Ngoại truyện: Chỉ cần là ước vọng của ngươi, cũng là ước vọng của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyên Sử năm thứ năm mươi hai, đầu tháng tám, Thất hoàng tử tạo phản, Tĩnh Uyên đế băng hà.

Mười ngày sau, chúng thần cùng thỉnh cầu Lăng Vương lên ngôi, dựng nên nước Vĩnh Khánh, quốc hiệu Vi Nguyên.

Một năm sau, Tô Lăng Trạch thối vị, Hiền Vương Bát hoàng tử lên ngôi, duy trì Vĩnh Khánh vương triều, dốc lòng bảy mươi năm.

Nguyên sử năm thứ nhất, Vĩnh Khánh đế lên ngôi một tháng, trao quyền cho Bát hoàng tử làm nhiếp chính vương, tạm thời thay mặt tất cả công việc triều chính.

Đế kinh, ngoài cửa thành, một con tuấn mã đứng ngạo nghễ giữa đường, trên ngựa là một bạch y nữ tử, quần áo giản dị thanh nhã, ánh mắt thanh tú tuyệt mỹ, nàng cười nhẹ, đôi mắt hướng về phương xa, trong mắt tràn ngập vui vẻ.

"Ngươi thật sự đã quyết định, muốn đi đâu sao?" Vũ Thú Kình đứng trong cửa thành, lẳng lặng nhìn nàng.

Quân Lam Tuyết quay đầu lại, cười với hắn một tiếng: "Hắn ở đâu, ta liền ở đó, vì vậy, Vũ Thú mỹ nhân à, tất cả tửu lâu cùng kinh đô ở kinh thành, đều trông chờ vào ngươi đó."

Vũ Thú Kình khẽ khép mắt, giọng nói nhàn nhạt: "Hắn đã đi được mấy ngày rồi, ngươi đuổi không kịp đâu."

Quân Lam Tuyết khẽ mỉm cười: "Vậy ta cứ từ từ mà theo sau hắn, chờ đến doanh địa ở biên cảnh, hắn sẽ ngừng lại, đến lúc ta, ta sẽ đuổi kịp."

Tròng mắt Vũ Thú Kình run lên, từ đáy lòng có một loại ý vị không nói nên lời: "Lam Tuyết, chiến trường như địa ngục."

Hắn lo nàng sẽ bị liên lụy, dù sao... Nàng vẫn chỉ là nữ tử a.

"Hôm nay các quốc gia đều đã bình ổn, chiến sự ít, bất quá chỉ là phòng thủ biên quan mà thôi, sẽ không có chuyện gì." Quân Lam Tuyết cười nói.

Tô Lăng Trạch không thích làm hoàng đế.

Đã từng chinh chiến bốn năm nên hắn vẫn thích nơi quân đội không câu nệ tiểu tiết.

Cho nên chỉ một tháng sau khi lên ngôi hắn liền đến doanh trại, Bát hoàng tử là một nhân tài, hắn tin Bát hoàng tử sẽ thống trị tốt giang sơn này.

Nàng cũng tin tưởng hắn.

Mà hiện tại, hắn đã đi.

Cho nên, nàng phải nhanh một chút đuổi theo hắn mới được.

Nghe vậy, mi mắt của Vũ Thú Kình càng hạ thấp hơn, hồi lâu sau, mới nói thật nhỏ: "Đi đường cẩn thận."

"Ngươi cũng vậy, cảm ơn ngươi những năm này đã làm bạn với ta." Quân Lam Tuyết thật lòng nói, nếu ban đầu không có Vũ Thú Kình, cũng sẽ không có Quân Lam Tuyết ngày hôm nay.

Nàng chân thành cảm tạ.

Nghe được lời của nàng, môi của Vũ Thú Kình nhếch lên, chậm rãi tạo thành một độ cong khó có thể nhìn thấy: "Không cần."

Quân Lam Tuyết nhìn hắn, tâm tình đột nhiên trở nên thoải mái.

Thì ra, tất cả, đều vẫn tốt đẹp như cũ.

