Tập 17: End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suga kéo tay Army chạy ra khỏi kí túc xá của họ. Anh cứ vội bước về phía trước mà không thèm nhìn lại xem phản ứng của Army nữa. Còn Army cô cũng khó khăn mới có thể theo kịp anh, một phần do anh chạy nhanh một phần là vì anh đang nắm tay cô, sự tiếp xúc nhẹ nhàng đó cứ làm đầu óc cô bị chi phối, cô cảm thấy quyến luyến, cô nhìn lên khuôn mặt anh, anh vẫn mải miết chạy. Nhưng rồi lí trí cũng lấn át tình cảm, cô bắt đầu đi chậm ý muốn dừng lại, tay hơi giằng ra:

- Yoongi, anh buông tay em ra đi. Đừng chạy nữa- Mặc vậy, Suga vẫn tiếp tục chạy thậm chí còn nhanh hơn lúc trước. Army nhìn quanh, bấy giờ cô mới nhận ra họ đã chạy được một đoạn khá xa, phía trước là ngay đoạn cầu XXX nơi trước đây họ từng nói chia tay nhau. Kí ức ngày mưa hôm ấy lại dội về một lần thật rõ ràng không khỏi làm cô thấy bất an. Chợt Army mất đà bước hụt một bước ngã một cái thật mạnh xuống đất. Suga dừng lại, buông tay cô ra, quay lại nhìn cô đang ngồi bệt trên mặt pê-tông, khuôn mặt ướt đẫm lệ lại trở nên nhăn nhó. Army thu đầu gối chân trái của mình lại, vì tiếp đất mạnh nên nó bị xước và giờ đang rơm rớm máu, trông có vẻ rất đau, cô xuýt xoa, thổi phù phù lên vết thương. Suga vẫn đứng đó nhìn xuống, khuôn mặt không cảm xúc mà nói với giọng lạnh:

- Có sao không?

- Anh còn hỏi được câu đó sao! - Army quát lên đầy ấm ức.

- Còn đi được không?

- Không!- Army phồng má phang một từ sắt đá vô họng Suga, anh vẫn chả phản ứng gì, rồi đột nhiên tiến lại quỳ xuống ngay cạnh cô, vòng tay qua hông và chân nhấc bổng cô lên. Army lúc ấy trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, cô lại ngước lên nhìn khuôn mặt điển trai với làn da trắng ngần của anh, thoáng rung động, tim đập thình thịch, 2 má đỏ hây vì ngượng. Nhìn Suga lúc này thật là giống một thiên thần, tuy trông lạnh lùng nhưng đôi mắt lại thật ngọt ngào và ấm áp tỏa nắng như những vì sao đẹp nhất. Rồi anh bước đi, sự di chuyển gây ra tác động nhẹ làm Army thoát khỏi trạng thái mơ mộng , cô đưa 2 cánh tay nhỏ lên đấm thùm thụp vào ngực anh:

- Buông em ra! Buông ra!- Mới đầu Suga không nói gì, vài giây sau thì lên giọng mắng làm Army giật mình mà ngoan ngoãn nằm im thin thít:

- Im ngay! Còn làm thế nữa là tôi quăng em xuống sông luôn đấy!- Không hẳn là Army ngốc nghếch tới mức tin lời dọa nạt trẻ con đó của anh, nhưng trông anh giận giữ và nghiêm túc như thế, cái bóng to lớn của anh cứ lấn át cô làm cô chả dám làm gì tưởng chừng như anh sẽ ném cô đi thật nếu không biết nghe lời, cô thu tay lại. Một lúc sau vì mỏi cổ, cô mới buộc đưa đầu áp vào ngực anh lấy thế tựa, lại cảm nhận được ít nhiều sự ấm áp, sự bảo vệ, hạnh phúc tới chỉ mãi muốn được như thế này. Hai người im lặng đi men theo con cầu XXX. Đoạn cầu này khá dài, chia làm 2 phần, phần lớn cho xe cộ đi lại, một phần nhỏ của người đi bộ. Bây giờ là giữa trưa nên ngoài xe cộ và hai người họ không có lấy một người trên làn đường đi bộ bảo sao Suga lại chạy tới đây, nếu lảng vảng trên phố không nhiều thì cũng ít người phát hiện ra anh mất.

