Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói với Yến Tuy, nhưng lúc mọi người đều không nói gì, cậu có nhỏ tiếng hơn nữa bọn họ cũng đều nghe thấy, Yến Tuy còn chưa đi lấy, Tiêu Tử Mặc Tiêu Tử Ngang thậm chí Tiêu Huy Dân đều động thủ.

Ngược lại Ninh Châu nhìn Mạnh Đình như thế nào đều nhìn không đủ, còn chẳng quan tâm cùng bọn họ đoạt làm mấy chuyện này.

Mạnh Đình nhìn ba miếng bánh ngọt lập tức đẩy trước mặt, cậu lại nhìn nhìn Yến Tuy, tiếp tục nhìn về phía ba người đột nhiên lại khẩn trương lên kia.

"Cảm ơn mọi người."

Mạnh Đình nói cảm ơn, ánh mắt lại trở về trên ba phần bánh ngọt trước người cậu, ngược lại cũng không sợ đều cắt ra lãng phí nữa, cậu nói nhỏ, "Con ăn một phần, Yến Tuy ăn một phần, mẹ cũng ăn một phần."

Cậu đột nhiên nhớ tới cũng không có hỏi qua Ninh Châu, cậu chống lại ánh mắt Ninh Châu.

"Mẹ ăn không? Tay nghề của cô Vương rất tốt, ăn đặc biệt ngọt ngào."

"Ăn, ta ăn, cảm ơn...... Đình Đình." Ninh Châu đưa tay muốn nhận lấy bánh ngọt Mạnh Đình đưa tới, nhưng quá mức kích động, hai tay khống chế không được mà run rẩy, nhưng còn chưa kịp nhận lấy bánh ngọt, Mạnh Đình lại nói.

"Cha tới, cha tới đút mẹ ăn."

"A, nha...... được."

Tiếng cha này tới đột nhiên như vậy, Tiêu Huy Dân có chút phản ứng không kịp, nhưng sau khi kịp phản ứng, ông lập tức đứng dậy nhận lấy.

Bánh ngọt đẩy tới trước mặt Mạnh Đình chỉ có 3 phần, Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc tự nhiên không có phần.

Mạnh Đình đưa cho Tiêu Huy Dân sau đó lại ngoan ngoãn ngồi, mà Yến Tuy cũng cầm lấy thìa đút Mạnh Đình.

Mạnh Đình lúc ăn gì đó rất là chuyên chú, chỉ nhìn Yến Tuy và bánh ngọt trong tay anh, không tiếp tục nhìn bất cứ ai nữa.

Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc tay làm hàm nhai, tự mình đút mình ăn, nhưng trong lòng cái loại cảm giác kỳ diệu này cũng không có ít đi.

Nhưng đời có người chính là có loại năng lực kỳ lạ này, trời sinh có thể hóa đi tất cả đau khổ, mặc dù chính bản thân hắn khá bất hạnh.

Bọn họ lúc đến lạc quan mà dự đoán hình ảnh người một nhà ôm đầu khóc rống cũng không xuất hiện, cảnh tượng bi quan theo dự đoán Mạnh Đình chất vấn bọn họ cũng không có xuất hiện, nhưng trước mắt đều so với bất kỳ kiểu nào tốt hơn, đây mới là cuộc sống nha, ăn ăn uống uống, khóc khóc cười cười, quá khứ đều đã qua, thống khổ đều đã chịu, trước mắt bất luận thời gian nào đều nên dùng để mỉm cười và hạnh phúc.

"Meow......" Mao Cầu từ cửa cầu thang xuất hiện, sau đó tìm kiếm mùi vị liền tới bên chân Mạnh Đình.

Mạnh Đình cúi người bế Mao Cầu lên, cậu nhu nhu lông Mao Cầu, quay đầu nhìn về phía Ninh Châu, "Nó tên là Mao Cầu, là mèo nhỏ của con và Yến Tuy. Nhà chúng ta còn có một con cún, nó tên là Đại Hoàng, hiện tại hẳn đang ngủ nướng."

