Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày thứ hai, hình như tâm tình của Lô Nguyệt Nguyệt đã ổn định một chút, nhưng trên mặt không có huyết sắc.

Lăng Thiệu lấy lược ra chải tóc cho cô, đem một bộ áo mới, thay cho cô, dịu dàng nói: "Nguyệt Nguyệt,đi, chúng ta đi kết hôn."

Lô Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, "Lăng Thiệu, em không thể, em không thể. . . . . ."

"Em lo lắng cái gì? Em chỉ cần nói cho anh biết, em có yêu anh không, là được rồi, cái khác để anh lo." Lăng Thiệu hỏi cô.

Lô Nguyệt Nguyệt kiên định gật đầu một cái, ngay sau đó lại nói: "Nhưng còn về cảm nhận của mẹ em, nếu như bà biết con gái của bà. . . . . ."

"Em hãy nghe anh nói, Lô Nguyệt Nguyệt, cùng người yêu làm chuyện kia, là thiên kinh địa nghĩa (bình thường), có biết không? Không cần cho mình gánh nặng lớn như vậy." Lăng Thiệu đem khăn lông sạch sẽ lau mặt cho cô, thấy Lô Nguyệt Nguyệt còn đang lo lắng, trực tiếp dán miệng vào, hôn cô đến chóng mặt, để cho cô quên cảm giác khẩn trương lúc này.

Hình như đăng ký kết hôn, chỉ là chuyện trong nháy mắt, quản gia đem tất cả thủ tục xử lý trước đó, đợi Lăng Thiệu cùng Lô Nguyệt Nguyệt đến, ký tên là được; sau khi Lô Nguyệt Nguyệt ký tên xong, vừa cúi đầu lại phát hiện,trên tay của mình có một chiếc nhẫn.

Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, chiếc nhẫn giản dị mà tao nhã, phía trên còn khảm một thiên sứ nho nhỏ, cẩn thận nghĩ lại, lần đầu tiên Lăng Thiệu đưa vật có thiên sứ cho cô mà cô không nhận là một dây chuyền thiên sứ, giống nhau như đúc!

Cô còn đang suy nghĩ thì Lăng Thiệu lấy dây chuyền thiên sứ ra đeo vào trên cổ của cô, nhỏ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, em là thiên sứ của anh! Lần này, em sẽ không từ chối anh phải không?"

Ưmh. . . . . . Vậy cũng không cần đồ trang sức có thiên sứ nha? Lô Nguyệt Nguyệt sững sờ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, có chút không dám tin, mình đã trở thành vợ của anh dễ dàng như vậy, "Lăng Thiệu, đây là sự thực sao?"

"Dĩ nhiên." Tinh thần hôm nay của Lăng Thiệu rất tốt, trên mặt là sự vui sướng, anh nhìn Lô Nguyệt Nguyệt, nụ cười bên môi càng nở càng sâu, có thể thấy trên mặt Lô Nguyệt Nguyệt vẫn là vẻ mặt mất hứng như cũ, làm anh không khỏi nhéo gương mặt của cô, "Làm sao vậy?"

"Lăng Thiệu, mẹ em. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vẫn lo lắng .

"Em xem, đó là ai?" Theo chỉ thị của Lăng Thiệu, Lô Nguyệt Nguyệt vừa ngẩng đầu lên thì thấy được mẹ cô đứng cách đó không xa, hôm nay bà hơi ăn diện một chút, đứng ở xa mỉm cười với cô.

Lần này Lô Nguyệt Nguyệt đành phải chạy tới chỗ bà, "Mẹ? Làm sao người. . . . . . Làm sao người biết mà tới?"

"Hôm nay là ngày vui của con, mẹ có thể không tới được sao?" Trên mặt mẹ Lô hình như có chút bất mãn.

"Mẹ, thật xin lỗi!"

"Nguyệt Nguyệt,mẹ quả thật rất không đồng ý với cuộc hôn nhân giữa con cùng Lăng thiếu gia." Hình như mẹ vẫn còn có chút không thể nào tiếp thu được sự thật này, nhưng câu nói tiếp theo của bà làm Nguyệt Nguyệt cảm thấy an tâm rất nhiều, "Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, dĩ nhiên là hi vọng con hạnh phúc, chỉ là. . . . . . con đường tương lai của con không dễ đi !"