"Nếu hắn thay lòng, ngươi có thể trở lại." Vũ Thú Kình đột nhiên nói, giọng nói có chút ung dung.

Quân Lam Tuyết hơi ngớ ngẩn, thay lòng? Tô Lăng Trạch sao?

Nàng cười một tiếng: "Nếu hắn thay lòng, thì chíng là do ta chưa đủ tốt, hoặc là hắn chưa đủ tốt, nếu như là ta chưa đủ tốt, ta nên tự hiểu bản thân không xứng với hắn, nếu là hắn chưa đủ, thì chính là hắn không xứng với ta, đã là như thế, cũng sẽ chỉ là một hồi khó khăn gian nan, thời gian lâu dài, tất cả đều sẽ thấu tỏ."

"Chẳng lẽ Vũ Thú mỹ nhân còn muốn nhìn người ta bị vứt bỏ đến đáng thương sao?" Nàng trêu ghẹo nói.

Vũ Thú Kình cười nhưng không nói, ánh mắt ấm áp.

"Nếu như có cơ hội gặp Vô Nham..." Quân Lam Tuyết chợt khẽ hoảng hốt, giương mắt nhìn lên, xẹt qua một bóng dáng ngạo nghễ đứng vững nơi cửa thành, phảng phất tựa như xa xôi ở nơi chân trời của đế kinh.

Ở nơi nào đó, có một người khiến nàng không có cách nào để gỡ bỏ sự áy náy trong lòng, Vô Nham.

"Gíup ta nói với hắn... cáo biệt."

"Ừ." Vũ Thú Kình đáp một tiếng, ánh mắt ấm áp.

"Ta đi đây." Quân Lam Tuyết mỉm cười.

Cha, ngươi phải dưỡng thương cho thật tốt.

Tiểu Ngôn, ngươi phải chiếu cố thật tốt cho cha.

Vô Nham, ngươi phải sống tốt... Thật tốt.

Quân Lam Tuyết giương mắt, nhìn từng đoàn mây cuốn rồi lại tan nơi phương xa, lòng dạ trống trải, kéo dây cương, giục ngựa phóng đi.

"Ta vẫn sẽ ở đây."

Sau lưng, mơ hồ truyền đến âm thanh thật nhỏ của Vũ Thú Kình, Quân Lam Tuyết giật nhẹ mình, chợt bật cười vui vẻ.

Ta biết ngươi sẽ ở đây.

Vì thế ta yên tâm.

Mặt trời mọc trên cao, ở trên trời cao vẽ nên một cảnh sắc rực rỡ, Vũ Thú Kình đứng tại chỗ, lẳng lặng giương mắt nhìn bóng người đã biến thành một chấm đen, khẽ cười.

Có một số việc, một số lời.

Không cần nói rõ, bởi vì ta biết, ngươi sẽ hiểu.

Hắn mỉm cười xoay người, dùng cách thức tiêu sái nhất, kết thúc tình yêu mà mình chưa bao giờ nói ra.

Vừa xoay lại, hắn hơi ngẩn người, sau lưng, một bóng dáng cao lớn đang đứng dưới cửa thành, quyến luyến nhìn về phương xa, vẻ mặt thâm tình.

"Ngươi đã đến rồi." Hắn phục hồi tinh thần, nhàn nhạt nói ra một chữ, giọng nói quen thuộc, phảng phất tựa như một vị bằng hữu đã quen biết rất lâu, nhưng cũng chỉ có bọn họ mới biết, hôm nay, là lần thứ hai bọn hắn gặp nhau.

Khúc Vô Nham chậm rãi gật đầu một cái, nhẹ nhàng thở dài: "Nàng đi rồi sao?"

"Ừ." Vũ Thú Kình như có điều suy nghĩ liếc hắn một cái: "Nàng muốn nói lời từ biệt với ngươi, vì sao lúc vừa rồi ngươi không xuất hiện?"

Khúc Vô Nham chắp tay sau lưng, nhẹ cười khổ: "Nàng hi vọng ta sẽ quên nàng, sống cho thật tốt."

