Q2_ Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt Khúc Vô Nham trở nên nhu hòa, lập tức đứng dậy: "Thay xong rồi?"

Khẽ buông ánh mắt, nhìn thấy cái váy trên người nàng vốn đang rất tốt lại bị cắt thành như vậy, khẽ sửng sốt một lát, chợt thấy buồn cười, đây đúng là loại chuyện mà Tuyết Nhi của hiện tại thích làm.

"Thì ra là đại tiểu thư." Quân Tử Y dùng tay che miệng, cười khanh khách, ngoài miệng thì cười, nhưng trong lòng lại hết sức khó chịu, nhất là chứng kiến cảnh Quân Lam Tuyết vừa tới, Khúc Vô Nham đã hoàn toàn thay đổi thái độ lạnh nhạt, hữu lễ lúc trước, càng khiến cho Quân Tử Y vô cùng bất mãn.

Thật không biết cái đồ phế vật này có điểm nào hơn được bọn họ, khiến cho Khúc Vô Nham từ trước tới giờ chỉ khăng khăng một mực yêu mỗi nàng ta!

Nhìn xem y phục của nàng ta còn ra cái thể thống gì? Rách rưới như vậy còn dám mặc ra ngoài? Làm gì còn chút dáng vẻ nào của một đại tiểu thư nữa? Cũng không sợ khiến cho Quân gia mất hết thể diện.

Phế vật này, đúng là khiến cho người khác cảm thấy đáng ghét!

"Đại tiểu thư hôm nay đã ra oai rồi, nghe nói vừa mới trở về đã dạy dỗ Tương Đình, còn nghe nói đại tiểu thư rời khỏi Quân gia nửa năm đã gặp được kỳ ngộ, võ công đột nhiên tăng mạnh, thật khiến cho người ta hâm mộ, không bằng đại tiểu thư nói cho chúng tôi biết chỗ đấy là đâu đi, để cho mấy người chúng tôi cùng tới đó học hỏi đôi chút."

Quân Tử Y vừa từ Tiền viện tới đây, vừa nghe về chuyện Quân Lam Tuyết dạy dỗ Quân Tương Đình nên mới đặc biệt chạy tới nơi này để dò xét, không nghĩ tới lại có thể gặp được Khúc Vô Nham ngày nhớ đêm mong ở chỗ này, nên mới ở lì tại Lan Đình.

Thấy Quân Tử Y nói chuyện châm chọc, khiêu khích, mắt phượng của Khúc Vô Nham có một đạo ánh sáng khác thường xẹt qua, thâm thúy.

Quân Tiểu Ngôn cũng không vừa lòng, cảm thấy kỳ quái: "Quân Tử Y, người như ngươi có còn biết xấu hổ không hả, tỷ tỷ ta học cái gì thì mắc mớ gì tới ngươi."

Bất luận là kẻ nào khi dễ tỷ tỷ của cậu thì cậu đều ghét, dĩ nhiên cũng bao gồm Quân Tử Y này, vừa nhìn đã thấy khó chịu.

Quân Tử Y nhíu nhíu mày, "Tiểu thiếu gia, không nên nói lời lung tung, ta cũng chỉ muốn quan tâm một chút tới cuộc sống bên ngoài của tiểu thư thôi mà, như vậy cũng có lỗi sao?"

Quân Tiểu Ngôn trợn trắng cả mắt: "Ngươi thật lòng quan tâm tới tỷ tỷ, sao ngươi không tự mà đi?" Còn dám nói dễ nghe như vậy.

"Tiểu thiếu gia, ngươi......." Sắc mặt Quân Tử Y chợt biến đổi, lúc trắng lúc xanh, nhưng mà Quân Tiểu Ngôn chỉ là một đứa trẻ, mà đứa trẻ thì luôn nói chuyện cái kiểu mồm miệng bộc tuệch, đối phương lại còn là gia chủ tương lai của Quân gia, nàng ta không dám bất kính.