"Mẹ, thật xin lỗi! Đã khiến người lo lắng. . . . . ."

"Mẹ không có gì, sao con không nói sớm một chút, mẹ sẽ bỏ công việc này! Bởi vì mẹ mà con phải chịu uất ức."

"Mẹ!" Lô Nguyệt Nguyệt khẽ kêu một tiếng, trong mắt có nước mắt.

"Hôm nay Lăng thiếu gia đã giới thiệu cho mẹ một việc làm mới, tiền lương cao hơn nhà họ Lăng một chút! Cũng không khổ cực, con không cần lo lắng cho mẹ, chỉ cần con tốt đẹp, mẹ rất thỏa mãn." Mẹ cô nói xong, rồi nói với Lô Nguyệt Nguyệt:"Từ nhỏ con đã không có ba, mẹ lại đi làm, rất ít lo lắng cho con...... cứ như vậy mà con trưởng thành; kết hôn, mẹ sẽ bỏ không được, nhưng sau khi kết hôn phải ngoan! Thân thể Lăng thiếu gia không được tốt, con đừng chọc giận cậu ta."

"Con biết rồi, mẹ. . . . . ."

Mẹ Lô nói cho cô một số chuyện người làm vợ người nên chú ý, tiếp đó, dắt tay Lô Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh Lăng Thiệu, lấy thân phận người trên mà nói với anh rất nhiều việc, Lăng Thiệu gật đầu, ghi nhớ từng cái một.

Cuối cùng, anh nghiêm túc "Mẹ, cám ơn người đã nuôi lớn một người con gái tốt như vậy, cám ơn người có thể đem cô ấy giao cho con."

Lúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt còn muốn ở cùng mẹ, nhưng mẹ bảo hôm nay là ngày cưới của hai người, không thể sai sót,cô đành phải đi theo Lăng Thiệu, dọc đường đi vẫn cảm thấy có chút đần độn, hình như tất cả đều không chân thật.

Lăng Thiệu tiền trảm hậu tấu ( làm trước nói sau), đưa vợ mới cưới về nhà, trở lại nhà họ Lăng, anh đưa Lô Nguyệt Nguyệt tới trước mặt mẹ Lăng, "Mẹ, con đã kết hôn với Nguyệt Nguyệt, về sau nếu như người đồng ý, cô ấy có thể gọi người một tiếng 『 mẹ 』."

"Con!" Lăng phu nhân giận đến một câu cũng không nói được, nhưng Lăng Thiệu cố tình kích thích bà, "Nếu như người không muốn thấy chúng con, người có thể về nước Mỹ sớm hơn dự định."

"Lăng Thiệu, trong mắt con rốt cuộc còn có người mẹ này hay không? Chuyện lớn như vậy mà không cùng mẹ bàn bạc?" Mặt Lăng phu nhân xám như tro tàn, không ngờ Lăng Thiệu sẽ lấy biện pháp này đối phó bà, bà lại nói: "Thiệu, mẹ chỉ hi vọng là con vui vẻ, nếu con chỉ vì kích thích mẹ,đem hôn nhân làm thành trò đùa, không khỏi. . . . . ."

Lô Nguyệt Nguyệt ngẩn ra, đôi tay lạnh lẽo, Lăng Thiệu nắm tay Lô Nguyệt Nguyệt thật chặt, bờ môi từ từ nở nụ cười nhạt, "Con không như người, cũng không đem hôn nhân làm trò đùa! Nguyệt Nguyệt là người trong lòng con, cho nên đời này con sẽ yêu cô ấy, không xa không rời."

Lô Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, chưa từng có một khoảng khắc chân thật như vậy, cô nắm chặt tay Lăng Thiệu, đời này cô cũng sẽ yêu anh, không xa không rời.

