Tập 16 : Trở về như đáng nhẽ ra phải như thế ngay từ đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 2 tháng 5 năm 2013. Buổi tối

>>  Yoongi, chị biết tháng này em rất bận vì nhóm sắp ra mắt . Nhưng em có rảnh chút nào không? 

Yoongi chỉ vừa mới đọc được tin nhắn dù anh đã nghe được tiếng chuông báo của điện thoại gần một tiếng trước. Và rõ ràng là anh chẳng bận bịu gì lắm trong một tiếng vừa rồi. Đặt điện thoại xuống bàn khi thấy thông báo tin nhắn của cô, tự kiếm cớ vào phòng tắm và cố ở lì trong đó. Kiểu trốn tránh hèn nhát nhất anh có thể nghĩ tới.

 Giờ thì tốt rồi vì Jungkook đã ổn, một cách thực sự và có vẻ lâu dài. Một ngày nào đó khi giới truyền thông hay đám phóng viên đặt ra một câu hỏi vô duyên cho em theo cách mà họ hay làm để kiếm được một tiêu đề giật tít, ví dụ như bắt em xếp thứ hạng các hyung mình yêu quý nhất, đương nhiên em chẳng buộc phải làm thế, nhưng rồi họ sẽ ép em kể tên hai hoặc ba người đầu tiên và Yoongi chắc rằng em sẽ chẳng nhắc đến tên anh đâu.

Yoongi thở hắt một hơi dài, lê những ngón tay trên màn hình điện thoại, chần chừ nán lại với từng kí tự gõ. 

Chỉ còn hơn một tháng nữa là tụi em ra mắt, chắc sẽ hơi khó khăn để sắp xếp thời gian <<

>> Một buổi tối thôi Yoongi, nhé?

Mi mắt anh cụp xuống, hơi lạ vì Chae Ri chưa bao giờ đòi hỏi một buổi hẹn hò đến vậy,  cô  luôn là một người bạn gái biết thông cảm với lịch trình của anh, Yoongi cũng chẳng buồn thắc mắc thêm , những muộn phiền ngập tràn trong trí não, thật mệt mỏi. Sự bức bối tì mạnh lên màn hình, răng cắn lại với nhau, nín thở soạn nhanh dòng chữ lên ô chat

" Em xin lỗi, đây là lỗi của em,  tụi mình chia ta"

Yoongi ngửa mặt lên thở dốc. Vậy đấy, anh ấy chỉ cho mình 18 giây can đảm để soạn nên lời chia tay nhưng vẫn chả kịp. Yoongi thất vọng về chính bản thân mình. Anh xóa đi dòng chữ dang dở, hít một hơi để tiếp tục mọi thứ 

Tối thứ 3 tuần sau được không ? <<

>> Được, cảm ơn em đã sắp xếp. Chị sẽ tới đón em lúc 7 giờ tối nhé!

Yoongi ném điện thoại xuống cuối giường, tiếp đó cũng thả cơ thể mệt nhoài xuống, gác một tay lên mặt rồi cố dìm mình vào giấc ngủ. Đôi khi Yoongi không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại xảy ra vào lúc này, ngay trước cái ngày họ thực hiện được giấc mơ của mình, đáng nhẽ ra đây là thời điểm để anh chú tâm vào sáng tác và trình diễn, lẽ ra anh cùng Jungkook và những người khác sẽ  chuẩn bị cho album một cách thật hào hứng. Đáng lẽ phải như thế. Nhưng mọi chuyện lại không như thế.

Tệ hại thật.

...

Ngày 8 tháng 5 năm 2013. Buổi tối.

" Yoongi a!!"

ChaeRi chạy tới vẫy tay chào anh với khuôn mặt tươi cười sau khi vừa bước xuống xe taxi. Cô mặc một chiếu váy xòe màu hồng, dài ngang gối, óng ánh những hạt kim tuyến ở phía đuôi.  Bây giờ là 6:55, thật may mắn vì Yoongi đã kịp xuống dưới kí túc xá đợi trước khi cô tới. 