Thấy bọn họ sắp gây gổ với nhau, Quân Lam Tuyết mới 'hậu tri hậu giác' xoay đầu lại, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nghi hoặc nhìn Quân Tử Y: "Hả? Ngươi đang nói chuyện với ta phải không? Ngại quá, ngươi vừa mới nói cái gì nhỉ, ta không nghe rõ, phiền ngươi nói lại lần nữa đi, cảm ơn."

Nhìn nàng vô cùng lễ phép. Quân Lam Tuyết mỉm cười, duy trì phong phạm nụ cười điển hình 180 độ của tiếp viên hàng không.

Biện pháp tốt nhất để đối phó với kẻ địch là gì?

Chính là xem nhẹ nàng ta, mặc kệ nàng ta làm cái gì, đều không liên quan tới mình.

"Ngươi....." Quân Tử Y cứng họng, trong họng nghẹn ngào thành một cục, thì ra trong mắt kẻ phế vật này căn bản không có mình?

Bị hai tỷ đệ Quân Lam Tuyết chọc giận tới hết đường để lui, mặt Quân Tử Y đã thành ra xanh xanh tím tím. Không còn như lúc trước nữa.

Mà lúc này, Khúc Vô Nham cũng nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách: "Tử Y cô nương, ta và Tuyết Nhi còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng, không biết ngươi có thể lánh đi chỗ khác được không?"

Quân Tử Y hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, nói: "Dĩ nhiên có thể, vậy thì Vô Nham ca ca, Tử Y xin cáo từ trước."

Nói xong cũng không thèm chào hỏi Quân Lam Tuyết và Quân Tiểu Ngôn, bước đi không thèm quay đầu lại.

Quân Tử Y vừa đi, Quân Lam Tuyết lập tức hung hăng trừng mắt với Quân Tiểu Ngôn: "Vừa rồi sao đệ có thể nói thẳng ra là nàng ta không biết xấu hổ chứ, nói vậy là không tốt đâu."

Quân Tiểu Ngôn sửng sốt: "Tỷ, đệ chẳng qua là bất bình thay cho tỷ!" Sao lại thành ra tỷ ấy trách ngược lại mình chứ?

Khúc Vô Nham cũng hơi kinh ngạc, hắn đã quan sát mấy ngày nay, Tuyết Nhi bây giờ không còn là bộ dạng bị người khi dễ còn nói giúp cho người nữa rồi.

Quả nhiên, suy nghĩ của hắn hoàn toàn chính xác.

Quân Lam Tuyết đặt mông ngồi xuống trước mặt Quân Tiểu Ngôn, nghiêm túc giáo dục: "Tiểu Ngôn, tỷ nói cho đệ biết, làm người không thể không có chí khí như vậy, đệ mắng chửi người ta, người ta chửi mắng lại đệ, mắng đi mắng lại như vậy rất nhàm chán, mặc dù mắng chửi người là một hành động không tốt, nhưng mà muốn mắng, thì nhất định phải mắng tới một cảnh giới tối cao!"

"Cảnh giới tối cao?" Quân Tiểu Ngôn là một đứa trẻ ngoan, biết sai sẽ sửa, lập tức hỏi lại: "Cảnh giới tối cao là gì?"

Quân Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Chính là cảnh giới mà .... Mắng chửi người nhưng lại không cần những từ ngữ thô tục!"

"........." Mắng chửi người còn không cần dùng những từ ngữ thô tục? Quả nhiên Quân Tiểu Ngôn đã được thụ giáo.

"Đi đi, trở về phòng luyện tập cho giỏi đi." Quân Lam Tuyết vỗ vỗ bả vai nhỏ bé của cậu, nói ra những lời thấm thía.

"Nhưng....." Cậu còn chưa nghĩ ra làm sao để mắng chửi người mà không cần những lời nói thô tục!

Hình như Quân Tiểu Ngôn còn muốn nói thêm điều gì nữa, Khúc Vô Nham đã híp mắt cười nhìn cậu, vẻ mặt dịu dàng: "Hả? Nhưng cái gì?"

