Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Thiệu đang ngồi ở bên cạnh hồ nước, cho cá chép trong hồ ăn, quản gia đứng bên cạnh; ngón tay thon dài của Lăng Thiệu tái nhợt, thỉnh thoảng vê một chút thức ăn cho cá  rắc vào trong hồ, sau đó nhìn những con cá kia bơi tới tranh đoạt thức ăn.

Anh rủ mặt xuống, lông mi dài, gió nhẹ khẽ vuốt ve sợi tóc của anh, đột nhiên anh có chút mệt mỏi, có chút không nhịn được nữa, đem thức ăn cá đổ hết vào trong hồ; anh ngẩng đầu lên, ánh mắt yên tĩnh nhìn nơi xa, môi mím thật chặt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Thiếu gia, gió nổi lên rồi, trở về đi thôi!" Quản gia đứng ở sau lưng anh, đem cái áo khoác đắp lên trên người của anh, thấy anh gật đầu một cái, liền đẩy xe lăn trở về.

"Thiếu gia, gần đây người có tâm sự sao?" Quản gia cùng anh chung sống nhiều năm như vậy, đối với tính khí của Lăng Thiệu rõ như ban ngày, trong mắt ông, Lăng Thiệu là người trầm ổn, ông từng thấy hắn nóng nảy, không nói lời nào, không động khí; nhưng gần đây không giống nhau, như vừa rồi anh đem thức ăn cho cá đổ hết vào trong ao, rất giống trẻ con đang giận dỗi.

Lăng Thiệu không trả lời, chỉ ngẩng đầu lên, liếc ông một cái, hai mắt trong suốt có mấy phần không giống là đang tức giận; trong nháy mắt, quản gia trầm mặc xuống không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn không trung, rõ ràng là có tâm sự, còn không dám thừa nhận!

Ông vốn không chắc chắn, nhưng thiếu gia có nhiều hành động kì lạ, hình như là từ lần trước, Lô Nguyệt Nguyệt nói xin lỗi với anh, vì vậy quản gia lớn mật suy đoán: "Thiếu gia, bởi vì Lô tiểu thư sao?"

Lăng Thiệu như cũ không nói lời nào, nhưng tay bị áo khoác bao lấy khẽ run lên, đợi đến khi vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh lại, Lăng Thiệu ho nhẹ mấy tiếng, mím môi, "Sao ông nhiều chuyện vậy?"

Quản gia trong nháy mắt mà chân chó ( lấy lòng), cười mị mị nói: "Thiếu gia, cuối tuần Lô tiểu thư mới xuất hiện ở nhà họ Lăng, hôm nay là thứ bảy, cho nên. . . . . . Tôi đoán lát nữa cô ấy sẽ tới đây."

"Tôi mệt mỏi." Trong mắt Lăng Thiệu lóe lên tâm tình phức tạp, thậm chí còn có một tia vui sướng, nhưng anh vẫn lạnh nhạt như cũ nói : "Tôi muốn trở về."

"Vâng!" Mặc dù ông ở bên cạnh thiếu gia đã lâu, nhưng có lúc ông không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh, cảm thấy rất khó đoán.

Thiếu gia rất ít khi ra khỏi nhà, giờ phút này trên mặt của anh rất mệt mỏi. Quản gia đẩy Lăng Thiệu trở về, đỡ anh nằm lên giường, lại đem một cái chăn êm ái đắp lên trên người của anh; lúc Lăng Thiệu ngủ không thích có kẻ nào quấy rầy, ông liền nhẹ nhàng từ trong phòng lui ra ngoài.

Đợi đến quản gia đi khỏi, ánh mắt của Lăng Thiệu chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm trần nhà, trong mắt trong suốt có sự phức tạp; giờ phút này, trong lòng anh có chút ảo não, hoặc là nói có chút mâu thuẫn, anh rất muốn gặp Lô Nguyệt Nguyệt, còn muốn nói chuyện với cô.

Lô Nguyệt Nguyệt....Lại một tuần đã qua. . . . . . Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, thì phải đợi thêm một tuần lễ.

