Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu gia, hình như hôm nay người không được vui vẻ?" Quản gia từ phía sau nhìn vẻ mặt của Lăng Thiệu trong gương, nhìn anh không vui vẻ, khẽ cau mày, "Có chuyện gì xảy ra giữa người với Lô Nguyệt Nguyệt sao?"

"Làm thế nào để con gái vui vẻ? Không cần tặng hoa, cô ấy dị ứng với mùi hương quá nồng của hoa, cô ấy cũng không để tôi tặng những thứ khác, nói là lãng phí." Đột nhiên Lăng Thiệu nghĩ đến cái gì đó, hung hăng trừng quản gia một cái.

Thân thể quản gia run lên, sau đó nở nụ cười, "Thiếu gia, con gái nói lời khách khí như vậy, sao người lại coi là thật? Người cứ tặng thứ khác cho Lô Nguyệt Nguyệt đi, nếu như cô ấy nhận, thì chứng minh cô ấy thích người."

Trong mắt Lăng Thiệu lóe lên một tia sáng, hôm nay cô nhận hoa của anh, có phải muốn nói cho anh biết, cô cũng có ý với anh?

"Thiếu gia, con gái cũng thích trang sức, bằng không, hôm nay chúng ta đi cửa hàng trang sức xem một chút đi?" Quản gia chưa từng yêu, chỉ cho là đúng mà đưa "kế sách" cho anh ; những ngày qua, vì muốn "hiến kế" cho anh, mà quản gia mượn tiểu thuyết ngôn tình từ em gái ông, trong sách đều nói những thứ này! ( 3T: Mô phật, quản gia, ông "hi sinh" quá lớn, "đất nước" sẽ nhớ tên ông a!!!) "Cũng được." Khóe môi Lăng Thiệu nâng lên thành nụ cười nhạt.

Vào cửa hàng trang sức, Lăng Thiệu muốn mua trang sức lộng lẫy nhất, xinh đẹp nhất, tặng cho cô; anh nghĩ, anh rất thích cô, từ lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của cô, từ khi cô đỡ anh đứng lên từ mặt đất, từ khi cô bưng đồ ăn cho anh, từ khi cô cùng anh nói chuyện phiếm.

Lăng Thiệu chưa từng mua trang sức, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, trời sinh anh có khiếu thẩm mỹ, anh đứng ở trước quầy, cẩn thận chọn quà tặng cô; anh nhìn kỹ, sau đó nở nụ cười.

Cuối cùng, anh chọn được một dây chuyền thiên sứ, kèm theo đó là một chiếc nhẫn; anh vẫn không nghĩ ra cảm giác của mình khi gặp cô, hôm nay anh đã hiểu, là thiên sứ. Căn cứ theo lời của quản gia cách, chiếc nhẫn này có ý nghĩa là "Bắt nhốt" trái tim của đối phương, mặc dù Lăng Thiệu đã tính toán như vậy, nhưng anh ngại chuyện này quá đường đột; anh tính đưa dây chuyền trước, về phần chiếc nhẫn, đợi quan hệ hai người vững chắc hơn thì mới tặng, cũng không muộn.

Tối nay, anh ngủ rất trễ, có lẽ vì quá hưng phấn, dẫn đến không ngủ được, anh không tự chủ được mà vuốt ve dây chuyền trong tay, mong đợi ngày mai Lô Nguyệt Nguyệt nhận quà tặng của anh, vậy thì cho anh biết, cô cũng thích anh?

Lăng Thiệu vui vẻ nghĩ, rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai, anh cầm quà tặng cho Lô Nguyệt Nguyệt, nhưng Lô Nguyệt Nguyệt lại không nhận; thứ quý giá như thế, làm sao cô dám nhận? Lô Nguyệt Nguyệt lắc đầu một cái, giọng nói kiên quyết: "Thật xin lỗi, Thiệu Lăng, cái này, tôi không thể nhận." (3T: Há há, sự thật tàn khốc) Vì bị cự tuyệt, mà lập tức, sắc mặt Lăng Thiệu liền trầm xuống, buồn bực hỏi "Tại sao?"