Hình như Lăng Thiệu không chuẩn bị kết thúc lời nói của mình như vậy, vẫn lạnh nhạt nhìn mẹ Lăng như cũ, "Kể từ khi người bức chết ba, trong mắt của con đã không còn người mẹ này rồi, sau này người đi nước Mĩ, con chỉ muốn, từ đó về sau, con sẽ không can thiệp vào cuộc sống của người, người cũng không được can thiệp cuộc sống của con! Nhưng lần này, người thật sự là quá Nguyệt Nguyệt là cô gái con đã cho rằng, đời này con sẽ không rời khỏi cô, hi vọng người không can thiệp vào quyết định của con, hôm nay con cùng cô ấy kết hôn, đưa cô ấy trở lại, không phải tới xin ý kiến của người, mà chỉ cho người biết, Lô Nguyệt Nguyệt chính là vợ của Lăng Thiệu con!"

Ánh mắt của Lăng phu nhân đỏ lên, Lăng Thiệu cho tới bây giờ cũng không nói với bà nhiều như vậy, đột nhiên anh nói nhiều như vậy, nhưng mỗi câu lời nói như một thanh lợi kiếm sắc bén, thẳng tắp đâm vào trong lòng của bà, bà không chịu nổi, "Lăng Thiệu, làm sao con có thể nói như vậy với mẹ? Mẹ. . . . . ." Bà nghẹn ngào, câu nói kế tiếp nói không rõ ràng lắm, Lô Nguyệt Nguyệt không nhìn nổi, nhẹ nhàng đẩy Lăng Thiệu một cái, ý bảo Lăng Thiệu đi khuyên mẹ của anh, nhưng một chút ý tứ muốn an ủi, anh cũng không có, mặt lạnh rời đi.

Lô Nguyệt Nguyệt không nhìn nổi, đưa khăn giấy cho Lăng phu nhân, vô luận Lăng phu nhân làm cái gì, luôn là vì Lăng Thiệu, anh không thể đối xử với bà như thế.

Lăng phu nhân nhận lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt, "Lăng Thiệu, thì ra con hận mẹ. . . . . ."

Thần thái cao ngạo trên mặt lập tức biến mất, cho tới nay, người để cho bà kiêu ngạo chỉ có đứa con trai này, anh thông minh tài giỏi, mặc dù thân thể không được tốt, nhưng có t hể quản lí Lăng thị, nhưng hôm nay bà mới biết, đứa con trai mà bà vẫn lấy làm kiêu ngạo, đã không coi bà là mẹ! Bà sai lầm rồi, bà đã sớm phát hiện mình sai lầm rồi, nhưng bà không có biện pháp quay đầu lại!

"Thiệu, không phải là mẹ đùa giỡn với hôn nhân, chỉ là mẹ cùng ba con không hợp. . . . . . Mẹ. . . . . ." Lăng phu nhân cũng không nói nữa, có lẽ có một ngày, anh có thể hiểu lời mình cũng không chừng.

Nhưng bây giờ nghĩ lại lần này bà thật sự là quá mức, bà cố gắng làm Lăng Thiệu hạnh phúc, cũng không nên lấy nguyện vọng của mình mình áp đặt lên người anh.
Sáng sớm hôm sau, Lăng phu nhân để một quà tặng mới kết hôn, lên đường đi đến nước Mĩ; bà nghĩ, thật ra thì bà luôn không biết, bà thích anh không thích, bà không thích, nhưng anh lại cứ thích.

Nhưng qua hai ngày, Hạ Dung Dung tới nhà họ Lăng tìm đến Lăng phu nhân, cô cho tới bây giờ không phải là người phụ nữ dễ dàng buông tha, người đàn ông mình nhìn trúng, lại cùng người phụ nữ khác nằm trên một cái giường! Cô không chịu nổi. . . . . . Nhốt mình ở nhà mấy ngày, nhưng mà không nghĩ ra biện pháp gì nên không ra ngoài.

Lăng Thiệu, là người đàn ông đầu tiên không thèm để ý đến cô,nhìn cũng không nhìn cô một cái, lại có thể lộ ra vẻ mặt cưng chìu đối với người phụ nữ khác như vậy!