Lăng Thiệu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không có nửa điểm buồn ngủ, trong đầu của anh tràn đầy ý nghĩ, đến lúc ba giờ, anh quả quyết rời giường, từ từ đi ra ngoài; trong ngày hắn rất ít tự mình đi trong nhà, đi vài bước phải cố hết sức, nhưng anh vẫn cố gắng đi đứng thẳng tắp, kiêu căng ngước cổ.

Lúc anh từ trong phòng đi ra, quản gia đứng ở chỗ tối có chút giật mình, muốn đi ra ngoài giúp một tay, lại thấy đôi tay Lăng Thiệu vịn vào tường, nhẹ nhàng thở hổn hển mấy cái, dáng vẻ anh nhếch nhác như vậy, nhất định là không muốn cho người khác nhìn thấy, vì vậy quản gia bình tĩnh lại, đứng nguyên tại chỗ.

Lúc Lăng Thiệu bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Lăng, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi thật mỏng, một tay anh vịn vào tường, để cho mình ổn định lại hơi thở một chút, anh nghỉ ngơi một hồi rồi đi về phía con đường Lô Nguyệt Nguyệt thường đi.

Quản gia ở phía sau nhìn, trong lòng thầm nghĩ, có lúc thiếu gia rất cố chấp! Chỉ là, thiếu gia luôn người cô độc, đột nhiên xuất hiện người con gái tinh khiết như Lô Nguyệt Nguyệt, sẽ không phải là chuyện vừa thấy đã yêu trong truyền thuyết chứ? Ừ. . . . . . Tình yêu đầu tiên, thiếu gia sẽ thay đổi chứ? Chỉ hy vọng Lô tiểu thư có thể đến nhanh một chút, như vậy,có người đỡ thiếu gia rồi. Có lẽ là lời cầu nguyện của quản gia có tác dụng, có một người con gái nhỏ nhắn bước nhanh từ bên ngoài chạy tới, váy màu trắng tung bay trong gió, như một cánh bướm xinh đẹp.

Lô Nguyệt Nguyệt còn đang học, bởi vì mẹ làm đầu bếp ở nhà họ Lăng, nên Chủ nhật cô đều tới thăm hoặc mang quần áo tới cho mẹ; nhưng vì quá vội vã,cô bị lạc đường.

Nhà họ Lăng có diện tích rất lớn, ngay cả phòng của mẹ cô cũng rất lớn! Nhưng rất an tĩnh, mấy lần cô tới, rất ít nhìn thấy người nào khác, vườn cũng chiếm diện tích không nhỏ nhưng trống trải; nhưng hôm nay không giống nhau, đây là chỗ làm việc mới của cô, mỗi tuần cô tới đây nghỉ ngơi một chút, rồi chăm sóc cẩn thận mấy bụi hoa Tường Vi.

Cô không biết Lăng thiếu gia có thích hoa Tường Vi hay không, nhưng nếu không có ai nói cho cô, nên cô cứ trồng, chắc là không có vấn đề gì chứ?

Đến nhà họ Lăng,việc thứ nhất cô cần làm là đổi quần áo, tiếp theo là đến vườn hoa, đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô, là Thiệu Lăng; lần trước cô cũng không dám nhìn thẳng anh, vậy mà hôm nay đột nhiên anh đứng ở trước mặt của cô, làm cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh.

Dáng dấp anh thật là đẹp mắt, da rất tốt, dưới ánh mặt trời trắng nõn, sáng bóng, ánh mắt của anh rất đẹp, dịu dàng mà bình tĩnh, mũi cao lớn, nhưng môi mỏng có vẻ vô cùng tái nhợt; lúc Lô Nguyệt Nguyệt hoàn hồn, mới ý thức tới mình đã quan sát Thiệu Lăng đã lâu rồi,bỗng chốc sắc mặt trở nên hồng, ngượng ngùng quay trở về.

