Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện nay tuy là quản gia riêng của tổng giám đốc trẻ tuổi - người thần bí nhất trong giới kinh doanh, tuổi chưa đến ba mươi, thường không muốn nói chuyện, áp lực thật sự rất lớn!

Mặc dù ông nhìn thiếu gia Lăng Thiệu lớn lên, tiền lương ông hàng năm vẫn tăng lên, mặc dù ông vô cùng thỏa mãn với cuộc sống hiện tại . . . . .

Nhưng, gần đây ông thật sự có chút bận tâm sợ hãi!

Gần đây, tính khí Lăng thiếu gia rất kém, động một chút mặt sẽ đen thui, không nói tiếng nào, nhưng ông lại không biết vì nguyên nhân gì.

Quản gia đẩy ghế cho Lăng Thiệu tới trước bàn ăn.

Trên bàn ăn, ngay lập tức có một ly nước trái cây tươi, một phần sandwich kẹp.

Bữa ăn sáng vô cùng đơn giản đặt ở trên bàn ăn gỗ hồ đào đen, khăn trắng như tuyết, yên lặng nằm ở bên tay phải của anh.

Trên bàn ăn không có bình hoa, cũng không có hoa tươi làm đẹp, lại càng không có khăn trải bàn quê mùa kia; quản gia kiểm tra thêm một lần nữa, hài lòng mở miệng: "Thiếu gia, mời dùng cơm."

Gần đây, tâm tình Lăng Thiệu thật không tốt, cho nên ông làm việc càng thêm cẩn thận hơn bình thường; mỗi sáng sớm, cũng nhắc nhở với người giúp việc dưới, tránh cho mọi người không cẩn thận chọc giận Lăng Thiệu.

Bởi vì cơ thể Lăng Thiệu không tốt, dường như rất ít khi xuất hiện ở công ty, phần lớn ở nhà xử lý tài liệu.

Mỗi ngày sau khi xử lý tài liệu xong, anh sẽ nghỉ ngơi một chút, đọc sách, hoặc lên giường ngủ; anh làm việc và nghỉ ngơi hết sức quy luật, theo lý mà nói, chủ nhân như vậy, người hầu hạ anh sẽ rất nhàn rỗi.

Nhưng, phàm là người làm việc ở nhà họ Lăng, hoàn toàn không ai dám lười biếng, chỉ cần Lăng Thiệu ở nhà, tinh thần mỗi người đều phải tăng gấp 2 vạn lần, trong lòng lo lắng không yên, lo lắng mình hôm nay có thể bị Lăng Thiệu "điểm danh" hay không!

Những thứ này đều bởi vì Lăng Thiệu cuồng sạch sẽ với mọi thứ xung quanh một cách nghiêm trọng!

Không biết có phải vì hàng năm tiếp xúc với bác sĩ hay không, mà anh không có cách nào chịu được khi anh thấy đồ vật gì "bẩn".

Ở trong mắt người khác là rất bình thường, không có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng với anh thì khác, chỉ cần anh thấy "bẩn" , ngay lập tức sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Từ những đồ trang trí lớn bày biện trong nhà họ Lăng, cho đến những thứ nhỏ như khăn giấy, cũng phải có quy định, ai cũng không được tự tiện phá vỡ quy định.

Tất cả nhân viên phục vụ đều đã từng học qua lớp đào tạo chuyên môn, chính là vì tránh vi phạm quy củ của anh, nếu không, chỉ có một kết quả, đó chính là cuốn gói ra đi.

Khẩu vị Lăng Thiệu hôm nay không tốt cho lắm, nhíu mày về thức ăn, tùy ý nói: "Tôi muốn đi ra ngoài, bác chuẩn bị một chút."

Trên mặt quản gia hiện lên một tia vui mừng, hắn cũng thường khuyên Lăng Thiệu nên ra ngoài nhiều hơn, cũng không biết vì sao, thiếu gia luôn không muốn ra ngoài.

Ông đáp một tiếng: "Dạ, thiếu gia."