Một lúc sau, họ đã đi đến quãng nửa cầu, Suga chợt đi lại một phía đặt Army ngồi xuống thành cầu nhẹ nhàng rồi anh cũng ngồi lại ngay cạnh cô, vẫn không một câu thưa rằng gì. Army lén nhìn anh, anh lại hướng mắt về phía mặt sông, khuôn mặt vẻ vô lo vô nghĩ, ngược lại Army bây giờ trong đầu cô giờ chả thể yên một giây. "Sao vậy chứ? Tại sao anh ấy lại kéo mình ra đây và ngồi im lặng không nói một lời! Mình phải làm sao chứ? Tại sao lại đối xử với mình như vậy, tại sao cứ khiến mình phải nghĩ tới điên người lên mới được cơ chứ!" Army rất muốn nói gì đó nhưng chính bản thân cô cũng không biết mình nên hay cần nói gì để phá vỡ bầu không khí lúc này. Rồi cô lại sực nhớ Dahye, suy đi nghĩ lại quả thật cô cũng chỉ tự cười giễu mình quá thua kém so với Dahye, nói cô dễ thương nhưng cũng đâu so được với người vừa đẹp dáng đẹp hình như Dahye, con bé sắp debut trở thành người nổi tiếng, gia đình không phải có điều kiện nữa mà là quá sức dư giả.Phải, đúng như Dahye nói có lẽ cô có được tình cảm của Suga thực sự chỉ vì cô và anh quen biết, ngỏ lời nhau trước, nếu đổi lại là Dahye tới sớm hơn hay thậm chí tới cùng lúc, hẳn Suga sẽ chọn con bé. Có thể Suga cũng có tình cảm với Dahye, phải chăng cô là vật cản giữa 2 người, Suga luôn là người rất có trách nhiệm và nghĩ tới người khác trước bản thân, có lẽ do anh sợ chia tay sẽ khiến cô buồn nên mới cố níu nó lại như thế. Hẳn rồi! Chắc chắn là như vậy! Ấy là cái suy nghĩ tự phát sinh trong đầu của Army, cái sự im lặng của không gian càng ngày càng khiến cô nghẹn thở, cô không chịu đựng được nó nữa, cô phải nói gì đó! Phải kết thúc chuyện này vì bản thân và vì Yoongi của cô:

- Yoongi.... tại sao anh không nói gì hết.- Suga vẫn trầm ngâm mặt không có lấy một biểu cảm, điều đó làm Army càng trở nên khó chịu hơn, cô bắt đầu có dấu hiệu gân cổ lên mà mất kiểm soát - Wae? Anh nói gì đi chứ! Đừng có im lặng như thế nữa. Wae? Anh muốn ép em suy nghĩ tới chết sao?

- Chân còn đau không?- Suga cuối cùng cũng mở miệng nhưng câu hỏi của anh chả ăn khớp với những điều Army mong muốn.

- Không phải chuyện đó! Đừng giả vờ quan tâm tới em nữa! Làm ơn đi đừng cố hành hạ bản thân hay hành hạ em nữa, chuyện của Dahye với anh em đều biết cả rồi, em không còn là trẻ con nữa , em có thể chấp nhận mọi chuyện rồi! Vì vậy xin anh làm ơn hãy nói một lần thôi để cho mọi chuyện được kết thúc một cách rõ ràng.