Cô đang muốn rời đi, đột nhiên liếc về phía anh đang chậm rãi ngã xuống, ngã trên một bãi cỏ xốp mềm; Lô Nguyệt Nguyệt ức chế không được mà kêu lên một tiếng, vội vàng đi tới, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy anh một cái, rất khẩn trương,"Thiệu tiên sinh, Thiệu tiên sinh! Anh làm sao vậy? Không sao chứ?"

Lô Nguyệt Nguyệt khẩn trương không dứt, đang muốn đi tìm người,mà quản gia núp trong bóng tối cũng nóng nảy không dứt, mắt của Lăng Thiệu chậm rãi mở ra, lông mi dài ở trong gió khẽ run, hắn ho nhẹ một tiếng,âm thanh trầm thấp, trong âm thanh có một phần khẩn cầu: "Xin hỏi, có thể đỡ tôi lên được không?"

"À? Được!" Lô Nguyệt Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn Thiệu Lăng rất gầy yếu, nhưng cô không có sức đỡ anh lên, đành phải lấy đôi tay vòng ở hai bờ vai của anh, dùng sức nâng anh đứng lên; sau đó, Lăng Thiệu để sức nặng toàn thân của mình,đè lên người của cô, dựa vào cô từ từ đứng lên.

Quản gia đứng tại chỗ, lấy ra khăn tay xoa xoa mồ hôi trên mặt mình, thở dài một hơi thật sâu, thiếu gia, không nghĩ tới người là người vô sỉ như vậy, lại dùng phương pháp này lừa gạt người ta, tôi cũng bị người hù chết!

Lô Nguyệt Nguyệt cố gắng hết sức đỡ Lăng Thiệu đi về phía trước, không nghe được anh nói chuyện, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh, quanh quẩn ở bên tai của cô, làm cô nhịn không được mà hỏi "Anh không thoải mái sao?"

"Ừ, thân thể không được tốt, [nên mới ngất xỉu trong thời gian ngắn." Lăng Thiệu lạnh nhạt nói, không có tiết lộ tâm tình hiện giờ của mình; mặc dù, dùng phương pháp này để đến gần cô, có vô sỉ một chút ( 3T: 1 chút hồi nào, là QUÁ vô sỉ), nhưng. . . . . . Anh rất thích cô a! Nhìn cô cúi đầu, cảm thấy mình gần cô, đột nhiên cảm thấy việc mình ra ngoài, rất đúng.

"Thiệu tiên sinh, đã lâu không gặp! Trong khoảng thời gian này, tôi rất muốn tìm cơ hội cám ơn anh, nhưng không gặp được, tôi lại không dám đi quấy rầy anh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt là một cô gái hoạt bát, luôn nhiệt tình, hào phóng với người khác, nụ cười ngọt ngào trên môi làm người ta thấy thoải mái, "Trong khoảng thời gian này, tôi trồng rất nhiều hoa Tường Vi xinh đẹp đó nha! Anh xem, có phải rất đẹp hay không?"

"Ừ, rất đẹp."

"Anh thích hoa gì? Lần sau tôi sẽ trồng rồi tặng cho anh, được không?"

"Ừ, cô thích, tôi đều thích." Lăng Thiệu từ tốn mà nói một câu.

Lô Nguyệt Nguyệt cười "Hắc hắc" một tiếng, đột nhiên hỏi ngược lại: "Thiệu Lăng, tại sao anh tới nơi này? Anh chờ ai sao? Đợi bao lâu rồi?"

"Bởi vì. . . . . . Tôi là bạn của Lăng thiếu gia, trong thời gian ngắn, tôi sẽ ở nơi này."

"Như vậy a. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt dừng một chút, lại cảm thấy có chút kỳ quái, "Vậy bây giờ anh muốn đi đâu đây? Tôi đỡ anh đi! Thân thể anh không khỏe,nên nghỉ ngơi nhiều."

Lăng Thiệu chần chờ một chút, âm thanh có chút buồn buồn, "Ừ. . . . . ."

Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt nhớ ra cái gì đó, vội vàng mở miệng:"Như vậy cũng không được a! Tôi cảm thấy, người ngã bệnh nên đi ra phơi nắng nhiều một chút, còn nữa, làm một số động tác, vận động đơn giản, ví dụ như là tản bộ. . . . . Như vậy, đối với thân thể sẽ tốt hơn!"

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Cho nên,anh nên đi tìm người cùng đi ra ngoài với anh đi!" Lô Nguyệt Nguyệt cảm giác mình thật tài giỏi, vui vẻ cười, "Anh nói có đúng không?"

"Không có ai theo tôi."Lăng Thiệu nhẹ nhàng nói một câu,hơi cúi đầu, trong mắt xuất hiện một tia sáng cô độc, "Làm thế nào đây?" (3T: *gào thét* lừa gạt, lại bắt đầu lừa gạt a!!! Nguyệt tỷ đừng mắc mưu.)

"Vậy. . . . . . Nếu như anh không ghét bỏ,tôi có thể đi cùng anh, được không?" Lô Nguyệt Nguyệt tính giúp người làm niềm vui, huống chi,Thiệu Lăng vốn là người đã từng giúp đỡ mình; hôm nay, vẻ mặt anh như vậy, làm cho cô nổi lên lòng thương hại, cô không muốn thấy vẻ mặt bất lực của anh.

Lô Nguyệt Nguyệt thấy anh đang rất buồn, liền an ủi anh, nói: "Trước kia thân thể mẹ tôi cũng không được khỏe, tôi thường dẫn bà ấy ra ngoài phơi nắng, vận động nhiều,. . . . . . Anh có biết mẹ tôi không? Bà ấy là đầu bếp ở đây,thức ăn bà ấy làm rất ngon a! Thân thể mẹ tôi hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi." "Được, tôi nghe theo cô." Lăng Thiệu thừa dịp cô còn chưa đổi ý, nhanh chóng đồng ý, khóe môi cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên anh quên mất, lần cuối mình vui vẻ, là khi nào? Không nhớ rõ.

Nếu như nói, lúc đầu anh thích nụ cười ngọt ngào của Lô Nguyệt Nguyệt, nhưng mà, vào lúc này, hình như anh đã hiểu, không chỉ là nụ cười, anh còn thích giọng nói của cô, thích từng cảm xúc trên gương mặt cô.

Tên ngu ngốc này, đối với người nào cũng không hề phòng bị,thiện lương như vậy. . . . . . Chỉ là, nói không chừng, bởi vì, anh đối với cô mà nói.....rất đặc biệt! (3T: Ai nói câu này z? Quản gia????)

Sau khi Lô Nguyệt Nguyệt tạm biệt Lăng Thiệu, liền nhanh chóng chạy đi gặp mẹ, gần đây thời tiết có chút lạnh, cô mua cho bà một cái khăn quàng cổ, mẹ nhất định sẽ rất thích; sau khi vào đại học, cô làm việc ngoài giờ, dành dụm được ít tiền, cuối cùng cũng có thể tặng mẹ một món quà.

Mẹ một thân một mình nuôi nấng cô lớn lên, công việc rất vất vả, vì để cho cô có thể học đại học, còn nhận thêm vài phần công việc; hôm nay vào nhà họ Lăng làm đầu bếp, tiền lương không những cao, còn không cần phải cực khổ làm việc.

Đi tới khu người giúp việc ở, Lô Nguyệt Nguyệt quét dọn phòng một chút, đem quần áo đã được ủi xếp vào trong tủ quần áo, rồi đem quần áo bẩn đi giặt, Lô Nguyệt Nguyệt muốn chia sẻ công việc với bà; sau khi cô dọn dẹp xong, thì mẹ vào phòng, thấy con gái bảo bối, thì vô cùng vui vẻ.

Bà lôi kéo tay con gái, nói với cô một ít chuyện, hỏi việc học gần đây của cô như thế nào, nghe được câu trả lời của Lô Nguyệt Nguyệt, rất yên tâm, cũng rất thỏa mãn; thấy cô dọn dẹp xong phòng, có chút đau lòng,"Nguyệt Nguyệt, con cực khổ rồi, làm việc ở đây, còn phải giúp mẹ. . . . . ."

