Q2_ Chương 20: Cửu tử nhất sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Để ta." Thanh âm ôn nhã của Khúc Không Nham từ trên đỉnh đầu truyền tới.

Bên tai là tiếng gió thổi vù vù, Quân Lam Tuyết có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ của Khúc Không Nham, không khỏi âm thầm sợ hãi, quả nhiên tốc độ chạy bộ không thể so sánh với khinh công, nàng đột nhiên cũng rất muốn học khinh công.

Song lúc nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện ra con mãng xà sau lưng thế nhưng vẫn có thể theo kịp tốc độ của bọn họ, tuyệt không tụt lại đằng sau.

Mẹ nó, đúng là nghịch thiên mà?

"Tốc độ nhanh nhất rồi hả? Thoát không nổi." Quân Lam Tuyết có chút nóng nảy nói, sau lưng là mãng xà đang nhanh chóng hướng bọn họ đuổi giết, những chỗ nó đi qua một ngọn cỏ cũng không sống nổi, nọc độc trên người nó quá kinh khủng.

Lại còn thêm cả độc nữa?

"Đừng sợ, có ta ở đây." Bên tai truyền tới thanh âm của Khúc Không Nham, ngay sau đó sức lực đang ôm hông nàng càng thêm chặt, khẽ vận toàn bộ công lực nhằm bảo vệ người trong ngực.

Vẫn là âm thanh êm ái trầm ổn như vậy, giống như bên cạnh họ hoàn toàn không có bất kỳ nguy hiểm nào, nếu như không phải là thân thể hắn hiện tại cũng đang căng thẳng, Quân Lam Tuyết sẽ thật sự có ảo giác như thế.

Nhất thời, lòng nàng khẽ động, trong lúc tâm tình nàng quanh quẩn mơ hồ phức tạp, Khúc Không Nham càng như vậy, càng khiến cho nàng cảm thấy áy náy, áy náy với hắn, mà cũng áy náy với thân thể này kiếp trước.

Đột nhiên, Khúc Không Nham dừng bước, vốn là gương mặt tuấn dật dịu dàng rốt cuộc vào giờ khắc này lại trầm xuống, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm phía trước.

Chỉ thấy phía trước là một con Cự Mãng màu trắng, chiều cao mấy thước, đang phun cái lưỡi hồng hồng nhìn chằm chằm bọn họ, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, đúng là trêu người mà.

"Lại thêm một con mãng xà."Giờ phút này Quân Lam Tuyết cũng xụ mặt xuống.

Đúng là lòng vàng lại bị làm đen (ý là người tốt lại gặp chuyện xui xẻo). Một con bọn họ còn chưa có nắm chắc phần thắng, còn bị khổ ép đủ đường, giờ lại thêm con nữa, bọn họ cũng chỉ còn nước chờ chét thôi.

Khúc Không Nham chậm rãi buông Quân Lam Tuyết ra, lúc này con Giao Long khổng lồ màu đen cũng đuổi tới sau lưng, thần sắc của hai người càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hêt.

"Ta ở lại cầm chân bọn chúng, nàng mau chạy trốn theo hướng Tây Nam." Khúc Không Nham trầm giọng giao phó.

Quân Lam Tuyết cầm chủy thủ trong tay, nắm lại thật chặt, chậm rãi sát lại gần, để lại một bóng dáng kiên định, "Không được, hoặc là cùng nhau liều mạng, hoặc là cùng chết."

Dùng bằng hữu để đổi lấy tính mạng, nàng không cần.

Huống chi từ đầu tới giờ, chính là nàng liên lụy Khúc Không Nham, nếu như không phải vì cứu nàng, hắn sao có thể rơi vào Mê Vụ Sâm Lâm này?

Hắn ngay từ đầu cũng nói, có thể thoát khỏi Mê Vụ Sâm Lâm này, từ trước tới giờ không vượt quá năm người, ở trong nơi này ngắn ngủi một ngày một đêm, bọn họ đã mấy lần cận kề cái chết, mà nàng vốn không am hiểu địa hình nơi này, nếu như không có Khúc Không Nham dẫn đường, chỉ sợ sớm đã vùi thân tại đây.

Hiện tại, trong thời khắc như thế, nàng sao có thể bỏ đi một mình?

Nghe vậy, thân thể Khúc Không Nham khẽ động, đôi mắt đen thâm thúy như có ánh sáng chiếu rọi, Tiểu Tuyết Nhi của hắn...

Thật sự thay đổi.