Anh cũng vẫy tay với cô.

" Em đứng đợi lâu chưa ?" ChaeRi nói với giọng đầy hào hứng, mắt cô sáng lên niềm vui và hai tay nhanh chộp lấy một tay của Yoongi. 

" Em mới xuống thôi " Yoongi lắc đầu, cười với cô nhẹ nhàng, lật tay rồi ủ bàn tay cô vào trong, hoàn hảo trở thành một người bạn trai ấm áp, ngọt ngào.

"Chị muốn gặp em có chuyện gì thế ?"

" Chúng ta tới công viên giải trí đi! "

" Dạ?"

" Hãy đi chơi cùng với nhau! Chị đã mua vé cặp trọn gói đó! "

ChaeRi lôi từ trong chiếc túi xách nhỏ của mình một xấp vé dầy

 Lúc đó Yoongi biết đêm này sẽ thật dài.

Họ nhanh chóng  lên xe và tới công viên giải trí cùng với nhau. Yoongi đã không có yêu cầu về bất cứ trò chơi nào trên bản đồ công viên, ChaeRi không để tâm tới chuyện đó và họ bắt đầu với từng-trò-một. Từ những nơi ở gần cổng ra vào như xích đu, vòng quay,.. tới khu cảm giác mạnh, khu phim trường , khu thủy cung,...

Cho tới khi Yoongi cảm thấy đuối sức, hẳn là kể cả về tinh thần lẫn thể chất, chiếc áo sơ mi của anh ướt mất hơn một nửa vì mồ hôi mà vẫn phải cố nặn ra một nụ cười tươi tỉnh nhất. Yoongi bắt đầu cảm thấy kì lạ, ChaeRi trông cũng thấm mệt và thậm chí hơi hoảng sợ sau những trò chơi mạo hiểm nhưng cô ấy vẫn cố kéo anh đi đến hết chỗ này tới chỗ khác. Họ còn không có chút phút nào để nghỉ ngơi. ChaeRi cũng không lần nào hỏi xem liệu anh có mệt không? Yoongi cố thuyết phục mình rằng cô ấy đang nghĩ đây là buổi hẹn hò hiếm có trong thời gian tới nên mới tranh thủ đến vậy.

" Noona, em mệt quá.. Ta nghỉ một chút đi được không?"

Yoongi đầu hàng vì cơ thể đang cạn kiệt tới mức báo động . Anh cúi gập người, đặt hai tay lên đầu gối để lấy thế trụ lại, thở dốc, mồ hôi lăn từ tóc mai xuống dưới xương hàm rồi nhỏ giọt xuống đất. ChaeRi giật mình, tưởng như cô mới chỉ để ý tới cảm giác của anh.

" Ôi , chị xin lỗi, ta qua ghế bên kia nhá "

Yoongi nghĩ rằng mình đang giận, hoặc quá mệt mỏi, anh muốn kết thúc buổi hẹn ngay bây giờ vì sáng mai còn lịch trình luyện tập với cả nhóm và anh không muốn bị huấn luyện viên của họ khiển trách hay các staff sẽ lên án việc hẹn hò không có kỉ cương của anh. 

Và rồi Jungkook sẽ... chả làm gì cả. Có lẽ vậy.

Nhưng hạt nước rơi đầu tiên rơi xuống má khiến Yoongi rùng mình. 

Trời mưa rồi

Yoongi kéo tay ChaeRi tới đứng dưới hiên của một quầy thu vé bị bỏ trống. Họ rũ những hạt mưa còn đọng giọt trên áo, một ít thấm vào làn da nhạy cảm khiến cả hai suýt xoa.

" Trời mưa rồi"

Thật may mắn, dù điều đó nghe có vẻ quá đáng, nhưng Yoongi đã thầm tạ ơn chúa vì cơn mưa này.