Ban đầu cô chuẩn bị tới bàn bạc cách đối phó cùng Lăng phu nhân, Lăng phu nhân là một người phụ nữ hiểu lí lẽ, cô nhất định không cho phép Lăng Thiệu cùng loại phụ nữ đê tiện đó ở cùng nhau, nhưng đợi khi cô đến nhà Lăng mới phát hiện, Lăng phu nhân đã ra khỏi nước, mặc kệ chuyện của cô.

Dĩ nhiên, cái này chưa tính, đợi đến khi cô biết Lăng Thiệu đã bí mật kết hôn với Lô Nguyệt Nguyệt, cả người liền sụp đổ . . . . . Lúc đầu, cô vẫn còn đắc chí, tính toán, sớm muộn gì thì Lăng Thiệu vẫn là của cô, chỉ cần cô nghĩ biện pháp đem Lô Nguyệt Nguyệt gì đó xử lý xong, tất cả sẽ như cô mong muốn.

Nhưng hôm nay, một chút hi vọng cô đều không có. . . . . Trong lòng Lăng Thiệu hoàn toàn không có cô, một chút cũng không có, nhưng Hạ Dung Dung cô sẽ không buông tha như vậy! Cô là một người chủ nghĩa hoàn mỹ, cho dù hôm nay người đàn ông cô thích đã cưới một người phụ nữ khác, cô cũng không từ bỏ!

Lô Nguyệt Nguyệt bị Lăng Thiệu thúc ép, nghỉ để kết hôn mấy ngày, hôm nay, cô đã ra khỏi bóng ma làm cô sợ hãi, vì Lăng phu nhân ra nước ngoài, cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Người gặp chuyện tốt thì tinh thần thoải mái, sắc mặt Lăng Thiệu những ngày qua rất tốt, không hề bệnh như trước,hình như là từ ngày đó trở đi, anh nếm được sự khoái lạc, những ngày qua luôn thưởng thức món ăn đầy hương vị này. . . . . .(3T: Suy nghĩ sâu xa 1 chút là hiểu đc đoạn này a *đỏ mặt*)

"A, Lăng Thiệu, chúng ta không thể như vậy . . . . . ." Sắc mặt Lô Nguyệt Nguyệt đỏ hồng, không nhịn được nữa mà gào thét, "Chúng ta nên ra ngoài dạo. . . . . . Đi ra ngoài vận động, vận động, phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời mới có lợi với anh. . . . . ."

Trong tay Lăng Thiệu đang cầm một cây mát xa, trên mặt có nụ cười đùa giỡn nhàn nhạt, "Đó. . . . . . Vận động, phơi nắng? Tốt. . . . . ." Nói xong, anh đứng dậy mở cửa sổ ra, khiến ánh nắng mặt trời từ ngoài tràn vào, "Em xem, hài lòng không?"

"A. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt có chút muốn khóc, Lăng Thiệu sao lại ghê gớm như vậy!

Lăng Thiệu tiếp tục trêu đùa cô, trêu chọc cô đến tình dục dâng cao, "Bạn của em rất phúc hậu, lại cho chúng ta quà tặng tân hôn như vậy." Anh đem gậy mát xa đang chấn động ong ong, đè lên hoa hạch đỏ tươi, vừa mới đụng vào, Lô Nguyệt Nguyệt lập tức đến cao trào, cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, kịch liệt thở hổn hển, "Em không nhanh được. . . . . . Lăng Thiệu, anh không cần chơi đùa em nữa. . . . . ." (3T: Tô Tô, hảo dạng a!!!!)

Nhưng Lăng Thiệu không ngừng lại, trên mặt mang một nụ cười, đem quà Tô Tô tặng, dùng thử trên người Lô Nguyệt Nguyệt, anh lại kéo bên cạnh ra một bộ nội y màu đen sexy, anh lắc đầu một cái, "Đồ thuần thục như vậy,nhất định không thích hợp với Nguyệt Nguyệt."

Lô Nguyệt Nguyệt thở một hơi, trong lòng bắt đầu mắng Tô Tô,con nhỏ khốn kiếp này, lại đưa nhiều đồ cho cô vậy, đều là đồ để hành hạ cô!

