Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phán.

Mạnh Đình cũng không biết lo lắng trong lòng Yến Tuy, cậu nghe vậy cơ hồ không chút do dự nào liền đáp ứng.

"Đây là đương nhiên, anh sao có thể để em rời đi, ngay cả anh để, em cũng không đi."

Mạnh Đình nghĩ tới cảm giác lời này của mình vẫn còn thiếu sót, cậu nhào lên nhẹ nhàng cắn cắn môi Yến Tuy, tiếp tục bổ sung.

"Ngay cả như vậy, em cũng phải cùng mang theo anh."

Mạnh Đình chưa từng tham luyến qua bất cứ thứ gì của Yến gia, cậu từ đầu đến cuối cũng chỉ vì bản thân Yến Tuy, nhưng cái này cũng đủ lòng tham rồi, có lẽ Yến Tuy đáng giá với người tốt hơn, nhưng hiện tại lại bị cậu ỷ lại, cũng đã định rồi không thay đổi.

"Ừ," Yến Tuy nhẹ nhàng đáp lại, tiếp tục ôm Mạnh Đình, lại một lúc lâu anh mới buông người ra.

Anh sửa sang lại một chút quần áo Mạnh Đình, lại trở lại bàn làm việc, tiếp tục thu dọn một chút, khóa chặt cửa, bọn họ sau khi chào hỏi qua đám người Lý Thi Thi, mới rời khỏi phòng thí nghiệm, đi về nhà.

Mạnh Đình ngồi trên xe, một lúc lâu vẫn là chóng mặt, thân mật lúc trước ảnh hưởng đối với cậu vẫn như cũ rất lớn, cậu tựa vào đầu vai Yến Tuy, mắt chớp chớp đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Yến Tuy, em quên mất một chuyện rồi?"

"Cái gì?" Yến Tuy nghiêng đầu nhìn Mạnh Đình, Triệu Binh ngồi trước cũng kéo dài lỗ tai, nếu như là quên ở trong phòng thí nghiệm, bọn họ quay trở lại gần đây còn có đường tắt có thể đi, đối với lái xe thì phương diện tìm đường này, Triệu Binh vẫn là khá chuyên nghiệp.

"Em quên mất ăn cơm trưa rồi, em rất đói a......"

Mạnh Đình nói quét Yến Tuy một cái, lại cảm thấy từng đợt chột dạ tới, cậu do dự có nên từ trong ngực Yến Tuy ngồi dậy hay không, Yến Tuy ôm cậu, đồng thời nói với Triệu Binh ngồi trước.

"Tìm một nhà hàng gần đây nhất đi."

"Vâng," Triệu Binh gật đầu một cái, tốc độ lái xe thả chậm xuống, ánh mắt trái phải quét tới, khá tẫn trách.

Mạnh Đình rụt ở trong ngực Yến Tuy, hồi lâu mới nhỏ giọng mà giải thích một câu, "Em không phải cố ý."

Lúc ăn cơm, Lý Thi Thi tới gọi qua cậu, nhưng cậu không muốn bị cắt đứt mạch suy nghĩ, liền cự tuyệt, cậu chỉnh lý xong ghi chép và phương pháp phối chế, Yến Tuy đã tới rồi, sau đó là phen nụ hôn nóng bỏng kia, cậu trì hoãn quá mức, bọn họ liền lên xe, cậu mới cảm giác được đói, cũng mới nhớ tới mình quên mất cơm trưa.

Mạnh Đình lại chọt chọt thịt mềm bên eo Yến Tuy, "Anh cũng có chút trách nhiệm đấy ...... Đương nhiên, em không trách anh."

Mạnh Đình được Yến Tuy cưng chiều, ngụy biện ngược lại càng ngày càng nhiều.

Yến Tuy ánh mắt thấp xuống, Mạnh Đình nhanh trí mà dừng lại tay làm loạn, thuận tiện mấp máy môi, nhưng mặt mày lại vẫn cong lên, cậu tiếp tục dựa tới đầu vai Yến Tuy.

Yến Tuy cũng không có muốn trách cậu, anh chỉ là đau lòng cậu đói bụng thôi, điểm này không cần Yến Tuy tiếp tục nói, Mạnh Đình liền cảm nhận được.