Quản gia đang cho là sáng sớm hôm nay sẽ vượt qua báo động đỏ thì đột nhiên Lăng Thiệu đem giơ nước trái cây lên trước mặt, nghiêm túc nhìn một chút, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, nhăn lại mày hỏi: "Ai giải thích cho tôi một chút, tại sao trong ly lại có một viên kẹo?"

Một viên bị nhai biến dạng, rõ ràng chỉ còn lại nửa viên kẹo mềm, đang lẳng lặng mà nằm dưới đáy ly.

Chuyện này. . . . . . Quản gia khóc không ra nước mắt, mỗi ngày trước khi ông bưng bữa ăn sáng lên, đều tiến hành kiểm tra 360 độ, còn lấy khăn ăn chuyên dụng lau bên ngoài khay ly, ngay cả dấu vân tay cũng chưa từng để sót một vết, nhưng lúc này ở bên trong lại có một viên kẹo ăn dở!

Nhưng, phụ trách thiếu gia dùng cơm là thím Lan, bà ấy đã làm ở đây được hai năm, không thể phạm loại này sai lầm này được.

"Thật xin lỗi, thiếu gia! Tôi lập tức. . . . . ." lời quản gia còn chưa dứt, Lăng Thiệu đã ném khăn ăn trong tay xuống, để người hầu bên cạnh đẩy hắn đi.

Trong phòng bếp, thím Lan vô cùng ủy khuất giải thích với quản gia: "Không phải là của tôi! Trừ phi là tôi không muốn đi làm nữa, nếu không tại sao lại động tay động chân ở trong bữa sáng của thiếu gia chứ? Cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám!"

Quản gia nhức đầu hỏi: "Vậy có thể là ai?"

"Chuyện này. . . . . ." thím Lan khổ não suy tư một hồi, cuối cùng nghĩ tới điều gì, "Đúng rồi! Sau khi tôi làm xong bữa sáng, chỉ có con gái nữ đầu bếp đã tới. . . . . . Nhất định là cô bé ấy! Tôi liền nói quái lạ, cô ấy lại là loại người ấy sao. . . . . ." thím Lan không nỡ bỏ công việc tốt này, vội vàng cung cấp thêm một "Nghi phạm".

Quản gia còn phải chuẩn bị chuyện ra ngoài của Lăng Thiệu, không để ý hỏi nữa, đuổi theo đưa thiếu gia ra ngoài; Lăng Thiệu nhìn ông, lại một lần nữa nghĩ đến những thứ đồ không sạch sẽ vào buổi sáng kia, sắc mặt càng thêm thúi, còn liếc ông thêm một cái. Thiệu không thích đi ra khỏi cửa, nhưng hôm nay có hội nghị của công ty, buộc anh phải rời khỏi nhà;hai chân của anh có chút không vững, bước đi có một ngoặt, không được lịch sự cho lắm, Lăng Thiệu không muốn người ta nhìn dáng đi của hắn, cho nên mỗi lần tham gia loại hội nghị, anh sẽ nói trước tới hay là không.

Sau hội nghị, còn có một tiệc rượu, Lăng Thiệu chưa bao giờ tham gia loại tiệc này, tính toán sẽ đi thẳng về nhà;hôm nay Lăng Thiệu không có ăn sáng, dạ dày có chút co rút đau đớn, làm anh cảm giác khó chịu, nhưng anh vẫn nhất quyết không ăn ở ngoài, bữa trưa bento ( 3T: Chắc là cơm hộp ) còn nằm ở trên bàn làm việc, dường như chưa ai đụng tới.

Bởi vì hai bữa không có ăn uống gì nên môi của anh trắng bệch, người đã trở nên yếu ớt, nhưng vào lúc này,cửa phòng làm việc bỗng mở, một người phụ nữ bước vào, không biết là vô tình hay cố ý mà dùng bộ ngực đầy đặn của cô ta cọ vào cánh tay của Lăng Thiệu, cô cúi đầu, "Lăng tổng, anh định thế nào đây? Có muốn tham gia tiệc rượu không? Nhân viên công ty chúng ta rất muốn ngài đi đó!"