Tiểu Tuyết Nhi của hắn lúc trước mặc dù mạnh hơn, nhưng khi tới thời khắc mấu chốt, nhất định sẽ nghe lời hắn.

Nhất là ở trong loại thời điểm nguy hiểm như thế này, nàng vẫn có thể đối mặt một cách bình tĩnh, vững vàng như cũ, Tiểu Tuyết Nhi khiến hắn kinh ngạc, cũng làm cho hắn nghi ngờ.

Một người.... Mất đi trí nhớ, ngay cả tính cách cũng thay đổi sao?

"Tới? Cẩn thận?" Đang lúc hắn suy tư, Quân Lam Tuyết khẽ quát một tiếng, vội vàng nói: "Không Nham, xà đánh bảy tấc, đó là nhược điểm trí mạng của bọn chúng."

Xà?

Khúc Vô Nham vốn định nói, đây gọi là Giao Long, không phải xà, làm gì có con rắn nào vừa to vừa lớn như vậy chứ?

Nhưng mà, lời nói của Quân Lam Tuyết lại khiến cho hắn trở nên bị thuyết phục mà không cần lý do, để cho hắn không chút do dự mà chuẩn bị tấn công theo phương pháp của nàng.

Hai con hắc bạch mãng xà khổng lồ nhanh chóng phát động công kích hướng tới bọn họ, Quân Lam Tuyết tung người một phát nhảy lên con hắc mãng xà, Khúc Không Nham cũng không suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì lúc này con bạch Giao Long đã tiến tới ngay gần hắn.

Cầm kiếm phi lên, xoẹt, Quân Lam Tuyết ở trên không trung mạnh mẽ chém vào cổ của con hắc mãng xà.

"Rắc rắc --" Một âm thanh chói tai, Quâm Lam Tuyết có cảm giác trủy thủ của mình chém không lại lớp da dày bên trên, mẹ nó, con rắn này rốt cuộc sống được bao lâu rồi, lớn khủng bố như này còn chưa tính, cư nhiên da còn phải dày như vậy?

Một kích không thành, đuôi của con hắc mãng xà khổng lồ hung hăng quét về phía nàng, Quân Lam Tuyết tung người một cái nhanh chóng lui về phía sau, lại có nửa cái đuôi quét tới.

Máu tươi, lập tức từ không trung rơi xuống.

Cùng lúc này, hơi thở trên người Khúc Không Nham tăng mạnh, nghiễm nhiên hóa thân thành ác ma đòi mạng, thoắt một cái vọt đến đuôi của con bạch mãng xà, vung lợi kiếm trong tay, một kiếm nhanh như chớp đâm về phía cổ của con bạch mãng xà.

"Tuyết Nhi?" tiếng xé gió, rất mạnh, Khúc Không Nham thấy tình thế không ổn, phát hiện Quân Lam Tuyết bị thương, thu lại lợi kiếm trong tay, nhanh chóng phi thân lui về sau, vội vàng hướng Quân Lam Tuyết mà tới.

Hắn đã mau, thân thể con bạch mãng xà khổng lồ cũng tuyệt không chậm hơn hắn, cái đuôi vĩ đại động mạnh một cái liền quét thẳng tới vai của Khúc Không Nham.

Khúc Không Nham lâm vào thế bất lợi, lộn liên tiếp hai lần giữa không trung, thật vất vả mới tới gần được Quân Lam Tuyết, lảo đảo tiếp đất, một dòng máu tươi nơi khóe miệng chậm rãi chảy xuống, hiển nhiên cũng bị thương.

"Khụ." Thân thể Quân Lam Tuyết vốn đã tương đối yếu, lúc này có cảm giác lục phủ ngũ tạng như sôi trào, thân thể vừa động đã phun ra một búng máu.

Con hắc mãng xà giương đầu lên, cái miệng to như chậu máu mở thật to, hướng Quân Lam Tuyết táp tới, thân thể gầy yếu như nàng, đoán chừng cho nó nhét kẽ răng cũng chẳng đủ.

"Đáng chết." Nhìn thấy Quân Lam Tuyết bị thương, đồng tử Khúc Không Nham tàn khốc, mắt huyết hồng, nhưng lúc hắn định động, con bạch Giao Long lại lần nữa nhích tới gần hắn.

Song xà xuất động, tóc Khúc Không Nham tung bay, hơi thở trên người phát ra giống như Tu La địa ngục, dám đả thương Tuyết Nhi của hắn, đúng là chán sống.