- Đưa tôi xem nào- bỏ qua những lời nói ấy Suga cứ nhìn chằm chằm vô đầu gối cô, đưa hai tay ra tính coi xem chân cô có bị sao không lại bị Army hất tay đi không thương tiếc, cô còn một mực quát:

- Đừng làm vậu nữa! Nói đi! Em sẽ không trách mắng gì đâu, Có phải anh muốn chia tay em đúng không? Cho em câu trả lời đi!

- Em...!- Suga bị hất tay bây giờ mới thực sự bắt đầu có phản ứng, anh cắn môi nén cơn giận trong lòng, thở một hơi dài rồi nói-Thôi được rồi em muốn câu trả lời, vậy... trả đây- Suga bỗng dưng xòe lòng bàn tay phải ra trước mặt Army làm cô thấy khó hiểu mặc dù không mở miệng nhưng câu hỏi lại vẽ dõ bởi những nếp nhăn khó tả trên trán:" Trả? Trả gì? Anh ấy đang đòi lại cái gì?" 

- Trả cho tôi... sợi dây chuyền.

Đầu óc Army lại lần nữa bị sốc tới mức trống rỗng. Army đưa tay lên cổ mình, sờ nắm lấy mặt dây trên cổ.  À phải rồi, sợi dây chuyền là nó... là thứ anh đã tặng cho cô trước khi cô du học. Đối với cả hai người nó chính là biểu tượng của tình yêu. Nó đã thay anh ở bên cô trong suốt 2 năm qua. Giờ anh đòi lại nó... Nghĩ rồi Army bỗng nhếch mép cười, 2 giọt lệ tràn qua khóe mi, lướt ngang đôi má nhợt nhạt của cô rồi rơi xuống ướt mặt áo. Câu trả lời chả phải quá rõ ràng rồi sao, lấy lại sợi dây chuyền coi như cắt đứt mọi quan hệ giữa hai người họ. "Thẳng thắn vậy lại tốt, đằng nào chuyện này chẳng xảy ra... Army à mày chính là người yêu cầu anh ấy phải trả lời... giờ thì kết thúc rồi, mau trả lại nó đi, mau lên đừng chần chừ thêm nữa..." - Army tự hối thúc bản thân, 2 tay theo lí trí mà đưa lên tháo chốt dây ra, đặt nhẹ nó lên lòng bàn tay anh. Suga nắm sợi dây trong tay, Army vẫn nhìn theo nó không rời.

Bỗng bằng một hành động dứt khoát, Suga vung tay lên cao thẳng về phía dòng sống, con ngươi Army đảo mắt theo chuyển động của tay anh, cánh tay Suga dừng trên không, bàn tay buông xòe, sợi dây chuyền biến mất, theo đà rơi khỏi tay anh tiếp xuống mặt sông nghe một tiếng "tõm" vang vẳng, lạnh tới rùng người. Ném sợi dây xuống sông, Suga buông tay xuống nói:

  - Đừng khóc thương chỉ vì một sợi dây chuyền... nó đã ở bên em suốt 2 năm qua...giờ nó vô dụng rồi 

"Chỉ vì một sợi dây chuyền"" vô dụng" nghe đến đó Army khẽ giật mình, tưởng chừng như tim cô không còn đậpđược nữa, mọi thứ như sụp đổ trước mắt cô khi thấy anh quăng sợi dây xuống sông, cảm giác giống như chính bản thân cô bị anh vất đi vậy...Hết... kết thúc thật rồi sao... tại sao lại một lần nữa người bị tổn thương là cô... tại sao lại lặp lại trên chính cây cầu này... lòng cô thắt lại như rỉ máu, răng môi cắn chặt vào nhau ngăn những cú nấc nhưng nước mắt cứ vậy mà ứa ra. Cô gục mặt xuống tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Các giác quan cũng vì vậy mà trở nên mờ nhạt, cô không nghe rõ tiếng xe cộ đi lại, nhìn rõ mặt đất, toàn thân tê liệt, chỉ còn một nỗi đau buồn. Nhưng chợt, một cái tác động mạnh mẽ khiến cô giật mình, một bàn tay nắm lấy vai cô kéo cô ngã sang bên, người cô bỗng được tựa vô một nơi vững chắc có hơi ấm thật quen thuộc. Cô nghe có tiếng thì thầm bên tai:

- Nó vô dụng rồi....Vì bây giờ đã có tôi thay nó làm công việc đó- là ở bên em...