"Mẹ mới khổ cực! Công việc này có mệt lắm không?" Lô Nguyệt Nguyệt cười, ngồi ở bên cạnh mẹ, lấy khăn tay ra thay bà lau mồ hôi.

"Không mệt, không mệt! Làm đầu bếp rất dễ dàng, hơn nữa, tất cả mọi người rất thích món ăn mẹ làm." Lúc nói xong câu này, vẻ mặt bà rất là tự hào.

"Đó là đương nhiên, món ăn mẹ làm là ngon nhất!" Lô Nguyệt Nguyệt gục đầu vào bả vai mẹ, như khi còn bé rúc vào trong lòng bà làm nũng.

"Mẹ đi phòng bếp xem một chút, mới vừa chưng bánh Quế Hoa Cao con thích ăn nhất! Không biết chín chưa nữa?"

Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy thật hạnh phúc, trong mắt nén lệ, gật đầu một cái, "Mẹ. . . . . ."

Mỗi lần mẹ đều làm đồ ăn cô thích nhất, Lô Nguyệt Nguyệt hít vào một hơi, cô phải tốt nghiệp sớm, sau đó kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, chăm sóc chu đáo cho mẹ, không để cho bà khổ cực như vậy nữa.

Lúc Lô Nguyệt Nguyệt rời khỏi, trong lòng có chút lưu luyến, mẹ cười đảm bảo với cô, ở nơi này mình sống rất tốt, thân thể cũng rất khỏe mạnh, cuối cùng cô mới yên lòng, rưng rưng tạm biệt mẹ.

Trở lại túc xá, Tô Tô gấp không thể chờ được mà hỏi cô:"Hôm nay mẹ của cậu làm gì cho cậu ăn vậy?"

Lô Nguyệt Nguyệt lấy ra bánh Quế Hoa Cao mà mẹ làm, chia cho Tô Tô, từ nhỏ Lô Nguyệt Nguyệt cùng Tô Tô là bạn tốt, gắn bó như keo như sơn; hôm nay học cùng Trường Đại Học, quan hệ tốt như cũ, còn ở chung phòng kí túc xá.

Lô Nguyệt Nguyệt có chuyện gì, đều nói cho Tô Tô biết, vì vậy liền đem chuyện gặp Lăng Thiệu ở nhà họ Lăng kể cho Tô Tô nghe; Tô Tô vừa nghe xong, cặp mắt liền sáng lên, "Oa! Anh ta khẳng định chính là chân mệnh thiên tử của cậu a!"

"Đừng nói lung tung! Thiệu tiên sinh là người tốt, lần trước còn giúp đỡ tớ, bây giờ tớ không biết làm sao để cảm tạ anh ta đây."

"Đúng đúng, lấy thân báo đáp đi!" Tô Tô vui mừng kêu lên, ngay sau đó thì dừng lại, "Cậu nói thân thể anh ta không tốt? Chậc, không được rồi. . . . . . Nếu lúc lên giường làm cái chuyện kia, chỉ sợ anh ta hôn mê bất tỉnh, vậy phải làm sao đây a?" (3T: Đó cũng là điều em lo sợ a!!!!)

"Cậu nói cái gì đó?" Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết nên nói cái gì với Tô Tô! Tô Tô là một cô gái tốt, ở trong mắt người ngoài, Tô Tô có vóc người đẹp, cử chỉ ưu nhã, hào phóng; nhưng ở trước mặt cô, những lời vừa nói ra khiến người ta kinh ngạc đến chết thì sẽ không buông tha a, nói cái gì cũng dám nói! Cũng như lúc này, cô cùng Thiệu Lăng ko6ng có cái gì cả, Tô Tô lại nghĩ đến việc lên giường làm cái chuyện kia.... thật là.....

"Ha ha, có người đỏ mặt a!" Tô Tô nhìn gò má mềm mại của cô, tay để ở bả vai cô, " Nguyệt Nguyệt ngoan, đang suy nghĩ cái gì vậy ?"