Quân Tiểu Ngôn trở nên cơ trí trong nháy mắt, lập tức đứng lên, chạy nhanh như làn khói: "Không có, không có! Không có nhưng nhị gì cả, đệ về luyện tập ngay đây, gặp lại sau nha tỷ tỷ, Nham thúc....... Tỷ phu, hẹn gặp lại."

"Tiểu tử này, gặp quỷ." Vẻ mặt Quân Lam Tuyết khinh bỉ.

Dĩ nhiên, nàng sao có thể biết được, Tiểu Ngôn đâu có gặp quỷ, chỉ là nhìn thấy ác ma.

"Vô Nham, sao ngươi lại tới Quân gia?" Nghĩ đến chính sự, vẻ mặt Quân Lam Tuyết trở nên nghiêm túc.

Khúc Vô Nham mỉm cười nói: "Tới thăm nàng một chút, hơn nữa ta còn nhớ nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta, cho nên mới tới."

Nghe vậy, trong lòng Quân Lam Tuyết ấm áp, có vài phần cảm động, cũng có vài phần lúng túng, ngượng ngùng sờ đầu, nói: "Ách, ngươi cũng biết đấy, ta quên mất chuyện lúc trước, cho nên........ Đối với nhiều chuyện trong gia tộc ta đều không biết, ta có chút lo lắng........"

Dĩ nhiên là Khúc Vô Nham biết nàng đang lo lắng cái gì, khẽ mỉm cười, tựa hồ trấn an: "Tuyết Nhi yên tâm, nàng có cái gì không rõ ràng, có thể hỏi ta. Ta sẽ nói cho nàng biết."

"Thật sao?" Mắt Quân Lam Tuyết sáng lên, cẩn thận quan sát xung quanh xem có người xa lạ không, mới vội vàng ngồi xuống bên cạnh Khúc Vô Nham, vội vã hỏi: "Vậy ngươi có biết Quân gia rốt cuộc là chỗ như thế nào không? Chẳng hạn như lai lịch?"

Khúc Vô Nham gật đầu, nhìn dáng vẻ vội vàng của nàng, cũng không vòng vo, chậm rãi tự thuật lại: "Quân gia cũng giống như Khúc gia..........."

Quân gia giống với Khúc gia, đều là những gia tộc được thành lập từ ngàn năm trước. Khi đó đại lúc còn chưa thống nhất, mấy trăm quốc gia cùng nhau chiến loạn, dân chúng lầm than, cho đến khi Hoàng đế Khai quốc xuất hiện, từ nhỏ đã biểu hiện thiên phú kinh người, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, hiểu biết bách điểu, côn trùng (trăm loài chim chóc, sâu bọ), người dẫn theo tinh binh tự thân huấn luyện để chinh chiến bốn phương, thống nhất tất cả các đại lục hỗn loạn, người cũng trở thành vị hoàng đế kiệt xuất nhất trong lịch sử.

Khi đó, vị hoàng đế này có hai thủ hạ là hai vị tướng quân uy chấn thiên hạ, chính là tổ tiên của Quân gia và Khúc gia, sau khi thống nhất thiên hạ, Hoàng đế muốn cảm tạ công thần, đã phong cho bọn họ danh hiệu, tước vị và đất đai.

Tướng quân vương, địa vị ngang hàng với hoàng tử, được ban đất phong, trở thành gia tộc thủ hộ.

Nhưng mà thiên hạ lại phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân (lúc thống nhất, lúc chia rẽ), sau khi Hoàng đế Khai quốc chết, thái tử bị người xúi giục, kiêng kỵ thế lực của hai nhà Quân Khúc, dần dần có ý chèn ép hai gia tộc, sắp đặt mấy trọng tội đổ lên đầu hai gia tộc, hai nhà Quân Khúc suýt nữa chịu cảnh diệt môn, nhưng vẫn niệm tình ân đức của tiên hoàng, chỉ có thể mang theo một ít tộc nhân chạy tới núi sâu ở Hào Châu, sống một cuộc sống ẩn dật.