Lăng Thiếu nhíu mày, anh rất chán ghét mùi nước hoa của người phụ nữ này, không nhịn được mà muốn nhảy mũi.(3T: hắt xì đấy)

"Lăng tổng. . . . . ."Sau khi vào công ty, đây là lần thứ hai Lâm Mạt Nhi nhìn thấy Lăng Thiệu, cô đối với Lăng Thiệu là vừa thấy đã yêu, cô thích gương mặt của anh, cũng thích tiền của anh; cô nhận thấy mình là người có sắc đẹp, vóc người thuộc loại tốt, rất xứng đôi với Lăng Thiệu.

"Đi ra ngoài." Lăng Thiệu lạnh nhạt nói, thấy cô bất động, bèn gọi điện thoại gọi bảo vệ, lạnh lùng chỉ vào Lâm Mạt Nhi, "Đem cô ta xuống, bảo họ trả tiền lương đầy đủ cho cô ta, rồi lập tức đuổi." Rồi nói tiếp: "Tìm cho tôi một bộ quần áo khác, tôi không thích mùi của cô ta bám trên người, còn nữa, lập tức quét dọn phòng sạch sẽ."

Sắc mặt Lâm Mạt Nhi thoáng chốc tái nhợt, lúc ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, thì nghe được tiếng thở dài của người bảo vệ,"Hình như cô là người phụ nữ bốn mươi ba thì phải? Nói không thể tiếp cận Lăng Thiệu, các cô thật không để vào tai."

Lăng Thiệu không thể chờ được nữa rồi !Anh muốn trở về tắm, anh không thích bị người khác đụng vào, chỉ cần vừa chạm vào, trên người của anh liền có vi khuẩn.

Sau khi về nhà, việc đầu tiên Lăng Thiệu làm là tắm rửa sạch sẽ, bởi vì bụng rỗng suốt một ngày, giờ phút này lại tắm rửa sạch sẽ, cả người càng thêm suy yếu, như muốn ngất đi; Ở trạng thái này, hắn nhỏ giọng nói: "Quản gia, cho tôi một ly sữa nóng."

Lô Nguyệt Nguyệt đang ở ghế sa lon trong phòng khách bên cạnh, nghe được chỉ thị của anh, vội vàng chạy vào phòng bếp rót một ly sữa tươi, trên mặt mang một nụ cười lấy lòng; nhớ tới ánh mắt của quản gia cùng thím Lan, cùng với sự uy hiếp của bọn họ, trong lòng thấp thỏm không dứt, dường như vị chủ nhân này rất nghiêm nghị!

Trong lúc vô tình, cô làm rớt một viên kẹo vào trong nước trái cây, cũng không quá nghiêm trọng, tại sao mọi người đều thay cô thương tiếc?Nhà cô rất nghèo, mẹ cô làm đầu bếp của nhà họ Lăng, cô không thể khiến mẹ vứt bỏ phần công việc này, không thể làm gì khác hơn là nhận lỗi với Lăng thiếu gia.

Lúc này Lăng Thiệu rất yếu ớt, nhận lấy ly sữa trong tay Lô Nguyệt Nguyệt rồi uống hết, làm cô sửng sốt một chút, đem cái ly không để qua một bên, cúi đầu nói: "Lăng thiếu gia, thật xin lỗi! Tôi thật sự vô cùng xin lỗi về chuyện buổi sáng, xin người đừng đuổi việc mẹ của tôi, tôi thề sẽ không tái phạm nữa." Cô thành tâm thành ý xin lỗi, nhưng không nhận được câu trả lời, làm cô phải ngẩng đầu lên, quan sát Lăng Thiếu.

Lăng Thiệu uống sữa xong, không biết là đã hôn mê hay là đã ngủ, bởi vì vừa mới tắm xong, tóc của anh vẫn là ướt sũng , bởi vì uống sữa tươi, môi của anh còn vương chút sữa; nhưng sắc mặt của anh tái nhợt, bộ dáng yếu ớt, làm Lô Nguyệt Nguyệt nhìn anh chằm chằm.