Lô Nguyệt Nguyệt xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tô Tô, chọn một ít sách,nói, "Đi, chúng ta đi thư viện đọc sách!"

"Ừm!" Tô Tô cười he he, trong lòng nghĩ, lời tiên tri của mình, một ngày nào đó sẽ đúng! "Nguyệt Nguyệt, cậu làm gì mà nhìn chằm chằm vào điện thoại di động vậy?" Tô Tô ngẩng đầu lên hoạt động cái cổ mỏi nhừ, thì thấy Lô Nguyệt Nguyệt đang ngây ngô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, còn ngây người một đoạn thời gian rất dài.

"À? Không có.......không có gì. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt cúi đầu, tiếp tục xem sách.

Ngược lại Tô Tô nghĩ đến cái gì đó, dùng bút chọc chọc tay của cô, "Ai, Nguyệt Nguyệt, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy ?"

"Làm gì có!" Nguyệt Nguyệt chẳng hề để ý đáp trả, sắc mặt cũng từ từ đỏ.

"Có phải đang suy nghĩ. . . . . .về cái người đụng phải ở nhà họ Lăng, có đúng hay không?" Tô Tô cười he he nhìn cô, Nguyệt Nguyệt xấu hổ! Mặt rất đỏ a!.

"Không có!" Lô Nguyệt Nguyệt hừ một tiếng phủ nhận.

"Có phải đang suy nghĩ. . . . . . Lúc nào thì anh ta gọi điện thoại cho cậu, có đúng hay không?"

"Tô Tô!"
"Hừm, tức giận rồi a! Ăn ở hai lòng." Tô Tô ha ha mà cười, tiếp tục giữ vững vẻ mặt mập mờ, từ trong túi móc ra một xấp bài, "Tớ xem một chút được không? Tính toán khi nào thì anh ta gọi điện tìm cậu."

"Tô Tô, đọc sách đi!"

"Tớ nói rồi, nghỉ đông sắp đến rồi, cậu nghĩ sẽ tới nơi nào làm việc?" Đột nhiên Tô Tô chuyển đề tài.

"Không biết, vẫn còn tìm." Lô Nguyệt Nguyệt chần chờ một chút, chân mày cũng nhíu lại; vừa lúc đó, điện thoại di động bắt đầu rung lên, Lô Nguyệt Nguyệt thấy dãy số xa lạ, do dự một chút mới nhận: "Alô?"

Hình như lúc cô vô ý đụng phải, sau đó liền thật sâu in dấu vào trong đầu cô.

Lúc Lô Nguyệt Nguyệt bắt máy, trong đầu liền xuất hiện gương mặt của Lăng Thiệu; lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô nhầm anh với Lăng thiếu gia, trong lòng có chút khủng hoảng, nhưng vẫn quyết định thay anh lau tóc; lần thứ hai nhìn thấy anh, thân thể anh mềm nhũn tựa vào trên người của mình.

Nhìn anh là một người không thích cùng người khác tiếp xúc, nhưng Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết tại sao, dung mạo của anh cứ như vậy mà in dấu vào trong đầu của cô, khảm vào trong lòng của cô, trong lòng cũng bắt đầu kỳ vọng, có thể nghe được âm thanh của anh; mà sự thật chứng minh, cú điện thoại này thật sự là Lăng Thiệu.

Lô Nguyệt Nguyệt đứng lên nhanh chóng, chạy ra ngoài thư viện, tìm một chỗ nói chuyện điện thoại cùng anh.
"Cô đang làm gì thế?" Giọng nói của Lăng Thiệu từ trong điện thoại truyền đến, trong giọng nói  mang theo sự vui vẻ.

"Đọc sách." Lô Nguyệt Nguyệt nói thật.

"Đang đọc sách gì?"

"Kinh tế học của Tây Phương." Lô Nguyệt Nguyệt trả lời, trong lòng run lên một cái, có chút ngọt ngào, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi một tiếng: "Vậy còn anh, anh đang làm gì?"