Lúc này, thiên hạ lại đại loạn, hai nhà Quân Khúc tuy là thoát khỏi kinh đô, nhưng tài sản lúc trước Hoàng đế Khai Quốc ban thưởng cho bọn họ vẫn vô cùng sung túc, sau khi đại loạn chấm dứt, hai nhà Quân Khúc dựa vào số tài phú còn sót lại, nhanh chóng phát triển, nhưng vì hậu duệ của Hoàng thất vẫn không chịu buông tha bọn họ, nên hai nhà làm việc luôn một mực cẩn thận từng chút một, ẩn vào rừng núi, lại lánh đời, mãi cho tới ngàn năm sau, bởi vì cẩn thận hành sự cho nên mới phát triển thành một thế lực khổng lồ khó có thể tưởng tượng được, so với hoàng tộc bây giờ thì càng khiến cho người ta kinh hãi.

Thử hỏi, vương triều Tĩnh Uyên chỉ là vương triều quật khởi sau khi thiên hạ đại loạn, lúc trước nếu như không có hai gia tộc che chở, không có thời gian phát triển, sợ rằng cũng chỉ có thể làm một nước phụ thuộc.

Đến bây giờ, vương triều Tĩnh Uyên đã thành lập được hơn hai trăm năm, mà hai nhà Quân Khúc lại là truyền thừa ngàn năm, tài phú được tích lũy cả ngàn năm cho tới hôm nay, một hoàng tộc sao có thể so sánh được?

Mà hai nhà Quân Khúc vẫn luôn giao hảo từ ngàn năm qua, người của hai nhà thường xuyên qua lại, tuy hai mà một.

Khó trách Khúc Vô Nham lại vào Quân gia như vào nhà mình, quả thật còn giống với chủ nhà hơn cả nàng.

Quân Lam Tuyết cũng nghĩ tới Quân gia có thể là hào môn thế gia, nhưng lại không nghĩ tới lai lịch lớn như vậy, cái gì mà gia tộc thủ hộ, cái gì mà tướng quân vương, nàng nhất thời có cảm giác bị loại chuyện cẩu huyết này nên vào đầu.

Vãi luyện, đúng là cẩu huyết.

"Không nghĩ tới Hoàng đế Khai quốc đó lại lợi hại như vậy." Quân Lam Tuyết cảm khái nói, thống nhất thiên hạ này là chuyện khó khăn nhường nào, vậy mà Hoàng đế Khai quốc đó lại có thể làm được.

Nhắc tới vị hoàng đế này, trong mắt Khúc Vô Nham cũng chất chứa sự tôn kính, đây là truyền thừa ngàn năm mà hai nhà Quân Khúc bọn họ vĩnh viễn tôn sùng, không thể quên, "Không sai, ta đọc được từ điển cố, lúc trước, người trao cho hai nhà chúng ta một bộ binh pháp, mới khiến cho hai nhà về sau phồn vinh và huy hoàng, nhưng mà sau lúc chiến loạn, bộ binh thư kia thất lạc, cho tới bây giờ đã qua mấy trăm năm, sợ rằng không thể tìm được nữa."

"Thì ra là như vậy, bộ binh thư đó tên là gì? Lúc đó không có ai nhớ được nội dung của bộ binh thư đó sao?"

"Chưa từng, nghe nói lúc đó Hoàng Thượng đã ban lệnh, ngoại trừ hai tộc trưởng ra, không ai có thể xem bộ binh pháp Tôn Tử đó, sau đó tổ tiên lại làm mất........."

"Đợi, đợi, đợi đã......... Ngươi nói cái gì?" Binh pháp Tôn Tử, nàng không nghe lầm chứ?!

Khúc Vô Nham liếc mắt nhìn Quân Lam Tuyết đang hỗn loạn, thất thần, không tưởng tượng nổi, "Sao thế?" Hắn nói sai chỗ nào sao?

Quân Lam Tuyết bắt lấy tay của hắn, "Ngươi vừa mới nói binh pháp gì ấy nhỉ?"

