CHAP 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả hai mẹ con cứ nắm tay nhau mà đi trên con đường trải đầy hoa anh đào và tấp nập mọi người. Cô cứ như người mất hồn vậy, tay thì thả lỏng mặc cho yoon hye có nắm hay không. Đi tới chỗ ngã tư thì cô và con bé dừng chân lại đợi đèn giao thông. Con bé cứ thao thao bất tiệt với cô nhưng đáp lại con bé chỉ là sự im lặng của cô mà thôi. Thấy vậy con bé chỉ biết im lặng mà đứng đợi với cô. Con bé đưa mắt nhìn khắp các con đường, vô tình ánh mắt của con bé lại dừng ngay chỗ chú cún lông xù màu trắng bên đường. Con bé nở một nụ cười thật tươi rồi từ từ buông lỏng cái tay ra khỏi tay cô và chạy đến chỗ của chú cún, mặc cho cây đèn giao thông có để đèn đỏ đi chăng nữa thì con bé vẫn cứ chạy đến chỗ chú cún mà không hề hay biết. Từ lúc con bé buông tay ra thì cô cũng trở về thực tại. Cô hướng mắt về con bé thì thấy có một chiếc xe tải đang lao tới con bé, cô hoảng sợ hét lớn.

- YOON HYE ! COI CHỪNG !

Cô chạy như bay lại chỗ con bé. Cũng may là có một người đàn ông đã chạy ra ngoài ôm con bé vào kịp. Cô chạy lại ôm con bé vào lòng hoảng sợ hỏi han con bé mà nước mắt không ngừng chảy ra.

- Con không sao chứ ? Con có bị đau ở đâu không ? Con có bị trầy ở đâu không ? Đi đi mẹ đưa con tới bệnh viện.

Con bé đẩy cô ra đối mắt với cô nở một nụ cười đến nỗi không thấy được con mắt đâu.

- Con không sao. Có cái chú này nè, nhờ chú này mà yoon hye không sao đấy ạ. Hì hì . . .

  Cô thở phào nhẹ nhõm nhìn con bé trách mắng.

- Con thiệt là, tại sao lại tự ý qua đường chứ ? Con có biết là nó nguy hiểm đến cỡ nào hay không hả ? Xém chút nữa là con có chuyện rồi đó. Con mà có chuyện gì mẹ sống không nỗi đâu yoon hye à.

Con bé đưa đôi tay bé xíu của mình lên trên má cô lau đi những giọt lệ rồi xụ mặt xuống nói.

- Umma à ! Yoon hye xin lỗi Umma ! Là yoon hye đã làm cho umma khóc ! Là yoon hye không tốt, là yoon hye hư. Yoon hye xin lỗi ạ.

Cô mỉm cười rồi đưa tay lên xoa xoa nhẹ cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh của con bé dịu dàng nói.

- Yoon hye biết nhận lỗi là tốt rồi. Nhớ lời umma dặn nè, không được đi qua đường khi không có Umma đi cùng nghe chưa ?

Con bé nhe cái hàm răng bị sún ra cười nói.

- Nae ~

Lúc này cô mới nhớ tới cái người đàn ông đã cứu con bé nên quay qua nhìn. Ai ngờ người đó lại chính là anh. Cô lạnh lùng hỏi.

- Anh theo dõi tôi ?

- Anh sợ em và con xảy ra chuyện gì không hay nên mới đi theo bảo vệ thôi.

Cô lạnh giọng trả lời.

- Dù lí do gì đi chăng nữa thì tôi cũng cảm ơn anh vì đã cứu con tôi. Giờ thì anh có thể đi được rồi.

Nói rồi cô quay lưng bước đi cùng với con bé thì bị tiếng nói của anh kéo lại.

- Mình bắt đầu lại nha em ?

Cô sững người khi nghe câu nói đó của anh, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà trả lời.

- Tôi đã có gia đình rồi xin anh đừng làm phiền mẹ con tôi nữa.

Vừa nói dứt câu cô định đi thì bị câu hỏi của yoon hye làm cho chết lặng tại chỗ kể cả anh cũng vậy.

- Umma à ! Có phải chú đó là appa của yoon hye không ạ ?

Cô vội lấy lại bình tĩnh rồi nhìn con bé nói.

- Không phải. Umma đã nói rồi mà, ba của con đã chết từ trước khi con chào đời rồi.

Nghe câu này từ chính miệng của cô nói con tim anh như ngừng đập, nói đúng hơn hết là ngay giây phút đó nó đã chết.

Con bé vội khẳng định lại lần nữa.

- Không phải. Chú ấy là appa của yoon hye mà.

Cô bực bội quát con bé.

- Đã nói là ba của con CHẾT rồi. Ai lại nói cho con mấy cái chuyện này hả ?

Con bé bắt đầu mếu máo nói.

- Là cậu Ju Hyung, cậu Ju Hyung đã nói hết cho yoon hye biết rồi. Là mẹ đã nói dối yoon hye. Mẹ là đồ xấu, mẹ là kẻ nói dối, yoon hye không cần mẹ nữa. Yoon hye ghét mẹ.

Nói xong một tràn thì con bé chạy tới chỗ anh ôm lấy chân anh mà khóc. Anh cũng hiểu ra sự việc nên quỳ xuống cho vừa tầm con bé rồi đối mắt với con bé ân cần giải thích.

- Yoon hye này ! Con không được nói như vậy với Umma đâu. Như vậy là hỗn đấy có biết không ? Umma chỉ vì muốn tốt cho con nên mới nói dối con thôi, vì thế con không nên nói chuyện với Umma như vậy có biết không hả ?