 Cô cố lấy lại tỉnh táo mở mắt lại thấy mình đang nằm trọn trong lòng anh, hai tay anh ôm cô thật chặt, thật gọn. Army ngước lên nhìn anh, giọng run run khẽ gọi tên anh: " Yoongi à..." Anh nhìn cô cười. Nụ cười đó đã giải thích tất cả, anh vẫn còn yêu cô, anh vẫn còn giữ mãi lời hứa 2 năm về trước. " Yoongi à"- cô gọi anh lần nữa, thanh âm tươi ngọt như mật, đưa tay ôm lấy cổ anh thật chặt.  Cô cười, cười tới tít mắt, cười mà nước mắt vẫn rơi, những giọt nước mắt vì hạnh phúc vì xúc động. Anh cũng để mặc cho cô ôm, áp má anh vào má cô một lúc cho cô bớt xúc động, rồi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, để đầu cô tựa lên vai. Army cũng không còn khóc nữa, tựa vào vai anh, 2 người cùng ngắm mặt sông trong veo... im lặng một hồi, ngẫm lại mọi chuyện vừa xảy ra. Suga bỗng bật cười, Army giật mình ngóc đầu sang nhìn anh:

- Sao anh lại cười!

- Còn không cười được sao,em không còn là trẻ con nữa, mà tôi thấy giống một đứa con nít hơn! Sao lúc nào cũng để tôi thấy em khóc vậy!

- Anh còn dám nói vậy nữa sao! Hồi nãy anh quăng sợi dây đi là dọa em sơ gần chết rồi đó... cứ tưởng anh với Dahye- Army cãi lại, rồi bỗng bỏ lửng câu, quay mặt đi ngượng

- Làm sao? Em đó! Chỉ giỏi nghĩ lung tung rồi đổ oan cho tôi hết lần này đến lần khác. Dahye với tôi là có quen biết từ trước, tôi chỉ coi con bé như em gái thôi, còn chuyện tin đồn trên mạng là thứ lá cải chả lẽ em không biết. 

- Nhưng mà tối qua!

- Tối qua thì sao? Tôi đi ăn với Dahye, còn em thì ở chung với Jungkook. Tôi tin em tại sao em lại không tin tôi, đồ ngốc, ăn tối thôi mà em cứ làm như chuyện động trời lắm, nếu tôi đi ăn tối với Jungkook không lẽ em nghĩ tôi với nó hẹn hò à? Còn em nữa về Hàn Quốc không thèm nói một lời với tôi! Làm tôi cứ nghĩ em ở bên đó luôn không về đây nữa! Em có biết tôi buồn tới mức nào khi nghĩ em quên sinh nhật của tôi không? Này nghĩ thử đi! Có công bằng không?- Bỗng nhiên Suga đổi giọng quát mắng làm Army thấy có lỗi tới mức muốn kiếm cái hố nào đó chui xuống cho rồi. Cô trách mình không tin tưởng anh, lần này đúng là cô ngốc nghếch thiệt mà. 

- Em xin lỗi- Qủa thật Suga rất giận cô, nhưng lúc nhìn thấy cô sự mừng rỡ đã xóa sạch những suy nghĩ ấy, thấy cô có vẻ hối lỗi anh cười thỏa mãn:

- Thôi được rồi, không nói đến chuyện đó nữa.. hôm qua em và Jungkook ở đó làm gì? Tổ chức tiệc bí mật cho tôi sao?