"Hai con súc sinh?" Quát khẽ một tiếng, Khúc Không Nham đột nhiên đeo vào một cái bao tay kỳ dị màu bạc, bao tay thoạt nhìn giống như mặt ngoài trơn nhẵn, nhưng nếu nhìn thật kỹ sẽ thấy phần mặt ngoài có vẻ trơn nhẵn, có một cái đinh nhỏ sắc bén.

Cây đinh cứng rắn không gì sánh bằng, mà cái bao tay có vẻ bình thường kia hình như được chế tạo bằng vàng ròng, sát khí sắc bén tới dọa người.

Đeo bao tay lên, Khúc Không Nham không chút nghĩ ngợi đánh ra một quyền hướng phần dưới đầu bảy tấc của con hắc mãng xà.

Quyền tới, máu tươi bắn ra, lúc trước Quân Lam Tuyết dốc hết toàn lực cũng chỉ khiến nó trầy xước chút ít da lông, cư nhiên bây giờ lại bị Khúc Không Nham đấm thủng.

Quân Lam Tuyết kinh ngạc, găng tay kia đến tột cùng là làm bằng chất liệu gì, sao có thể sắc bén như vậy.

Con hắc mãng xã dính đòn nghiêm trọng đột nhiên ngã xuống đất, ngã xuống bên người Quân Lam Tuyết, thấy vậy, Quân Lam Tuyết nhằm ngay vết thương trên người nó, hung hăng bổ thêm một đao nữa.

Lúc trước da nó cứng như da lân đâm không được, bây giờ còn không nhân cơ hội thọt thêm mấy phát thì đúng là phụ lòng mình mà.

Mà lúc này con Bạch Cự Mãng Xà cũng mở cái miệng to như chậu máu ra, bay thẳng tới đỉnh đầu Khúc Không Nham định cắn.

Lúc này tình thế như chỉ mành treo chuông, ở nơi xa, đột nhiên một mũi tên xuyên không bắn tới.

Tiếng tên xé gió phá không mà đến, thẳng tắp cắm vào con mắt của Bạch Cự Mãng Xà, Bạch Cự Mãng Xà bắt đầu lăn lộn kịch liệt.

"Chủ nhân?"

Cách đó không xa, ba hắc y nhân nhanh chóng phi thân tới, thì ra là thủ hạ của Khúc Không Nham.

"Chủ nhân, ngài không việc gì chứ?" Một hắc y nhân trên người đeo đại cung vội vàng hỏi, mũi tên vừa mới rồi cũng chính là hắn bắn.

Ba người nhanh chóng tới, sau đó hai người kia lập tức chia ra hành động, thu thập con mãng xà bị thương.

"Cát Đang?" Khúc Không Nham vừa thấy bọn họ, thần sắc nghiêm nghị, "Các người vì sao lại tới?"

Hắn hỏi, thanh âm trầm thấp, nhưng vẫn mơ hồ nghe được ra trong đó có vài phần không vui, "Các ngươi có biết đây là địa phương nào không?"

Các Đang, Cát Long, Cát Bằng là ba thân tín quan trọng nhất của hắn, hắn đã từng nói, mạng của bọn họ là của hắn, nếu không có sự cho phép, không thể tự quyết định dấn thân vào chốn nguy hiểm, đã là người của hắn, thì hắn có quyền bảo vệ bọn họ an toàn.

Vậy mà hôm nay bọn họ biết rõ nơi này là Mê Vụ Sâm Lâm, lại còn, mặc dù hắn biết đây là bảo vệ hắn, nhưng mà Khúc Không Nham vẫn không cảm thấy vui.

Cát Đang đeo đại cung trên lưng, lui về phía sau, quỳ xuống nói: "Chủ nhân tha tội, lần sau không dám phá lệ nữa."

Khúc Không Nham lúc này mới hài lòng hừ một tiếng, cùng lúc, hai người kia cũng nhanh chóng giải quyết xong con mãng xà đã bị Khúc Không Nham làm trọng thương từ trước, chạy tới, "Thuộc hạ ra mắt chủ nhân, Tuyết Nhi cô nương."

Quân Lam Tuyết sửng sốt, bọn họ biết nàng? Chợt suy nghĩ một chút, bọn họ hình như chính là thủ hạ của Khúc Không Nham, Khúc Không Nham lại đối với bọn họ cực kỳ quan tâm, rất giống với quan hệ bằng hữu, nhận biết mình quả thật không có gì kỳ quái, bèn hướng bọn họ gật đầu một cái.

"Ngươi bị thương." Quân Lam Tuyết nhìn sau lưng Khúc Không Nham có một vết máu dữ tợn, không khỏi nhíu nhíu mày.

