CHAP 40 Những ngày không anh . . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc máy bay từ đất nước tươi đẹp Korea đã được đáp cánh xuống đất nước bình yên Japan. Cô làm xong một số giấy tờ thì kéo vali đi ra tìm Ju Hyung. Cô nhìn dáo dác xung quanh và hít một hơi thật sâu để cảm nhận được cái thời tiết hơi se lạnh của mùa đông đang dần kéo tới.

Lạ nhỉ ? Lúc cô lần đầu đặt chân xuống sân bay Incheon cũng là cái thời tiết này và chuyện của cô và anh cũng bắt nguồn từ đó. Bây giờ cũng vậy, cô đã đặt chân xuống sân bay của Nhật Bản. Và nó không có sự xuất hiện của anh, mà thay vào đó là cô sẽ bắt đầu với một cuộc sống mới với con của mình.

Đang chìm trong một mớ suy nghĩ hỗn độn thì cô bị kéo lại thực tại vì tiếng gọi của Ju Hyung.

- Ra hye ! Anh đây này ! Ra hye !

Ju Hyung đứng ở một nơi không xa cô vẫy tay gọi. Cô mỉm cười với cậu rồi kéo vali đi lại phía cậu.

- Đi xa có mệt quá không em ? _ Cậu lo lắng nhìn cô hỏi.

- Không đâu ạ. _ Cô mỉm cười trả lời.

Ju Hyung dang rộng vòng tay ra nhìn cô ân cần nói.

- Hậu bối ! Tới đây anh ôm cái nào. Anh đây nhớ hậu bối chết đi được !

Cô nhìn thấy biểu cảm của cậu như vậy liền phì cười rồi cũng tiến lại vòng tay ra ôm lấy cậu. Cậu thì thầm hỏi cô.

- Em không sao chứ ?

- Em không sao.

- Nếu không sao tại sao em lại đến đây. Một đất nước xa lạ hoàn toàn đối với em. Trong khi đó em đang sống rất tốt ở Hàn mà. Chuyện gì đã xảy ra với em vậy Ra hye ? Nói anh nghe nhé !

Cô cố kiềm nén cho không khóc.

- Chỉ là . . .  Chỉ là em chán sống ở Hàn rồi. Em muốn thay đổi bản thân mình.

Nghe cô nói như vậy cậu cũng không ép cô nữa nên nói.

- Thôi vậy, nếu em không muốn nói cũng không sao. Bây giờ mình về nhà thôi.

- Ừm.

Nói rồi cả hai cùng nhau bước lên xe và đi về nhà của Ju Hyung.

* Tua nhanh về đến nhà *

- Em tắm rửa đi rồi xuống dùng bữa với anh.

Cô chỉ gật đầu nhẹ rồi bước theo quản gia đi lên phòng. Ju Hyung cũng đi lên phòng, đang định gọi hỏi anh lí do tại sao cô lại bỏ qua đây thì có một cuộc gọi đến.

- Alo ?

- Lâu quá không gặp. _ Đầu dây bên kia nói.

- Lâu quá không gặp. Sao hôm nay chú lại gặp anh ? Có việc gì sao ? _ Ju Hyung thắc mắc hỏi.

- Chuyện là . . .

- Có chuyện gì sao ? Sao chú lại ấp úng như vậy ?

- Ra hye đã bay qua chỗ của anh rồi đúng không ? _ Đầu dây bên kia hỏi.

- Ừm. Sao chú biết ?

- Em có linh cảm như vậy. Nhưng nhờ anh, hãy để mắt đến Ra hye một chút nhé ! Cô ấy đang mang thai nên có hơi yếu một xíu. _ Đầu dây bên kia nói.

- Tại sao em ấy lại chấp nhận rời bỏ yoongi ngay lúc mang thai của anh ta chứ ? Có chuyện gì đã xảy ra hả Jimin ? Nói anh nghe đi được không ?

  Jimin nghe Ju Hyung hỏi vậy cũng có chút đắng đo nhưng rồi cũng kể hết cho Ju Hyung nghe.