Hai chân thon dài của anh, lông mày nhíu thật chặt, mặt anh tuấn, khiến Lô Nguyệt Nguyệt len lén quan sát mà tim đập nhanh, đây là lần đầu tiên cô thấy đàn ông đẹp trai đến như vậy a! Lô Nguyệt Nguyệt theo dõi anh một hồ lâu, cũng không thấy anh mở mắt ra, "Ưmh" một tiếng, đoán chừng anh ngủ thiếp đi?

Nhưng mà, để như vậy mà ngủ sẽ bị cảm lạnh. . . . . . Cô cầm một cái khăn lông, nhẹ nhàng lau tóc cho anh, tóc của anh vừa đen vừa mượt, cô lau thật lâu, nhưng lau không được khô cho lắm. Không biết đã trải qua bao lâu, ánh mắt của Lăng Thiệu chậm rãi mở ra, liền nhìn thấy một người con gái đang đứng trước mặt anh, đang thay anh lau tóc.

Anh nhíu mày, phát ra âm thanh lạnh lùng: "Cô đang làm gì?"

"Lăng thiếu gia, ngài đã tỉnh?" Lô Nguyệt Nguyệt nở nụ cười nhìn hắn, lúc Lăng Thiệu nhìn thấy nụ cười của cô, cảm thấy đó là nụ cười sáng lạn, như ánh mặt trời xóa tan lo lắng của anh, anh cảm thấy trái tim của mình đập lỗi nhịp, nhưng rất nhanh liền đem tầm mắt của mình chuyển dời đi, "Cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" "Ưmh. . . . . . Thật xin lỗi! Cái đó. . . . . ." Động tác tay của Lô Nguyệt Nguyệt không ngừng, nụ cười trên mặt không giảm, nhưng âm thanh lại lắp ba lắp bắp, nhận lỗi cô đã nhận, xin lỗi cô đã xin, nhưng bây giờ muốn cô lặp lại lần nữa, cô có chút sợ, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng của Lăng Thiệu bây giờ, cô thật không biết làm sao để thẳng thắn nhận sai lầm của mình, ánh mắt của anh vừa đen vừa sáng, trên môi vẫn còn chút sữa.

"Tôi.....bây giờ tôi bưng đồ ăn cho ngài! Ngài chưa ăn cơm. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt xoay người, đi được mấy bước, không cẩn thận đụng ngã khay trà, tất cả trái cây đều rớt xuống, cái ly cũng bị rớt bể. Lô Nguyệt Nguyệt trợn to hai mắt, chợt xoay người trở lại, vội vàng cúi đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Lăng thiếu gia, tôi...tôi không phải cố ý. . . . . ." Lần này cô thật muốn khóc a.

Tô Tô nói những ngày tiếp theo cô có số đào hoa, nhưng hoa đào không có một đóa, vận rủi lại cuồn cuộn , đây là vì sao a? Lô Nguyệt Nguyệt gào khóc trong lòng.

Vẻ mặt Lô Nguyệt Nguyệt ngơ ngác nhìn Lăng Thiệu, hai mắt nhắm lại, nghĩ thầm, có trừng phạt gì thì mau lên đi Bây giờ cô thật sự vô lực. . . . . . ánh mắt thâm thúy của Lăng Thiệu, đẹp trai hơn nhiều so với lúc anh nhắm hai mắt, nhưng cũng để cho cô cảm thấy nguy hiểm, tim Lô Nguyệt Nguyệt đập bịch bịch, lúc cô tưởng trái tim mình sẽ nhảy ra ngoài thì Lăng Thiệu chậm rãi hỏi "Cô là ai? Tại sao ở đây?"

"Tôi...tôi tới là nói xin lỗi." Lô Nguyệt Nguyệt cúi đầu trả lời.

"Nói xin lỗi?"