Thấy Ninh Châu thu lại nước mắt, Mạnh Đình nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu quyết định khen Ninh Châu một chút, "Mẹ không khóc khá đẹp, cha nói có phải hay không?"

"Đúng," Tiêu Huy Dân lúc này đã có kinh nghiệm, không do dự cái gì liền trả lời đúng.

"Được, ta nghe Đình Đình, ta không khóc nữa." Ninh Châu nuốt xuống bánh ngọt trong miệng đã cảm giác không ra là ngọt hay là đắng, nhẹ nhàng cười cười. Bà không có tiếp tục đi ôm Mạnh Đình, bà đã cảm giác được, đối với Mạnh Đình thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.

"Như vậy mới ngoan," Mạnh Đình gật đầu một cái, xoay người qua, chống lại tầm mắt Yến Tuy, cậu lập tức dán tới cọ cọ má Yến Tuy, giống như sợ lạnh nhạt anh vậy.

Biểu đạt của Mạnh Đình khá trực tiếp, đối với người Tiêu gia không tiếp xúc với cậu bao lâu mà nói, ít nhiều vẫn cảm thấy có chút không thích ứng, hơn nữa nhìn bộ dáng bình tĩnh của Yến Tuy, có chút khó chịu không giải thích được.

Bánh ngọt ăn xong, trà cũng uống xong, bọn họ đến Yến trạch, lời vốn tính toán nói một câu không nói ra, nhưng thời gian vẫn như cũ đang trôi qua, trước mắt sắp tới giờ cơm rồi, bọn họ còn ở lại, hình như có chút không thích hợp.

"Em họ tới, em hôm nay cực khổ rồi, cơm tối phải ăn nhiều chút."

Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy, trước tiên nhìn thấy Chân Hàm ở cửa phòng khác xách hòm thuốc tới, cậu hiện tại đối với Yến Mạn Gia rất quan tâm, đối với Chân Hàm cũng không kém, Hà Việt phải làm giải phẫu, Chân Hàm mấy ngày qua vẫn luôn đi theo Cổ Lê và bác sĩ Bart tùy tùng, tự mình trợ thủ cho bọn họ.

"Cảm ơn chị dâu quan tâm," Chân Hàm nghe vậy trên mặt hơi nghiêm túc, lộ ra mỉm cười, y gật gật đầu với Mạnh Đình, ngay sau đó ánh mắt y quét tới nhìn về phía Tiêu Huy Dân, "Ngài là Tiêu gia chủ đi, tôi là bác sĩ."

Chỉ những lời này, hẳn là đủ để người Tiêu gia hiểu ý tứ y xuất hiện ở đây.

"Không cần kiểm tra, Đình Đình chính là con của ta và Ninh Châu," Tiêu Huy Dân lắc lắc đầu, Mạnh Đình và Ninh Châu lúc còn trẻ thật sự rất giống, hơn nữa đôi mắt kia, cực kỳ giống, hơn nữa ông tin cảm giác của mình và Ninh Châu.

"Vẫn là kiểm tra đi, sai lầm liền không tốt." Mạnh Đình tựa hồ cũng vừa bừng tỉnh, cậu có phải con của Tiêu gia hay không, vẫn không thể xác định.

Nếu như bọn họ thật sự là cha mẹ cậu, lại không chia rẽ cậu và Yến Tuy, cậu tự nhiên có thể nhận, nhưng nếu không phải, cậu cũng không muốn chiếm cha mẹ người khác.

"Vẫn là xác định một chút đi," Yến Tuy nhìn về phía Tiêu Huy Dân, cũng mở miệng, "Mọi người muốn nhận Mạnh Đình, đây là cần thiết."

Bọn họ muốn xác định, Yến Tuy bên này cũng là muốn xác định.

Chân Hàm trực tiếp từ trên da Tiêu Huy Dân và Mạnh Đình lấy mẫu, sau đó gói thành hai phần, một phần cho Tiêu Tử Ngang, một phần y mang đi.

Cũng không cần đi nơi khác, trong tầng hầm Yến thị, trong khoảng thời gian này đã được trang bị khá đầy đủ, mà Chân Hàm học tập thêm, hoàn toàn có thể làm một bác sĩ toàn tài, y tới kiểm tra, Yến Tuy là yên tâm nhất.