"Binh pháp Tôn Tử." Khúc Vô Nham không hề giấu diếm, đây là một bộ binh thư chí cao vô thượng, chỉ tiếc là bây giờ đã không rõ tung tích, đây chính là điểm khiến hắn tiếc hận vô cùng.

Quân Lam Tuyết nhất thời ngổn ngang trong gió, cắm đầu xuống đất.

Con mẹ nó, nghe lâu như vậy, hóa ra cái vị Hoàng đế Khai quốc lợi hại kia chính là một kẻ xuyên không!

"Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy?" Thấy hành động quái dị của nàng, Khúc Vô Nham nhíu mày, có chút bận tâm.

"Khụ khụ, không sao, không sao, ngươi nói tiếp, nói tiếp." Quân Lam Tuyết lúng túng lau mũi, vội vàng nói.

Sắc trời dần tối, Quân Lam Tuyết nghiêm túc suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, cho tới khi Quân Mạc Thiên tới thì mới ngưng nói chuyện.

"Thì ra hai con ở chỗ này." Quân Mạc Thiên vừa cười vừa bước tới.

Đối với hôn sự của hai đứa trẻ này, Quân Mạc Thiên luôn luôn tin tưởng dạt dào, đặc biệt là ông rất thích Khúc Vô Nham, nhìn thấy tình cảm của Khúc Vô Nham và Lam Tuyết có vẻ rất tốt, hiển nhiên là trong lòng cao hứng vô cùng.

"Cha." Quân Lam Tuyết vội vàng đứng dậy.

"Nhạc phụ." Khúc Vô Nham cũng mỉm cười chào đón.

Nghe hắn gọi nhạc phụ, chân của Quân Lam Tuyết lảo đảo một cái, không phải chứ, cha nàng và Khúc Vô Nham không lẽ đã thân thiết tới mức đấy rồi sao? Còn chưa thành thân mà đã có thể gọi một tiếng nhạc phụ rồi?

Vốn dĩ Quân Lam Tuyết rất rối rắm đối với hôn sự này, hiện tại còn rối rắm hơn nhiều.

Quân Mạc Thiên hài lòng gật đầu, trầm giọng nói: "Vốn định để Tuyết Nhi vừa mới trở về được nghỉ ngơi thật tốt một đêm, nhưng nếu Vô Nham đã tới thì, Tuyết Nhi, Vô Nham, các con đi theo ta, tới thăm mẫu thân của Tuyết Nhi thôi."

"Mẫu thân?" Quân Lam Tuyết sửng sốt.

Đây là một từ vô cùng xa lạ.

Nàng nhớ rằng, kể từ khi gặp Quân Tiểu Ngôn ở kinh đô, nàng chỉ nghe hắn nhắc tới phụ thân, chưa từng nghe nhắc tới mẫu thân.

Nàng còn tưởng rằng mẫu thân đã qua đời rồi chứ.

Cho nên cũng không muốn hỏi về việc này.

Hôm nay nghe Quân Mạc Thiên nói như thế, chẳng lẽ là, mẫu thân của nàng vẫn còn sống?

"Vâng, thưa cha." Quân Lam Tuyết không tiện hỏi nhiều nên đã nhận lời, để tránh bị hoài nghi, những chuyện này nàng chỉ có thể hỏi Khúc Vô Nham, không thể hỏi những người khác.

Khúc Vô Nham cũng nghĩ rằng Quân Lam Tuyết không biết chuyện này, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, im lặng an ủi.

Quân Lam Tuyết cứng đờ, có vẻ muốn rút tay ra, nhưng lại nhìn Quân Mạc Thiên phía trước, không thể làm gì khác đành phải để mặc hắn nắm.

"Ừ." Quân Mạc Thiên khoanh tay, "Các con đi theo ta."

Hai người đi theo ông, hình như mẫu thân của Quân Lam Tuyết ở một nơi rất vắng vẻ, đi gần nửa canh giờ ở Quân gia to lớn, mới tới một tòa lầu các vô cùng tao nhã, lịch sự.