"Đúng , đúng a!" Lô Nguyệt Nguyệt cúi đầu dọn dẹp mảnh vụn, sau khi xử lý xong mảnh vụn, rồi đem tay của mình rửa sạch sẽ, sau đó mới ngồi vào chỗ của mình, "Là như vậy, chính là sáng sớm hôm nay. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt run lẩy bẩy mà đem chuyện đã xảy ra vào buổi sáng kể từ đầu đến đuôi, sau đó mới chậm rãi nói: "Lăng thiếu gia, người sẽ không trách tôi, sẽ không đuổi việc mẹ của tôi chứ?" ! Đột nhiên Lăng Thiệu mỉm cười, bình thường anh rất ít cười, hôm nay cười có chút mất tự nhiên, nhưng đối với Lô Nguyệt Nguyệt, là anh đã tha thứ cho cô; anh vẫy vẫy tay với cô, "Cô tới đây, đến gần một chút."

Lô Nguyệt Nguyệt đi tới trước mặt của anh, cúi đầu xuống, âm thanh của anh thật thấp: "Thật rất thơm."

Lăng Thiệu cũng không biết được anh đang làm gì, chẳng qua anh cảm thấy rất kỳ quái, mình không bài xích cô, mùi hương của cô không giống với mùi hương khó ngửi của mấy người phụ nữ khác, trên người của cô có mùi sữa nhàn nhạt mà ngọt ngào, cực kỳ giống với mùi của trên người bà vú khi còn bé mà anh nghe được.

Anh vươn tay ra ôm lấy thân thể mềm mại của cô, hương thơm, hơi thở phái nữ tràn đầy chóp mũi, đột nhiên Lăng Thiệu cảm thấy mình điên rồi, bởi vì một nụ cười mà mê muội, cư nhiên làm chuyện kỳ quái; rất nhanh, anh buông Lô Nguyệt Nguyệt ra, nói ra một câu ngay cả anh cũng không thể nào tin nổi: "Cô không cần sợ, tôi không phải Lăng thiếu gia."

"Hả?"

"Tôi họ Thiệu, Thiệu Lăng, là bạn của Lăng thiếu gia, hôm nay không có chỗ ở, nên tới đây ở nhờ một đêm." ( 3T: * mồ hôi-ing* anh đang lừa gạt a!)

"Thiệu Lăng?"

Lăng Thiệu cũng không biết mình tại sao mình nói dối, cũng không biết lời nói dối này khi nào thì bị vạch trần, nhưng anh hi vọng mình có thể lấy thân phận là một người bình thường để đối mặt cô, bởi vì trong nháy mắt, anh yêu thích nụ cười của cô, hơn nữa anh không muốn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô.

Sau một hồi khiếp sợ, Lô Nguyệt Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm, "Anh nên nói sớm một chút cho tôi biết, thật là hù chết tôi!" Cô tùy ý ngồi vào ghế sa lon bên cạnh, lột một quả quýt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, "Tôi có thể ăn không? Tôi rất đói a. . . . . ."

Cô làm bộ đáng thương, khiến Lăng Thiệu cảm thấy rất đáng yêu, anh gật đầu một cái, "Chia cho tôi phân nửa." Anh nhận lấy những múi quýt trong tay cô, từ từ nhét vào trong miệng, rất ngọt.

Sau đó, anh lại hỏi: "Cô rất sợ Lăng thiếu gia sao?"

Lô Nguyệt Nguyệt dùng sức gật đầu, "Sợ, rất sợ nha! Sáng sớm hôm nay tôi đắc tội hắn, làm tôi sợ cả ngày hôm nay! Mẹ tôi rất cần công việc này, nơi này rất tốt, tiền lương cao, lại không mệt; thân thể mẹ của tôi không được tốt, nếu như bị sa thải, tôi không biết tới chỗ nào mới có thể tìm được một công việc tốt như vậy."

"Đó. . . . . ."

"Cho nên, Thiệu tiên sinh, nhìn thấy anh là người tốt, thế nên sau khi Lăng thiếu gia trở về, giúp tôi nói tốt vài lời được không?"

"Tại sao tôi phải giúp cô?"

