Q1_ Chương 60 - 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Q.1 - Chương 60

Ông nhớ có lần vương phủ cũng phái người tới, muốn gọi ông tra xét thương thế một nô tài, nghe nói đó là nô tài đụng phải Điện hạ, thiếu chút nữa không còn mạng trong tay Điện hạ, cũng không biết vì sao, vào lúc cuối cùng, Điện hạ lại thả tiểu nô mới đó, còn sai người truyền lời tới, để cho hắn tự mình đi qua điều tra thương thế.

Chỉ là lần trước, ông có chuyện quan trọng trong người không đi được, liền không có gặp được nô tài kia rốt cuộc là người nào, còn lần này trước khi tới, nghe nói lần trước và bây giờ là cùng một nô tài, Mạc lão lúc này mới tâm thần khẽ nhúc nhích, cảm thấy Điện hạ thế nào đối với một tiểu nô mới lại để ý như vậy, nhiều lần hắn cũng tự mình đi qua, vì vậy, ông lúc này mới xuất hiện tại nơi này, muốn nhìn một chút tiểu nô mới đến tột cùng là cao nhân phương nào, lại khiến Điện hạ xem trọng như vậy.

Ở trước mặt một thầy thuốc, đối phương là nam hay nữ vừa nhìn liền biết, cho dù cô ta đã ngụy trang, nhưng làm một thần y, cô ta lại há có thể giấu giếm được?

Vì vậy, thời điểm đang tra dò thương thế, cùng độc trong người cô, ông cũng đã phát hiện, đối phương là cô gái, lúc này mới khẽ hiểu, Điện hạ làm sao sẽ đối với tên nô tài này dối đãi khác như vậy.

Cho dù biết cô có thể là sát thủ Ám lâu phái tới, cũng do dự khổ sở, giết hay là không giết.

Hắn vẫn cho là Điện hạ cùng Mạc Bạch biết rất rõ ràng thân phận của nô tài kia mới phải, nhưng mới vừa vừa thấy bộ dạng Mạc Bạch kinh ngạc như vậy, Mạc lão nhất thời liền nổi lên nghi ngờ rồi.

"Nàng đã làm ngụy trang rất tỉ mỉ chu đáo, nhưng nội tức cùng mạch tượng là không lừa được lão phu, thật là cô gái không khác, ngươi và Điện hạ, thật cũng không biết?"

Đầu Mạc Bạch nổ tung, nhất thời ở trong gió nhốn nháo.

Lam tử. . . . . . Lại là nữ nhân!

Hắn không khỏi nhớ tới ban ngày Điện hạ cùng nàng ở giữa mập mờ không ngờ, trong nháy mắt cảm thấy trời đất mù mịt.

Một hồi lâu, hắn mới yếu ớt tìm về âm thanh của mình, buồn bực nói: "Ta nghĩ, nếu như Điện hạ biết. . . . . . Nhất định sẽ càng thêm do dự."

Mạc Bạch nhìn Quân Lam Tuyết trên giường, nhìn trên, nhìn dưới, nhìn trái, nhìn phải, thật sự không nhìn ra nàng rốt cuộc nơi nào giống như nữ nhân, không khỏi gầm nhẹ một tiếng: "Nàng thật sự là nữ nhân sao? Mặc dù nàng là, tại đây tướng mạo không đúng, thật sự cũng xấu một chút, Điện hạ thật sự không nên coi trọng nàng a. . . . . ."

Rốt cuộc coi trọng Lam Tử điểm nào rồi hả ?

"Tiểu Bạch, cái đứa nhỏ này!" Mạc lão không tùy tiện liếc hắn một cái: "Trông mặt mà bắt hình dong, đây là nông cạn cớ nào, Điện hạ chúng ta há có thể giống như cái loại người nông cạn này? Hơn nữa, nếu như nàng thật sự là sát thủ Ám lâu, thời điểm lẻn vào Lăng vương phủ, tất nhiên sẽ làm sửa tạo lại, dịch dung đổi mặt, ngươi bây giờ thấy cũng chỉ là khuôn mặt giả của nàng mà thôi."

". . . . . ." Mạc Bạch không tiếng động xê dịch môi, cảm thấy Mạc lão nói xong cũng có đạo lý, nhưng mà hắn nghĩ, một cô gái làm sát thủ, khẳng định hình dáng không ra gì cả đi? Còn có thể so bộ dáng bây giờ xấu xí hơn! Mới có thể hận đời đi vào con đường làm sát thủ này!

Hắn oán hận nghĩ tới, vừa hỏi: "Mạc lão, vậy ông nói, chúng ta có nên hay không nói cho Điện hạ, Lam Tử là nữ?"

"Điều này tự nhiên phải nói, lấy tính tình Điện hạ, nếu chúng ta giấu không báo, lỗi lớn, chuyện này chính ngươi đi làm đi, lão phu trước giúp đỡ cô gái này áp chế độc trong người, ngươi đi ra ngoài tránh một chút."

Mạc Bạch bất đắc dĩ than thở: "Vậy cũng tốt, khổ cực Mạc lão rồi."

Nói xong, xoay người rời đi, mang đi lòng tràn đầy kinh ngạc cùng dao động không chừng.

Q.1 - Chương 61

Vầng trăng khuyết, màn trời xanh đen, đêm đã qua canh ba.

Khi Quân Lam Tuyết tỉnh lại, là ban đêm ngày thứ hai.