Nơi này rất an tĩnh, thậm chí không có lấy một gia nhân, nhưng lại rất sạch sẽ, thậm chí còn có thể cảm nhận một mùi thơm mơ hồ xông vào mũi.

"Được rồi, các con vào đi, đừng có lớn tiếng quấy nhiễu." Đứng ở phía trước lầu các, Quân Mạc Thiên nhàn nhạt dặn dò bọn họ, hình như cũng không định đi vào mà chỉ dẫn bọn họ tới chỗ này.

"Nhạc phụ yên tâm, bọn con sẽ cẩn thận." Khúc Vô Nham nói khẽ.

Quân Lam Tuyết cũng vội vàng gật đầu, trong lòng chồng chất một đống nghi ngờ.

Quân Mạc Thiên ừ một tiếng, sau đó một mình rời đi.

Quân Mạc Thiên, hình như Quân Lam Tuyết còn muốn hỏi gì đó, Khúc Vô Nham lại cúi đầu 'xuỵt' một tiếng, lắc đầu ra hiệu, "Vào thăm mẫu thân của nàng trước rồi hãy nói?"

Quân Lam Tuyết hơi chần chừ, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Bởi vì sắc trời đã tối, bên trong nhà rất tối, nhưng mà Khúc Vô Nham lại không đốt đèn, mà trực tiếp kéo nàng tới cái giường lớn phía trước, trên giường có một phụ nhân xinh đẹp ôn nhu đang lẳng lặng nằm đó, an tường ngủ say.

Nhìn bà rất đẹp, không phải là sắc đẹp phô trương khiến cho người khác vừa gặp đã hai mắt tỏa sáng, mà là một nhan sắc vừa nhìn đã thấy an tĩnh, dịu dàng.

Chỉ là hình như bà đang ngủ rất say ở đây, bởi vì hàng năm không ra ngoài sáng cho nên sắc mặt bà tái nhợt, suy yếu, gầy gò khác thường.

Đây, chính là mẫu thân của nàng?

Quân Lam Tuyết cúi đầu nhìn chăm chú một lát, phát hiện ra lồng ngực của bà khẽ phập phồng, hô hấp rất yếu, cũng rất đều, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Có hô hấp, chứng tỏ bà vẫn còn sống.

"Mẹ ta.... Bà sao thế?" Quân Lam Tuyết nhỏ giọng hỏi.

Nói tới mẫu thân của nàng, Khúc Vô Nham nghiêm nghị, nét mặt nghiêm túc hiếm thấy, nhẹ nhàng nói ra vài từ giúp cho người khác dễ hiểu được tình hình: "Trúng độc, Hoạt Tử Nhân."

Trúng độc?

Hoạt Tử Nhân?

Trúng độc thì nàng hiểu, nhưng Hoạt Tử Nhân? Là như thế nào?

Người sống thực vật!

Một từ thoáng qua trong đầu nàng.

Hoạt Tử Nhân, rõ ràng có thể hiểu là một người không chết nhưng cũng không cử động, không có cảm giác.

Dĩ nhiên, Khúc Vô Nham cũng chưa nói đúng lắm, Đường Mai - cũng chính là mẫu thân của Quân Lam Tuyết, đã rơi vào tình trạng này trong một thời gian rất dài rồi.

"Vì sao lại rơi vào tình trạng này?" Quân Lam Tuyết hỏi, không khỏi cảm thấy tức giận.

Khúc Vô Nham khẽ thở dài một cái, giải thích: "Nghe nói là do một loại độc dược mãn tính, sợ rằng cũng đã duy trì gần hai mươi năm rồi, ngày qua ngày, cho nên mới biến thành hình dáng như thế."

Gần hai mươi năm?

Lông mày lá liễu của Quân Lam Tuyết vừa nhíu, người nào có thể ngày qua ngày cho bà ăn từng chút một loại độc dược mãn tính, liên tục trong vòng hai mươi năm chứ?

"Hung thủ đâu? Tra được chưa?" Nàng hỏi, giọng nói không tự chủ được mà trầm lặng.