"Tôi cũng đang đọc sách."

"Là sách gì vậy?"

"Sách giải trí thôi." Lúc này Lăng Thiệu đang ngồi ở trên xe lăn, nhìn ngoài cửa sổ, nắm di động trong tay, trong mắt bao hàm  nụ cười

Quản gia lui sang một bên, cười gượng một tiếng, trong lòng suy nghĩ, về sau nhất định phải đối tốt với Lô tiểu thư, đối tốt với Lô tiểu thư, chính là đối tốt với thiếu gia tốt! Người nhất định dẽ vui vẻ.

Đồng thời, ông cũng nghĩ, thì ra thiếu gia cũng có thể dịu dàng, hơn nữa, về chuyện nam nữ, thiếu gia không hẳn là không biết gì!

Trừ công việc ở ngoài, ông rất ít thấy thiếu gia nói chuyện điện thoại cùng người khác, thiếu gia không thích dùng di động, nói là phóng xạ mạnh, nhưng hôm nay hắn cầm điện thoại di động, cùng Lô tiểu thư nói chuyện, thời gian có chút dài!
Hai người hàn huyên rất lâu, sau đó, cuối cùng Lăng Thiệu mới nói ra trọng điểm: "Lúc nào thì có thể theo tôi ra ngoài?"

Lăng Thiệu thấy quản gia ở bên cạnh, cố ý nghiêm mặt, có chút tức giận trừng mắt liếc ông một cái, ý bảo ông đi ra ngoài, quản gia hiểu ý, sau đó vội ra khỏi phòng ; mặt Lăng Thiệu có chút đỏ, cảm thấy có chút xấu hổ, nghe được cô "Ưmh" một tiếng, lại lớn mật hỏi một câu: "Cô đang ở nơi nào? Tôi sẽ đến."

"Không...không nên, một mình anh ra ngoài thì không tiện. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu, cô rất sợ, lỡ anh đang đi trên đường mà ngất xỉu, vậy phải làm thế nào? Nhớ tới ngày hôm qua anh đột nhiên té xỉu, hôm nay lại không có ai bên cạnh. . . . . . Cô càng nghĩ càng nhiều,thì càng sợ.

"Tôi có thể bảo tài xế nhà họ Lăng chở tôi tới." Lăng Thiệu cười một tiếng, hình như trừ quản gia ở ngoài, có rất ít người thật lòng quan tâm anh.

"Vậy. . . . . . Được rồi, xế chiều sau khi tan học, tôi có một chút thời gian rảnh, nếu như anh rãnh rỗi, thì đến đại học S tìm tôi đi!"

"Được, ngày mai gặp." Lăng Thiệu để điện thoại di động xuống, khóe môi nâng lên cao.

"Thiếu gia, người là thật lòng sao?" Quản gia bưng trà chiều tới, thấy Lăng Thiệu nắm thật chặt điện thoại ở trong tay, trên mặt còn hơi đỏ; ông rất ít thấy Lăng Thiệu như vậy, suy tư một chút về hành động, biểu hiện của thiếu gia trong đoạn đoạn thời gian trước , đột nhiên liền lớn mật hỏi những lời này.
"Ừ."

"Tại sao?"

"Ông từng nghe qua chuyện vừa thấy đã yêu không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, tôi  hi vọng cô ấy luôn mỉm cười với tôi."

"Thiếu gia, có lẽ người cũng nên yêu một lần, Lô Nguyệt Nguyệt là một cô gái tốt." Những thứ khác còn chưa ra khỏi miệng, quản gia nhìn nụ cười trên mặt Lăng Thiệu, , thiếu gia cười như thế, thật sự là thật lâu, thật lâu cũng không có thấy.

Đột nhiên Lăng Thiệu đổi lại vẻ mặt lạnh lùng, "Sao ông nhiều chuyện vậy?"

"Dạ, là tôi nhiều chuyện." Quản gia xoa xoa mồ hôi trên mặt.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net