"Chỉ là. . . . . . Anh rất muốn xem một chút, bộ dáng Nguyệt Nguyệt thuần thục ra sao." Lăng Thiệu cười xấu xa, đem mấy miếng 『 vải rách 』 thả trước mặt Lô Nguyệt Nguyệt, dùng vẻ kiêu ngạo liếc nhìn cô, "Nguyệt Nguyệt, thay y phục nhanh lên, cho anh nhìn một chút."

"Em.....Em không cần." Lô Nguyệt Nguyệt không chút do dự mà lắc đầu.

Lăng Thiệu nhíu mày một cái, cầm thứ gì đó bên cạnh, theo dịch thể, liếm hạ thể của cô, "Không cần phải không? Tại sao không cần?"

"A. . . . . ." Lúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt khẽ ưỡn cong thân thể, nhưng Lăng Thiệu có ý xấu mà đem trứng nhảy (khiêu đản) vào miệng hoa huyệt, trứng nhảy chấn động khác thường đến lợi hại, ma sát miệng hoa huyệt của cô, thân thể nhạy cảm, chấn động làm thân thể cô tê dại một mảnh, cả thân thể mềm nhũn trên giường, chỉ có thể đạp chân loạn xạ, ra vẻ mình giờ phút này cảm giác.(3T: Đừng hỏi taz trứng nhảy là j, ai nhảy zô hố này thì phải cóa chút "sắc" trg ng' a)

"Không cần nói, hôm nay em sẽ rất thê thảm đó, Nguyệt Nguyệt." Lăng Thiệu cười vui sướng, đưa một ngón tay vào miệng của cô mà trêu chọc, bắt chước động tác nào đó, ngón tay luật động trong miệng cô một nông một sâu.

Lô Nguyệt Nguyệt đành phải gật đầu một cái,từ từ mặc nội y màu đen sexy, áo hầu như là trong suốt, nụ hoa vểnh lên, như ẩn như hiện, hết sức mê người; hạ thân là một cái quần chữ đinh (chữ T), phía trước mở ra một khe hở, chỉ cần đem chân mở ra một chút xíu, chỗ kín hoàn toàn bị lộ ra ngoài!

Ngược lại Lăng Thiệu rất thích dáng vẻ mê người lúc này của Lô Nguyệt Nguyệt, anh trêu đùa cô, không biết anh học lời nói làm người ta xấu hổ từ nơi nào, nói không ngừng ở bên tai cô, Lô Nguyệt Nguyệt bị trêu đùa đến muốn khóc.

Lăng Thiệu vẫn tà ác cười, bắt tay của cô, đi trêu chọc hoa huyệt chảy ra chất lỏng giàn giụa của cô, Lô Nguyệt Nguyệt không lưu loát nên không biết nên để tay vào đâu, càng cảm thấy xấu hổ, ngón tay rõ ràng cũng sờ nhẹ đến cánh hoa, cũng không dám động.

Hai tay Lăng Thiệu nắm bầu ngực của cô, dùng sức vuốt ve, trong miệng không ngừng phun ra lời nói đùa giỡn, "Nguyệt Nguyệt, gần đây bọn nó có lớn lên không?"
"A. . . . . . Mới, mới không có!" Lời nói kích thích của anh, làm cho thân thể cô chảy ra nhiều chất lỏng hơn, cô đỏ mặt phản bác, cũng không ngừng ngâm nga, mà Lăng Thiệu lấy phân thân xâm nhập vào giữa hai chân cô,dùng phần hông đụng vào thân thể của cô.

Động tác của anh không tính là nhanh, Lô Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, cô nhắm mắt lại hưởng thụ, thân thể run rẩy, đôi tay ôm lấy thân thể của anh thật chặt, móng tay như muốn đâm vào da thịt anh.

Không đủ. . . . . . Không đủ. . . . . . Môi cô run rẩy, không biết nên nói những gì.

"Làm sao vậy, Nguyệt Nguyệt?" Lăng Thiệu cảm nhận được Lô Nguyệt Nguyệt đang run rẩy, bộ dạng ngấm ngầm chịu đựng,tay dao động sau lưng cô, từ từ đi xuống, mở rộng hai chân cô, "Nói, em muốn cái gì?"