Bọn họ ở trong một nhà hàng nhỏ, Yến Tuy bồi Mạnh Đình ăn cơm trưa, đút cậu ăn no, bọn họ mới tiếp tục về nhà.

Mà bản thân Mạnh Đình cũng dựa tới trong ngực Yến Tuy buồn ngủ, cậu thức dậy sớm, lúc trước lại hết sức chăm chú như vậy, mấy ngày nay ở nhà dưỡng thương, cậu căn bản đều có ngủ trưa, lúc này cơn buồn ngủ liền cũng càng ngày càng đậm.

Nhưng đường này cách Yến trạch cũng không có bao xa nữa, khoảng 20 phút nữa, bọn họ liền có thể về tới nhà, Mạnh Đình híp mắt, tính toán tiếp tục nhịn một chút.

Nhưng đối với một người buồn ngủ mà nói, 20 phút đã đủ để ngủ, cậu cố gắng tinh thần, người cũng vẫn như cũ mơ mơ màng màng.

"Ngủ đi, đợi lát nữa anh ôm em về phòng."

Mạnh Đình nghe vậy do dự một lúc lâu, mới đáp lại, nhưng vẫn không phải cự tuyệt, "Em muốn anh cõng em......"

"Được," Yến Tuy đồng ý, tiếp tục ôm lấy Mạnh Đình, nhu nhu tóc và má cậu, Mạnh Đình được nhu thoải mái, mí mắt liền hoàn toàn phủ xuống, an tâm ngủ thiếp đi.

Xe dừng lại trước Yến trạch, Yến Tuy dựa theo anh đáp ứng Mạnh Đình, anh trước tiên xuống xe, liền đem người chậm rãi dịch tới, xong rồi mới tại điều kiện tiên quyết không quấy rầy Mạnh Đình ngủ, cõng cậu lên.

Xe Triệu Binh mới vừa lái đi, lại có một chiếc xe dừng lại trước Yến trạch, lại là huynh đệ Tiêu gia, bọn họ nhìn thấy Yến Tuy, lại nhìn thấy Mạnh Đình trên lưng Yến Tuy, mắt hai người đều phát sáng, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.

"Đây là làm sao......"

Ánh mắt Yến Tuy quét tới, Tiêu Tử Mặc tự động giảm thấp âm lượng, mà y cũng chú ý tới, Mạnh Đình được Yến Tuy cõng trên mặt cũng không có khó chịu gì, khí sắc hồng nhuận, mặc mày buông lỏng, rất là an bình.

"Em ấy ngủ."

Yến Tuy dứt lời liền tiếp tục cõng Mạnh Đình đi vào, huynh đệ nhưng còn không lập tức đuổi theo, mà là trở lại trên xe, bao lớn bao nhỏ xách tới rất nhiều đồ, đều là chút đồ bọn họ gom nhanh, nghe nói có thể bồi bổ thân thể, phần lớn đều là một ít đồ dinh dưỡng dạng con nhộng.

Thứ khác Mạnh Đình còn có thể sẽ thích, nhưng quà này cậu tuyệt đối không thích nổi, thậm chí Yến Tuy cũng sẽ không cho phép trong nhà tồn tại quá nhiều thứ như vậy, thuốc nghiện của Mạnh Đình rốt cục có tốt hay không, bọn họ cũng không thể xác định, nhưng đem những thứ này đặt tới chỗ Mạnh Đình có thể đụng tay đến, vẫn như cũ không tính là thỏa đáng.

Yến Tuy trực tiếp cõng Mạnh Đình trở về phòng, về phần huynh đệ Tiêu gia chỉ có thể dừng chân ở trong phòng khách, Yến Mạn Gia và bác Tiêu tiếp đãi bọn họ.

"Những cái này đều là cho...... Đình Đình bồi bổ thân thể," Tiêu Tử Ngang đặt đồ xuống, nói với Yến Mạn Gia. Mạnh Đình tạm thời chưa được nhận về Tiêu gia, bọn họ gọi là Tử Nặc hoặc là Nặc Nặc cũng vẫn không thích hợp, hơn nữa bọn họ trước khi đến vẫn bảo đảm qua với Yến Tuy, sẽ không nói thêm cái gì.