- Sao lại . . . Sao lại như vậy chứ ?

- Chỉ là hiểu lầm thôi anh. Em tin chắc là thời gian họ xa nhau sẽ giúp họ hiểu nhau hơn và quay về bên nhau vì họ còn có sự ràng buộc là đứa bé mà.

Ju Hyung thở dài rồi nói.

- Anh biết mình nên làm gì rồi. Anh sẽ trông chừng em ấy mà, chú yên tâm đi.

- Vậy nhờ anh vậy. Cảm ơn anh.

- Không có gì đâu. Bây giờ anh có việc rồi, bữa khác mình nói sau nhé.

- Vâng. Tạm biệt.

- Ừm.

Cúp máy. Cậu đắng đo suy nghĩ là có nên nói chuyện với cô về vấn đề này hay không. Nhưng cậu lại quyết định là không. Không phải vì cậu ích kỉ mà nhân cô hội này giữ lấy cô. Cũng không phải vì cậu không còn yêu cô. Nhưng mà cậu tin chắc những lời của Jimin nói là sự thật. Có lẽ thời gian hai người họ xa nhau là để cho hai người họ suy nghĩ lại những gì đã qua, suy nghĩ lại cảm giác của đối phương và suy nghĩ lại có nên bước tiếp nữa hay không ? Không phải là cậu không lo lắng cho cô và không muốn giúp cô. Mà là cậu không muốn cô khó xử khi cậu xen vào chuyện của cô và anh. Cậu muốn hai người họ dành thời gian này để suy ngẫm lại tất cả.

Suy nghĩ một lúc thì cậu bị đánh thức bởi tiếng gọi của bà quản gia.

- Cậu chủ ! Mời ngài xuống dùng bữa tối cùng cô chủ ạ.

- Ừ.

Cậu xãi bước đi xuống phòng ăn. Ngồi vào bàn ăn không ai nói với ai một lời. Ăn xong cậu về phòng cậu cô về phòng cô. Cô nằm lên chiếc giường lạnh lẽo và trống vắng ấy suy nghĩ về những gì đã qua. Có phải là cô đã quá đường đột khi quyết định không cho đứa bé gặp lại ba của nó hay không ? Nhưng cô không hối hận vì đã rời bỏ nơi chứa đầy các kỉ niệm vui vẻ, hạnh phúc, tiếng cười và có cả nước mắt, sự nghi ngờ, tiếng cãi vã, . . . Vì nó đã không còn là điều quan trọng nhất trong lòng cô. Bởi vì bây giờ đây, trong lòng cô đứa bé là quan trọng nhất. Nó là cả nguồn sống của cô, là cả niềm vui của cô, là cả sức mạnh của cô, là động lực để cô vươn lên, là tất cả đối với một người tay trắng như cô. Cô sẽ vì nó mà sống thật tốt mà không cần có anh, cô sẽ cố gắng cho nó tất cả những gì nó cần chỉ để lắp đầy khoảng trống mang chữ " Tình cha ". Cô sẽ yêu thương nó thật nhiều để nó không có cảm giác bị thiếu đi sự " Quan tâm của người cha ". Cô sẽ cùng nó sống thật tốt ở quãng đời lại. Cô quyết định đi qua phòng của Ju Hyung nói chuyện.

Cô đứng trước cửa phòng của Ju Hyung gõ cửa.

" Cốc cốc "
Bên trong căn phòng phát ra tiếng nói.

- Vào đi.

Cô rón rén mở cửa bước vào. Ju Hyung ngước mắt lên nhìn cô hỏi.

- Em cần gì sao ?

- Em . . .  Em . . . _ Cô ngập ngừng nói.

- Em cứ nói đi, không sao đâu. _ Cậu nhìn cô mỉm cười.

  Cô hai tay nắm chặt lấy vạt áo, lấy hết dùng khí nói một tràn.

- Em muốn làm việc vào ngày mai. Anh giúp em nhé !

  Ju Hyung nhìn cô mỉm cười nói.

- Được. Nhưng mà em mới bay qua mà, nếu bắt đầu vào làm việc liền thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó.