Mắt mở ra, bốn phía là một mảnh đen tối, cô theo bản năng sờ sờ lồng ngực của mình.

Đau đớn vẫn còn ở đó, chỉ là không nghiêm trọng như vậy nữa, gắng gượng qua đi?

Chỉ là, nghĩ đến sau này vẫn còn tình trạng đau không gián đoạn này, Quân Lam Tuyết chính là một hồi ảo não, đáng chết, cái Ám lâu gì kia, Ni Mã, rốt cuộc có muốn hay không để nàng thi hành nhiệm vụ, lại còn không đưa thuốc giải !

Giường rất ấm áp, Quân Lam Tuyết chậm rãi ngồi dậy, bốn phương một mảnh đen tối, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy, đây không phải là chỗ ở của mình.

"Ngươi đã tỉnh."

Đang trong lúc cô còn nghi hoặc, bên tai truyền tới một đạo âm thanh lành lạnh.

Quân Lam Tuyết sửng sốt, là Tô Lăng Trạch.

Ngay sau đó, gian phòng lóe lên ánh sáng, một đạo ánh sáng hơi yếu sáng lên, Tô Lăng Trạch cầm nến, từ từ đi tới bên giường.

Vừa thấy được gương mặt nghiêm nghị của Tô Lăng Trạch, Quân Lam Tuyết bỗng nhiên nhớ tới lúc không chú ý vừa hôn, nhất thời trên mặt nóng lên, nếu không phải mang theo mặt nạ, sắc trời lại tối như vậy, nhất định có thể đủ phát hiện cô đột nhiên mặt đỏ lên.

"Ách, khụ khụ, tỉnh, tỉnh. . . . . ." Cô cười mỉa trả lời, nhưng trong lòng buồn bực, Tô Lăng Trạch tại sao lại ở chỗ này à?

Liếc nhìn sắc trời, Ni Mã, bây giờ cũng quá nửa đêm, anh ta ở trong phòng của mình làm gì à?

Không đúng, đây giống như không phải gian phòng của cô!

Chợt tỉnh ngộ lại, Quân Lam Tuyết lúc này mới phát hiện ra gian phòng kia thiết kế đơn giản khiêm tốn, lại lịch sự tao nhã khác thường, cô. . . . . . Cũng không xa lạ.

Bởi vì nơi này là. . . . phòng của Tô Lăng Trạch!

Tóc gáy dựng lên! Quân Lam Tuyết thiếu chút nữa không có kinh hô lên, ngượng ngùng nhìn chằm chằm Tô Lăng Trạch: "Tôi, tôi tại sao lại ở chỗ này?"

Tô Lăng Trạch đem nến đặt ở bàn nhỏ bên giường, hờ hững nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Quá xa."

Cái gì? !

Thì ra ghét bỏ chỗ ở của mình quá xa? Vậy cũng không cần mang mình tới tới nơi đây đi!

Quân Lam tuyết 囧 một lúc lâu, chợt nghĩ đến cái gì, một phen từ trên giường nhảy lên, nhìn chằm chằm Tô Lăng Trạch hỏi: "Bây giờ là nửa đêm? Tôi hôn mê đến thời gian rất lâu?"

Tô Lăng Trạch hờ hững gật đầu một cái, không có nói ra chính là, cô đã hôn mê một ngày một đêm, nếu không phải Mạc lão nói cho hắn biết, tối nay cô hồi tỉnh, hắn cũng sẽ không ở chỗ này chờ rồi.

Hắn nghĩ biết, tiểu nô tài này, có phải thật vậy hay không là sát thủ Ám lâu, sở dĩ ẩn núp tại Lăng vương phủ, vì chính là giết hắn.

Nếu nói đúng là vậy. . . . . .

Ngực nắm thật chặt, trong mắt hơi hơi trầm trầm, hắn sẽ không đem bất kỳ nguy hiểm nào, đặt ở bên người.

Nghe vậy, trong nháy mắt Quân Lam Tuyết liền nóng nảy, một phát bắt được cánh tay Tô Lăng Trạch liền quát: "Vậy sao ngài vẫn còn ở nơi này?"

Tô Lăng Trạch hếch mày đẹp: " Bổn vương tại sao không thể ở chỗ này?"

Quân Lam tuyết tức giận, mắt đẹp giận trừng: "Ngài ngu ngốc a! Ngài quên ban ngày cái thái tử gì kia, để cho ngài trong vòng một ngày tra ra chuyện nuốt riêng quân lương rồi hả ? Một ngày! Lúc anh ta nói lời này, mụ nội nó, đã qua nửa ngày, ngài bây giờ thời gian cấp bách còn không mau một chút đi thăm dò? Vẫn còn ở nơi này ngây ngô! Chẳng lẽ ngài cũng không biết, anh ta đang lo không có lấy cớ chỉnh ngài suy sụp, nếu là ngày mai ngài còn không có tra ra kết quả, anh ta có thể danh chánh ngôn thuận chơi ngài có biết hay không!"

Thua thiệt anh ta còn là cái Vương gia!

Thế nào đến điểm này cũng nghĩ không đến!

Nghe Quân Lam Tuyết nói, con ngươi màu thâm đen của Tô Lăng Trạch khẽ dao động dắt một chút, ánh nến hơi yếu trong tròng mắt của hắn, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết.

"Ngươi, đây là đang lo lắng Bổn vương sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net