Yến Mạn Gia nhìn nhìn lễ vật bọn họ đưa tới, sau đó lắc lắc đầu, "Xin lỗi a, Đình Đình của chúng tôi không thể ăn những thứ này."

Thuốc nhhất định phải uống, Mạnh Đình đều uống tới thống khổ như vậy, huống chi mấy thứ này, mặc dù sau này phản ứng của cậu đối với thuốc cũng dần dần nhạt đi, nhưng những thứ này, đối với cậu mà nói vẫn như cũ là ám ảnh.

"Các cậu lần sau tặng quà, liền cũng đừng tặng loại này......"

Đưa tới rồi, bọn họ bỏ đi không quá tốt, tặng lại nhà khác, gia đình thích hợp cũng không bao nhiêu.

"Tại sao?" Tiêu Tử Mặc nhanh chóng hỏi một câu, y và Tiêu Tử Ngang đối với quá khứ của Mạnh Đình vẫn như cũ chỉ hiểu rất phiến diện, hoặc là phải nói bọn họ giới hạn trong con chữ tư liệu, vẫn không thể có cảm thụ quá lớn.

Yến Mạn Gia nhìn Tiêu Tử Mặc xuất hiện ở Yến gia, bà liền biết người nhà Mạnh Đình tìm tới, bà cảm thấy bọn họ nên biết Mạnh Đình đều chịu khổ gì, nhưng nếu Yến Tuy không gật đầu, bà cũng không thể nói cho bọn họ biết.

Ánh mắt Yến Mạn Gia quét tới, Yến Tuy đã xuất hiện ở cửa cầu thang, Yến Mạn Gia ngầm hiểu.

Bà xoay người qua ngồi xuống, cẩn thận suy nghĩ một chút mới nói.

"Đình Đình khi còn bé không được trải qua ngày tháng tốt đẹp, đại khái là quá đói, có một đoạn thời gian, nó đói bụng tới mức chỉ có thể ăn thuốc trong nhà, sau đó sinh bệnh nằm viện, để lại chút ám ảnh, không chỉ có không thể uống thuốc, ngay cả truyền dịch và tiêm thuốc đều không thể."

Đây là Yến Mạn Gia sau khi đuổi theo Yến Tuy hỏi mấy lần, mới lấy được đáp án, bà lúc ấy khổ sở rất lâu, lúc này lại nói, cũng vẫn như cũ cảm thấy khổ sở.

(t cũng thấy khổ sở a~~)

Bọn họ là con cái gia đình thế này, căn bản không cảm thụ qua cái gì là đói, mà cái loại đói bụng tới mức đem thuốc làm cơm ăn như Mạnh Đình, lại càng chưa từng có, cũng chưa từng nghĩ qua.

"Đình Đình rất tốt, nó đã thử vượt qua chướng ngại này." Mặc dù quá trình này vẫn như cũ vô cùng khó khăn.

Yến Mạn Gia dứt lời thời gian rất lâu, Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc đều là không nói gì, Yến Mạn Gia không dám tưởng tượng, bọn họ giống nhau như vậy.

"Những thứ này cũng không khó tra, các cậu muốn biết cái gì, liền tự mình đi tra đi."

Yến Tuy đi tới ngồi xuống, đánh vỡ trầm mặc.

"Các anh tới không đúng lúc, Đình Đình ngủ rồi." Nhưng ngay cả Mạnh Đình không ngủ, anh cũng không tính toán để cho bọn họ tiếp xúc nhiều, Tiêu Tử Mặc tính tình ngay thẳng chân thành tha thiết chút, Tiêu Tử Ngang chính là rõ ràng tác phong công tử thế gia, Mạnh Đình chưa chắc có thể thích bọn họ.

"Tôi chờ cậu ấy tỉnh," Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu đáp, tim đập nhanh một chút, có chút lo lắng sẽ bị Yến Tuy đuổi ra, y nhìn về phía Yến Mạn Gia, cái khó ló cái khôn, "Tôi có thể đi xem một chút tranh của bà không?"

Y đây rõ ràng là muốn túm Yến Mạn Gia làm ván cầu, ở tại Yến gia nhiều thêm một lát lại một lát.

Y nói xong, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Ngang, "Anh còn có việc, anh đi đi."

