Q2_ Chương 27: Nàng là phế vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng gắt như lửa, mặt trời chói chang.

Hai tỷ đệ Quân Lam Tuyết dưới sự hướng dẫn của người trung niên áo xám đi về hướng Đông.

Xuyên qua những rừng cây rậm rạp, xuyên qua con đường giống như một mê cung, cảnh vật hiện ra trước mắt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, trong lòng Quân Lam Tuyết mơ hồ sinh ra mấy phần bi thương.

Đây hoàn toàn là một loại bi thương mà nàng không hiểu nổi.

Về nhà, không phải là nên vui vẻ sao.

Tại sao lại cảm thấy bi thương chứ ?

Quân Lam Tuyết không hiểu tình huống hiện tại như thế nào, vì để không làm cho mọi người nhận ra mình không biết đường, dọc theo đường đi vẫn cố buông lỏng, vừa nói vừa cười, tán gẫu cùng Quân Tiểu Ngôn, vừa cố ghi nhớ đường đi .

Trước mắt bỗng nhiên sảng sủa, xuyên qua khe núi như mê cung này thì hiện ra một tòa sơn trang to lớn, đứng vững vàng ở lưng chừng núi, uy vũ và hùng vĩ !

Từ xa nhìn lại, sơn trang này vô cùng to lớn, chiếm diện tích cực kỳ khổng lồ, không khỏi làm cho nàng nhớ đến hoàng cung, không, nơi này thậm chí so với hoàng cung còn lớn hơn! Quỳnh lâu ngọc ngói, mỗi một mảnh ngói lại có thể được làm từ bạch ngọc trân quý nhất, nhìn từ xa, càng giống như một tòa cung điện bằng bạch ngọc.

Quân Lam Tuyết không nhịn được kinh ngạc, thầm than một tiếng, nơi này, chính là Quân gia sao ?

Nơi này, chính là nhà nàng sao ?

Làm sao có thể lớn như vậy......

Ở bên ngoài Quân gia, còn có rất nhiều thủ vệ đứng gác ở cửa, mỗi người bọn họ đang làm tốt cương vị của mình với vẻ mặt nghiêm túc, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, nếu như không biết nơi này là Quân gia, nếu như vô tình lạc đến nơi này, nhất định mọi người sẽ cho rằng nơi đây chính là thiên đường, mà không phải chỉ là một gia tộc đơn giản như vậy.

Dĩ nhiên, Quân Lam Tuyết không biết, Quân gia đã truyền thừa hơn ngàn năm nay, vì vậy tài lực và thực lực tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh được.....

Xa xa, có ba đạo nhân ảnh hướng tới nơi này với tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã đến dưới đại môn hùng vĩ đầy hào khí của Quân gia, tiến lên chào đón, ''Ra mắt tiểu thiếu gia, hoan nghênh tiểu thiếu gia trở lại.''

Đoạn đường này, tức giận trong lòng Quân Tiểu Ngôn cũng giảm đi không ít, lúc này sắc mặt cũng dần tốt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp gật đầu một cái, chỉ chỉ Quân Lam Tuyết đang đứng bên cạnh nói : ''Tỷ tỷ cũng đã trở về rồi.''

Ba người kia lúc này mới nhìn Quân Lam Tuyết, trong mắt mơ hồ có một tia khinh thường chợt lóe qua, giống như rất không tình nguyện nói chuyện cùng nàng, như cuối cùng vẫn thản nhiên nói : ''Ra mắt tiểu thư, hoan nghênh tiểu thư trở lại.''

Trái với thái độ cung kính đối với Quân Tiểu Ngôn, lần này bọn họ đối với Quân Lam Tuyết, có thể dùng từ lạnh nhạt để hình dung.

Quân Lam Tuyết làm sao có thể không nhận ra thái độ của bọn họ khác nhau một trời một vưc đây?