"Ưmh. . . . . . Tại sao vậy nhỉ?" Lăng Thiệu thấy dáng vẻ ảo não của Lô Nguyệt Nguyệt, cười khẽ một tiếng, "Được, tôi giúp cô, để cho hắn không trách cô, cũng không trách mẹ của cô; còn yêu cầu gì nữa không? Tôi giúp cô chuyển lời."

"Ưmh, còn nữa, còn có. . . . . . cuối tuần tôi đều rảnh, có thể tới chỗ này làm được không?" Lúc Lô Nguyệt Nguyệt nói đến chuyện này, mặt có chút đỏ.

Lăng Thiệu nhấp nhẹ môi, "Cô biết làm cái gì?"

"Rất nhiều a! Tôi biết làm rau, còn có nghề làm vườn, quét dọn. . . . . ."

"Cô có thể trồng hoa trong vườn."

"Cám ơn anh, Thiệu tiên sinh!" Lô Nguyệt Nguyệt kích động đến đôi môi run run, cũng không biết nên nói cái gì mới phải, đứng lên cúi đầu với anh, kích động đi qua, mới phát giác được mệt nhọc, chậm rãi ngáp một cái, "Thiệu tiên sinh, vậy tôi đi trước, anh cũng đi ngủ sớm một chút, sau này tắm xong nhớ lau khô tóc đó!"

Lăng Thiệu nhìn bóng lưng của Lô Nguyệt Nguyệt, môi nở nụ cười nhàn nhạt, cầm điện thoại gọi cho quản gia, "Về sau ở trước mặt Lô Nguyệt Nguyệt, tên tôi là Thiệu Lăng, gọi Thiệu tiên sinh; thuận tiện buông lời đi ra ngoài, Lăng thiếu gia đã đi du lịch ở nước ngoài."( 3T: Bộ mặt sói xám của anh bắt đầu xuất hiện)

"Hả? . . . . .Được, thiếu gia!" Quản gia không rõ chân tướng, cũng chỉ có thể theo phân phó của anh mà làm việc. Có lẽ là lời cầu nguyện của quản gia có tác dụng, có một người con gái nhỏ nhắn bước nhanh từ bên ngoài chạy tới, váy màu trắng tung bay trong gió, như một cánh bướm xinh đẹp.

Lô Nguyệt Nguyệt còn đang học, bởi vì mẹ làm đầu bếp ở nhà họ Lăng, nên Chủ nhật cô đều tới thăm hoặc mang quần áo tới cho mẹ; nhưng vì quá vội vã, cô bị lạc đường.

Nhà họ Lăng có diện tích rất lớn, ngay cả phòng của mẹ cô cũng rất lớn! Nhưng rất an tĩnh, mấy lần cô tới, rất ít nhìn thấy người nào khác, vườn cũng chiếm diện tích không nhỏ nhưng trống trải; nhưng hôm nay không giống nhau, đây là chỗ làm việc mới của cô, mỗi tuần cô tới đây nghỉ ngơi một chút, rồi chăm sóc cẩn thận mấy bụi hoa Tường Vi.

Cô không biết Lăng thiếu gia có thích hoa Tường Vi hay không, nhưng nếu không có ai nói cho cô, nên cô cứ trồng, chắc là không có vấn đề gì chứ?

Đến nhà họ Lăng, việc thứ nhất cô cần làm là đổi quần áo, tiếp theo là đến vườn hoa, đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô, là Thiệu Lăng; lần trước cô cũng không dám nhìn thẳng anh, vậy mà hôm nay đột nhiên anh đứng ở trước mặt của cô, làm cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh.

Dáng dấp anh thật là đẹp mắt, da rất tốt, dưới ánh mặt trời trắng nõn, sáng bóng, ánh mắt của anh rất đẹp, dịu dàng mà bình tĩnh, mũi cao lớn, nhưng môi mỏng có vẻ vô cùng tái nhợt; lúc Lô Nguyệt Nguyệt hoàn hồn, mới ý thức tới mình đã quan sát Thiệu Lăng đã lâu rồi, bỗng chốc sắc mặt trở nên hồng, ngượng ngùng quay trở về.