"Quá quý giá, tôi không thể nhận." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu.

"Không phải em nói chúng ta là bạn sao?" Sắc môi Lăng Thiệu vốn là rất nhạt, nhưng màu sắc của nó lúc này, như không còn huyết sắc, tay của anh khẽ động, cố gắng thuyết phục cô.

"Bạn cũng không nhận được món quà quý giá như vậy!" Từ nhỏ, Lô Nguyệt Nguyệt đã là một cô gái có giáo dục, cô biết đồ gì có thể nhận, thứ gì không thể nhận, khi cô thấy quà của Thiệu Lăng, mặc dù rất vui vẻ, nhưng cô không thể nhận.
Anh tặng hoa cho cô, anh có thể mời cô ăn, hoặc đi dạo với anh nhiều một chút, nhưng cái nhãn hiệu của đồ trang sức này, đối với cô mà nói, có thể là giá trên trời! Nếu là cô nhận, cho dù bán cô đi cũng không thể có đủ số tiền kia.

Sắc mặt của Lăng Thiệu cơ hồ là màu đen, rất khó coi, lúc tới đây, tinh thần rất tốt, vào lúc này lại biến mất không còn, cả người anh mệt mỏi, đột nhiên, trước mắt là một màn tối đen, choáng váng trong một lúc, mới phục hồi tinh thần, giọng anh trở nên lạnh nhạt, "Có lẽ tôi là người bạn yếu đuối, làm cho em mất thể diện."

Lô Nguyệt Nguyệt ngớ ngẩn, trong lòng rất khó chịu, theo bản năng, cô kéo tay của hắn, gương mặt kiên định, "Không phải như thế!"

"Nếu như em coi tôi là bạn, thì hãy nhận lấy sợi dây chuyền này." Lăng Thiệu lặp lại lần thứ nhất, nhưng trên mặt là sự lạnh lùng. Lúc này, Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy anh làm người khác khó chịu, nhưng cô không thể nhận; lắc đầu một cái, cũng lặp lại lần thứ nhất, "Thiệu Lăng, thật sự tôi không thể nhận."

Lăng Thiệu nghe vậy, trong mắt có sự mất mát, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong miệng tràn ngập một cỗ mùi máu tanh, "Thì ra là. . . . . ." Anh xoay người rời đi, đi rất nhanh, thân thể có chút không vững.

Lô Nguyệt Nguyệt không biết anh lại trẻ con như vậy, trong một lúc sững sờ tại chỗ, có chút tức giận, mắt thấy anh sắp ngã xuống, vội vàng chạy tới, vịn cánh tay của anh, "Thiệu Lăng, anh đang làm gì vậy?"

"Nếu như em không coi tôi là bạn, vậy thì tôi sẽ cách xa em." Anh hất tay của cô ra, sau khi nói xong câu đó, hít một hơi thật dài.

Lô Nguyệt Nguyệt cho là anh đang đùa giỡn cô, nhưng không nghĩ tới anh đang nghiêm túc như vậy, thậm chí trong mắt còn có sự bi thương; cô thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Đối với cô gái nào, anh cũng như vậy sao? Tùy tiện tặng một dây chuyền quý giá đến vậy."

"Ngày hôm qua, đó là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho một cô gái, mà hôm nay, cũng là lần đầu tiên tôi tặng quà cho một cô gái." Giọng nói Lăng Thiệu lạnh lùng, cố gắng làm cho giọng của mình dịu dàng một chút, "Tôi hi vọng em nhận lấy nó, dù gì cũng không để tôi mất thể diện như vậy."

Lô Nguyệt Nguyệt gãi gãi đầu của mình, cố gắng để cho giọng của mình có vẻ thành khẩn một chút, "Thiệu thiếu gia, anh không nên vô lý như vậy! Không phải là tôi không muốn nhận, thật sự là quá đắt giá, tôi không thể nhận! Anh có biết sợi dây chuyền này đối với tôi đắt giá như thế nào không?"