Nàng không hiểu rõ quan hệ của mọi người trong Quân gia, theo lý thuyết nàng là thiên kim tiểu thư của Quân gia, bọn họ thoạt nhìn giống như là hạ nhân, sao lại lại dám tỏ thái độ như vậy ?

Trong lòng mang theo nghi ngờ, Quân Lam Tuyết cũng không biểu hiện ra, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái.

Nếu bọn họ kinh thường nàng, nàng cũng không cho bọn họ nhìn sắc mặt tốt.

Quân Tiêu Ngôn nóng lòng muốn nhìn thấy phụ thân, nên không chú ý đến tâm tư của mọi người, vội vàng nói : ''Phụ thân đâu rồi, mau dẫn ta đến gặp phụ thân!''

''Vâng, tiểu thiếu gia mời theo ta.''

Cùng Quân Tiểu Ngôn đi phía sau bọn họ, Quân Lam Tuyết hỏi nhỏ Quân Tiêu Ngôn, ''Tiểu Ngôn, bọn họ là ai?''

Quân Tiêu Ngôn lúc này mới nhớ ra tỷ tỷ mât trí nhớ, cũng nhỏ giọng trả lời: ''Tỷ tỷ, bọn họ đều là hạ nhân trong gia tộc, người đầu tiên gọi là Phương Thành, ở giữa gọi là Phương Hòa, còn lại gọi là Phương Hoành.''

''Cùng họ Phương?'' Quân Lam Tuyết thấy có chút kỳ quái, chẵng lẽ bọn họ đều là huynh đệ?

''Đúng vậy, tỷ tỷ sao ngay cả việc này tỷ cũng quên..., trong nhà chúng ta có rất nhiều hạ nhân, hạ nhân Phương Viên mang họ Phương, hạ nhân Hàn viên mang họ Hàn, đây cũng là cách phân biệt hạ nhân giữa các viên, hạ nhân họ Quân là cao cấp nhất, có thể tùy ý vào chủ trạch.''

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết trừng lớn mắt, thì ra hạ nhân nơi này cũng phân cấp bậc?

Nhưng mỗi viên một họ........ có phải khoa trương qua hay không?

Đi trên con đường bằng hắc ngọc lóe sáng, Quân Lam Tuyết nhân cơ hội quan sát nơi gọi là tổng bộ của Quân gia, nhưng vẫn không khỏi cảm thán, đây rất cuộc là một gia tộc như thế nào, nói là siêu cấp hào môn gia thế cũng vẫn chưa đủ, làm cho nàng có một loại cảm giác, chủ nhân của nơi này, tương đương với một Hoàng Đế, có của cải phong phú, mà với dạng tài phú này, chắc chắn sẽ không thua kém gì một quốc gia.

Đi qua một hành lang thật dài, đến một tòa thành to lớn, cao ngất, nơi này là chủ thành Quân gia?

Còn chưa bước vào cửa, một đạo âm thanh châm chọc vang lên.

''A, tiểu thiếu gia trở về rồi? Người bên cạnh tiểu thiếu gia,vị này là......Ơ, ta còn tưởng là ai chứ, đây không phải tiểu thư của chúng ta sao, lần này đi hơn nữa năm, rốt cuộc cũng chịu trở lại rồi?''

Một bóng người đang từ đại môn đi ra.

Là một nữ nhân, chừng hai mươi tuổi, khắp người mang theo một loại khí tức diêm dúa lòe loẹt, bôi trét son phấn thật dầy, vẻ mặt đầy châm chọc.

Vừa thấy nàng, Quân Tiểu Ngôn nhịn không được khẽ cau đôi mày kiếm, nói: ''Quân Tử Y, ngươi tới nơi này làm gì?''

Cô gái gọi là Quân Tử Y che miệng cười khanh khách, tiếng cười cực kỳ diêm dúa lẳng lơ, ''Đương nhiên là đón tiếp tiểu thiếu gia trở về á....., tiểu thiếu gia, lần này người đi hơn nữa năm, cũng không mang theo một hộ vệ nào, có biết gia chủ và các trưởng lão rất lo lắng cho người hay không.''