Về phần Tiêu Huy Dân bên kia, liền có người bọn họ tín nhiệm đi làm.

Mạnh Đình tiếp nhận rất nhanh, kỳ thực cũng càng giải thích vấn đề, một khi xác định không phải, cậu chỉ sợ không nhận người cũng không nhận tới khá dứt khoát.

Ánh mắt Ninh Châu nhìn tới đây, Mạnh Đình do dự một chút, vẫn là nói thật, "Chờ kiểm tra ra tôi sẽ gọi ngài là mẹ đi, tôi vừa rồi quá cao hứng, liền quên mất cái này."

Cậu không phải là nhìn thấy đám người Ninh Chu cao hứng, mà là cậu xác định bọn họ sẽ không chia rẽ cậu và Yến Tuy mới cao hứng.

Ninh Châu có chút buồn bực, nhưng buồn bực này không thể phát tiết với Mạnh Đình, bà quay đầu trừng Tiêu Huy Dân một cái.

Nhưng bà cũng tiếp tục cường điệu một lần, "Đình Đình con không có gọi sai, ta là mẹ của con, ta sẽ không nhận lầm con của mình, ta thật sự là mẹ của con."

Mạnh Đình cảm giác có chút phiền não, Ninh Châu khóc lên hoặc là muốn khóc, cậu đều theo đó có chút khó chịu, cậu vẫn như cũ không có gọi người, nhưng cậu lại sờ sờ tóc Ninh Châu, một lần ngượng ngùng, hai lần quen thuộc, huống chi đây đều là lần thứ ba rồi, Mạnh Đình rất thuận tay, "Ngoan, đừng khóc......"

"Bà khóc, tôi cũng cảm thấy khó chịu, tôi trước kia không như vậy......"

Ngay cả Yến Mạn Gia khóc, cậu cũng không bao nhiêu cảm giác, nhưng hiện tại lại nhìn không được Ninh Châu khóc, đây đối với Mạnh Đình mà nói khá nghi hoặc.

Nhưng đám người Tiêu Huy Dân nghe thấy lời này của cậu, trong lòng bị chắn một chút, đại khái đây chính là cảm ứng giữa mẹ con đi, cái này so với kiểm tra gì đều muốn đáng tin hơn, nhưng theo lời Yến Tuy, bọn họ muốn nhận Mạnh Đình trở lại Tiêu gia, kiểm tra này nhất định phải làm.

"Còn có, tôi vừa nãy cũng quên hỏi các người một chuyện."

"Cái gì?" Ninh Châu âm thanh run run hỏi, bà vừa là cao hứng vừa là khó chịu, nhưng Mạnh Đình vẫn như cũ tựa vào trong ngực Yến Tuy, nơi đó mới là nơi cậu cảm thấy an toàn nhất.

"Chính là...... Tôi có chút ngốc, bà nếu như ghét bỏ tôi, có thể nói thẳng, không muốn nhận cũng không sao." Cậu suy nghĩ một chút lời của mình, cảm thấy "Có chút ngốc" kia có chút không quá phù hợp sự thật, cậu lại sửa đúng một chút.

"Tôi vẫn luôn như vậy...... ngốc, tôi biết các người có thể cảm giác được, cho nên...... không thích tôi có thể trực tiếp nói với tôi."

Mạnh Đình nhận qua quá nhiều ác ý, đã có thể tự động loại bỏ mấy ánh mắt hoặc là lời nói chán ghét hoặc là xem thường cậu kia, bây giờ cậu lại càng không thích mấy thương hại rất có cảm giác ưu việt kia, cậu không cần thương hại, mặc dù cậu thật ngốc cũng không cần.

Mạnh Đình không biết cậu nói như vậy, đối với người ở đây đều có thể gọi là một tiễn xuyên tâm, ngay cả chân mày Yến Tuy cũng khẽ cau lại, nhưng ngay sau đó anh liền được Mạnh Đình vuốt lên.