Khúc Không Nham lắc đầu, mang theo thần sắc nhu hòa mà nói: "Ta không sao, nàng thế nào rồi?"

"Ta cũng không có việc gì, nơi này quá nhiều vết máu rồi, hay là nhân lúc này rời đi thôi, tránh cho cả nơi này đầy vết máu hấp dẫn nhiều dã thú hơn." Quân Lam Tuyết nói.

Khúc Không Nham gật đầu, đêm qua là hắn đã khinh thường, cư nhiên khiến cho Tuyết Nhi gặp phải nguy hiểm như vậy, sai lầm như thế, tuyệt đối không thể tái phạm lần thứ hai.

"Chủ nhân, bọn thuộc hạ từ dưới vách núi tới, trên đường có để lại dấu hiệu, chỉ cần trở về đường cũ, nếu có thể lúc này nên rời đi thôi." Cát Đang nói.

Đối với khả năng của ba bọn họ, Khúc Không Nham từ trước đến giờ rất yên tâm, hài lòng gật đầu một cái "Dẫn đường đi."

"Vâng." Cát Đang ứng tiếng.

Ba huynh đệ Cát gia lập tức bố trí đường ra, một người ở trước mặt dẫn đường, hai người khác ở tuốt phía sau, cảnh giác tới nhất cử nhất động chung quanh.

Gió mát thoảng qua, mùi máu trên mặt đất dần dần phai mờ.

Trong núi không biết đêm ngày, chỉ chớp mắt đã qua năm sáu ngày.

Bởi vì Quân Lam Tuyết cùng Khúc Không Nham đều bị thương, bọn họ đi tương đối chậm một chút, thật may là ba huynh đệ Cát gia đã sớm chuẩn bị chu toàn, đến ngày thứ sáu, bọn họ rốt cuộc cũng thoát ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm.

"Thoát rồi!"Quân Lam Tuyết trong lòng có chút cảm khái, trải qua cửu tử nhất sinh, vẫn còn có thể sống sót, nàng quả nhiên là mệnh Tiểu Cường (con gián) mà.

"Tỷ tỷ?" Còn không đợi nàng hảo hảo cảm khái một lát, thân thể Quân Tiểu Ngôn đã không biết từ nơi nào chui ra, nhào tới gắt gao ôm lấy Quân Lam Tuyết, nước mắt lưng tròng, khóc lóc kể lể: "Tỷ tỷ, tỷ còn sống, tỷ thực sự còn sống, ô ô, Tiểu Ngôn còn cho là sẽ không bao giờ gặp lại hai người nữa ......"

Quân Tiểu Ngôn một vốc nước mắt nước mũi bôi trên người Quân Lam Tuyết, phát tiết hơn mười ngày qua lo lắng cùng nhớ nhung.

"Tiểu Ngôn, làm sao đệ lại ở chỗ này?" Quân Lam Tuyết có chút kinh ngạc.

"Là Cát thúc thúc bảo đệ ở chỗ này chờ, Tiểu Ngôn chờ thật lâu, còn tưởng rằng ...... Còn tưởng rằng ......" Còn tưởng rằng bọn họ không thể về được nữa, Quân Tiểu Ngôn càng khóc càng dữ.

Vừa khóc lóc vừa tự an ủi trong lòng, thực ra hắn biểu hiện như vậy cũng là do quá lo lắng cho tỷ tỷ cùng Nham thúc thúc thôi, chứ hắn không có khóc nhè đâu.

Trong lòng Quân Lam Tuyết có chút mềm mại, nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể nhỏ bé của cậu nhóc, cười nhạo nói: "Đừng khóc, bọn tỷ đây không phải còn rất tốt sao? Tỷ ngươi là mệnh Tiểu Cường, không chết được."

"Ô ...... Tiểu Cường, Tiểu Cường là cái gì ......" Quân Tiểu Ngôn thút tha thút thít khóc, không quên hỏi thêm một câu.

Tiểu Cường mà cũng không biết, đệ đệ của nàng rốt cuộc là có bao nhiêu lạc hậu đây ......

"Chính là con gián đó, ý là đánh như thế nào cũng đều không chết." Nàng bất đắc dĩ giải thích.

Vừa nói dứt lời, Quân Tiểu Ngôn "Oa ô" một tiếng khóc còn lớn hơn. Xong đời rồi, xong đời rồi ...... Tỷ tỷ của hắn nhất định là đầu óc có vấn đề, còn nói bản thân là con gián ......

Ô, hắn không còn mặt mũi nào trở về nhìn phụ thân rồi, hắn khiến tỷ tỷ thành cái bộ dáng này, nhất định sẽ bị phụ thân quất nát bắp đùi cho xem.