Thấy Thiệu Lăng không nói lời nào, cô tiếp tục nói: "Tôi chỉ là một đứa bé nhà nghèo, mỗi ngày tôi đều suy tính, về tiền học phí cùng tiền sinh hoạt, thậm chí tôi còn nghĩ làm thế nào để mẹ tôi có cuộc sống tốt hơn; đối với tôi mà nói, sợi dây chuyền này rất quý giá, là thứ rất xa vời, nói cách khác, tôi không dám tưởng tưởng đến những thứ quý giá như vậy, nếu như tôi nhận dợi dây chuyền này, tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ bán nó cho thực tế một chút, như vậy, tôi cùng mẹ tôi cũng ít khổ cực một chút."
Lô Nguyệt Nguyệt thấy Thiệu Lăng cau mày suy tư, lại nhẹ nhàng tăng thêm một câu: "Không phải người nào cũng giống anh, không cần『ăn thế nào mới tiết kiệm tiền 』, loại chuyện như vậy rất phiền não." Nói xong, Lô Nguyệt Nguyệt cười xin lỗi với anh một tiếng, "Thật xin lỗi, có lẽ tôi nói quá nhiều, nhưng mà, thật sự là tôi không thể nhận sợi dây chuyền của anh."

Lăng Thiệu đem dây chuyền bỏ vào trong túi quần của mình, "Tôi hiểu."

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, hình như không còn tức giận, lại đi về phía trước, Lô Nguyệt Nguyệt đi bên cạnh anh, sợ anh không cẩn thận mà té, cho đến khi đưa anh lên xe, mới nhẹ nhàng thở ra, chào tạm biệt anh.

Lô Nguyệt Nguyệt lầm bầm lầu bầu trên đường trở về, anh nghĩ cái gì vậy? Mua một cái dây chuyền gần trăm vạn đưa cho người ta, trong lòng người ta cũng rất muốn thu nha, đột nhiên có cảm giác mình chính là công chúa! Nhưng mình cũng không phải là người có tiền, cho dù mang dây chuyền đắt giá như vậy, cũng chỉ có cảm giác mình là kẻ trộm dây chuyền? Đem ý nghĩ trong đầu mình vứt đi, đột nhiên cô có chút lo lắng, hôm nay Thiệu Lăng tức giận sao?

"Thiếu gia, đã tặng chưa?" Quản gia vừa thấy Lăng Thiệu, thì đánh hơi được một cỗ hơi thở không giống bình thường, chưa kịp suy nghĩ thì lời nói đã thốt lên rồi.

"Cô ấy không nhận." Lăng Thiệu thở dài một tiếng, đem dây chuyền từ trong túi quần móc ra , đặt ở trong lòng bàn tay để xem xét cẩn thận, trong giọng nói mang theo một cảm giác nghi ngờ, "Có phải cô ấy muốn nói, cô ấy không thích tôi?"

Quản gia dừng lại, "Lô tiểu thư nói vậy với người à?"

Lăng Thiệu dời tầm mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói chuyện, những lời đó, anh không dám đối mặt với nó lần nữa, anh nở nụ cười khổ, lần đầu tiên, anh làm việc hao tổn tinh thần. Ngày tiếp theo, Thiệu Lăng không tới, ngày thứ hai, anh cũng không tới, cho đến Chủ nhật, anh chưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt của Lô Nguyệt Nguyệt, cũng không gọi điện thoại cho cô; mỗi ngày Lô Nguyệt Nguyệt đều nhìn điện thoại, trong lòng có cảm giác phiền muộn, lần trước nói những lời làm tổn thương anh, cho nên anh chuẩn bị cùng cô cắt đứt quan hệ sao?

Hôm nay là Chủ nhật, mình muốn đi làm ở nhà họ Lăng, có lẽ Thiệu Lăng vẫn chưa đi, còn ở nhà họ Lăng? Cái ý nghĩ này đột nhiên ở trong đầu của cô, mà cô cũng vì ý nghĩ này mà trở nên vui vẻ hẳn.