- Không sao đâu ạ. Em khoẻ mà.

- Hay là vầy đi, em nghỉ ngơi ở nhà hết ngày mai nữa đi rồi anh sẽ đưa em đến công ty vào ngày mốt nhé !

Cô mừng rỡ nhìn cậu hỏi lại lần nữa.

- Thật không ạ ?

- Thật chứ. Em còn phải trả tiền nhà cho anh khi nhận lương đó nhé.

- Hì hì hì . . . .

- Nhưng mà . . . .

- Có chuyện gì hả ?

- Em sẽ làm gì trong công ty của anh ạ ?

- Em sẽ làm thư ký cho anh được không ?

- Được ạ. Cảm ơn anh nhiều nhé Ju Hyung.

- Thay vì nói những lời đó thì em hãy chăm sóc thật tốt cho bản thân mình và đứa bé nữa nhé ! Nếu mệt thì nói anh, anh sẽ bớt lại công việc cho em.

- Nae. Cảm ơn ạ. Cũng khuya rồi anh ngủ ngon nhé.

- Ừm. Em cũng vậy.

Sau một ngày ở nhà tịnh dưỡng thì hôm nay cô cũng đi làm cùng Ju Hyung. Mới bắt đầu công việc thôi mà cô đã rất vui vẻ đón nhận nó và hoàn thành nó rất tốt. Cứ thế ngày qua ngày cô cứ đi làm rồi lại về nhà cùng cậu. Bây giờ hai người rất thân với nhau, bởi vì họ đã là anh em kết nghĩa rồi mà. Bụng cô thì ngày một càng to dần, và cũng đến ngày tiểu bảo bối của cô cũng chịu chào đời.

* Tua nhanh đi đẻ *

- Cố lên. Một chút nữa thôi là đứa bé sẽ ra ạ. Cô cố lên.

- Á Á Á Á Á . . ... .  . . . .. . . ...

- Cô lên. Ráng một chút nữa thôi.

- Á Á Á Á Á Á Á . .. ......... . . . . . . .. . . 

- Đứa bé sắp ra rồi ạ. Cố lên.

- Á Á Á Á Á Á Á Á Á . . . . . . . . .. . . . . . .. . .

Cậu đứng ở ngoài mà không yên chút nào cả. Người cứ như lửa đốt vậy. Không biết em gái của anh như thế nào mà nãy giờ ở trong đấy lâu lắm rồi. Bỗng mọi lo lắng của anh cũng dập tắt bởi vì nghe tiếng " Eo eo eo eo eo eo eo ". Một lúc sau bác sĩ cũng bước ra cậu vội vàng chạy lại hỏi.

- Bác sĩ ! Em gái của tôi sao rồi ?

- Cô ấy đã ổm rồi. Cậu đừng lo, em gái của cậu đã hạ sinh một đứa bé gái rất là khấu khỉnh. Bây giờ cô ấy đang được chuyển đến phòng hồi sức cậu có thể vào thăm sau khi cô ấy được chuyển đến đó.

- Cảm ơn bác sĩ.

- Không có gì. Tôi đi trước.

Nói rồi ông bác sĩ bỏ đi. Cậu cũng chạy đi tìm phòng của đứa em gái đáng thương này. Mở cửa bước vào cậu thấy cô đang bế đứa bé trên tay mà cười. Cô cười rất hạnh phúc nhưng cũng vì thế mà cô vỡ oà lên khóc.

- Mẹ yêu con tiểu bảo bối à. Xin lỗi vì đã không cho con một gia đình đầy đủ nhưng mẹ hứa là sẽ lắp đầy khoảng trống đó cho con bằng mọi tình thương của mẹ.

Nghe như vậy cậu cũng có chút chạnh lòng mà rơi nước mắt. Cậu bước đến chỗ cô mỉm cười nói.

- Em ổm chứ ?

- Ổm ạ. Tất cả đau đớn đều vơi đi khi em thấy con em bình an ra đời.

Cậu đi lại bế đứa bé nựng nó, nhưng rồi nhìn cô nói.