- Nae~ Nhưng mà trong lúc tức giận em lỡ phá hết rồi...- Suga nghe xong đưa tay vuốt mặt, nghe tiếng chép miệng vẻ đầy bất lực:

- Tôi... thật cũng không còn gì để nói... Thằng Kook cũng tin chuyện đó à?- câu này Army không dám trả lời, nhưng đôi mắt có lại như ánh lên sự khẳng định, nên Suga đoán ra ngay:

- Jungkook với em cứ như song sinh vậy! Đều là 2 đứa con nít lớn xác, lúc nào cũng làm tôi phải phiền lòng hết. - Army cười trừ, nhưng cô hãy còn nghĩ về Dahye, những hành động vừa rồi chứng tỏ Dahye thực sự rất yêu anh, nó làm Army bối dối, sau nay làm sao đối mặt với cô:

- Yoongi này... Dahye... anh biết chuyện con bé thích anh chứ?- Suga cũng giật mình vì nhắc tới chuyện đó, anh đắn đo một hồi rồi nói:

- Thực ra chưa bao giờ nghĩ là Dahye lại có tình cảm với tôi...tôi cũng thấy có lỗi với con bé, vì quen thân nhau từ lâu nên tôi có hơi yêu thương cưng chiều con bé quá mức nhưng mà đối với tôi nó chỉ như đứa em gái. Không ngờ lại để con bé nghĩ về chuyện đó...lại khiến nó đối xử với em như kẻ thù... tôi...- Army chợt nắm lấy tay anh, không nói gì chỉ nhìn anh mà động viên, Suga cũng đặt tay kia của mình lên tay cô gật gật đầu, lòng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. bên Army mọi ưu phiền của anh như được xóa nhòa vậy.

Qua trưa, xế chiều cũng dần đổ xuống, giờ nãy sắp có nhiều người qua lại trên cầu, họ không thể ở lại thêm được nữa:

- Muôn rồi! Chúng ta về kí túc xá đi!- Suga bật dạy nắm lấy tay Army kéo cô day, Army mới đứng lên đã la đau oai oái. Giờ họ mới nhớ lại vết thương trên đầu gối của cô, Suga quỳ xuống nhìn vết thương vẫn đang rơm rớm máu, lại ngước lên nhìn Army:

- Có đi được không?- Army không trả lời, mắt vẫn nhìn chân mình tự cảm thán mà nhăn mặt, Suga chép miệng, quay lưng lại, hơi nhún người xuống, rồi ra hiệu cho Army leo lên:

- Lên đi! Tôi cõng em- Army không còn phản kháng như khi nãy, mặt tươi roi rói, vui vẻ quàng tay qua cổ anh để anh xốc cô lên lưng cõng về nhà. Trên đường đi anh ghẹo cô:

- Em nặng lên rồi đó!

- Ai nói là Yoongi oppa già đi rồi đó. Anh phải nhanh cưới em đi không trễ mất.

- Này khi nào em còn nằm trên lưng tôi thì đừng nói cái kiểu chán thở đó, tôi sẽ quăng xuống luôn đó.

- Rồi rồi... 2 năm rồi anh chả thay đổi tí nào vẫn khó tính như xưa.

- Ừ..còn em thì vẫn là đứa con nít phiền nhiễu suốt ngày bám theo tôi...

Đang cười nói vui vẻ cũng tới gần kí túc xá, họ ngưng việc cười đùa lại khi nghe tiếng gọi nhỏ của thanh âm quen thuộc:

- Yoongi oppa- Là Dahye, con bé đang đứng trước cửa kí túc xá, thấy anh và Army thì vội  nghên lên với tay gọi, gương mặt lại hiền hòa thân thiện như trước, Army nói Suga thả cô xuống và tới chỗ Dahye để nói chuyện, Suga ban đầu còn phân vân những cũng nghe theo lời Army, anh tiến lại chỗ Dahye, còn Army đứng lặng ở cách hai người họ không xa. Suga nhìn Dahye, con bé cũng nhìn anh cười. Nhưng thấy anh không cười đáp làm nó sợ tới tim muốn rụng rời, khi nãy nhờ Jungkook khuyên ngăn mãi cô mới tỉnh ngô ra mọi chuyện. Mới nhận ra Hành động của mình lúc trước thật điên rồ, bây giờ cô đã chấp nhận vào hiểu cho chuyện của hai người họ, vì vậy bây giờ thấy hối hận rất nhiều, thấy Suga lạnh lùng như thế cô chỉ sợ anh giân tới không còn muốn nhìn mặt cô nữa chắc cô không sống nổi mất, nghĩ rồi Dahye cúi gầm mặt xuống, hai ròng nước mắt chảy ra, tay bấu lấy mép áo thật chặt:

- Em xin lỗi Yoongi, làm ơn tha lỗi cho em, em biết lỗi rồi, đừng ghét em, em xin anh đấy!- Suga cũng thoáng giật mình vì lời nói đó, rồi anh đặt nhẹ tay lên đầu cô cười:

- Được rồi, tôi biết em không cố tình mà...nhóc đừng khóc...- Dahye bẽn lẽn ngẩng đầu lên nhìn anh, lắp bắp:

- Yoongi không giận em chứ? Anh vẫn là oppa ( anh trai) của Dahye mà đúng không?

- Ừ... tôi vẫn là oppa thiên tài của em, đừng khóc nữa, chạy ra xin lỗi unnie đi rồi chúng ta vào kí túc xá.

- Nae! - Dahye cười hạnh phúc gật đầu, rồi bắt đầu hí hửng nhảy mấy bước tới chỗ Army thật nhanh,cúi đầu xin lỗi cô, đương nhiên Army cũng vui lòng chấp nhận nó. Quả thật Dahye hoàn toàn đã khác hẳn khi nãy,có lẽ cô đã thông suốt và lấy lại cách hành xử với những suy nghĩ đúng đắn rồi, điều này làm cho ai cũng thấy phấn khởi, trước đây mấy phút cả Army và Suga còn lo lắng không biết sẽ đối mặt với Dahye như thế nào bây giờ họ thấy thật thỏa mãn và yên lòng. Là phải cảm ơn Jungkook rồi, cậu ấy đã giúp đỡ rất nhiều cho cả ba người họ. Ba người trở vào kí túc xá, kể lại mọi chuyện cho các thành viên BTS đang nằm lo lắng cho họ. Nghe xong chuyện mọi người ai nấy đều thở phào vui vẻ. Tối đó họ cùng nhau ra ngoài ăn một bữa nhỏ. Sáng mai mọi công việc của BTS, Army, Dahye đều lặp lại như bình thường, đương nhiên chuyện giữa hai người họ vẫn chưa được công khai, chỉ là có thêm Dahye biết về chuyện này, con bé cũng hứa sẽ giữ bí mật mà... Nói chung cái kết rất viên mãn, cuối cùng không ai là nhân vật phản diện thật sự, đẹp như trong mộng vậy đó.....

---- The end--- 

KHOAN ĐÃ :
Nếu mọi người muốn biết thêm về cái kết ( vì mình cũng thấy nó rộng và mơ hồ quá) thì mình sẽ viết thêm lề ( ngoại truyện nhé) nội dung sẽ là:
1. Khi có tin đồn giữa 2 người ( hài hước 99%)
2. Khi Army và Suga công khai hẹn hò.( cái này hơi buồn tí)
3. Đám cưới. 
4. Khi có tin vui
=> Lề rất NGẮN
----------------------------------------------

Hãy ủng hộ fic mới của au nhé " Quản lí dễ thương của chúng tôi, à không...của tôi!"
Làm ơn đọc chương Pr fanfic, mình giới thiệu gần 10 fic mình viết ở đó ;.;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net