Mạnh Đình nói nhưng lời này chính mình cũng không cảm thấy khổ sở, đồng thời cậu cũng không hi vọng Yến Tuy khổ sở.

Tay cậu vẫn như cũ ở giữa hai chân mày Yến Tuy chạm vào, nghiêm túc trên mặt tản đi, mặt mày cong lên, ám áp lại chân thành, "Em biết, anh là thích em, là yêu em, em cũng thích anh, cũng yêu anh."

Tùy thời tùy chỗ, bất kỳ kẽ hở nào cũng có thể biểu lộ với Yến Tuy, kỹ năng này Mạnh Đình từ bắt đầu gặp Yến Tuy, vẫn luôn thăng tiến, lúc này cũng không ngoại lệ, những người khác đều đang khổ sở, bên này lại ngọt ngọt ngào ngào lên.

"Không phải ngốc, Đình Đình như vậy không phải là ngốc," Ninh Châu mắt ngập nước lại kéo lực chú ý của Mạnh Đình trở lại, bà thử dò xét mà vươn tay, thấy Mạnh Đình mặc dù do dự, nhưng không có né tránh, bà mới rơi xuống trên khuôn mặt cậu.

Bà trong cười mang theo nước mắt, nói không rõ ràng là khổ sở, hay là cao hứng, nhưng lời này bà nhất định phải nói với Mạnh Đình.

"Đình Đình là bảo bối của mẹ, là bảo bối mẹ thích nhất yêu nhất."

Mạnh Đình chớp chớp mắt, cậu lại hơi do dự, tay mới từ trong ngực Yến Tuy thoát ra, cậu hướng lên trên nhẹ nhàng ôm Ninh Châu một chút.

Ninh Châu còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Đình liền đã buông bà ra, nhưng đây đã là cực hạn Mạnh Đình có thể làm trấn an Ninh Châu.

"Bà đừng buồn, tôi trước khi kiểm tra ra, tôi vẫn gọi bà là mẹ được không?"

"Được, được......" Ninh Châu cắn môi, nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay Mạnh Đình vẫn chưa hoàn toàn thu lại.

Mạnh Đình có chút luống cuống, cậu đột nhiên nhìn về phía Tiêu Huy Dân cũng hốc mắt ửng đỏ, có chút ghét bỏ nói, "Cha hơi ngốc hả, cũng không biết ôm mẹ dỗ."

Bị Mạnh Đình nói như vậy, Tiêu Huy Dân ngược lại cũng không cảm thấy khó chịu hoặc là gì khác, ông gật gật đầu, cũng là đáp lại, "Con nói rất đúng, là cha ngốc."

Ông ôm lấy Ninh Châu, để cho bà dựa vào ông, ông cũng biết bọn họ hôm nay cùng Yến Tuy là là nói không được chuyện nghiêm túc gì, thật sự chung đụng với Mạnh Đình, thời gian nửa buổi chiều này cũng không đủ, cái gì khác đều không có quan trọng bằng Mạnh Đình.

Tiêu Huy Dân nhìn nhìn thời gian, cúi đầu bàn bạc với Ninh Châu một chút, Ninh Châu mặc dù cực kỳ luyến tiếc, nhưng là biết chừng mực, bà khẽ gật đầu một cái.

"Đình Đình, mẹ ngày mai trở lại thăm con có thể không?"

Mạnh Đình nghe vậy cũng liếc mắt nhìn Yến Tuy, sau đó mới gật gật đầu, "Có thể."

Cậu và Yến Tuy đứng dậy tiễn đám Ninh Châu ra cửa, liền xe, chờ xe không thấy nữa, bọn họ mới trở lại.

Mạnh Đình thở ra một hơi, dừng bước, trực tiếp bán liệt ở trên người Yến Tuy.

"Mẹ quá thích khóc, thật là khó dỗ." So với dỗ Yến Tuy khó hơn nhiều.

Trên mặt Yến Tuy lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, anh giơ tay nhu nhu tóc Mạnh Đình, lập tức ôm lấy người, lại chốc lát, anh mới hỏi một câu, "Em thích bọn họ không?"