" Trời mưa và cũng khá trễ rồi, hay để lần sau chúng ta chơi tiếp, em đưa chị về nhé"

" À.. ừm, cũng phải nhỉ"

ChaeRi tần ngân đứng đối diện, nhìn những chiếc vé còn lại trên tay, có lẽ vẫn còn hơn 10 tấm. Giọng nói nhỏ lại, trầm và chậm tỉ như cô đang thất vọng , Yoongi sẽ chẳng muốn hiểu về lí do của điều đó vào lúc này, với những cơ thịt đang co thóp đòi hỏi được nghỉ ngơi. Còn nếu anh để ý thì anh sẽ ghét cô mất, không có người bạn gái nào lại ương bướng tới mức đó, không phải Chang Chae Ri - một cô gái trưởng thành và luôn biết suy nghĩ cho anh. Cơn mưa càng lúc càng  nặng hạt, đuổi những người xung quanh họ tránh đi, tiếng rào rào cũng át đi mọi âm thanh khác. Quầy thu vé trống trơn và ánh điện bên trong lập lòe như sắp tắt.

ChaeRi đột nhiên bỏ những tấm vé trong tay vào thùng rác ở kế bên họ, khiến Yoongi ngạc nhiên nói

" ChaeRi, chị làm gì thế, vé đó không có thời hạn mà, chị có thể để tới lần sau "

" Yoongi, vé này chị mua chỉ để chúng ta chơi cùng với nhau thôi"

" Vậy thì lần sau chúng ta có thể.."

" Không có lần sau, Yoongi, em không hiểu !"

ChaeRi quay lại nhìn anh, đó trông không giống những hạt mưa - những giọt nướng đang đọng lại trên khóe mắt cô ấy. Hai bàn tay nắm chặt vào mép váy, xoắn nó thành những nếp sát nhau. Nhưng ngược lại cô lại cười thật tươi, tới tít cả mắt. 

Yoongi không hiểu  chuyện gì đang xảy.

" Yoongi, chúng ta chia tay đi"

Yoongi sững người. Qúa đột ngột. Phải mất một lúc sau anh mới giữ được bình tĩnh và nhận thức được lời nói của cô. 

" Hôm nay em đã làm sai gì phải không? Em xin lỗi"

" Không đâu Yoongi, chị đã rất vui mà, lúc nào ở bên em chị cũng thấy rất vui. Nhưng chúng ta phải chia tay thôi"

ChaeRi nói, nước mắt cô trào ra, môi mím chặt sau từng câu, hơi thở ngắn dồn dập cố ngăn mình òa lên trong yếu đuối. Trông cô thật đau khổ nhưng lại vẫn cố hằn nụ cười  ấy trên miệng. Yoongi chưa bao giờ thua cuộc, kể cả khi người đấu với anh là Jeon Jungkook hay bây giờ khi ChaeRi quyết định bước xuống chiếc bập bênh để kết thúc mọi chuyện.

Yoongi giữ im lặng vì chẳng còn thể hay chẳng muốn nói gì thêm nữa

" Cám ơn em đã ở bên chị thời gian qua, chị biết đáng lẽ mọi chuyện không nên trở thành thế này. Rõ ràng là không phải chị ..." 

Những phát âm khó khăn rít lên qua kẽ răng, từ vựng hạn hẹp, ngôn ngữ bế tắc, Chang Chae Ri như chẳng phải đang nói tiếng mẹ đẻ của mình nữa, cô không thể diễn đạt những điều mình nghĩ dù đã chuẩn bị trước khi tới đây, thâm tâm Chang ChaeRi đau đớn thật nhiều những vẫn muốn giúp Yoongi biết được điều anh ấy cứ mãi lẩn tránh. Vì cô yêu anh, muốn anh hạnh phúc.