Lô Nguyệt Nguyệt không dám nhìn anh, đầu chuyển sang một bên, cắn môi, bị anh đùa bỡn, cả người nhạy cảm, cô cảm thấy rất trống rỗng, rất muốn thứ gì đó tới an ủi mình.

Lăng Thiệu đưa đầu ngón tay từ từ, chạm nhẹ hoa huyệt đang đóng mở, miệng huyệt không ngừng chảy xuống hoa dịch trong suốt, "Nguyệt Nguyệt, nói em muốn, hả?"

Anh nhìn dáng vẻ say mê của cô lúc này, tim cũng đập nhanh, ngón tay anh ở cửa huyệt của cô vỗ về chơi đùa, cái tay còn lại bấm vào hoa châu đỏ tươi mà vuốt ve; thân thể cô lúc này quá nhạy cảm, anh không muốn làm cho cô lập tức đến cao trào, anh thích đùa giỡn cô, thích vẻ thoả mãn trên mặt cô.

Lô Nguyệt Nguyệt không chịu nổi, tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong miệng chạy ra ngoài: "Lăng Thiệu, Lăng Thiệu. . . . . ."Cô không nhịn được, thật là muốn. . . . . .

"Nói, em làm sao vậy?"

"Em nghĩ em muốn anh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt bật thốt lên, lúc nói ra những lời này, lại có chút xấu hổ, nhắm mắt lại, cắn chặt môi,giống như cô làm vậy có thể thu hồi lại những lời kia.

Lúc Lô Nguyệt Nguyệt trên giường, đều tương đối ngượng ngùng, Lăng Thiệu thầm nghĩ, như vậy cũng không tốt!
Động tác của anh càng ngày càng chậm, "Em muốn anh làm cái gì? Vậy. . . . . . Như vậy sao?" Động tác của anh càng ngày càng chậm, Lô Nguyệt Nguyệt không thoải mái mà ưỡn ẹo thân thể, khóc lóc cầu lóc: d"Không...không nên như vậy. . . . . . Dùng sức, dùng sức trêu đùa em. . . . . ."

Lô Nguyệt Nguyệt nói ra những lời này thì không biết là mắc cỡ hay bởi vì nguyên nhân khác, nước mắt rơi, Lăng Thiệu tách hai chân của cô ra, đỡ lấy phân thân thẳng cứng của mình, hướng về phía miệng hoa huyệt, thẳng tắp đi vào, anh cúi người xuống, hôn nước mắt của cô, "Nguyệt Nguyệt ngoan, Nguyệt Nguyệt lớn tiếng nói ra đi. . . . . ."

Động tác Lăng Thiệu càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, Lô Nguyệt Nguyệt chỉ có cảm giác mình suýt nữa bị đánh bay, cô chưa từng nghĩ tới, anh sẽ như vậy. . . . . . Dũng mãnh, toàn thân mềm nhũn, lập tức đến cực điểm.

Lăng Thiệu thích vùi mình ở trong thân thể của cô, anh ôm lấy hai chân của cô, một lần rồi một lần mà đi vào cơ thể cô, Nguyệt Nguyệt của anh là một bảo bối, để cho anh cảm thấy rất thoải mái.

"Lăng Thiệu. . . . . . A. . . . . . Trước kia, anh. . .anh. . . . . . giả vờ bệnh phải không?" Lô Nguyệt Nguyệt nói không rõ ràng lắm, nhưng vẫn đem nghi vấn trong lòng nói ra, tại sao Lăng Thiệu có thể lợi hại như vậy? ó lẽ đã qua hai giờ rồi, cô không chịu nổi nữa, nhưng anh không ngừng nghỉ.

"Bởi vì quá yêu em, cho nên không nhịn được mà vẫn yêu em." Mặt Lăng thuộc có một nụ cười thỏa mãn, lại đem chính mình vùi sâu vào cơ thể cô một lần nữa.

