Tập 11: "Anh cần giúp đỡ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quãng không gian và thời gian chung quanh Army và Suga như bị ngưng động hoàn toàn. Mưa vẫn rơi xối xả ngoài đường. Bóng Yoongi xa dần, mờ đi trong làn mưa trắng xóa, anh cắm mặt bước vội về kí túc xá. Army vẫn ngồi đó bên ven cầu, phố ít người qua lại. Tiếng mưa rơi, tiếng phương tiện đi lại át đi tiếng khóc của cô khiến cô trở nên thật nhỏ bé, thật cô đơn. Mươi phút sau, cơn mưa dịu dần rồi tạnh hẳn, mọi người đổ xô ra đường nhiều hơn, ven cầu cũng bắt đầu có người dạo bộ. Và đương nhiên Army không thể tiếp tục ngồi lại đây nữa, cô không muốn để ai trông thấy mình như thế này. Cô gắng sức đứng lên, lê đôi chân, nâng cơ thể ướt nhẹp lững khững những bước nặng trịch trở về nhà. Đầu óc cô giờ thì trống rỗng dường như nước mưa và nước mắt đã rửa sạch những suy nghĩ ra khỏi tâm trí cô. Ấy vậy nhưng cô vẫn chưa hẳn thấy bình yên, cô nghe lồng ngực hơi thắt lại, thi thoảng lại nhoi nhói bên tim. Về tới nhà, mẹ cô đã chạy tới lo lắng hỏi han đủ chuyện nhưng vì kiệt sức Army chẳng nói được câu nào mà ngã gục vào lòng mẹ cô. Mắt lim dim, chớp chớp vài cái rồi đi vào trạng thái vô thức.

Yoongi cũng đã trở về kí túc xá. Cả BTS như loạn cả lên khi thấy anh toàn thân ướt sũng, người run run, môi tím bầm, làn da chuyển màu nhợt nhạt. Mọi người hốt hoảng dìu anh về phòng, giúp anh thay đồ, đặt anh lên giường, Jin mang tới cho anh một cốc sô-cô-la nóng nhưng anh không uống. Sáu người đứng quây lại bên giường anh, hết nhìn anh lại nhìn nhau rồi chẳng nói gì, một phần vì họ đang lo cho anh quá, một phần vì không dám mở lời. Vả lại từ nãy Suga cũng chả nói nửa lời, anh cứ để mặc mọi người chăm sóc mình. Mớ nghi vấn trong đầu các thành viên đang lớn dần lên cộng  với sự im lặng làm không khí trong phòng trở nên căng thẳng tới ngạt thở.

- Em... - Suga chợt lên tiếng mọi người giật mình nhìn anh thều thào nói tiếp, giọng lạnh băng- Em và cô ấy chia tay rồi. Vậy nên không còn gì để nói nữa đâu.

- Khi nào chứ?- Vì Suga dùng kính ngữ trong câu nói nên người duy nhất hỏi lại là Jin, anh hỏi nhẹ nhàng mặc dù trong lòng đang hoang mang tột độ

- Mới khi nãy, giờ mọi người đi về đi, em muốn nằm nghỉ một chút.- Suga vừa nói, anh vừa kéo phần chăn đang đắp dưới bụng lên kín cổ rồi nhắm mắt lại. Thấy anh có vẻ mệt mỏi, không ai muốn ở lại làm phiền anh thêm nữa. Ai cũng thấy rằng anh đã đi đến quyết định này quá vội vàng tới mức sau khi biết chuyện họ chả biết nên vui hay nên buồn. Những hành động lời nói khi nãy của họ là do quá nổi nóng thôi, giờ nghĩ lại họ muốn tới xin lỗi Yoongi và khuyên anh quay lại với với Army quá. Vì họ nhận ra chuyện giữa Army và anh chả có gì sai trái cả. Anh 25 tuổi rồi, vả lại tuy chỉ mới gặp nhau vài ba lần nhưng ai cũng thừa nhận Army không chỉ xin xắn mà còn là cô gái tốt tính, có ăn có học đàng hoàng. Giờ anh chia tay cô rồi, họ thấy bối dối và hối lỗi lắm, nhưng ai cũng nhắm mắt cho qua chuyện này thôi vì cũng chả biết làm gì cả. Nhất là Jungkook giờ cậu chỉ muốn chui tọt xuống một cái hố nào đó, rất muốn xin lỗi Suga nhưng thậm chí còn  chả có cái gan tiến tới chỗ anh. Suga giờ mắt nhắm nghiền, anh chả suy nghĩ gì nữa, cơ thể mệt mỏi như bị tê liệt, anh còn không biết mình đang nằm, ngủ hay ngất đi rồi.