" Chị không phải người đó... em sẵn sàng hi sinh vì hạnh phúc của đó, người  từ trước tới giờ luôn chiếm được mọi sự quan tâm của em,  hơn cả âm nhạc , hơn chị ..rất nhiều" ChaeRi nắm chặt tay thêm nữa, cổ vũ bản thân cố gắng thêm một chút vì Min Yoongi xứng đáng với điều tốt đẹp hơn " Người khiến em đau khổ và say xỉn vào lần đầu chúng ta gặp nhau ấy, Yoongi, người khiến em đồng ý ở bên chị, chị đã tự thuyết phục rằng điều đó là không thể nhưng quá rõ ràng... Yoongi, em đã thật đau lòng khi ở bệnh viện, đã luôn bước lại gần chị hơn mỗi khi em ấy xuất hiện; Yoongi!.. em phải chấp nhận tình cảm của mình ... Hãy làm điều đó vì bản thân mình, xin em, đừng giả vờ nữa..."

"Từ đầu.. mọi chuyện đã quá rõ ràng. Em không yêu chị, người mà em yêu thực sự là!"

" Đủ rồi!"  Yoongi bỗng quát lên cắt lời cô, anh cúi gầm mặt xuống, tay vo lại thành nắm kìm hãm cơn tức giận

" Em ấy cũng không hạnh phúc đâu! "

" CÓ! CÓ ĐẤY! " Yoongi gào lên rồi bỏ chạy,  để mặc những hạt mưa đâm xuống lớp quần áo mỏng, thấm sâu vào da thịt. Bóng người xa dần, mờ đi trong làn mưa trắng xóa, tưởng như tan biến theo những giọt nước.  Yoongi chìm trong tiếng mưa , tiếng xe cộ, những âm thanh hỗn độn của một góc phố Seoul. Anh vẫn cố đâm đầu bước về phía trước, mắt nhắm cặn. Vị nước mưa lăn trên má mặn chát. 

" Em đau."

Chất giọng khản đặc của Jungkook ngày hôm đó ào về trong tâm trí anh. Jungkook đau, Jungkook đang đau, em ấy không hạnh phúc, Yoongi chỉ khao khát ôm lấy em, để lập đầy những thiếu thốn đang dày vò trong lòng mình suốt những ngày tháng vừa qua.

Đáng nhẽ ra mọi chuyện không nên như thế.

Yoongi ghét chúa vì đã sinh ra một kẻ cố chấp như anh.

...

.

" Trời mưa to quá nhỉ?" Taehyung xoa xoa mái tóc mềm của Jungkook khi cậu ấy đang cố tập trung vào màn hình ti vi 

" Yoongihyung về trễ quá. Trời mưa càng lúc càng lớn. Giao thông mấy lúc này hỗn loạn lắm" Hoseok nói khi anh và Jimin đang áp mặt vào cửa số để ngó xuống dưới chung cư.

Jungkook đột nhiên cau mày, những lo lắng gợn lên lăn tăn chi phối chí óc, khó chịu tỉ như bị kiến đốt. 

" Yoongihyung về rồi kìa!!" Jimin hét lên, đập tay liên tục và tấm kính thủy tinh,khiến NamJoon đang uống dởcốc nước cũng tò mò ngó qua.

" Nhưng sao anh ấy lại đi bộ về, ước hết rồi kìa"

Seokjin nghe NamJoon nói xong hoảng hốt mang theo một chiếc khăn dày mở cửa chạy xuống dưới tầng, Jungkook bật dạy chạy ngay theo sau anh. Họ bắt gặp một Yoongi ướt sũng từ đầu tới chân, lê những bước khó nhọc lên cầu thang, người run bần bật vì lạnh.SeokJin vội vã choàng chiếc khăn cho anh và dìu theo từng bước anh đi. Jungkook đứng chết lặng ngay ngõ rẽ của cầu thang, vài giây sau những người khác cũng chạy tới

" Yoongi, em có sao không đó. Sao lại đi bộ về, em ướt hết rồi đây này"

 Yoongi thì thào cố nói gì đó nhưng cơn đau đầu ập tới khiến chân anh đột ngột mất đi cảm giác, cơ thể liêu xiêu như sắp ngã xuống, SeokJin la toáng lên khiến NamJoon, Hoseok, Jimin, Taehyung hoảng hốt chạy tới giúp dìu anh lên phòng.

