Q2_ Chương 26: Giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong quán rượu thành Hào Châu.

Tô Lăng Trạch dẫn đầu bước vào phòng, một thân áo bào màu đen, chững trạc, nội liễm.

Khúc Vô Nham theo sau, một thân trắng thuần thanh nhã, mang theo hơi thở trầm tĩnh, chậm rãi ngồi xuống.

"Ngươi định bàn chuyện gì với ta?" Thấy hắn ngồi xuống, Tô Lăng Trạch cũng không muốn nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Khúc Vô Nham mặt không đổi sắc, đáy mắt lộ ra ý tứ cười nhạt mà quan sát Tô Lăng Trạch, khí tức thượng thừa mơ hồ tản mát quanh thân, không chút nào thua kém Tô Lăng Trạch.

Bạc môi nhếch lên, mắt phượng giương nhẹ, Khúc Vô Nham bình thản ung dung quan sát hắn, mở miệng, giọng điệu không mặn không nhạt: "Hoàng thất Tĩnh Uyên tổng cộng có mười bảy vị hoàng tử, bốn vị công chúa, đúng không?"

Hắn ta không trả lời mà lại đặt câu hỏi.

Tô Lăng Trạch khẽ nheo mắt, không lên tiếng.

Khúc Vô Nham tiếp tục nói: "Trong đó có ba vị hoàng tử vừa ra đời đã yểu mệnh, Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử bỏ mạng sa trường, Lục hoàng tử cùng Cửu hoàng tử khi còn nhỏ trượt chân ngã xuống hồ mất sớm, Thật Nhất hoàng tử trời sinh đã bị khiếm thính, Thập Ngũ hoàng tử bạo bệnh qua đời... còn Thập Thất hoàng tử nhỏ tuổi nhất thì vừa vặn mới ra đời, bây giờ cả Hoàng thất chỉ còn lại chín vị hoàng tử, nhưng trong chín người, thì Hoàng đế Tĩnh Uyên chỉ yêu thích mình ngươi, chính là người có hy vọng lấy được hoàng vị, ta nói, không sai chứ?"

Mi tâm Tô Lăng Trạch khẽ động, hờ hững liếc hắn ta một cái, trầm giọng nói: "Vậy thì sao?"

Ngôi vị hoàng đế, có tốt như vậy không?

Ai cũng nói như vậy.

Ai ai cũng bảo hắn được phụ hoàng sủng ái, tương lai cai quản vạn dặm giang sơn, tương lai của vương triều Tĩnh Uyên chính là Tô Lăng Trạch hắn.

Cho nên ngay cả là những người được coi như máu mủ tình thâm đối với hắn, cũng đều chằm chằm quan sát.

Tam hoàng tử vừa sinh ra đã chết yểu, thật sự là bất đắc dĩ sao, vừa mới sinh ra chưa kịp nhìn thấy thế giới này đã chết đi?

Nguyên nhân chết yểu của đệ ấy, trong lòng tất cả bọn họ đều rõ.

Nhị ca dũng mãnh thiện chiến như thế sao có thể chết trận nơi sa trường? Nếu không phải Tứ đệ định chiếm đoạt công lao của Nhị ca, đến lúc cuối cùng, lại bị Nhị ca phản ngược một đòn, kết quả chính là cả hai đều đồng quy vu tận.

Còn Lục đệ cùng Thất đệ, hoàng tử nào bên cạnh cũng có vô số thị nữ, thị vệ, thái giáo, trông chừng, vì sao đến thời điểm hai đệ ấy trượt chân xuống nước đều không có ai phát hiện? Cho tới khi các đệ ấy đều đã chết đuối mới vớt được thi thể.

Còn có Thật Nhất đệ.... Thập Ngũ đệ....

Họ đều là huynh đệ ruột thịt của hắn, nhưng có ai là chân chính mất ngoài ý muốn đâu?

Trong lòng Tô Lăng Trạch cười lạnh, vì lợi ích, vì quyền lực, mà tranh đấu tới vỡ đầu chảy máu, như vậy còn có ý nghĩa gì?