Vấn đề này đối với Mạnh Đình mà nói, thật đúng là không có gì xoắn xuýt hoặc là khó trả lời, cậu rất nhanh liền đáp lại lời Yến Tuy.

"Mẹ còn tốt, những người khác còn chưa thích."

Nhưng không có bài xích cũng là thật, nếu không muốn để cho Mạnh Đình gọi người cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Yến Tuy có thể đoán được, người Tiêu gia chuyến này hẳn coi như là viên mãn, nhưng đây là bởi vì bọn họ gặp được Mạnh Đình, Mạnh Đình tâm tình vẫn luôn so với bất cứ ai đều muốn mềm mại hơn.

"Yến Tuy, anh không cần lo lắng, em thích anh nhất, vĩnh viễn đều thích anh nhất."

Ngay cả Ninh Châu có thể ảnh hưởng tới tâm tình cậu, cũng thua kém Yến Tuy, kém xa xa.

"Nếu như cha và các anh không thích anh, em cũng sẽ không thích bọn họ."

Đối với Ninh Châu, Mạnh Đình còn có không xác định, nhưng đối với Tiêu Huy Dân và Tiêu Tử Ngang bọn họ, cậu hiện tại có thể đảm bảo với Yến Tuy.

Kỳ thực cũng không coi là đảm bảo, Mạnh Đình trong lòng cảm thấy như vậy, Yến Tuy yên lặng ăn chút dấm, cứ như vậy được trấn an.

"Chúng ta ăn chút gì, sau đó em theo anh tới thư phòng."

"Được," Mạnh Đình đáp lời, mũi chân kiễng một cái, ở trên môi Yến Tuy hôn hôn, đầu lưỡi cậu lướt qua răng môi Yến Tuy, gót chân cậu rơi lại trên mặt đất, cậu mấp máy môi, cảm giác ra một chút mùi vị, lại ngước mắt hỏi Yến Tuy, "Ngọt không?"

Yến Tuy cũng bất chấp bọn họ còn đang ở trên bãi cỏ cách cửa lớn không xa, anh cúi đầu hôn Mạnh Đình, ở trong khoang miệng cậu triệt triệt để để mà nếm qua một lần, anh mới đáp lại Mạnh Đình, "Ngọt."

Có Mạnh Đình ở đây, cuộc sống mỗi ngày của anh đều là ngọt.

Mạnh Đình cũng không có nghĩ lại câu hỏi của mình có bao ái muội, ngược lại cảm thấy Yến Tuy liên tiếp mà quyến rũ cậu, nhưng cậu thích quyến rũ như vậy, cậu khẽ gật đầu một cái, "Đó là bởi vì em ăn bánh ngọt."

"Anh cũng đói bụng đi, anh vừa nãy đem một phần khác cũng đút em ăn rồi......" Cậu nói như vậy, kéo Yến Tuy liền đi vào trong, cước bộ hơi nhanh, giống như đã muộn, liền thật sự coi như Yến Tuy đói bụng lắm rồi.

Bên kia Tiêu Huy Dân và đám người Ninh Châu mới ngồi lên xe, liên tục lái rất lâu, đều vẫn là trầm mặc, bọn họ đối với Mạnh Đình thật sự rất luyến tiếc, nhất là Ninh Châu, lên xe rồi, còn vẫn luôn nhìn về phía sau.

Nhưng tâm tình của bà so với lúc đến, đã hoàn toàn bất đồng, thấp thỏm sợ hãi kích động lúc trước toàn bộ đều không thấy nữa, bà lúc này mới coi như là thật sự phấn chấn lên, "Đình Đình chính là Nặc Nặc của chúng ta, nó không có chết, thật sự không có chết."

"Ừ, anh biết," Tiêu Huy Dân làm sao không biết Ninh Chu đang đợi cái gì, cảm xúc trong lòng cũng theo đó phẫn nộ thêm.

"Em không cần lo lắng, những chuyện khác anh sẽ nói với Yến Tuy, những người đó sẽ không bỏ qua."