- Em không định suy nghĩ lại chuyện. .. . 

Không để cậu nói hết cô liền nói.

- Nó không có ba. Em sẽ cho nó tất cả nó cần. Em sẽ cho nó tất cả tình yêu thương của mình. Và không cần có ba.

- Nhưng mà . . . .

- Em không muốn đề cập đến chuyện này nữa. Em mệt rồi. Anh ra ngoài đi.

Nói rồi cô bế đứa bé vào lòng nằm ôm nó. Cậu lặng lẽ đi ra ngoài. Đợi đến lúc cậu đi cô mới vỡ oà khóc và tâm sự với đứa bé.

- Là mẹ sai. Mẹ sai. Là mẹ ích kỉ. Vì thế mẹ mong con sẽ không gặp lại cái người ba mà đã nói con không phải là con ông ấy.

Cứ thế sau một tuần trôi qua thì cô cũng đã xuất viện và về nhà. Cô được mọi người chăm sóc rất chu đáo kể cả Yoon hye cũng vậy. Con bé rất ngoan nên cô cũng chẳng mệt lắm.

Cứ thế cô bắt đầu đi làm lại, nhưng bây giờ không phải là là làm ở công ty Ju Hyung nữa mà là làm ở công ty của cô, công ty riêng của cô, có công ty do chính hai bàn tay trắng của cô làm nên. Và cô đang cố gắng phát triển nó.

* Tua nhanh 3 năm sau *

Sau 3 năm lập nghiệp với đôi bàn tay trắng thì hôm nay cô cũng được đền đáp công ơn đó bằng cách là tên tuổi của cô được lan truyền khắp thế giới với nghệ danh là " Nữ danh nhân trẻ tuổi Kim Ra hye ". Cô cũng rất vui khi có được ngày hôm nay. Cứ mỗi ngày đi làm mệt mỏi về là cô được nhận một nụ hôn siêu ngọt từ Yoon hye. Phải nói là con bé rất ngoan. Nó không hề đòi hỏi gì ở cô, nhưng chỉ một điều nó luôn hỏi cô là. . .

- Mẹ ơi ba của yoon hye khi nào về với yoon hye vậy mẹ ?

Cô quay qua nhìn con bé khó chịu nói.

- Ba con chết từ khi con chưa chào đời rồi. Vậy nên đừng có hỏi nữa.

Con bé bị cô doạ đến phát sợ nên liền mếu máo nói.

- Sao mẹ lại quát con chứ ?

Cô vội vàng ôm con bé vào lòng vỗ về nói.

- Mẹ xin lỗi yoon hye à. Tại mẹ hơi mệt nên mới khó chịu với con. Mẹ xin lỗi con nhiều lắm. Đừng dỗi mẹ nhé yoon hye ?

Con bé liền cười rồi đưa tay quẹt đi những giọt nước mắt nói.

- Yoon hye không dỗi mẹ đâu. Yoon hye xin lỗi vì đã không hiểu cho mẹ mà còn trách mẹ nữa. Là yoon hye hư, yoon hye xin lỗi mẹ.

Cô mỉm cười nói dịu dàng.

- Yoon hye của mẹ lớn rồi nhỉ ? Nói chuyện rất trưởng thành nè. Bây giờ không xin lỗi nhau nữa nhé mà mình đi vô trong ăn cơm rồi cùng nhau xem hoạt hình có được không nè ?

- Dạ được. Hì hì hì. . .. .

Cứ thế cô dắt con bé đi vào ăn tối rồi lại ngồi xem hoạt hình cùng nhau, đùa giỡn cùng nhau. Trong họ bây giờ thật hạnh phúc. Nhưng nó sẽ là mãi mãi hay nhất thời ? Liệu sóng gió có tới với gia đình nhỏ này của cô nữa hay không đây ?




✂✂✂✂✂✂✂ CẮT ✂✂✂✂✂✂✂

Vui lắm í😊 Vui đến nỗi rơi cả nước mắt rồi này😊 Cảm mơn mấy thím nhiều lắm lắm lun nhé 😊💜💜💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#suga