"Chẳng sao cả." Khúc Vô Nham cười khẽ, "Ta tin tưởng, ngươi nhất định biết rõ huynh đệ của mình chết như thế nào, cho dù là chết do thiên tai, hay là chết do địch họa, ta chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, không hiểu Lăng vương gia - Tam hoàng tử của Tĩnh Uyên vương triều như ngươi lớn lên như thế nào trong cái hoàng cung đó?"

Nghe vậy, Tô Lăng Trạch nhíu mày, lạnh lùng cảnh cáo: "Khúc Vô Nham, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tốt nhất là ngươi nên để ý một chút."

"Sao?" Khúc Vô Nham nhếch môi cười cợt, "Ta nói không đúng sao?" Vẻ mặt tươi cười của hắn ta, mang theo vài phần giễu cợt.

Tô Lăng Trạch đem biểu hiện châm chọc của hắn thu vào trong mắt, lạnh lùng nói: "Đúng hay không cũng không liên quan tới ngươi."

"Đúng là không liên quan tới ta, ta cũng nói rồi, ta chỉ cảm thấy tò mò mà thôi, chẳng lẽ, ngươi không hiếu kỳ sao? Không có mẫu thân của ngươi làm chỗ dựa, ngươi sao có thể yên ổn đến ngày hôm nay?"

Trong lòng Tô Lăng Trạch bỗng cảm thấy căng thẳng, ngồi im lặng không nói.

"Như thế nào? Ngươi không thể tin hay là không muốn tin?" Khúc Vô Nham không chút nào để ý ánh mắt tức giận của hắn, thản nhiên nói : " Tô Lăng Trạch, ta biết ngươi là người thông minh, có một số việc ngươi không phải không biết, chỉ là ngươi không muốn tin tưởng mà thôi."

Tô Lăng Trạch nắm thật chặt ly rượu bạch ngọc trước mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn Khúc Vô Nham.

"Từ nhỏ mẫu phi của ngươi đã chết vì khó sinh, việc tranh đấu trong hậu cung, ngươi hiểu rất rõ, ngươi làm sao sống được đến bây giờ, có được vị trí như ngày hôm nay, nếu không phải có lão thái hậu âm thầm thao túng thì kết cục của ngươi cũng không khác gì những hoàng tử khác đâu, cho tới nay, chẳng qua là ngươi tự lừa mình dối người mà thôi." Khúc Vô Nham thản nhiên nói, trong mắt hiện lên nét trào phúng, " Ngươi chắc chắn biết rất rõ, Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử, đều là do một tay lão thái hậu giết. . . . . .".

"Đủ rồi." Lời nói còn chưa chấm dứt, đã nghe thấy một tiếng ' phanh ', ly rượu bạch ngọc vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, mảnh sứ vỡ đâm sâu vào lòng bàn tay Tô Lăng Trạch. Tô Lăng Trạch gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên ánh mắt quét về phía Khúc Vô Nham, "Ngươi câm miệng cho ta!"

Khúc vô nham mỉm cười, khẽ nhấp một chút trà: "Ta sẽ không nói tiếp, dù sao việc này, trong lòng ta và ngươi đều biết rất rõ."

Đây không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định.

Hắn biết rõ, với sự thông minh của Tô Lăng Trạch, làm sao có thể không biết lão thái hậu là người như thế nào?

Có thể lên làm hoàng hậu, lại có thể phò trợ Hoàng đế đi lên đế vị, cuối cùng trở thành Thái Hậu, một nữ nhân như vậy làm sao có thể là một nữ tử thiện lương?

Lão thái hậu so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn hung ác hơn rất nhiều.

Trong hậu cung vốn là tàn khốc, không giấu một vài con bài thì làm sao có thể thành đại sự?

Theo sự hiểu biết của hắn về những bí mật hoàng gia thì phần đông trong số những hoàng tử đã mất, có bốn vị hoàng tử là chết do mưu kế của lão thái hậu.