Cô thu dọn đồ đi tới nhà họ Lăng, trên đường không có đụng phải Thiệu Lăng, sau khi làm xong công việc của cô, cô đi gặp mẹ một lát, trên đường trở về nghĩ, thuận đường đi tới Tây viện- nơi anh ở, xem một chút.

Chưa đi đến chỗ ở của Thiệu Lăng ở Tây viện, thì cô gặp được một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi dưới tán cây, sợi tóc mềm mại của anh bay múa ở trong gió, trong nháy mắt, cô phát hiện, nhịp tim của mình đập lỗi nhịp, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, trước đây cô chưa từng có cảm giác này nên bây giờ không biết làm sao.

Cô từ từ đi về phía anh, đang muốn nói, vừa đúng Lăng Thiệu quay lại, thấy Lô Nguyệt Nguyệt, trong mắt xuất hiện một cỗ vui mừng, môi tái nhợt, nụ cười càng lớn, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, "Em đến rồi?"
"Ừ, thuận tiện tới thăm anh một chút." Lô Nguyệt Nguyệt không chút do dự nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

"Thật sao?" Lăng Thiệu cúi thấp đầu, lông mi dài khẽ che kín ánh mắt của anh, mang theo một chút u buồn, "Không phải em không muốn gặp đến tôi sao?"

"Sao lại có thể?" Lô Nguyệt Nguyệt ảo não vỗ vỗ trán của mình, đem suy nghĩ ở trong lòng mấy ngày nay nói với anh, "Thiệu Lăng, tôi không biết anh vì sao lại thắc mắc trong lòng, rằng tôi không nhận sợi dây chuyền đó, nhưng đồ đắt giá như vậy, tôi thật sự không thể nhận, nếu không, anh tặng tôi một món quà nhỏ, nhất định tôi sẽ nhận lấy nó, như vậy được không?"

"Thật?" Trong khoảnh khắc, Lăng Thiệu nở nụ cười vui vẻ, "Vậy có phải nói rằng, em yêu thích tôi?"

Ưm hừm, rốt cuộc đây là chuyện gì? Trong một lúc, Lô Nguyệt Nguyệt ngây ngẩn cả người, trong lòng có một cái trống đánh, ngay sau đó, sắc mặt từ từ đỏ lên , nói tới nói lui có chút lắp ba lắp bắp, "Cái... cái gì?" Lăng Thiệu không nói gì thêm, từ trong túi móc ra một cái khăn tay tao nhã, nhét vào trong tay Lô Nguyệt Nguyệt, "Vậy thì tặng cho em cái này."

"Vậy.....?" Lô Nguyệt Nguyệt nhận lấy, sững sờ nhìn cái khăn tay, sau đó thì nghe thấy Lăng Thiệu cười he he nói: "Nếu như em nhận quà tặng của tôi, thì chứng minh em cũng yêu thích tôi, đúng không?"

"Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt nhất thời im lặng, lý luận kỳ quái này là ai nói ra vậy?

Cô muốn bác bỏ cái lí luận vô lí kia, nhưng Lăng Thiệu không cho cô cơ hội, anh lớn tiếng đến doạ người, tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, em chính là bạn gái của anh, ngày mai anh sẽ gặp em." Lăng Thiệu đứng lên, kéo tay Lô Nguyệt Nguyệt, nắm rất chặt, Lô Nguyệt Nguyệt còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn anh nhấp nhẹ môi, trên người tản ra một hơi thở cường thế, làm cho cô một câu cũng không nói được.