Chuyện xảy ra sau đó là cả Army và Suga đều lên cơn sốt nặng. Với Army thì không ảnh hưởng gì lắm, cô chỉ xin nghỉ học ở nhà. Còn việc Suga đổ bệnh làm Bighit và cộng đồng fan loạn cả lên. Đương nhiên anh không thể đi diễn trong vài ngày, và BTS vẫn tiếp tục hoạt động với đội hình sáu người. A.R.M.Y trên toàn thế giới vô cùng lo lắng cho anh, chủ tịch Bang cũng vậy, ông rất giận anh nên đã đến tận kí túc xá mắng vốn anh:

- Câu ấy! Lúc nào cũng thích hành hạ bản thân như thế, đó giờ thì đổ bệnh, khiến bao nhiều người lo lắng cậu hài lòng chưa. Thật là, nếu không nghĩ cho công ty, cho BTS hay cho tôi thì cũng nghĩ cho mình chứ!

- Cháu xin lỗi, chủ tịch.- Đương nhiên câu xin lỗi của Suga chả thể làm hài lòng ông lúc này. Ông coi anh và BTS như con đẻ vậy. Thấy con mình ốm đau sao mà không buồn cho được.

Suga từ đó trải qua một thời gian thật là khó khăn. Nằm lâu trên giường làm anh nghĩ nhiều hơn chả mấy ý nghĩ tích cực. Đến khi khỏi bệnh hẳn thì mọi người bắt đầu thấy anh có dấu hiệu trầm cảm ít nói, ít biểu lộ cảm xúc hơn. Nhưng mỗi khi tham gia một chương trình hay show diễn anh vẫn làm như vẻ chả có gì xảy ra, bọc một vài lớp cảm xúc giả tạo vì anh sợ làm fan lo lắng. Thế nhưng sự bất lực dần dần khiến cho anh giả vờ cũng khó khăn. Và vào đêm hôm đó, đêm BTS có lịch diễn ở Seoul. Khi đang rap phần của mình trong ca khúc " Save me" Bỗng dưng Suga ngưng lại, sau đó thì tay vô thức buông chiếc mic rơi xuống. Tiếng mic rơi chói tai làm mọi người giật mình mà im lặng. Rồi họ thấy Suga quỵ xuống trên sân khấu. Fan "oh" lên những tiếng lo lắng, Rapmonster nhanh chóng ra hiệu cho mọi người tiếp tục phần của mình, nhảy lên trước che chỗ Suga gục xuống, Jungkook len về phía anh, rồi lôi anh dậy. Nói là lôi vì cậu kéo áo anh rất mạnh muốn cho anh thoát khỏi trạng thái bất động. Suga nhìn Jungkook, cậu với tay nhặt chiếc mic dưới đất đặt lên tay anh rồi nắm tay anh thật chặt, gật đầu như cổ vũ cho anh" Không sao, không sao hết" Và lại tiếp tục biểu diễn. Kết thúc buổi diễn, đương nhiên không tránh khỏi thắc mắc của fan, họ lo lắng không biết có phải do Bighit đã hành hạ sức khỏe anh không? Các thành viên BTS đã giải thích với họ là vì Suga chưa hoàn toàn phục sức sau trận ốm vừa rồi thôi, chứ không hề có gì xảy ra cả. Nghe vậy, fan cũng yên lòng. Nhưng BTS thì không thấy an tâm chút nào sau sự việc xảy ra ngày hôm đó.