Về phần lão thái hậu vì sao muốn giết những hoàng tử này, hắn cũng không hiểu rõ.

Mặc dù những hoàng tử này không có được sự yêu thương của nàng nhưng dù sao cũng là huynh đệ của Tô Lăng, đều là huyết mạch hoàng thất, làm sao có thể ra tay nặng như vậy.

Sau này, lão thái hậu ngày càng già đi, thể lực cùng trí nhớ cũng từ từ giảm sút, trong mắt của nàng dần dần cũng không còn tính kế, mà nàng cũng thỏa mãn .

Bởi vì Tô Lăng Trạch đã trưởng thành.

Cho dù không có sự bảo vệ của mẫu phi thì dưới sự bảo hộ của nàng, Tô Lăng Trạch vẫn bình yên lớn lên.

Hiện tại Tô Lăng Trạch đã có đủ năng lực ngăn cản tất cả mưa gió, đã không cần đến sự che chở của nàng .

Cho nên, lão thái hậu đã cảm thấy yên tâm.

Nhưng dù như vậy, vẫn có thể nhìn ra, lão thái hậu đối với Tô Lăng Trạch vẫn có một số bí mật không muốn người khác biết.

Mà những bí mật được che giấu ấy, có lẽ chính là lí do vì sao lão thái hậu chỉ cưng chìu một mình Tô Lăng Trạch mà nhẫn tâm hạ độc thủ những hoàng tôn khác.

Mặt trời chiều bị bóng dáng thon dài của hắn chặn hơn phân nửa ánh sáng, Tô Lăng

Trạch đứng ngược sáng, Khúc Vô Nham chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn giữa ánh mặt trời .

"Tô Lăng Trạch, ngươi là người thông minh, ta hôm nay tìm ngươi, đó là muốn cùng ngươi giao dịch." Khúc Vô Nham nói đủ rồi, lúc này mới đem mục đích thực sự của mình nói ra.

Tô Lăng Trạch hơi nhếch môi, kỳ thật, những điều Khúc Vô Nham nói hắn cũng biết.

Toàn bộ chuyện tình, vào lúc hắn trưởng thành, hắn đã biết.

Tuy rằng hắn không biết vì sao hoàng tổ mẫu làm như vậy.

Nhưng vậy thì sao?

Chỉ cần hoàng tổ mẫu tốt với hắn.

Nàng đem toàn bộ tình yêu thương cho hắn. Vì vậy, cho dù nàng giết bất luận kẻ nào trong thiên hạ, nàng vẫn là hoàng tổ mẫu của hắn, vẫn là người hắn tôn trọng nhất, sự thật này ai cũng không thể thay đổi được !

Hờ hững nhìn một mảnh vụn bị cắt vỡ nằm trong lòng bàn tay, Tô Lăng Trạch cố kiềm nén kích động muốn đánh một quyền về phía Khúc Vô Nham, lạnh lùng nhếch lên môi mỏng, phun ra một chữ, "nói."

Không hổ danh là người giỏi ẩn nhẫn, như vậy cũng còn có thể nhịn được, trong lòng Khúc Vô Nham không khỏi tán thưởng Tô Lăng Trạch.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Lăng trạch, nhìn thẳng vào tròng mắt đen sâu trong mắt hắn: " Ta có thể giúp ngươi dẹp bỏ mọi trở ngại, trợ giúp ngươi thành công đi lên ngôi vị hoàng đế."

"Sau đó?" Giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế? Tô Lăng Trạch không khỏi khịt mũi một tiếng, nếu như gia tộc của tiểu nô tài thật sự là Quân gia trong truyền thuyết, như vậy Khúc Vô Nham cũng không chút nào ngoại lệ, đây là suy nghĩ của hắn hay của một người khác.

Trái tim hắn bỗng chùng xuống. Hắn tin tưởng, dựa vào thực lực của Khúc Vô Nham, chắc chắn có thể giúp cho bất kì một vị hoàng tử nào đăng cao đế vị, có được giang sơn, nhưng như vậy thì sao?