Bởi vì đó là hi vọng của nàng, vì thế, hắn sẽ cố quên nàng, sống cho thật tốt.

Khúc Vô Nham cười với hắn một tiếng, cũng chắp tay xoay người, chậm rãi rời đi.

Tuyết Nhi, từ lúc ngươi nói ta đã yêu nhầm người.

Đột nhiên ta lại nhân thấy, bốn năm nay, tràn ngập trong đầu ta, không phải là Tuyết Nhi trước kia, mà là ngươi sau khi mất trí nhớ,

Ngươi quật cường, ngươi thiện lương, ngươi kiên định.

Những thứ này, Tuyết Nhi trước kia đều không có.

Thì ra, trong lúc vô tình, ngươi, đã sớm thay thế mọi bóng dáng trong đầu ta.

Khúc Vô Nham từng bước từng bước quay trở về, cước bộ rất nhẹ nhàng, suy nghĩ lại bay xa, vượt qua thiên sơn vạn thủy, trôi ngược thời gian.

"Ngươi là ai? Thủy Nhược tỷ tỷ mang ta đến Khúc gia chơi, mới vừa rồi là ca ca ngươi sao?"

"Tránh ra."

"Ta không tránh, ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy, tại sao hắn lại đánh ngươi? Hắn nói ngươi là con riêng, nhưng tại sao lại mắng ngươi là tạp chủng, tạp chủng có nghĩa là gì?"

"Ta bảo ngươi tránh ra!"

"Hung dữ như vậy làm gì a, cha ta đã nói, nam tử hán luôn phải biết kiềm chế, ngươi như vậy sau này sẽ không lấy được nương tử."

"..."

***********

"Vô Nham ca ca, ta thích ngươi."

"Quân Lam Tuyết đồ ngốc nhà ngươi, ai bảo ngươi ngăn cản làm gì, tên gia hỏa kia chỉ cần đánh ta mấy cái liền sẽ hết giận thôi."

"Ta đã nói rồi, bởi vì ta thích ngươi, so với Thủy Nhược tỷ tỷ ta còn thích ngươi hơn."

"Vô Nham ca ca, chúc mừng ngươi đã trở thành gia chủ của Khúc gia, bất qua tại sao ngươi lại chạy đến nhà của ta? Không phải ngươi nên ở lại gia tộc ăn mừng sao?"

"Tuyết Nhi, ta đến tìm Quân bá phụ."

"Ngươi tìm cha ta làm gì?"

"Hạ sính lễ, hỏi cưới ngươi."

********

"Tuyết Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, thời gian vừa qua ngươi sống có tốt không?"

"Ách, Nham thúc thúc..."

"Đây là biệt danh về sau ngươi muốn kêu ta sao?"

"Ta là tỷ tỷ của Tiểu Ngôn, cũng cùng bối phận với Tiểu Ngôn, hắn kêu ngươi là Nham thúc thúc, nếu ta gọi tên ngươi chẳng phải là làm loạn bối phận sao?"

********

"Ta... Không biết ngươi."

"Tuyết Nhi, chuyện này không thể đem ra đùa đâu."

"Đây không phải là đùa, ta đang nói sự thật."

"Tuyết Nhi, đừng nghịch nữa, trở về với ta, ta dẫn ngươi về nhà."

"Ngươi hãy nghe ta nói hết, mọi điều ta nói đều là sự thật, thật ra, ta không nhớ ra bất cứ chuyện gì của trước kia, một chút ta cũng không nhớ được."

Thì ra, từ đầu đến cuối, trong đầu hắn đều là một người.

Cũng chỉ có một người.

Chẳng qua là Tuyết Nhi, nếu đó đã là ước vọng của ngươi, như vậy, đó cũng là ước vọng của ta.

*******

Chẳng qua, hắn vẫn không biết rằng.

Khi đó, lúc hắn đến Quân gia hạ sính lễ, có hai nữ tữ, nói chuyện tại Kính Hồ.