Nói đến đây, nàng tạm ngừng một chút, không nóng không lạnh liếc xéo Quân Lam Tuyết một cái, ''Cũng tại lớn không dạy tốt, để cho người làm tấm gương xấu, tiểu thiếu gia người cũng thiệt là, cái tốt thì không học, lại học nàng trốn nhà đi, nếu xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào đây? Người là gia chủ tương lai của gia tộc, thân phận tôn quý, cũng không phải "người nào" có thể so sánh được."

Nàng nhấn mạnh hai chữ "người nào" này, đặc biệt hung hăn trợn mắt nhìn Quân Lam Tuyết một cái.

Quân Lam Tuyết không khỏi nhíu mày, ở trong lòng bất mãn một hồi, trời ạ, cười giống như vậy, quả thật so với nữ nhân trong kỹ viện còn muốn hơn, chỉ là, nữ nhân này là ai?

Thấy nàng minh triều ám phúng (Ám chỉ ngoài sáng, trào phúng trong tối) vòng vèo nói mình làm tấm gương xấu cho Quân Tiểu Ngôn, khiến Quân Tiểu Ngôn rời khỏi gia tộc như nàng, trong lòng Quân Lam Tuyết liền khó chịu một hồi.

Theo lời của Khúc Vô Nham, cha nàng chỉ có nàng và Tiểu Ngôn là hai người thừa kế của Quân gia, cái nữ nhân này rốt cuộc là ai? Thoạt nhìn thân phận dường như không thấp, nếu không cũng không dám nói với nàng như vậy.

"Việc này không liên quan đến tỷ tỷ." Quân Tiểu Ngôn nắm chặt quả đấm rồi rống lên, ''Tỷ tỷ rời nhà trốn đi hay là do các ngươi ép, ngươi tránh ra cho ta, bản thiếu gia không muốn gặp ngươi, tỷ tỷ cũng không muốn nhìn thấy ngươi!"

Nói xong, đẩy Quân Tử Y ra, lôi kéo Quân Lam Tuyết vào trong nhà.

Rời nhà trốn đi?

Bị các ngươi ép đi?

Quân Lam Tuyết nghe được câu này, không khỏi nhíu mày, nói cách khác nàng nữa năm trước là bị những người này ép mà rời nhà đi?

Như vậy, tại sao nàng lại làm sát thủ của Ám Lâu?

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?

"A, tiểu thiếu gia, người...." Quân Tử Y thấy Tiểu Ngôn không khách khí với nàng như vậy, tức giận dậm chân, hung hăn trợn mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

Đáng ghét.

"Tỷ tỷ, tỷ không cần phải để ý đến lời Quân Tử Y nói." Quân Tiểu Ngôn lo lắng tỷ tỷ lại giống như nữa năm trước bị dồn ép mà rời nhà đi, vội vàng an ủi nàng.

Quân Lam Tuyết nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: "Đệ nói là, lúc trước ta bị nàng......... Và một số người nữa ép rời nhà đi? Tại sao?"

Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Quân Tiểu Ngôn đầy lửa giận, "Còn không phải những tên khốn kiếp kia dùng lời nói tổn thương tỷ sao, tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, lần này bọn họ còn dám làm như thế, đệ nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

Tâm tình muốn bảo vệ tỷ tỷ của Quân Tiểu Ngôn thiêu đốt hừng hực, ngay cả tỷ tỷ của hắn mà cũng dám khi dễ, hắn nhất định phải để những tên khốn kiếp kia trả giá thật lớn!

Mi tâm Quân Lam Tuyết nhíu chặt hơn một chút, xem ra cái Quân gia này, so với tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn.

"Hừ."