Thứ nhất, hắn đối với vị trí kia thật không có bao nhiêu hứng thú.

Thứ hai, hắn tin tưởng Khúc Vô Nham sẽ không có lòng tốt giúp hắn như vậy.

Quả nhiên, ngay sau đó, Khúc Vô Nham mỉm cười, ý cười cũng không đạt đáy mắt, nói : "Ta chỉ có một yêu cầu", hắn chăm chú nhìn Tô Lăng trạch, " Ngươi hãy rời xa Tuyết Nhi, không được xuất hiện trước mặt nàng."

Cùng tiểu nô tài đoạn tuyệt tất cả quan hệ, từ nay về sau không được gặp mặt?

Tô Lăng Trạch lạnh lùng nở nụ cười.

"Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta nói được làm được, tuyệt đối sẽ không có bất cứ người nào có thể uy hiếp đế vị của ngươi, như thế nào?"

Tô Lăng Trạch hơi nhếch môi, chậm rãi đứng dậy: "Bổn vương cảm thấy giao dịch này không có gì hay để nói." Muốn lấy tiểu nô tài làm giao dịch, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Nghe vậy, Khúc Vô Nham hơi trầm mặt, "Ngươi không đồng ý, hay là làm không được?"

Tô Lăng Trạch khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cùng Khúc Vô Nham đối diện, hờ hững nói : "Không phải không đáp ứng, càng không phải làm không được, mà là, bổn vương khinh thường làm như vậy."

Mắt Khúc Vô Nham giống như mắt hồ ly, nhanh chóng xẹt qua một đạo sát ý, ánh mắt rốt cục chìm xuống, câu môi cười lạnh như cũ, " Tô Lăng Trạch, ngươi cũng đừng có hối hận, ngươi buông tha cho Tĩnh Uyên vương triều, vạn dặm giang sơn chỉ vì một người đã sớm cùng ta có hôn ước, đáng giá sao?"

"Có hôn ước thì sao." Tô Lăng Trạch chấp tay phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh như băng, " Thứ Bổn vương muốn là lòng của nàng."

Lòng của nàng cam tâm tình nguyện.

"Tô Lăng Trạch, đây là ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước." Cuối cùng, Khúc Vô Nham cũng lộ ra tức giận, một đôi phượng mâu hàm ẩn sát ý mãnh liệt.

"Đúng vậy." Tô Lăng Trạch trả lời lại một cách mỉa mai, hắn cũng không khá hơn chút nào.

"Một khi đã như vậy." Khúc Vô Nham đứng dậy, chợt mỉm cười, nụ cười phong tư trác tuyệt xâm thấu lòng người, lạnh đến cực điểm, " Đúng vậy, giữa chúng ta không có gì hay để nói, Hào Châu chúng ta không quá hoan nghênh Lăng Vương điện hạ, xin hãy quay về đi."

Nghe thấy hắn nói như vậy, Tô Lăng Trạch thủy chung bảo trì trầm mặc, Dương Thành rốt cục nghe không vô, lạnh lùng nói: " Hào Châu cũng không phải của một mình ngươi, chúng ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở."

"Thật không?" Khúc Vô Nham nhếch môi cười khẽ, chậm rãi tránh sang một bên, để cho bọn họ có thể hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

" E rằng, đây cũng không phải là do các ngươi quyết định." .

Vừa dứt lời hạ, đường phố bên ngoài nhanh chóng xuất hiện một đám người mặc Thiết giáp Ngự Lâm quân, thẳng tắp xông tới,

"Hoàng thượng hạ chỉ, nhanh chóng áp giải Lăng Vương về kinh."

Dương Thành vô cùng giận dữ, "Khúc Vô Nham, ngươi cư nhiên tiết lộ hành tung của chúng ta cho Ngự Lâm quân, ngươi đê tiện!"

Khúc vô nham xoay người, bên môi nở một cười độc ác như hoa anh túc: "Đúng như vậy thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net