"Quân Lam Tuyết, ngươi cố ý có phải hay không? Cố ý đến gần Vô Nham đại ca, ngươi đang trả thù ta có phải hay không?"

" Chớ dùng ánh mắt như thế nhìn ta, Thủy Nhược, khi ngươi từng bước từng bước đem ta đẩy vào địa ngục, ngươi nên lường trước sẽ có một ngày như thế này."

"Nhưng chuyện này không liên quan đến Vô Nham đại ca, tại sao ngươi có thể lừa gạt tình cảm của hắn!"

"Chỉ cần là thứ ngươi thích, ta đều sẽ hủy diệt nó, đây là báo ứng của ngươi." --- ---

******

Tô Lăng Trạch trở lại doanh trại đóng ở biên quan.

Trong quân trên dưới đều nhiệt liệt hoan nghênh.

Chúng các tướng sĩ không có sự phân chia, không có ý niệm chủ tớ, tất cả đều ngồi bên đống lửa ăn thịt nướng, uống rượu bình thường, nhưng lại có mùi vị đặc biệt.

"Chủ tử, tại sao ngươi vẫn còn ở nơi này, những tướng quân kia vẫn đang chờ ngài đi qua đấy!" Mạc Ninh từ trước đến nay đã quen nói chuyện tùy tiện, liên tục nói một tràng dài tựa như pháo đạn, lời vừa ra khỏi miệng lại có cảm giác như mình đã nói sai, vội vàng sửa lại: "Không không không, phải gọi là bệ hạ, xem trí nhớ của ta này..."

Hắn đã sớm hình thành thói quen, nhất thời đúng là không đổi được.

Tô Lăng Trạch một thân thiết giáp bức người, nghe thấy lời của Mạc Ninh, quay đầu lại, cười lắc đầu: "Trước khi đi ta đã đáp ứng với tiểu nô tài sẽ không uống rượu, đợi sau khi thương thế tốt hơn mới có thể uống, ta chỉ định đi xem một chút, các ngươi cứ nháo đi."

Nghe vậy, Mạc Ninh bĩu môi, tự lẩm bẩm nói: "Nữ nhân kia cũng thật là, quản được nghiêm như vậy, nanh vuốt còn có thể đưa được đến biên quan này..."

Tô Lăng Trạch khẽ cười, bất quá đây cũng xuất phát từ quan tâm, có người quản, cãi nhau, làm sao lại không phải là một loại hạnh phúc, nếu cuộc sống sau này đều là như thế, tại sao không phải là một chuyện tốt chứ?

Mạc Ninh lại bĩu môi, ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện gì, mặt thần thần bí bí nói: "Bất quá chủ tử ngài lần này có thể hoàn toàn yên tâm, thuộc hạ dám cam đoan với ngài lần này ngài có uống bao lâu, nữ nhân kia cũng sẽ tuyệt đối không trách ngài, huống hồ, những tướng quân kia còn nói, hôm nay bọn họ gặp một kẻ thông minh tuyệt đỉnh lại sáng suốt hơn người, đang muốn tiến cử làm quân sư cho chủ tử đây, lúc này không phải là một cái cớ tốt sao? Vậy ngài có muốn đi gặp ngay lúc này không?"

"Ồ?" Mi tâm Tô Lăng Trạch vừa động, hắn thật sự thích những người có tài, Mạc Ninh vừa nói như thế, hắn đã có chút động tâm.

Mạc Ninh thấy hắn do dự, lại vội vàng thổi phồng nói: "Chủ tử, thuộc hạ bảo đảm, ngài gặp được người nọ, nhất định sẽ không thất vọng!"

Tô Lăng Trạch cười cười: "Được, vậy liền đi xem một chút đi."

Mạc Ninh thấy việc tuyên truyền đã có kết quả, nhất thời kích động: "Vậy thì đi một lát đi, chúng ta mau qua đó, đừng làm các tướng sĩ phải sốt ruột chờ đợi!"