Sau khi trở về kí túc xá như bình thường Suga lại nhốt mình trong phòng dù còn dõ sớm. Các thành viên tụ tập ngoài ban công để nói chuyện. 

- Sugahyung đâu rồi?- Jimin chạy tới cuối cùng và cậu hỏi.

- Em ấy đang trong phòng nằm nghỉ- Jin trả lời trong tiếng thở dài

- Em lo cho anh ấy quá - V sốt sắng- Hay ai đó vào hỏi đi?

- Hỏi gì ? Ai hỏi? Hỏi rồi hyung ấy có trả lời không?- J-Hope nói- Có giỏi thì mọi người hỏi đi!

Không ai nói gì, mọi người nhìn nhau lúng túng, chợt em út Jungkook bước lên trên và tiến lại phòng Suga bỏ lại phía sau 5 người anh đang tròn mắt ngạc nhiên. Jungkook đứng trước cửa, chần chừ vài giây rồi gõ cửa. Không nghe thấy phản hồi trong phòng, cậu vặn tay nắm cửa bước vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại

--- Trong phòng Suga---

- Sugahyung?- Jungkook gọi nhỏ, mắt cậu hướng về phía ghế sofa- nơi anh đang ngồi tựa lưng mắt nhắm khẽ.- Anh ngủ rồi à?

- Chưa- Suga đáp một tiếng lạnh bưng, mắt vẫn nhắm nghiền

- Em ngồi đây được không?

- Ừ- Rồi Jungkook ngồi xuống, cách anh một đoạn ngắn. Cậu ngồi chụm chân, tay để lên đầu gối bẽn lẽn như gái mới về nhà chồng.

Hai người đang im lặng thì tiếng chuông điện thoại của Suga trên bàn vang lên một tiếng " Ring" báo tin nhắn mới. Thừa cơ có chuyện, Jungkook lên tiếng chủ yếu muốn bắt chuyện với anh:

- Hyung! Anh có tin nhắn kìa, không biết là ai nhắn ha?

Suga im lặng, điều đó như quăng một hòn đá vào họng Jungkook, cậu không bỏ cuộc, giục anh:

- Tin nhắn kìa, có thể là của chủ tịch đấy, anh không định xem sao?

- Chút nữa.

- Anh lười quá đấy, để em đọc cho!- Nói rồi Jungkook nhanh nhảu cầm lấy điện thoại và mở tin nhắn ra bỗng mặt cậu ngây đơ ra khi đọc tên người gửi. Thấy cậu im lặng hồi lâu, Suga ngóc đầu dậy hỏi:

- Sao, là thư của chủ tịch thật à?

- Không, Không phải thư của chủ tịch- Jungkook đáp lí nhí- Là thư..của Army.

" Army ?" - Cái tên vang vẳng bên tai anh, anh không nghĩ là lại nghe thấy cái tên ấy thêm một lần nữa, mọi kí ức dội về làm tim anh hơi nhói lên, anh cảm tưởng tim anh đã ngưng đập trong một hồi khắc nào đó. Anh đưa đôi mắt mở như trợn ngược về phía Jungkook, làm cậu hơi bối dối: 