Những ngày này, Lăng Thiệu đều nghĩ biện pháp trêu đùa cô mỗi ngày, anh lần đầu có kinh nghiệm tình dục, đối với cách trêu đùa khéo léo;Tô Tô đưa đồ tốt cho anh rất nhiều, khi anh không có việc làm sẽ cầm những đồ dùng tình thú đi trêu chọc Nguyệt Nguyệt, mỗi lần Nguyệt Nguyệt đều bị anh trêu chọc phải thở gấp liên tiếp.

"Lăng Thiệu, anh còn như vậy, em sẽ không làm thức ăn cho anh!" Lô Nguyệt Nguyệt có chút tức giận mà la hét, Lăng Thiệu gần đây rất tốt, luôn bắt nạt cô như vậy!

"Không được!" Lăng Thiệu cau mày hừ một tiếng, "Nguyệt Nguyệt làm đồ ăn ngon nhất! Hơn nữa. . . . . ." Anh nở nụ cười,"Gần đây Nguyệt Nguyệt chăm sóc anh tốt như vậy, anh cũng nên có qua có lại chứ?"

"Hả. . . . . ."

"Nguyệt Nguyệt chăm sóc anh mệt mỏi như vậy, anh nên làm cho Nguyệt Nguyệt thả lỏng một chút?" Đầu ngón tay Lăng thuộc không biết bôi thứ gì, đột nhiên tìm kiếm chỗ kín của cô.
"Anh nói bậy! Bộ dáng này đâu phải để cho em thả lỏng?" Lô Nguyệt Nguyệt bất mãn chu miệng , gần đây anh đều muốn cô mỗi ngày, muốn cô, mỗi lần anh như vậy, cô đều bị tê liệt trên giường thật lâu !

"Em nói là, như vậy không thoải mái?" Đầu ngón tay Lăng thuộc lại len lén bôi một ít gì đó, hướng tới chỗ kín của cô, vẻ mặt có chút bất mãn.

"Dĩ nhiên là không thoải mái!"Lô Nguyệt Nguyệt còn chưa nói hết, trái lại làm Lăng Thiệu không vừa ý, hừ lạnh một tiếng, đem người cô lật qua, lấy tay vỗ cặp mông mềm mại lại trắng như tuyết, "Trứng thối! Lừa gạt!Trong lòng rõ ràng không phải nghĩ như vậy."

"Đừng! Thật là đau!"

"Là ai nói 『 Lăng Thiệu, thật thoải mái 』『 Lăng Thiệu, đừng có ngừng 』, 『 Lăng Thiệu, dùng sức trêu đùa em 』?"

Lô Nguyệt Nguyệt bị xem thường, lập tức cứng họng, còn chưa chờ cô nói, Lăng Thiệu đã sờ soạng cặp mông trắng như tuyết của cô một cái, "Được rồi, anh không trêu đùa em nữa, cũng không muốn để ý đến em."Nói xong, buông Lô Nguyệt Nguyệt ra, xoay người sang chỗ khác không nhìn cô nữa, hình như tức giận rồi! (3T: Trẻ con ghê!!!)

Lô Nguyệt Nguyệt dùng chăn che thân thể mình lại, buồn bực ở trong gối, chưa nghĩ kỹ mình nên làm như thế nào để anh vui lòng, đột nhiên cảm thấy, hạ thể của mình như có lửa bắt đầu cháy rừng rực, ngứa đến khó nhịn; toàn thân run rẩy, quay đầu nhìn Lăng Thiệu, lại thấy anh đang cười he he nhìn cô.(3T: *đập bàn*cười lớn* taz biết mà, LNN bị bỏ thuốc òi)

"Anh đã làm cái gì?"d Lô Nguyệt Nguyệt bọc chăn thở, căm giận nhìn anh, một lát sau, từng đợt thoải mái tăng vọt, vọt tới thân thể của cô.

Cô kéo tay anh, "Lăng Thiệu, tha cho em đi. . . . . . Tha em. . . . . ." Cô thật sự không có cách nào đem Lăng Thiệu trước mắt, đem gắn liền với Lăng Thiệu suy yếu trước kia! Hôm nay anh thật xấu xa, luôn bắt nạt cô!

Lô Nguyệt Nguyệt có chút thở hổn hển nói: "Thật sự là em không nên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net