Tô Lăng Trạch bất đắc dĩ cười cười, nhưng lại không cự tuyệt, hắn thật muốn xem thử nhân tài trong miệng bọn họ là như thế nào.

Ra khỏi doanh trướng, bên đống lửa cách đó không xa có bóng người lay động, âm thanh cười đùa truyền ra, những tướng sĩ kia thấy Tô Lăng Trạch ra khỏi lều trại, liền hoan hô lên.

Tô Lăng Trạch chậm rãi mà đến, đi tới ngồi xuống bên đống lửa, binh lính cùng các tướng lĩnh cũng không hành lễ, bu lại như ong vỡ tổ, bảy mồm tám lưỡi nói: "Bệ hạ cuối cùng ngài cũng đi ra, còn tưởng rằng ngài không muốn tham gia náo nhiệt cùng các huynh đệ đây."

"Đúng vậy a bệ hạ, lần này người có thể trở lại quân doanh, các huynh đệ ai cũng hưng phấn đến không ngủ được, nếu ngài không chịu ăn mừng cùng các huynh đệ, mấy thứ kia cũng chả có ý nghĩa gì a!"

Tô Lăng Trạch cười nhìn đám người, nghiêng đầu nói: "Các ngươi nói muốn giới thiệu cho ta một nhân vật vô cùng khó lường, sao ta có thể không đến." Không có chút kiêu ngạo nào, hoàn toàn không coi mình là một hoàng đế mới lên ngôi, ánh mắt hắn nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ nào, không thể làm gì khác hơn là cố ý nghiêm mặt lên nói: "Còn không nhanh mời người đến?"

" Ha ha, bệ hạ chớ vội chớ vội, chúng ta sẽ mời vị quý nhân này ra ngay!" Chủ tướng Hàn Liệt cười to lên tiếng, quay đầu ra sau hướng về phía phó tướng mà nháy mắt.

Phó tướng ngầm hiểu, cất giọng kêu: "Bệ hạ cho mời Qúy Ly công tử!"

Tô Lăng Trạch ngẩn ra, mắt khẽ mở, Qúy Ly?

Hắn còn chưa phục hồi tinh thần, một bóng người thoạt nhìn có chút gầy yếu bên trong một đám binh lính, chậm rãi đứng lên, tầm mắt trong suốt chuyển một cái, tựa như vượt qua cả hàng vạn binh kính, tựa như vượt qua núi sông trùng trùng, từ bên trong ánh lửa tràn ngập tiếng nói cười này, chậm rãi rơi vào trên người của hắn,

Tô Lăng Trạch nhìn đạo bóng dáng kia, khóe môi từ từ nâng lên , tạo nên một nụ cười phong hoa tuyệt đại. Xua tan mây mù.

Quân Lam Tuyết mang theo mặt nạ của Qúy Ly từ từ đi tới, hai tay chắp lại, vui vẻ nhẹ nhàng nói: "Thần Qúy Ly, tham kiến bệ hạ..."

Tô Lăng Trạch cầm tay của nàng, đưa tay lên vai nàng dùng sức một chút, đem người ôm vào trong ngực, cười nghiễm nhiên: "Qúy ái khanh không cần đa lễ."

Lời kia, muốn giả liền có bấy nhiêu giả, nụ cười kia, muốn phóng túng bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Chúng tướng sĩ hai mắt sáng lên, đều là một bộ dáng 'Ta sớm biết là sẽ như thế này', rối rít trao đổi ánh mắt cho nhau.

------ Thế nào thế nào? Ta đã nói lời đồn ở đế kinh sẽ không phải là giả mà, bệ hạ thật sự cùng thủ phủ Qúy Ly công tử ở kinh đô đó, có tình yêu đoạn tụ đấy.

------ Cắt, này có là cái gì, ta còn biết thái tử của Minh Sùng quốc trước đây vẫn cùng bệ hạ trang giành Qúy lão bản đấy, đây chính là đoạn tình cảm có một không hai----- là câu chuyện đoạn tụ xưa kinh điển nhất của ta đấy.