" Sẽ bị cảm mất "

SeokJin vô tình nói với giọng lo lắng khi đi ngang qua Jungkook. Cậu gì chặt tay vào thanh cầu thang.

Đêm đó Yoongi đã bị sốt rất cao, mọi người chẳng có thì giờ để bận tâm về lí do hay Chang ChaeRi kia nữa ,  chỉ lo túc trực bên cạnh anh. Sáng ngày hôm sau, sau khi thoát khỏi cơn mê sảng Yoongi đã đề cập tới chuyện đó trước khi ai đó kịp thắc mắc và chỉ tóm gọn bằng một câu ngắn gọn 

" Tụi em chia tay rồi"

Mọi người bàn tán về chuyện đó một lúc, sau lưng Yoongi, không phải với Jungkook. Vì Jungkook chỉ mải mê đứng ở giường của mình ,lén quan sát anh ấy suốt hàng tiếng đồng hồ. Nhịp thở của cậu  hòa vào cơn sốt của anh, hỗn độn như cố gắng chia sẻ nỗi đau anh  phải chịu đựng. Đôi mắt to luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nóng bừng, Jungkook ước rằng đôi mắt này thực sự có phép diệu kì như mọi người hay ví nó với các vì tinh túy trên bầu trời. Cậu ấy chẳng mảy may đến Chae Ri dù chỉ là một chút, chỉ Yoongi thôi, ngập tràn trong tâm trí cậu cả ngày. Jungkook đi lùi lại với mục đích quên cảm giác trở nên quan trọng với anh.

Jungkook  không muốn thế đâu, không ai muốn từ bỏ việc mình đã cố gắng làm, chỉ vì cậu  không thể nữa.

Yoongi ốm li bì suốt 4 ngày, khi đã hết sốt, anh ấy cũng không chịu ăn uống nên sức khỏe càng ngày càng tệ đi. Anh giữ im lặng với tất cả mọi người, đến mức có một lúc họ nghĩ rằng cơn sốt đã làm anh mất đi giọng nói của mình. Khủng khoảng tinh thần bao trùm cả nhóm của họ, cả công ty. Chỉ còn một tháng nữa là nhóm ra mắt, profile của Jungkook, Jimin, NamJoon đã được công khai và chẳng thể hủy đi. 

"Họ sẽ thay thế Yoongi "

Đó là ý kiến tàn nhẫn được đề ra trong buổi họp. Những thành viên trong nhóm kịch liệt phản đối nhưng phần trăm chuyện này xảy ra ngày một cao lên. Nếu Yoongi không sớm trở lại, anh ấy sẽ không còn thuộc về BTS nữa.

Jungkook đang phát điên lên, không phải vì giấc mơ của họ sắp tan tành, mà là vì sức khỏe của Yoongi ngày một tồi tệ đi. Điều gì đó khiến cậu ấy cũng giữ im lặng như Yoongi, để mặc các thành viên bàn bạc với nhau hay  trong cuộc họp, kể cả khi họ nói sẽ thay thế Yoongi  thì tim cậu chỉ ré lên một vết đâm rỉ máu. Cảm tưởng như mình đã chết đi và được sinh ra thêm một lần nữa, quên đi cả cách nói chuyện.

Yoongi được chuyển tới bệnh viện rồi.

Jungkook cũng dọn tới đó ở, nằm ngủ trên dãy ghế xanh kê bên mép tường thay vì ngủ bên cạnh Yoongi như lời nói dối của cậu ấy với các thành viên khác khi cố đuổi họ về kí túc xá. ( điều đó chẳng có tác dụng vì những vị hyung lớn hơn biết hết những chuyện ấy) 

Các thành viên khác sẽ tới bệnh viên vào buổi sáng và ở đó chăm sóc Yoongi đến tận chiều tối. Jungkook sẽ để mặc họ đút cho anh ăn được không qúa 5 thìa cháo hoặc 3 thìa cơm vào mỗi bữa, lau người và thay đồ cho anh. Nhưng cũng chỉ có cậu ấy  là người ở bên cạnh anh 24/24. 

