mà lần theo quá trình học tập của mình. Từ những cuốn Mover, Flyer nó mua từ tiểu học, rồi cấp hai ngày đêm bên TOEFL và IELTS, cho đến hàng loạt tập CAE, CPE của Cambridge, rồi cả tài liệu từ College Board nữa. Quá trình học suốt chín năm, chưa lúc nào nó bất lực như bây giờ. Thói quen hằng ngày của nó là nghe BBC News mỗi tối, nhưng hôm nay nó không làm nữa. Chỉ nghĩ đến thôi là cũng đủ đau lòng rồi!

Ngày công bố kết quả thi cũng là ngày cuối cùng đi học của năm cũ. Trường Amelia là trường quốc tế nên kỳ nghỉ Tết dài hơn so với các trường công lập. Từ 20 Tết, học sinh đã được nghỉ, và cho tới ngày rằm tháng Giêng âm lịch mới phải trở lại trường. Sư Tử thở dài khi bóc tờ lịch treo trên tường nhà. Còn mười ngày nữa là giao thừa rồi, nó phải phấn chấn nhanh lên thì mới đón năm mới được chứ!

Cửa mở, thì ra Thiên Yết đã đón em trai nó về tới nhà. Cậu cúi xuống nói với thằng bé Bo:
- Bo vào trong nhà nha, để sư phụ nói chuyện với chị!

Cậu bé gật đầu rồi ôm cặp sách tung tăng vào trong phòng riêng như một chú cá cảnh. Sư Tử nhìn theo cậu em rồi lại nhìn sang Thiên Yết, có chuyện gì vậy nè?

- Này Sư Tử, tớ có chuyện muốn nói với cậu!

Nó gật đầu. Giọng nói của Thiên Yết, không hiểu sao, bỗng nhiên lại xa cách đến thế.

- Ừ, cậu nói đi...

- Ừm! Tớ nghĩ là bọn mình nên kết thúc thôi...

- Kết thúc... - Sư khẽ run khi nghe hai chữ này. Thiên Yết đang nghĩ cái quái gì vậy chứ? - Kết thúc gì cơ?

- Cậu là học sinh nhà trường kỳ vọng, thế nên cứ chú tâm vào việc học đi. Tớ cũng suy nghĩ kỹ rồi, tớ không nên làm mất quá nhiều thời gian của cậu. Vậy nên cố gắng lên nhé...

- Cậu... Cậu đang nghĩ gì đấy? - Sư lắc đầu, nó nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Thiên Yết đang không nói đùa đâu. Nhưng nó không tin nổi vào tai mình nữa rồi. Trong vô thức của sự hoài nghi, nó nắm chặt lấy tay cậu và hỏi dồn dập. - Sao cậu lại nói thế? Ai đã nói gì với cậu à?

- Không, Sư Tử ạ! - Thiên Yết gạt tay nó ra rồi quay mặt đi, một là vì không thể nhìn nó thêm phút nào nữa, nếu không thì cậu sẽ lại yếu lòng mất. Thứ hai là cậu cũng không muốn nó trông thấy mình ra sao khi nói lên quyết định của bản thân. - Tớ đã suy nghĩ rất nhiều rồi! Giờ cậu tập trung, cố gắng học tập nhé, cũng đừng quá buồn vì kết quả thi mà hãy nghĩ đến cơ hội phía trước nhá... Ừm... Vậy nên...bọn mình...

- Khoan đã! - Sư Tử hét lên cắt lời cậu. Dù sao thì nó cũng không thể chịu nỗi nhục của việc bị trai đá ngay từ mối tình đầu được. - Câu này để tớ nói. Chia tay đi! Cậu - Vũ Thiên Yết - chính thức đã bị ĐÁ! Giờ cậu đi đi được chưa?

- Ừ, tất nhiên là tớ đi được rồi...

Cậu bước ra khỏi cửa căn hộ 15C9, và con bé ở trong nhà nãy giờ nhìn theo đã đẫm trong làn nước mắt. Còn cậu? Liệu cậu có đang suy nghĩ gì không?

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net