Q2_ Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà, một gia tộc lớn như thế, nàng thân là thiên kim trưởng nữ, sẽ không để cho hạ nhân chèn ép mới phải chứ?

"Bỏ đi." Đúng thời điểm này, Tô Lăng Trạch hờ hững mở miệng.

"Tô ......" Quân Lam Tuyết nhìn hắn, trong lòng có phần áy náy, giống như đang định nói điều gì.

Tô Lăng Trạch thản nhiên lắc đầu: "Ta không vào là được."

Quân Lam Tuyết không nghĩ tới, hắn sẽ quyết định nhượng bộ, sự áy náy trong lòng càng thêm sâu.

Tô Lăng Trạch đã vì nàng mà bỏ qua thất đầu của Lão thái hậu để chạy tới Mê Vụ sâm lâm tìm kiếm, hiện tại, lại đưa nàng tới Hào Châu an toàn, nàng vốn định cùng vào với hắn để tìm hiểu xem rốt cuộc Quân gia là như thế nào.

Ở cái thế giới này, người nàng quen biết lâu nhất chính là hắn, có hắn cùng mình trở về gia tộc, như vậy, cũng xem như nàng không phải chỉ có một thân một mình.

Mặc dù còn chưa trở về Quân gia, nhưng từ trong miệng của Quân Tiểu Ngôn và Khúc Vô Nham thì nàng có thể mơ hồ cảm nhận được đây hẳn là siêu cấp Hào môn (nhà giàu), mà ân oán Hào Môn thường thường sẽ khiến cho người khác đau đầu, theo nhận định của nàng, có vẻ trong Quân gia cũng có không ít ân oán Hào môn.

Mà nàng, chiếm cứ tấm thân thể này vốn đã không có trí nhớ, trừ Quân Tiểu Ngôn ra, không hề có bất kỳ ấn tượng nào đối với người trong gia tộc.

Ở trong loại gia tộc như thế, nàng nên tin tưởng ai, nên đề phòng ai, không nên tin tưởng ai, nàng không hề biết ......

Vốn nghĩ tới có Tô Lăng Trạch ở đây, ít nhất cũng không cần một mình lẻ loi chiến đấu, không ngờ rằng hắn đã tới được đây rồi, lại bị chặn ở ngay trước cửa nhà nàng.

Tô Lăng Trạch giống như có thể đọc được tư tưởng của nàng, bàn tay xương xương khẽ nâng lên, đặt lên vai của nàng, nhỏ giọng nói: "Mọi sự đều phải cẩn thận, không cho phép cậy mạnh."

Trong lòng Quân Lam Tuyết vô cùng ấm áp, gật đầu một cái, "Ta biết."

Suy nghĩ một chút mới mở miệng, "Vậy các huynh định đi đâu? Nếu không, các huynh trở về hoàng cung trước đi, đến lúc đó muội sẽ tới tìm huynh, chuyện của Lão thái hậu ...... Muội đều biết, huynh lại chạy loạn tới đây, Hoàng thượng nhất định đang rất giận dữ, không biết lúc huynh trở về, Hoàng thượng có thể hay không ......"

Tô Lăng Trạch lắc đầu, giống như muốn nói cho nàng biết, cũng giống như đang nói với chính mình, giọng điệu thản nhiên: "Nhiều lắm là ngoài miệng mắng ta hai câu, không cần lo lắng."

Dương Thành đứng bên cạnh nghe được câu này, thật muốn ném cho Tô Lăng Trạch đổi trắng thay đen kia một cái nhìn xem thường.

Không lo lắng.

Đã tạo ra cái rắc rối lớn như thế rồi còn nói không lo lắng.

Chờ lúc bọn họ trở lại kinh đô, Vương gia sẽ hiểu được là rốt cuộc có nên lo lắng hay không.

Hoàng thượng từ trước tới giờ còn chưa có tức giận tới mức này, thậm chí phái Ngự Lâm quân, lùng bắt Vương gia khắp kinh thành.

Hơn nữa văn võ bá quan trong triều đều nơi nơi rêu reo ngươi một câu ta một lời nói Vương gia bất hiếu, cho dù trong lòng Hoàng thượng thật muốn để lại cho Vương gia một con đường sống cũng chỉ sợ sẽ không dễ dàng.

Thật sự không cần phải lo lắng sao.

Quân Lam Tuyết không biết phải làm sao, đương nhiên nàng hiểu, sợ rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng cho qua như vậy, nhưng mà trong lòng nàng lại sáng tỏ một điều rằng Tô Lăng Trạch thực sự không muốn để nàng lo lắng, không muốn khiến nàng đau lòng, cho nên mới cố ý nói như vậy, vì vậy nàng cũng không muốn vạch trần, mà chỉ nói: "Vậy huynh trở về cũng phải cẩn thận."

Dù nói như thế, nhưng lòng nàng đã định, một khi thấy được phụ mẫu kiếp này, rồi tìm được Tam Trưởng Lão Dược Vương để nghĩ cách giải độc trên người, sau đó, nàng sẽ rời khỏi chỗ này.

"Ừ." Tô Lăng Trạch nhàn nhạt ừ một tiếng, xoay người lại liếc một cái Dương Thành bên cạnh vẫn còn đang trợn trắng mắt, nói: "Đi thôi, hồi kinh."

Dứt lời trực tiếp xoay người rời khỏi, động tác tiêu sái mà gọn gàng.

Lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Tô Lăng Trạch, dáng vẻ kiên nghị lại khiến cho người ta có cảm giác tiêu điều, Quân Lam Tuyết yên lặng nhìn bọn họ đi khỏi, cho tới khi bóng lưng của hai người kia biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới từ từ thu hồi ánh nhìn, lạnh lùng liếc qua gã trung niên mặc áo xám, "Đi."