Y biết rõ, lời lúc sáng, Tiêu Tử Ngang là đắc tội với Yến Tuy, nhưng cái này chỉ là vì Tiêu Tử Ngang quen ở trên bàn đàm phán, hắn thật đúng là không định dùng đến trên người em út nhà mình và em rể đâu.

Tiêu Tử Ngang bất động thanh sắc cho Tiêu Tử Mặc mấy ánh mắt, sau đó đứng dậy cáo biệt với Yến Tuy, hắn quả thật còn có chuyện, một trong số đó chính là tra quá khứ của Mạnh Đình tới rõ ràng hơn chút, bằng không bọn họ căn bản không có tư cách ở chỗ này nói chuyện với Yến Tuy, huống chi những cái khác.

Mạnh Đình từ hai giờ ngủ thẳng tới gần bốn giờ mới rời giường, Yến Tuy lúc ra vào phòng, Đại Hoàng và Mao Cầu đều tiến vào.

Cậu tỉnh lại chơi với bọn chúng một lát, mới mang theo hai thú cưng xuống lầu.

"Cháu ngửi thấy được mùi bánh chocolate......" Mạnh Đình nói chóp mũi khẽ động động, hiển nhiên sâu tham ăn của cậu lại thức rồi.

Ăn ngủ, ngủ ăn, nhớ không được phiền não, tâm tình Mạnh Đình thật đúng làm người khác hâm mộ không chịu được.

"Mau tới, Hàm Hàm mang về, giữ lại cho cháu đấy."

Yến Mạn Gia mang theo Tiêu Tử Mặc nghe thấy động tĩnh từ trong phòng vẽ tranh đi ra ngoài, trước Mạnh Đình một bước đi tới bên cạnh ghế sa lon, bà vội vàng ngoắc tay với Mạnh Đình.

Mạnh Đình gật đầu một cái, tiếp tục ôm Mao Cầu đi tới, lại đi hai bước, cậu mới chú ý tới Tiêu Tử Mặc bên người Yến Mạn Gia, cậu lễ phép gật đầu với y một cái, sau đó liền tiếp tục đi tới ngồi xuống.

"Mao Cầu ngoan, mày không thể ăn, lát nữa cho mày thêm cá nhỏ ăn."

Muốn ngăn cản sự quấy rối của Mao Cầu, còn muốn ăn bánh ngọt thượng hạng, đây đối với Mạnh Đình mà nói, ít nhiều có chút luống cuống tay chân, nhưng cậu vẫn như cũ thích thú, cũng không vì trong phòng khách nhiều ra một người mà có không thích.

Bánh ngọt cậu ăn non nửa, mới phát hiện đường tầm mắt kia quá chuyên chú, cậu ngước mắt nhìn Tiêu Tử Mặc một chút, lại tiếp tục nhìn chằm chằm bánh ngọt trong đĩa.

"Anh cũng muốn ăn sao?"

Mạnh Đình hỏi, nhưng cũng không cũng có ý tứ muốn để ra, "Nhưng tôi đã ăn rồi, không thể cho anh ăn."

"Không, không phải......" Tiêu Tử Mặc phát hiện cổ họng nghẹn tới có chút lợi hại, hình như mắt còn chua xót.

Bằng nhãn lực của y, đặc thù trên người Mạnh Đình như thế nào nhìn không ra, nhưng Nặc Nặc nhà y lúc sinh ra là tuyệt đối khỏe mạnh, khuyết thiếu trên người Mạnh Đình kia hẳn là trong biến cố kia lưu lại.

Mạnh Đình ít nhiều cảm thấy ánh mắt Tiêu Tử Mặc có chút kỳ quái, nhưng y là khách của Yến Mạn Gia, cậu cũng không thể nói thẳng không để cho Tiêu Tử Mặc nhìn cậu và bánh ngọt của cậu.

Ánh mắt cậu quét tới bốn phía, nhìn thấy Yến Tuy cùng Chân Hàm từ bên ngoài đi tới, ánh mắt cậu trong nháy mắt liền phát sáng, loại phát sáng này rực rỡ chói lòa, cậu buông Mao Cầu xiêu vẹo nằm nhoài trên ghế salon ra, ngoắc tay với Yến Tuy, "Em ở đây......"

Yến Tuy không có đáp lại, nhưng cước bộ trực tiếp liền đi về phía này, Chân Hàm chậm hai bước, nhưng cũng là đi tới.