"Nặc Nặc thật đáng yêu......" Tiêu Tử Ngang phục hồi lại tinh thần đột nhiên cảm thán một câu như vậy, hắn chợt hiểu ra cảm giác mình nói như vậy có chút kỳ quái, nhưng bao gồm cả cha hắn, mọi người đều gật gật đầu.

Ninh Châu thần sắc đột nhiên ngừng lại, bà nhìn về phía Tiêu Tử Ngang.

"Con thu xếp cho mẹ một chút, ngày mai sau khi gặp qua Đình Đình, mẹ muốn gặp...... Lý Nhất Phỉ."

Lúc bà nói ra ba chữ Lý Nhất Phỉ, thần sắc trên mặt làm cho mấy người Tiêu Huy Dân đều kinh ngạc một chút, tính tình Ninh Châu rất tốt, căn bản sẽ không có lúc chân chính tức giận, nhưng bây giờ bà đầy mặt đều là tức giận và thù hận không chút nào che dấu.

Tiêu Huy Dân và hai đứa con trai ông đều là xem qua tư liệu của Mạnh Đình, cho dù trước kia không biết, hiện tại cũng biết Lý Nhất Phỉ là ai rồi, Mạnh Đình ngoại trừ lúc luân lạc tới cô nhi viện, tất cả cảnh ngộ của cậu đều có liên quan tới người đàn bà này.

"Bà ta nguyên danh là Lý Mai, mẹ ta từng giúp đỡ qua bà ta......"

Nhà mẹ đẻ Lý Nhất Phỉ cũng không phải là hào môn thế gia gì, lúc bà ta mới tới Bắc thành học đại học, bởi vì học phí không đủ, tới một hội sở làm thuê, thiếu chút nữa bị khách làm nhục, mẹ của Ninh Châu và bạn bè tới chơi nhìn không được, giải cứu người, biết được tình huống của Lý Mai, bà còn giúp đỡ Lý Nhất Phỉ học đại học, sau đó còn đưa bà ta ra nước ngoài học.

Bà ta học xong trở lại, tới Ninh gia để cảm ơn, Ninh Châu gặp qua bà ta. Bất quá bà đối với Lý Nhất Phỉ cũng không bao nhiêu cảm giác, thậm chí chưa nói tới hảo cảm ác cảm gì, chỉ có sơ giao.

Sau đó bà liền nghe nói Lý Nhất Phỉ làm vợ lẽ cho người ta, mẹ bà bị chọc tức, thậm chí còn cho người đi hỏi Lý Nhất Phỉ có phải bị miễn cưỡng hay không, cuối cùng mặc kệ, nhưng từ sau đó, Lý Nhất Phỉ chính là trở lại thăm hỏi, cũng không cho phép vào cửa nữa.

Ninh Châu và Tiêu Huy Dân là thanh mai trúc mã, đại khái lúc có thể biết cái gì là thích người khác, liền tỏ tình với nhau.

Ngày đó Ninh Châu thi đại học có thành tích, Tiêu Huy Dân liền cầu hôn với bà, người hai nhà môn đăng hộ đối, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân tình cảm lại tốt, mùa hè đó liền cử hành hôn lễ long trọng.

Lý Nhất Phỉ có tới tặng quà hay không, Ninh Châu đã không nhớ rõ, nhưng bà rõ ràng bà và mẹ bà đối với bà ta chỉ có ân, không có thù, nhưng bà ta lại đối với con bà như vậy, Mạnh Đình cùng bà lớn lên giống như vậy, chuyện năm đó nháo dư luận xôn xao, bà ta không thể nào không biết.

Bà ta không chỉ có không nói với bọn họ tung tích của Mạnh Đình, còn muốn từ trên tinh thần triệt để phá hủy Mạnh Đình, bà ta lại dám để cho Ngô Phượng Kiều ngược đãi Mạnh Đình, còn dám bày mưu đặt kế để cho một lão nam nhân buồn nôn cực độ đi dâm loạn Mạnh Đình......

Ninh Châu nhớ tới những thứ này, vẫn như cũ bị tức tới cả người phát run, Mạnh Đình gặp phải hết thảy, Lý Nhất Phỉ có chết cũng không cách nào bù đắp lại.

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net