- Vậy thì....- Jungkook tính để máy điện thoại lại bàn

- Không cần phải như thế, chuyện anh và Army đã kết thúc, anh không có chuyện gì muốn dấu mọi người. Cứ đọc đi nếu em muốn. Sau đó thì xóa cuộc hội thoại và số của cô ấy ra khỏi máy anh cũng được.- Nói rồi Suga quay lưng lại phía cậu làm vẻ không bận tâm, vì anh muốn mọi chuyện thật rõ ràng, anh không muốn Jungkook phải lo nghĩ về chuyện này thêm nữa, nếu cậu lại nghi ngờ anh thì chả hay ho chút nào. Và anh cũng không muốn đọc tin nhắn cô gửi, nó sẽ làm anh thấy mình thật tệ bạc và đau khổ hơn. Qủa thật vậy, Jungkook có chút ngờ vực và tò mò vì vậy dù biết là không phải nhưng cậu vẫn mở tin nhắn ra. Cậu không thầm xem mà đọc to lên cốt là để Suga nghe thấy và xem phản ứng anh như thế nào.

 Tin nhắn của Army: Yoongi, trước hết xin anh đừng vội xóa tin nhắn này của em. Em nghe nói anh bị bệnh, ốm nặng lắm. Anh khỏe lại rồi đúng không? Em đã suy nghĩ về thời gian qua và cả lời anh đã nói nữa. Em không có ý muốn trách mắng anh gì nữa, em thật trẻ con nếu làm thế nhỉ? Anh yên tâm em sẽ không nói chuyện quá khứ cho ai biết đâu, em cũng sẽ không ghét anh, anh là Suga thần tượng của em mãi mãi chỉ là vậy. Không sao, vậy cũng đủ rồi. Em chỉ muốn nói với anh một chuyện... chả là em sắp sang Anh du học có lẽ sẽ mất 2 năm, em muốn nói câu tạm biệt cuối cùng trước khi lên máy bay vào ttưa ngày mai. Vậy em chào anh. - Army"

Jungkook đọc đến chữ cuối cùng, lòng cậu hơi the lại vì xúc động." Rõ dàng Army là một cô gái tốt, vì mình mà anh đã bỏ qua một niềm hạnh phúc lớn."- Cậu đưa mắt nhìn Suga, anh vẫn quay lưng đi, không nói gì. Nhưng điều đó chả thể che dấu sự buồn tủi, đau đớn của Suga. Jungkook biết điều đó quá rõ, cậu ghét nhìn anh đau khổ nhưng còn ghét hơn khi thấy anh giả vờ như không sao. Cậu hỏi:

-Hyung anh ổn chứ?

- Ừ- Tiếng ừ lạnh khô khan của Suga làm tay chân Jungkook bồn chồn, cậu không thể nhìn anh tiếp tục hành hạ bản thân bằng cách giữ im lặng như thế, cậu giận anh không dám nói ra cảm xúc của mình mà giữ trong lòng để rồi gặm nhấm trong đau khổ. Nhưng nếu cứ để như thế anh cũng chả nhận ra điều sai hay đúng, cậu phải làm anh tỉnh ngộ, Jungkook nói giọng cậu chua chát khinh bỉ:

- Thật là em chả hiểu nổi. Chuyện giữa anh với cổ đã kết thúc mà cô ấy còn nhắn tin cho anh, không biết như vậy có phải là đe dọa không? Có khi cô ấy sẽ tống tiền chúng ta mất! Anh phải cẩn...- Nhanh như thoắt, Suga bật dạy phi thẳng vào người cậu, túm lấy cổ áo cậu xoắn thật chặt, trừng mắt nhìn cậu bằng sự phẫn nộ tột độ khi nghe những điều đụng chạm đến nhân phẩm của Army:

- Im ngay! Không được nói vậy về cô ấy! Cậu thì biết cái quái gì về cô ấy cơ chứ!