..

Ngày 19 tháng 5 năm 2013. Buổi sáng.

" Có chuyện gì thế ?" Vạt áo blouse trắng vội vàng bước vào phòng  sau tiếng báo động

"  Yoongi! Hyung ấy, cháu gọi nhưng anh ấy.."

Cậu thiếu niên 16 tuổi không ngừng khóc với khuôn mặt tuyệt vọng, ngồi bệt dưới sàn đất,nắm chặt một bên tay của cậu thanh niên với nước da trắng nhợt nhạt đang nhắm nghiền mắt trên giường bệnh.

Ông là người từng chữa bệnh cho cậu thiếu niên đó, cũng đã là người đã từng nhận được vô số cuộc gọi từ cậu thanh niên kia  để hỏi về tình hình sức khỏe của đứa em trai mà  dường như là tất cả của anh ta mà ông chẳng thể hiểu nổi sao anh ta không tự vác xác tới mà chăm sóc nó.

Giờ thì ông vẫn ở đây, nhưng trong hoàn cảnh ngược lại.

Những bệnh nhân kì lạ với những câu chuyện riêng của họ luôn để lại cho ông điều gì đó. 

" Anh ta chỉ bị tụt huyết áp do thiếu chất thôi, chuyền thêm nửa tiếng nữa sẽ ổn"

Vị bác sĩ an ủi Jungkook.

" Những người còn lại đâu? Cậu lo qúa nên không kịp gọi cho họ báo hả? Hãy kêu họ tới nhé vì tôi cần nói chuyện với những người lớn hơn"

" Anh ấy ổn chứ?"  Jungkook hỏi, đôi mắt vẫn không rời Yoongi nửa khắc.

" Về sức khỏe thì đừng lo, nhưng tinh thần của anh ấy hẳn đang rất tệ. Có lẽ hơi giống tình trạng của cậu trước đó. "

Jungkook chẳng thể quên cảm giác của chính mình vào lần trước khi người nằm trên giường bệnh là cậu ấy. Đau đớn, tuyệt vọng, những thứ tiêu cực bủa vây và ăn mòn không gian xung quanh nhưng chẳng để cậu được thở. Yoongi cũng đang cảm thấy như thế sao? Nghĩ tới điều đó làm tim Jungkook đau nhói

Chỉ vì chia tay với Chang ChaeRi? Jungkook đã phải chịu đựng những điều gì vì nó trong suốt thời gian qua. Thế mà bây giờ thay vì cười thật tươi nắm tay cô gái đó thì anh lại nằm ở đây mà chờ chết?  Anh có thấy hối hận vì đã tạo ra kết cục này cho bản thân và với Jungkook không? Vì chẳng ai trong họ đang cảm thấy hạnh phúc cả.

"Chết tiệt! Min Yoongi tỉnh dậy mau! Em chả thể để mọi chuyện tiếp diễn thế này nữa"

Jungkook cứ ngồi đó, trên chiếc ghế được kê cạnh giường bệnh, hai tay bấu lấy đầu gối, đôi mắt cố trừng to nhìn anh, mong rằng điều đó khiến con người kia cảm thấy khó chịu mà tỉnh dậy.

Rốt cuộc Yoongi cũng chớp chớp mi mắt. Jungkook vội vã sà tới bên cạnh anh, mọi tức giận phút chốc hóa thành sự lo lắng. 

" Yoongihyung! Hyung! Anh tỉnh rồi sao?"