Thiệu Lăng. . . . . . Theo đuổi con gái cũng nên nên làm như vậy nha? Tại sao từ đầu tới đuôi đều là anh nói chuyện? Lô Nguyệt Nguyệt vẫn còn khiếp sợ, Lăng Thiệu đã đứng lên, vòng chắc eo của cô, ở trên má cô in một cái hôn, "Hai ngày trước bị em làm giận, hôm nay tốt lắm, anh muốn đi gặp em, nhưng vừa đúng lúc em tới." "Cái này. . . . . . Cái này. . . . . ." Căn bản Lô Nguyệt Nguyệt không có cách nào tưởng tượng được, thì ra Thiệu Lăng là một. . . . . .người thẳng thắn như vậy, hơn nữa còn bá đạo như thế! Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác mình như lọt vào trong vòng xoáy hạnh phúc, nhưng không cách nào diễn đạt ra ý nghĩ của mình, chỉ là anh nói gì, cô đều đáp ứng.

"Những ngày này, anh rất nhớ em." Lăng Thiệu ôm cô thật chặt, trên người của anh có mùi hương trong lành, thứ mùi này làm cho cô cảm thấy rất an tâm.

Ở trong mắt Lô Nguyệt Nguyệt, Thiệu Lăng là một người rất gầy yếu, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, lần thứ hai nhìn thấy anh, anh đều cho cô hình ảnh này, nhưng trong lúc này, sức lực của anh lớn đến kinh người, căn bản cô tránh không thoát, cô phát hiện mình bị anh ôm, lại tuyệt vời như vậy, cả trái tim cũng không an phận mà nhảy loạn.

Cô không phủ nhận, mình luôn nghĩ đến anh, nhắm mắt lại, từ từ vươn tay ra vòng qua hông của anh, ngửi nhẹ hơi thở thanh nhã trên người của anh, cô cũng nhớ anh! Đây là cảm giác gì? Đã sống hai mươi lăm năm, cô chưa từng có cảm giác này.

Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết, đột ngột trở thành bạn gái của anh, cũng không biết tại sao mình đột nhiên yêu anh, nhưng cảm giác này rất tốt, cũng cảm thấy rất hạnh phúc; cả ngày cô đều chóng mặt, cả người như trên mây, toàn than đều cảm thấy ngọt ngào. Cô trở lại túc xá vào buổi tối, tắt đèn sau đó cô nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, rất muốn tìm một người nói chuyện, cô mở mắt to nhìn trần nhà, "Tô Tô, tớ thích lên một người, thân thể anh ấy không được tốt, tính tình của anh ấy cũng rất xấu, anh ấy rất có tiền, nhưng anh ấy nói yêu thích tớ, cậu nói, tớ có nên thích anh ấy không?"

"Đương nhiên là nên! Chỉ cần gặp mặt nhiều một chút, cậu cũng thích anh ta." Tô Tô mơ mơ màng màng trả lời, không rảnh rỗi mà cùng cô thảo luận chuyện tình yêu, tùy ý trả lời một câu, sau đó xoay người ngủ, còn phát ra tiếng hít thở đều đều.

Mà Lô Nguyệt Nguyệt đồng ý với ý kiến của Tô Tô, thân thể anh không tốt, không có quan hệ, mỗi ngày cô đều dẫn anh đi dạo, để cho thể chất của anh tốt một chút; tính khí anh không tốt cũng không có quan hệ, cô có thể tha thứ cho anh, thậm chí từ từ cải tạo anh; về phần tiền của anh thì làm sao? Thật ra thì, có tiền hay không cũng không tính là vấn đề lớn, việc này không nên tính vào khuyết điểm của anh! Kỳ thi cuối đến,trong lúc vô tình, Lô Nguyệt Nguyệt để lộ ra một cảm giác khẩn trương, bởi vì cô không tìm được việc làm, không phải là tiền lương quá ít, thì chính là quá xa, như vậy thì mỗi tuần cô không thăm mẹ được.

"Sao vậy?Gần đây xem em rất không vui." Lăng Thiệu kéo Lô Nguyệt Nguyệt qua, hôn một cái ở trên mặt cô, quan hệ của bọn họ đã hơn một tháng, nhưng anh đối với cô, giới hạn chỉ hôn mặt của cô; gần đây nhìn cô luôn hồn vía lên mây, làm anh không khỏi lo lắng.