Vừa dứt lời, nội điện truyền đến một tiếng hừ lạnh rất uy nghiêm, vừa nghe được âm thanh này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tiểu Ngôn nhất thời cứng đờ, cả người đứng nguyên tại chỗ, không tiến thêm một bước nào.

"Con vừa nói cái gì? Sẽ không bỏ qua cho ai?" Một vị lão nhân trên dưới sáu mươi tuổi từ trong điện đi ra, tóc đã có chút hoa râm, đôi mắt sắc bén khác thường, nhìn một cái, không khỏi làm cho mọi người run sợ.

"Xin chào Nhị Trưởng Lão gia gia, Tiểu Ngôn mới vừa nói buổi tối muốn ăn toàn bộ gà nướng, sẽ không bỏ qua bất kỳ một con nào!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tiểu Ngôn đầy căng thẳng, lập tức đem lời nói vừa rồi trắng đen hoàn toàn điên đảo, dường như rất sợ Nhị Trưởng Lão này.

Nhị Trưởng Lão?

Khó trách Tiểu Ngôn đối với hắn tôn kính với hắn như vậy, nhất là bộ dạng uy nghiêm của hắn.

Quân Lam Tuyết cũng cúi đầu, học theo Quân Tiểu Ngôn gọi một câu, "Nhị Trưỡng Lão."

Ánh mắt lợi hại của Nhị Trưởng Lão rơi trên người Quân Lam Tuyết, chăm chú nhìn thoáng qua rồi dời đi, hờ hững 'ừ' một tiếng, nói: "Đã trở lại."

Quân Lam Tuyết gật đầu một cái.

Quân Tiểu Ngôn vội vàng chen vào một câu, "Nhị Trưởng Lão gia gia, tỷ tỷ là ta tìm được! Là ta đem tỷ tỷ tìm trở về đấy!" Công lao của hắn lớn nhất, vậy........ Vậy có phải hay không..... Có thể luyện công ít lại không?

Hắn không thích luyện công..... Gương mặt Quân Tiểu Ngôn đầy đau khổ, vừa nhìn thấy Nhị Trưởng Lão gia gia, là hắn biết, ngày hắn phải luyện công đã trở lại rồi.

"Nghiêm túc một chút." Nhị Trưởng Lão lạnh lung trợn mắt nhìn Quân Tiểu Ngôn một cái, "Đây là bộ dạng gì! Gia chủ Quân gia tương lai sao có thể cợt nhã như vậy."

Quân Tiểu Ngôn uất ức chu môi "Con rất nghiêm túc, chỉ là dáng vẻ con lớn lên tương đối tươi vui mà thôi."

Hắn thật đã rất nghiêm túc, chỉ tại khuôn mặt hắn lớn lên tương đối tươi vui một chút, thoạt nhìn có chút hớn hở, hắn làm sao có thể nghiêm túc đây!

"........" Nghe vậy, Nhị Trưởng Lão uy nghiêm cũng bị hắn chọc tức cho nội thương, tên tiểu tử hỗn đản này.....

"Đi gặp gia chủ rồi lập tức đến nơi này, có nghe không!" Nhị Trưởng Lão lạnh lùng nói.

"...... Dạ." Xong đời rồi, nửa năm không luyên công, nhiệm vụ nhất định sẽ tăng lên!

Nói xong, Nhị Trưởng Lão phất tay áo rời đi.

Nhị Trưởng Lão vừa rời đi, trong nội điện lại xuất hiện thêm hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, tuổi đều xem ra trên dưới hai mươi, vừa nhìn thấy bọn họ, biểu hiện hơi sững sờ, sau đó lại giống như Quân Tử Y châm chọc nói: "Tiểu tiếu gia, người rốt cuộc đã trở lại, ah, đây là ai? Không phải là phế vật kia đi, chậc chậc, không phải đã thề son sắc sẽ không bước vào Quân gia một bước sao? Thế nào, rời khỏi gia tộc liền sống không nổi nữa chứ gì? Phế vật chính là phế vật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net