  Con bé gật gật cái đầu nhỏ. Anh nhìn con bé mỉm cười nói.

- Con ngoan lắm yoon hye à ! Bây giờ thì mau lại xin lỗi Umma đi nào.

Con bé đi được hai ba bước thì bị cô quát lên làm cho hoảng sợ mà lùi lại.

- VỀ ĐI. CON ĐI THEO APPA TỐT CỦA CON ĐI. CỨ GHÉT CÁI NGƯỜI MẸ XẤU XA, NÓI DỐI NÀY ĐI. CON ĐI THEO NGƯỜI MÀ CON TÌM ĐI. TA KHÔNG CẦN CON NỮA. CON ĐI ĐI. COI NHƯ TA CHƯA TỪNG CÓ ĐỨA CON NHƯ CON.

Nói dứt câu cô liền quay lưng bước đi mặc cho con bé có khóc lóc kêu cô đến cỡ nào. Cô cũng đau vậy, cô cũng rơi lệ vậy. Nhưng biết làm sao được chứ, bây giờ chính miệng con bé nói ghét cô mà. Chính miệng con bé nói không muốn ở với người mẹ dối lừa như cô mà. Vậy thì tốt nhất thời gian này nên cho con bé ở gần ba của nó thì hơn. Và để thời gian này cô có thể suy ngẫm lại những đã qua, những chuyện cô đã từng làm có đúng hay là không.

Anh đau đớn ôm con bé vào lòng dịu dàng an ủi nó.

- Ngoan nào yoon hye của appa ! Umma con chỉ tức giận nhất thời nên mới nói như vậy thôi, chứ Umma con không bỏ rơi bảo bối của Umma đâu.

- Ngoan nhé ! Con gái của appa ngoan nào ! Đừng khóc nữa !

- Bây giờ chúng ta về nhé ! Rồi một chút nữa Umma sẽ đến đón con thôi ! Đi về cùng appa nhé ?

Con bé nghe vậy liền nín khóc và ngước cái khuôn mặt bé bé xinh xinh đẫm nước lên nhìn anh hỏi.

- Thật . . .  Thật không ạ ?

Anh mỉm cười nhìn con bé nói.

- Đơn nhiên là thật rồi. Tại vì yoon hye là bảo bối của Umma mà.

Con bé nghe vậy liền đưa tay lên quẹt đi những thứ lắm lem trên khuôn mặt rồi cùng anh quay về khách sạn.

* Tua nhanh khách sạn của Bangtan *

Đưa con về các thành viên đều nhìn anh hỏi.

- Ai vậy yoongi ? _ Jin nhìn con bé hỏi.

- Là con của em và Ra hye.

- À ! Là đứa nhỏ năm đó may mắn sống sót hả ? _ Jun hỏi.

- Ừm.

Taehyung đi lại bế con bé lên nựng nịu, chơi đùa với con bé.

- Huyng khó ở vậy mà đẻ con dễ thương ghê á. _ Taehyung nói.

- Xì. _ Anh liếc xéo Taehyung.

- Con tên gì vậy nè ? _ Jimin đi lại nắm lấy cái bàn tay bé xíu của con nhìn con ân cần hỏi.

- Dạ con tên là Min Yoon hye ạ.

- Con mấy tuổi rồi ? _ Jung kook nhìn con bé hỏi.

- Dạ con 3 tuổi.

- Sao không thấy mẹ con bé mà chỉ có con bé không vậy Hyung ? _ Hope nhìn hỏi.

Anh tìm đại một lí do nào đó mà trả lời cho qua chuyện.

- Cô ấy bệnh rồi nên anh đưa con bé tới đây chơi sẵn giữ dùm luôn.

- Vậy chú đi làm cái gì thì làm tiếp đi ở đây có tụi anh lo cho con bé rồi.

- Ổn không Hyung ? _ Anh nhìn Jin hỏi.

- Chú mày nhìn coi con bé đang đùa giỡn vui vẻ cùng Taehyung và mấy đứa khác kìa. Có làm sao đâu, có gì anh làm đồ ăn rồi cho con bé ăn luôn. Chú cứ làm gì thì làm đi.

Anh nghe Jin nói như vậy cũng yên tâm mà gật nhẹ đầu rồi đi vào phòng.

Bỗng điện thoại của anh vang lên tiếng ' tụt tụt ', anh móc điện thoại ra xem thì là tin nhắn từ của cô gửi đến.

* Nội dung tin nhắn *

Thời gian này anh hãy chăm sóc con bé giúp tôi. Tôi có công việc nên không thể chăm con bé được. Anh cũng biết sự thật rồi đó, con bé chính là con ruột của anh, vì thế tôi mong anh chăm sóc tốt cho con bé.

       Nhưng ngày mai là anh phải về Seoul rồi.

Vậy thì anh dắt con bé về Seoul chơi ít hôm đi. Tôi giải quyết xong việc sẽ qua đón con bé sau. Nhờ anh lựa lời nói với con bé dùm tôi.

         Ừm. Tùy em vậy.

Anh tắt điện thoại mệt mỏi thả tấm lưng mệt mỏi xuống chiếc giường trống trải.




✂✂✂✂✂✂✂ CẮT ✂✂✂✂✂✂

Nhạt vl 😥

Chỉ là vô tình lướt và vô tình thấy thoi nha 😁😁😁 nhắc lại lần nữa CHỈ LÀ VÔ TÌNH THOI 😁😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#suga