"Ưmh. . . . . ." Ở ý thức của Lô Nguyệt Nguyệt, vui vẻ thì cần chia sẻ, mà đây không phải là chuyện vui vẻ gì.

"Nói, có chuyện gì,không được gạt anh." Lăng Thiệu bá đạo cầm mặt của cô chuyển sang mình, "Không nói anh sẽ. . . . . ."

"Chính là chuyện đi làm. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt gãi gãi đầu của mình, cẩn thận nhìn anh một cái, "Em đang tìm một công việc,nhưng tiền lương quá ít, cách nơi này quá xa, em sợ mỗi lần tới đây sẽ tốn tiền di chuyển."

"Vì chuyện này sao?" Lăng Thiệu nhíu mày nhìn cô.

"Ừ."

"Anh giúp em."

"Hả?"

Anh trừng mắt nhìn cô,chỉ chỉ gò má của chính mình, "Hôn anh một cái, anh sẽ giúp em."(3T: Lừa gạt nữa kìa!!! *gào thét*)

Lô Nguyệt Nguyệt vui vẻ cầm lấy mặt của anh,nặng nề hôn một cái, "Thật?"

Lăng Thiệu dùng mặt cọ xát vào mặt của cô,trong lòng rất vui vẻ, "Ừ, có bao giờ anh lừa gạt em chưa?"(3T: Có nha! Cái vụ tên giả đó: Thiệu Lăng)

Lăng Thiệu không nuốt lời,anh rất dễ dàng đưa cô vào làm ở một công ti con của mình, giao cho Lô Nguyệt Nguyệt một chức có lương cao mà an nhàn,thậm chí bao ăn bao ở,[cho cô hẳn một phòng làm việc riêng.Lăng Thiệu không nuốt lời,anh rất dễ dàng đưa cô vào làm ở một công ti con của mình, giao cho Lô Nguyệt Nguyệt một chức có lương cao mà an nhàn,thậm chí bao ăn bao ở,cho cô hẳn một phòng làm việc riêng.

Lô Nguyệt Nguyệt không tin vận khí của cô tốt đến thế,ôm Lăng Thiệu không buông tay, để bày tỏ tâm tình đang vui vẻ của mình, Lăng Thiệu hả hê cười khẽ một tiếng, giọng tùy ý nói: "Lăng thiếu gia là bạn tốt của anh,chuyện nhỏ như thế này, hắn sẽ giúp anh."(3T: Hừ, lại bắt đầu lừa gạt con gái nhà lành)

Lô Nguyệt Nguyệt vui mừng,nhưng cô không dám phụ lòng của Thiệu Lăng, mỗi ngày đều cần cù, chăm chỉ làm việc, Lăng Thiệu muốn đi gặp cô,nhưng sợ bị người khác nhận ra thân phận của mình, đột nhiên có chút ảo não; vừa bắt đầu, anh cũng không nên giấu giếm thân phận của mình mới đúng! Che giấu lâu như vậy, làm thế nào để nói cho cô biết sự thật? Nếu nói cho cô ấy biết, cô có tức giận không?

Lăng Thiệu nghĩ tới chuyện này,tâm tình bắt đầu tối tăm, tâm tình của anh một khi tối tăm, quản gia hầu hạ bên cạnh là đáng thương nhất,[bởi vì khi Lăng Thiệu bực tức, mọi chuyện đều phát tiết trên người ông.

"Làm sao để cô ấy vui đây?" Lăng Thiệu thở dài một cái, có chút ảo não nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, "Hình như tiến triển của chúng tôi rất chậm. . . . . ."Những ngày qua,quản gia vì không chịu nổi Lăng Thiệu tính khí không xác định được, đả sớm chuẩn bị tốt đồ làm anh vui vẻ, ông vừa thấy Lăng Thiệu cau mày, thì vội vàng chân chó chạy về phòng, cầm một quyển sách đưa cho Lăng Thiệu, hả hê nói: "Thiếu gia, lần trước, em gái của tôi để quên quyển sách này, có lẽ nó sẽ giúp người một vài điều."