Yoongi mở mắt nhìn em, nhưng rồi lại cư nhiên nhắm cặn mắt lại, đưa một tay đẩy em lùi ra một chút

" Jungkook, anh không sao đâu "

Anh vẫn làm thế. Cơn tức giận của Jungkook quay về, cậu quát lên

" Này! Anh vừa mới bất tỉnh vì tụt huyết áp đó! Cái gì mà không sao, không sao"

" Được rồi, mọi chuyện ổn rồi mà"

" Anh im đi! " Jungkook gằn giọng, nếu tất cả bắt đầu từ câu nói " Anh im đi " đêm hôm đó , thì giờ nó cũng sẽ kết thúc chuỗi ngày đau khổ này. 

"Anh nghĩ như vậy là ổn sao? Anh có ổn không? Nằm trong bệnh viện chờ chết, chờ bị người ta thay thế, chờ giấc mơ của mình bị phá hủy! Em có ổn không? Yoongi! Em tưởng anh đã rất hạnh phúc nên em mới... " giọng Jungkook nghẹn lại, đôi mắt  cố gắng bật lên ngọn lửa giận giữ như thiêu đốt dịu lại vì một làn nước mỏng mới được gợn lên. Khóe mắt Jungkook cay xè, lồng ngực thắt lại, từng phát âm như cứa vết trong cổ họng. " Em mới làm thế, mới tránh xa anh, đó không phải điều em muốn, Yoongi.. em đã phải chịu đựng nhiều điều gì, tại sao anh lại không hạnh phúc, tại sao vậy? Thế thì những đau đớn và cố gắng của em còn có ý nghĩa gì nữa .."

Nhưng giọt nước mắt rời khỏi khóe mi, lăn xuông má, rơi trên thềm gạch, Yoongi tưởng như anh  nghe được tiếng chúng tiếp đất và tan vỡ ra thành nhiều mảnh.

Jungkook khụy xuống, cảm giác như cơ thể bị rút cạn sức lực, em vùi khuôn mặt đẫm lệ vào lòng bàn tay mình, khóc nấc lên. 

" Em ước gì chúng ta quay lại như xưa"

Yoongi chấp nhận rồi.

Tình cảm của anh dành cho em.

Điều mà bấy lâu nay anh cứ cố gắng tránh né, cố gắng phủ nhận.

Người anh yêu là Jeon Jungkook, người có thể khiến Min Yoongi hi sinh cả ước mơ và tương lai của mình, người có thể biến anh ấy thành kẻ tệ bạc và vô tâm, người mà Min Yoongi luôn muốn em ấy có được điều tốt đẹp nhất trên thế giới. Người mà mỗi khi thấy em ấy khóc hay chịu tổn thương Yoongi cảm thấy đau gấp trăm ngàn lần

Em đang khóc còn anh mất kiểm soát vì điều đó, Yoongi chẳng thể kịp hiểu mình đang làm gì.

Jungkook vẫn ôm mặt và cố vùi mình vào bóng tối, bỗng cảm nhận được một tác động nhẹ nhàng và đột ngột. Mùi hương thảo mộc quen thuộc nhạt nhòa trong cái hăng hắc khó chịu từ các loại vắc xin cuốn lấy Jungkook. Cậu ấy bỗng nằm trọn trong vòng tay của Yoongi.

Anh áp má mình vào cổ em, cố xiết chặt cái ôm của họ, nước mắt cũng ứa ra 

" Anh xin lỗi, Kook, anh sai rồi, hãy tha thứ cho anh"

Jungkook gào thật lớn trong những thang bậc cảm xúc hỗn độn nhất , ôm chặt lấy Yoongi ,vùi mình vào lòng anh. 

" Đừng bao giờ như vậy nữa, đừng bao giờ vì người khác mà bị tổn thương, Yoongi, em không cho phép"

Yoongi gật đầu, muốn nói rằng anh hứa với em, nhưng bất lực vì lúc này anh không thể phát âm rõ ràng bất cứ điều gì, chỉ có thể ôm em chặt hơn, cả hai người họ đã chờ đợi và khao khát cái tiếp xúc này đủ lâu để quyến luyến nó cho tới khi cạn kiệt nước mắt và những tiếng nấc, gào trở nên đặc sệt ,bé dần lại cho tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net