Cô đang muốn rời đi, đột nhiên liếc về phía anh đang chậm rãi ngã xuống, ngã trên một bãi cỏ xốp mềm; Lô Nguyệt Nguyệt ức chế không được mà kêu lên một tiếng, vội vàng đi tới, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy anh một cái, rất khẩn trương, "Thiệu tiên sinh, Thiệu tiên sinh! Anh làm sao vậy? Không sao chứ?"

Lô Nguyệt Nguyệt khẩn trương không dứt, đang muốn đi tìm người,mà quản gia núp trong bóng tối cũng nóng nảy không dứt, mắt của Lăng Thiệu chậm rãi mở ra, lông mi dài ở trong gió khẽ run, hắn ho nhẹ một tiếng, âm thanh trầm thấp, trong âm thanh có một phần khẩn cầu: "Xin hỏi, có thể đỡ tôi lên được không?"

"À? Được!" Lô Nguyệt Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn Thiệu Lăng rất gầy yếu, nhưng cô không có sức đỡ anh lên, đành phải lấy đôi tay vòng ở hai bờ vai của anh, dùng sức nâng anh đứng lên; sau đó, Lăng Thiệu để sức nặng toàn thân của mình, đè lên người của cô, dựa vào cô từ từ đứng lên.

Quản gia đứng tại chỗ, lấy ra khăn tay xoa xoa mồ hôi trên mặt mình, thở dài một hơi thật sâu, thiếu gia, không nghĩ tới người là người vô sỉ như vậy, lại dùng phương pháp này lừa gạt người ta, tôi cũng bị người hù chết!

Lô Nguyệt Nguyệt cố gắng hết sức đỡ Lăng Thiệu đi về phía trước, không nghe được anh nói chuyện, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh, quanh quẩn ở bên tai của cô, làm cô nhịn không được mà hỏi "Anh không thoải mái sao?"

"Ừ, thân thể không được tốt, nên mới ngất xỉu trong thời gian ngắn." Lăng Thiệu lạnh nhạt nói, không có tiết lộ tâm tình hiện giờ của mình; mặc dù, dùng phương pháp này để đến gần cô, có vô sỉ một chút ( 3T: 1 chút hồi nào, là QUÁ vô sỉ), nhưng. . . . . . Anh rất thích cô a! Nhìn cô cúi đầu, cảm thấy mình gần cô, đột nhiên cảm thấy việc mình ra ngoài, rất đúng.

"Thiệu tiên sinh, đã lâu không gặp! Trong khoảng thời gian này, tôi rất muốn tìm cơ hội cám ơn anh, nhưng không gặp được, tôi lại không dám đi quấy rầy anh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt là một cô gái hoạt bát, luôn nhiệt tình, hào phóng với người khác, nụ cười ngọt ngào trên môi làm người ta thấy thoải mái, "Trong khoảng thời gian này, tôi trồng rất nhiều hoa Tường Vi xinh đẹp đó nha! Anh xem, có phải rất đẹp hay không?"

"Ừ, rất đẹp."

"Anh thích hoa gì? Lần sau tôi sẽ trồng rồi tặng cho anh, được không?"

"Ừ, cô thích, tôi đều thích." Lăng Thiệu từ tốn mà nói một câu.

Lô Nguyệt Nguyệt cười "Hắc hắc" một tiếng, đột nhiên hỏi ngược lại: "Thiệu Lăng, tại sao anh tới nơi này? Anh chờ ai sao? Đợi bao lâu rồi?"

"Bởi vì. . . . . . Tôi là bạn của Lăng thiếu gia, trong thời gian ngắn, tôi sẽ ở nơi này."

"Như vậy a. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt dừng một chút, lại cảm thấy có chút kỳ quái, "Vậy bây giờ anh muốn đi đâu đây? Tôi đỡ anh đi! Thân thể anh không khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều."

Lăng Thiệu chần chờ một chút, âm thanh có chút buồn buồn, "Ừ. . . . . ."

Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt nhớ ra cái gì đó, vội vàng mở miệng: "Như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net