"Hừ, lần này ngươi hài lòng rồi chứ? Đại thúc đã đi mất rồi?" Quân Tiểu Ngôn thở phì phò trợn mắt với hắn, bày tỏ bất mãn trong lòng.

Vương gia đại thúc thật đáng thương, vượt ngàn dặm xa xôi tới nơi này, một ngụm nước còn chưa được uống, đã phải đi rồi.

Quân Tiểu Ngôn trong lòng cảm thấy hơi chút áy náy.

Dĩ nhiên, điều cậu muốn nhất thật ra là để là cho Vương gia đại thúc nhìn thấy gia tộc của mình một lần, phải biết rằng gia tộc của cậu cũng không hề thua kém gì hoàng cung nhà bọn họ?

Đúng là gia tộc bọn họ rất có tiền mà? Đâu cần tới hoàng cung nghèo nàn của Vương gia đại thúc chứ?

Chỉ đáng tiếc là, không có cơ hội này rồi, càng nghĩ Quân Tiểu Ngôn càng buồn bực, cảm giác hưng phấn được về nhà bây giờ cũng trở nên phai nhạt, ngược lại còn có chút mất hứng.

"Thiếu gia, tiểu thư, mời." Gã trung niên áo xám vẫn là mặt không đổi sắc, bình bình đạm đạm (như bình thường) cung kính cúi người, tạo thành tư thế xin mời.

Quân Lam Tuyết bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài việc lôi kéo Tiểu Ngôn đi tới, theo sau lưng đám người kia, từng bước từng bước đi về phía gia tộc kỳ bí.

Chờ đợi nàng, chính là một thế giới hoàn toàn mới.

Trời chiều đã ngả về tây, những rặng mây đỏ giăng đầy trời.

Cổ đạo biên quan, hai cái bóng cao lớn trải dài trong ánh tà dương, từng bước từng bước, chậm chạp mà chắc chắn nện trên mặt đất.

"Vương gia."

Dương Thành nhìn cái bóng bị kéo dài trên đất, đột nhiên mở miệng.

"Nói đi." Tô Lăng Trạch cũng không ngẩng đầu lên, bước chân vẫn không ngừng tiến về phía trước, mày kiếm nhíu sâu, đồng tử lưu chuyển, không cách nào nhìn ra được tâm tình thực sự của hắn lúc này.

"Chúng ta ...... cứ như vậy mà hồi kinh sao?" Dương Thành lên tiếng có chút do dự.

Tới cuối cùng. Kỳ thực, hắn ta cũng rất lo lắng.

Hiện giờ chính là lúc hoàng thượng đang nổi nóng, nếu như lúc này cứ đi về, Vương gia nhất định sẽ phải chịu hình phạt nặng hơn.

Nhưng mà bây giờ còn chưa định về ...... Các quan trong triều còn có Vũ thái tử ở đằng sau, sẽ càng thêm mắm dặm muối, bắt được đằng chuôi của Vương gia mà hành hạ.

Nghe vậy, Tô Lăng Trạch chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn ta, "Ngươi định trở về?"

Dương Thành vội vàng lắc đầu, "Không có, Vương gia đi đâu, thuộc hạ dĩ nhiên sẽ đi theo người, chỉ là lúc nãy không phải Vương gia nói với Lam Tử sẽ trở về kinh thành sao? Chẳng lẽ người tới cuối cùng ....... Không định trở về?"

Tô Lăng Trạch khẽ híp mắt, "Bây giờ mà về, phụ hoàng còn dễ nói chuyện, Tô Mạc Thiên thì không dễ đối phó như vậy."

Huống chi.

Nếu cứ như vậy mà đi về, tiểu nô tài sẽ làm thế nào?

Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, Quân gia trong truyền thuyết kia, sợ rằng không thể an toàn, yên ổn như trong hoàng cung được.

Thậm chí trong lòng mơ hồ còn có chút lo lắng.

Trực giác cảm thấy rằng việc tiểu nô tài trở về, có lẽ không phải chuyện tốt.

Tiểu nô tài chính là người của hắn, dưới tình huống chưa xác định được an nguy của nàng, hắn sao có thể yên tâm trở về?

Hắn không muốn, lần nữa lại nhận được tin tức không rõ sống chết của nàng, trong lòng hoảng loạn như thế, một lần là đủ rồi, lần đầu tiên, là đủ rồi.

Tô Lăng Trạch chậm rãi đưa tay che ngực, giống như ở nơi đó in lại bóng dáng một người, ném không đi xóa không mất.

Hắn không hiểu vì sao lại thế, hắn chỉ biết, hắn nghĩ gì, sẽ làm như thế, không ai có thể ngăn cản.

Dương Thành thở dài, "Lúc đầu Điện hạ không nên quá kích động, hay là bây giờ chúng ta quay lại lén theo sau bọn họ, có lẽ sẽ kịp, nhìn trước xem bọn họ dừng chân nơi nào?"

"Được." Tô Lăng Trạch gật đầu, đây chính là tính toán ban đầu của hắn, rời đi, chỉ mà để đánh lạc hướng mà thôi.

Hai người lập tức xoay người chuẩn bị quay về thành Hào Châu, nhưng lần này không ngờ tới, cách phía sau không xa, lại nhìn thấy một người ngoài ý muốn.

Một thân bạch y nhẹ lướt, Khúc Vô Nham nở nụ cười hứng thú đang đứng lẳng lặng đằng xa, mỉm cười nhìn bọn họ.

"Tô Lăng Trach, đã lâu không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net