Yến Tuy ngồi xuống, Mạnh Đình liền xê dịch mình tới trong lồng ngực anh, "Em đang ăn bánh ngọt em họ mang tới, rất ngọt rất ngon, anh muốn ăn không?"

Yến Mạn Gia quăng đầu đi, mơ hồ là có vài phần muốn cười, Mạnh Đình đại khái 1-2 phút trước, vừa mới nói với Tiêu Tử Mặc bánh ngọt cậu ăn rồi, không thể cho y ăn, nhưng hiện tại lại chủ động hỏi Yến Tuy có ăn hay không.

Đối với Mạnh Đình mà nói, đãi ngộ của Yến Tuy thủy chung khác biệt với những người khác, không, hẳn là khác biệt với bất kỳ người nào, là có một không hai.

Mạnh Đình hỏi, liền khoét lên một thìa, tiến tới bên môi Yến Tuy, mắt cậu hơi hơi híp, hoàn toàn nguyện ý, không phải loại cảnh giác lúc đối với Tiêu Tử Mặc.

Yến Tuy há miệng nếm thử một miếng, lại nhận lấy cái thìa trong tay Mạnh Đình, rất là đương nhiên đút Mạnh Đình ăn bánh ngọt.

Yến Mạn Gia và Chân Hàm thậm chí còn đám người giúp việc trong nhà, cũng đã quen hình thức qua lại như vậy của Yến Tuy và Mạnh Đình rồi, đều là một bộ thần sắc không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Ngược lại Tiêu Tử Mặc nhìn tới có chút há hốc mồm, đại khái, em út nhà y là bị Yến Tuy ăn chắc rồi đi.

Được cưng chiều như vậy, tâm đâu còn có thể không hướng Yến Tuy đây.

"Khụ khụ," Chân Hàm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, coi như là nhắc nhở Tiêu Tử Mặc một chút, nhìn chằm chằm Mạnh Đình là ý tứ gì, y ho khan lại còn liếc nhìn Yến Mạn Gia.

Yến Mạn Gia cảm giác mình có chút oan, nhưng suy nghĩ một chút lại không cảm thấy, ban đầu thật đúng là bà trêu chọc Tiêu Tử Mặc.

"Cậu ấy là Amos, là một họa sĩ lớn trẻ tuổi."

Yến Mạn Gia mở miệng, coi là giúp Tiêu Tử Mặc giới thiệu một chút với Mạnh Đình, bất quá bà còn không biết bối cảnh gia thế Tiêu Tử Mặc, cũng chỉ biết chữ ký trên tác phẩm của y. Bà mặc dù cùng Tiêu Tư lui tới nhiều năm như vậy, nhưng là giới hạn bản thân Tiêu Tư, cửa nhà Tiêu gia bà đều chưa tiến vào qua.

Bà duy chỉ có gặp qua người nhà có liên quan tới Tiêu Tư, vẫn là người dì nhiều năm trước ở nước D đã qua đời, đừng nói Tiêu Tử Mặc và Tiêu Tử Ngang, ngay cả cha mẹ bọn họ, Yến Mạn Gia đều chưa hẳn có thể nhìn lần đầu mà nhận ra.

Mạnh Đình nghe vậy ngược lại lại quay đầu lại nhìn Tiêu Tử Mặc mấy lần, thấy y vẫn còn nhìn chằm chằm mình, cậu khẽ nhíu chân mày, "Anh muốn mua bức tranh kia của cô sao?"

Mạnh Đình cho rằng Tiêu Tử Mặc là muốn thông qua cậu, để Yến Mạn Gia nhả ra, mới nhìn cậu như vậy.

"Người trong bức tranh kia là tôi, đó là quà cô tặng cho tôi, tôi rất thích, không muốn nhượng cho anh."

Ngoại trừ cái đó ra cũng có bởi vì người trên đó là cậu, cậu không muốn treo tới trong nhà người không quen.

Mạnh Đình suy nghĩ một chút, lại thêm một câu, "Anh nhìn tôi, cũng vô dụng." Cậu cũng không phải là người dễ mềm lòng như vậy.

Hơn nữa Mạnh Đình cho tới bây giờ đều không cảm thấy mình có bao nhiêu thiện lương bao tốt đẹp, theo lời Yến Thư Á mà nói, cậu chính là người không có lòng đồng tình không thiện lương, cậu đều cảm thấy quá chuẩn.