--- --- Tình yêu đặc sắc có một không hai? Ngươi nghe được ở đâu đấy?

--- --- Hắn, cái này ngươi không biết đâu? Không phải tiên sinh kể chuyện trong cái lâu đó của đế kinh nói như vậy sao?

Những thứ đến từ đế kinh kia khiến binh lính ai cũng đỏ mắt, bọn họ vậy mà chưa từng nghe qua cái gì là tình yêu hiếm có có một không hai cả...

Hơn nữa, các huynh đệ lại ghen tỵ nhìn hai người đang ôm nhau, bệ hạ à... Mặc dù mọi người đều biết ngài thích nam nhân, nhưng cũng đừng quang minh chính đại như vậy có được hay không, các huynh đệ đều vẫn đang còn độc thân đây...

Quân Lam Tuyết nghiêng đầu, thấy ánh mắt của bọn họ, không khỏi buồn cười, Tô Lăng Trạch người này... Một chút cố kỵ đều không có, được rồi, dù sao tất cả mọi người đều nghĩ nàng là nam tử, nàng sẽ tạo ra một đoan tình đoạn tụ oanh oanh liệt liệt đi.

Trở lại lêu cỏ, không đợi Quân Lam Tuyết nói chuyện, Tô Lăng Trạch cúi người chính là vừa hôn, hôn thật sâu lên người mình tâm niệm, giống như đã trải qua vô số năm tháng chờ đợi, vào thời khắc này cuối cùng đã ôm được giai nhân, đã được như nguyện, phải ôm cho thật chặt,

"Ta cũng biết ngươi sẽ đến." Hồi lâu, hắn nhẹ nhàng buông nàng ram hô hấp khẽ loạn, trong mắt đều ngập tràn vui vẻ,

Quân Lam Tuyết cũng cười đáp: "Ta biết ngươi sẽ biết."

Tô Lăng Trạch cầm tay của nàng, mười ngón tay đan vào nhau: "Cho nên, ngươi để ta phải đợi lâu, nên phạt."

Trên mặt đỏ bừng lên một mảng, Quân Lam Tuyết có chút không được tự nhiên quay mặt đi, thanh âm nghe được nhỏ vô cùng: "Tùy ngươi..."

Tô Lăng Trạch thỏa mãn cười một tiếng, than nhẹ thật dài, có một thê tử như thế, phu quân còn cầu gì hơn, Quân Lam Tuyế ngẩng đầu nhìn mắt của hắn. nhẹ giọng hỏi: "Ngươi... Thật sự đã quyết định sao?"

Tô Lăng Trạch cười khẽ cọ cọ chóp mũi của nàng: "Ta vốn không có tâm với ngôi vị hoàng đế, hoàng tổ mẫu một lòng phụng tá, phụ hoàng hắn... Lại không buông tha cho ta, không buông tha cho hoàng tổ mẫu, nên mới muốn đoạt giang sơn này cho bằng được, hiện tại, lại ở trong tay Bát đệ, giang sơn không cần phải lo, ta cần gì mỗi ngày đều phải ở lại trên triều?"

Từ khi lão thái hậu vẫn còn sống, hắn trải qua việc lâm triều, đối với chính sự mà nói thì hắn rất lười, sau đó lại ở biên cương bốn nắm, thích ứng được với hoàng quyền mới là lạ.

"Vì thế ngươi hạ chiếu thư, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Bát Hoàng tử?"

"Không sai." Tô Lăng trạch cúi đầu, môi cong lên: "Quý Đại lão bản, hiện tại ta đã một nghèo hai trắng, sau này, phải dựa vào ngươi mà sống rồi."

Quân Lam Tuyết khẽ cười: "Chuyện đó phải xem ngươi phục vụ thế nào, nếu phục vụ tốt, không thể thiếu chỗ tốt."

Trong mắt Tô Lăng Trạch dấy lên một chút nóng bỏng, đem thân thể nàng đặt trên tháp: "Vậy bây giờ liền tới nghiệm hàng đi."

"Ưm... Đừng, bên ngoài nhiều người..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net