"『Cách yêu thích một cô gái』?" Lăng Thiệu nhìn tên của quyển sách,nhất thời mắt sáng lên, nhưng mà trên mặt vẫn giữ sự lạnh lùng, lật một tờ, mặt hơi đỏ, trừng mắt với quản gia, "Sao ông còn ở đây? Đi ra ngoài."

"Thiếu gia?"

"Lúc tôi xem sách không thích có người đứng ở bên cạnh."

"Thiếu gia,không phải người có thói quen để tôi đứng bên cạnh sao? Đã lâu lắm rồi!" Quản gia không hiểu, ông không thích xem sách, nhưng thỉnh thoảng cũng ở bên cạnh thiếu gia xem một chút, rốt cuộc anh đang đọc sách gì?

"Tôi muốn ông đi ra ngoài!" Lăng Thiệu không nhịn được mà nhíu mày.

"Vâng" Quản gia hiểu, ông đoán thiếu gia nhà bọn họ đang ngượng ngùng, không muốn để ông nhìn thấy, ừ. . . . . . Nhất định là như vậy! "Có lẽ nó giúp được tôi."Sau khi Lăng Thiệu thấy quản gia ra ngoài, mới không chút để ý mở sách, đọc từng tờ , đột nhiên, sắc mặt của Lăng Thiệu từ từ đỏ lên, tự nhủ: "Sách này thật hay, thì ra yêu không chỉ dùng lời nói,mà còn phải dùng đến hành động sao? Dắt tay, ôm, hôn, vuốt ve, lên giường. . . . . . từng bước một ,trong sách đều nói rất cặn kẽ. . . . ."

Lăng Thiệu thở dài một cái,anh thích sạch sẽ, ít cùng người khác tiếp xúc, nhưng anh nghĩ, anh có thể tiếp nhận Nguyệt Nguyệt; anh không hiểu rất nhiều chuyện, đối với chuyện nam nữ, anh rất nông cạn, nếu không phải nhờ quyển sách này, có lẽ vĩnh viễn anh không biết làm sao để lấy lòng cô. Khoảng thời gian này,Lăng Thiệu thường xuyên gặp Lô Nguyệt Nguyệt vào buổi tối, hôm nay lúc xế chiều, đến công ty đón cô đi ăn cơm;ăn mới một nửa, đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiệu, đưa tay sờ sờ mặt của mình, "Mặt của em dính cái gì à? Tại sao anh luôn nhìn em?"

"Ừ. . . . . ."

"Ở chỗ nào?"Lô Nguyệt Nguyệt sờ sờ mặt của mình, "Sạch sẽ chưa?"

"Không có." Môi Lăng Thiệu mang theo ý cười, "Đến đây, anh giúp em lau." Anh tự nhiên đứng lên, chậm rãi đến gần cô, sau đó dùng đôi tay nâng lấy mặt của cô, thừa dịp cô phản ứng không kịp,đem môi của chính mình nhẹ nhàng in lên môi của cô.

Lô Nguyệt Nguyệt bối rối một cái, còn không phản ứng kịp, máu chảy trong người hình như cũng vọt tới trên mặt,gò má nóng bỏng; Lăng Thiệu không tiến hành bước kế tiếp, anh chỉ là dùng môi nhẹ nhàng cọ môi của cô, từ từ cọ, tiếp lè lưỡi, liếm hai cái ở trên môi của cô.

Lúc này,hô hấp của anh có chút không ổn định, mắt nhẹ nhàng nhắm, lông mi thật dài khẽ chạm vào mí mắt cô, cô cảm giác thấy ngứa một chút, anh dụ dỗ: "Mở môi ra, ngoan. . . . . ."

Cả người Lô Nguyệt Nguyệt trở nên ngu ngốc, nghe lời mà mở miệng, đầu lưỡi của anh tiến công thần tốc, đầu tiên là nhẹ nhàng hít hít đầu lưỡi của cô, rồi bắt đầu hôn sâu; kỹ thuật hôn của anh không được tốt, thậm chí có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net