"Không, không phải, tôi không mua tranh." Em út nhà y ngay thẳng tới làm cho người ta sượng mặt, nhưng đồng thời đáng yêu tới mức muốn tới vò tóc nó một chút. Nhưng rõ ràng, Mạnh Đình nói không nhượng bức tranh cho y cũng sẽ không để cho y vò.

Mạnh Đình nghe vậy gật đầu một cái, cậu liền thu lại ánh mắt nhìn về phía Yến Tuy, lại nhìn thoáng qua cái thìa, "Còn dư lại một chút, em muốn ăn."

Yến Tuy tiếp tục đặt cái muỗng vào bên môi Mạnh Đình cho cậu liếm sạch sẽ, lại đem khăn giấy qua lau miệng cho cậu, tay anh mới rảnh rỗi ôm lấy người. Anh thói quen hỏi một câu, "Vết thương còn đau không?"

"Không đau nữa," Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy thấp giọng trả lời, Tiêu Tử Mặc bên kia mới cùng Chân Hàm bắt chuyện tán gẫu hai câu, lại tiếp tục trầm mặc xuống, dựng thẳng lỗ tai nghiêm túc nghe, sau đó Yến Mạn Gia lại bị Chân Hàm không rõ chân tướng quét mắt vài cái.

"Em đã tốt rồi, thật đấy." Mạnh Đình đáp lời, ngẩng đầu lên nhìn Yến Tuy một chút, sau đó nghiêng đầu cọ cọ anh, thanh âm càng thấp càng mềm hơn chút, "Em không có gạt anh, em đáp ứng không tiếp tục nói dối anh nữa."

Yến Tuy rũ mắt chống lại tầm mắt Mạnh Đình, khuôn mặt nhịn không được buông nhu hòa, tay anh lại dời lên nhu nhu tóc Mạnh Đình.

"Em theo anh về thư phòng, anh có việc nói với em."

"Vâng," Mạnh Đình gật đầu một cái, hai tay trực tiếp ôm lấy cổ Yến Tuy, lại mới nhớ tới trong nhà nhiều hơn người ngoài, lúc cậu chần chờ có nên buông ra hay không, Yến Tuy đã ôm cậu lên rồi.

"Bọn họ tình cảm tốt, thời gian này bị thương đều là Yến Tuy ôm nó lên xuống lầu, vừa nãy đại khái là thói quen." Yến Mạn Gia giải thích một câu, nhưng bà nói cũng coi như là thật, chính là lúc Mạnh Đình không bị thương, bọn họ cũng thường xuyên ôm tới ôm lui, cực kỳ dinh dính ngọt ngào.

Tiêu Tử Mặc gật đầu một cái, y đứng dậy cáo từ, không có ở Yến trạch đợi thêm.

Yến Tuy có thể cho phép y ở lại lâu như vậy, còn để cho y và Mạnh Đình nói chuyện, đã coi là hiếm thấy rồi, y lại tiếp tục ở lại, thật sự hẳn khiến người chán ghét.

Mạnh Đình tựa vào trong ngực Yến Tuy, sắp tới trên lầu rồi, cậu mới mở miệng thấp giọng nói với Yến Tuy, "Người kia thật kỳ quái, cứ nhìn bánh ngọt của em."

Mạnh Đình không cảm giác mình có cái gì tốt để cho người ta nhìn, duy chỉ có bánh chocolate đã bị cậu ăn rồi đi.

Logic này ở chỗ Mạnh Đình hoàn toàn là thông, cậu suy nghĩ sự kỳ quái của người kia, lại ngước mắt nhìn Yến Tuy một cái, "Bánh ngọt của em họ rất hiếm, ở ngoài cũng mua không được?"

"Không phải bánh ngọt, là em......" Yến Tuy trả lời, anh nói có chuyện muốn nói với Mạnh Đình, cũng không phải là tìm cớ.

Mạnh Đình sớm muộn sẽ biết thân thế của mình, nhưng Yến Tuy không muốn cậu cuối cùng là từ chỗ người khác biết được, Mạnh Đình phải biết, cũng nên là do anh mà cậu tín nhiệm tới nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net