"Này?" Quân Lam Tuyết nhăn mày lại, người thích sạch sẽ như nàng thực sự không chịu nổi nước mắt cùng nước mũi, vậy mà Quân Tiểu Ngôn vẫn khóc đến là uất ức, giật giật môi, vẫn là nên thu hồi lại lời nói vậy, rất không tự nhiên mà nói: "Được rồi, được rồi, tỷ còn chưa có chết đâu, đệ có gì phàn nàn hả?"

Nghe vậy, Quân Tiểu Ngôn mới khép miệng lại, "chết", chữ này không phải điềm tốt, hắn mới không phải là khóc tang, cho dù tỷ tỷ đầu óc rớt bể, chỉ cần chờ hắn trưởng thành, hắn sẽ chăm sóc tỷ.

"Không, không khóc nữa ......." Thằng bé làm bộ dáng đáng thương ngậm miệng, đôi mắt tròn xoe đen nhánh còn đang lấp lánh nước mắt trong suốt, xem ra rất đáng thương.

"Bây giờ mới nghe lời." Quân Lam Tuyết hài lòng gật đầu, ngẩng đầu, không nhìn thấy bóng dáng của Vũ Thú mỹ nhân, không khỏi có chút nghi ngờ, đang định hỏi Quân Tiểu Ngôn Vũ Thú mỹ nhân đi nơi nào rồi.

Quân Tiểu Ngôn đang khóc thút tha thút thít chợt dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt một cái: "Thật may là có Nham thúc thúc và ba người Cát thúc thúc ở đây, a, đúng rồi, còn có Vương Gia đại thúc, thật may là có các ngươi ở đây, nếu không Quân Tiểu Ngôn cũng không gặp được tỷ tỷ ......" Nói xong, Quân Tiểu Ngôn chợt phát hiện ra cái gì, đầu nhỏ quay nhìn tứ phía, có chút nghi ngờ mà nói: "Ah, Vương Gia đại thúc đâu rồi, vì sao không có đi cùng với mấy người bọn tỷ?"

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết còn có Khúc Không Nham sắc mặt trầm xuống.

Quân Lam Tuyết bắt lấy cánh tay trước mặt của Quân Tiểu Ngôn, trầm giọng hỏi: "Vương Gia đại thúc cái gì? Đệ nói Tô Lăng Trạch?"

Quân Tiểu Ngôn chớp chớp đôi mắt to mang theo nước mắt, nghi ngờ hỏi ngược lại nàng, " Chẳng lẽ còn có Vương Gia đại thúc nào khác sao?" Vì sao hắn lại không biết tỷ tỷ còn quen với các Vương Gia đại thúc khác chứ?

Khúc Không Nham híp mắt hỏi, "Đệ nói là, Tô Lăng Trạch cũng vào Mê Vụ Sâm Lâm?"

Quân Tiểu Ngôn gật đầu một cái, vẻ mặt vô tội nói: "Các người không biết gì sao? Chẳng lẽ hắn không tìm được các ngươi sao?"

Nghe vậy, đáy lòng Quân Lam Tuyết trở nên run sợ.

Mê Vụ Sâm Lâm, nàng cùng Khúc Không Nham ở trong Mê Vụ Sâm Lâm thiếu chút nữa đã mất đi tính mạng, cho dù sau đó có thêm ba huynh đệ Cát Gia, vẫn rất chật.

Tìm đường thoát vô cùng khó khăn, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Tô Lăng Trạch thế nhưng lại vào Mê Vụ Sâm Lâm tìm nàng.

Nam nhân kia ....... Tại sao làm như vậy, chẳng lẽ hắn không biết Mê Vụ Sâm Lâm nguy hiểm đến cỡ nào?

Quân Lam Tuyết khẽ cắn chặt môi, đáy lòng sôi trào.

Hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng bình phục cảm xúc sôi trào trong lòng, khàn khàn hỏi: "Một mình hắn đi?"

Tiểu Ngôn cắn cắn ngón tay suy nghĩ một chút, vội vàng nói: "Thúc ấy mang theo toàn bộ gà nướng đi."

Vì sợ tỷ tỷ ở bên trong đói bụng, nên hắn là Vương Gia đại thúc nhưng lại đặc biệt cõng theo một cái túi lớn đựng đầy gà nướng đi tìm tỷ tỷ, có vẻ như thúc ấy rất thích tỷ tỷ.

"......" Quân Lam Tuyết.

"......" Khúc Không Nham.

"......" Ba huynh đệ Cát gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net