- Anh thì biết rõ lắm chắc? Làm sao biết được cô ta muốn gì chứ?- Jungkook gào lên

-Mày câm ngay! - Suga giơ tay lên trong cơn tức giận cậu chỉ muốn giáng một cú vào mặt Jungkook nhưng nhìn khuôn mặt đứa em mà anh yêu quý anh không nỡ làm vậy, anh thả áo Jungkook ra, nói giọng bình tĩnh hơn ban nãy:

- Cô ấy là người tốt, anh và cô ấy đã quen nhau 2 tháng và anh chắc chắn điều đó, tin nhắn đó cũng chứng minh được cô ấy không muốn đem chuyện hai người nói ra ngoài. BTS và Bighit sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

- Qủa là vậy, anh khẳng định cô ấy tốt như thế thì tại sao lại chia tay cô ấy? Vì từ đầu anh không yêu cô ấy sao? Tình yêu anh dành cho cô ấy là giả tạo cả sao.- Jungkook vẫn cố kích động anh.

- Thằng khốn này, chính mày cũng đã phản đối cơ mà!- Câu nói của Jungkook sốc đến não anh, anh điên tiết đấm cho cậu một cú không mạnh lắm nhưng đủ làm Jungkook méo mó vài giây,Jungkook chả chịu lùi bước nào cậu biết cậu sắp thành công, và cậu xông tới túm lấy cổ áo Suga dí anh vào tường quát:

- Chỉ vì mấy lời nói ngu xuẩn của thằng em này mà anh chia tay cô ấy sao?

- Nhưng mà sự thật là anh mày chỉ là một vật ngáng đường trên hạnh phúc của cô ấy! Mày nói đúng rồi đấy, anh mày thật vô dụng, anh chả thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu!

- Đồ điên, vậy anh nghĩ anh chia tay với cô ấy thì cô ấy hạnh phúc hơn chắc, đoc những dòng tin nhắn đó là quá đủ thấy cô ấy đau khổ như thế nào. Anh muốn thấy người mình yêu đau khổ hả? Anh chấp nhận sống mà không có cô ấy sao? Rốt cuộc anh có yêu cô ấy không?

- Anh yêu cô ấy!- Suga nói giật một tiếng, rồi chợt mặt anh tối sầm xuống, tay anh nới lỏng cổ áo Jungkook, người nhũn ra bất lực, anh quỵ xuống trước mặt Jungkook, đưa tay ôm mặt nước mắt nghẽn bấy lâu cứ như trào ra một thể, anh khóc nấc lên như một đứa con nít, trong tiếng nghẹn ngào anh thều thào:

- Anh yêu cô ấy, Jungkook à... Yêu nhiều lắm, anh đau khổ khi thấy cô ấy đau khổ, và hai tuần qua là quá đủ đề anh nhận ra rằng anh.. không thể nào sống thiếu cô ấy được. 

Jungkook đã nghe đủ những điều cậu muốn nghe từ tận đáy lòng của Suga. Xem ra cảm xúc anh cố dồn nén bấy lâu nay giờ mới được giải tỏa thật sự. Jungkook quỳ xuống bên cạnh anh, cậu quàng tay sau lưng anh, khẽ đặt đầu anh lên vai để anh tựa vào, nói giọng có chút tiếng cười:

-Hyung, vậy anh hãy quay lại với cô ấy đi. Anh cần cô ấy cũng như cô ấy cũng cần anh vậy. Anh không phải người cản đường mà là người đem đến hạnh phúc cho cô ấy.

- Nhưng đã quá muộn rồi trưa mai...

- Không, chưa muộn đâu, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là muộn cả, chúng ta vẫn còn thời gian, anh vẫn còn thời gian.

- Jungkookie à...- Anh gọi cậu, tiếng gọi trìu mến giống như trước đây- Anh cần giúp đỡ.

- Đừng lo... em sẽ giúp anh, BTS sẽ giúp cả hai người.- Jungkook đưa tay xoa lên mái tóc đen xù của anh giống như người cha đang động viên con trai của mình, nó giúp Suga cảm thấy có thể tin tưởng vào cậu. Jungkook cũng đã biết cậu phải làm gì để giúp anh. Còn 5 thành viên còn lại đang chen chúc nhau bên kia cánh cửa phòng tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra.

-- end tập 11---

Tập này còn ngắn hơn tập trước... ~ lười~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net