Khúc Vô Nham lắc đầu, "Chưa, bởi vì không ai có động cơ như thế, nhạc phụ đã vì chuyện này mà tốn không ít tâm tư, nhưng vẫn không thu hoạch được gì."

Có thể liên tục xuống tay với mẫu thân nàng trong hai mươi năm, tên hung thủ này không chỉ ẩn núp thâm sâu, mà còn rất có kiên nhẫn, mà sự ẩn nhẫn cùng kiên nhẫn như vậy lại vừa vặn khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn không có chút đầu mối nào.

"Bà ấy.....A." Vẫn nằm như vậy sao?

Khúc Vô Nham thở dài, "Tình trạng của nhạc mẫu rất xấu, đoán chừng cũng không cầm cự được bao lâu nữa."

Thân thể Đường Mai vốn đã không tốt, hơn nữa còn bị độc dược ăn mòn hai mươi năm, thân thể đã sớm yếu ớt tới nỗi không chịu nổi một kích, nếu không phải là Quân Mạc Thiên làm đủ mọi cách để duy trì tính mạng, để kiên trì tới bây giờ, chỉ sợ đã sớm.....

Nhưng mà, kéo dài tính mạng vẫn không phải là trị tận gốc, trước mắt có lẽ Đường Mai sắp không trụ nổi.

"Chẳng lẽ vẫn chưa có biện pháp sao?" Quân Lam Tuyết nhỏ giọng hỏi, giọng nói của nàng vội vàng: "Ta nghe Tiểu Ngôn nói, Tam trưởng lão là Dược Vương, trên thế giới này không có độc nào mà hắn không giải được, Tam trưởng lão cũng không có biện pháp gì sao?"

"Không phải là không có biện pháp......" Khúc Vô Nham lôi kéo Quân Lam Tuyết ngồi lên một chiếc ghế lạnh lẽo, nghiêm túc nói: "Nhưng mà độc dược mãn tính trong thân thể nhạc mẫu đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng và cốt tủy toàn thân, muốn giải độc chỉ sợ là không hề dễ dàng, phải làm từng bước một."

Quân Lam Tuyết nheo mắt, giọng nói cũng trầm xuống vài phần, "Làm như thế nào?"

Nàng thật vất vả mới trở về được Quân gia, thật vất vả mới có vài người thân xuất hiện, mặc kệ như thế nào, chỉ cần có một tia hi vọng, nàng nhất định sẽ toàn lực ứng phó.

Khúc Vô Nham nói: "Tam trưởng lão đã nghiên cứu mấy năm, đã tìm được phương pháp giải độc, nhưng mà lại cần hai thứ để làm thuốc dẫn, một là Thiên Sơn Tuyết Thiền (thiền: con ve), hai là Thất Diệp Liên Hoa trăm năm khó gặp."

Thiên Sơn Tuyết Thiền chính là vua của các loại độc, là kịch độc nhưng lại có thể khắc độc, mà Thất Diệp Liên Hoa thì lại có thể kéo dài tính mạng của người bị bệnh đang trong giai đoạn cuối, còn có khả năng sinh gân, nối cốt vô cùng kỳ diệu, trước mắt đó chính là những thứ mà Đường Mai rất cần.

Nhưng mà, đừng nói là Thiên Sơn Tuyết Thiền trăm năm khó gặp, ngay cả Thất Diệp Liên Hoa cũng là báu vật vô giá, người gặp được lại càng ít, làm sao có thể dễ dàng lấy được?

Quân Lam Tuyết trầm mặc, vẻ mặt không rõ đang suy nghĩ cái gì.

Nàng thậm chí còn chưa từng nghe tới hai thứ này, chỉ sợ là trên dưới Quân gia cũng không có biện pháp nào cả.

Nếu không thì Quân gia hùng hậu với hơn một nghìn năm tích lũy của cải còn phải phiền phức đi tìm hai loại thuốc dẫn này làm gì?

Ngay cả Quân Mạc Thiên cũng không có biện pháp gì, vậy thì có lẽ đã chứng tỏ rằng hai thứ đồ này căn bản không hề tồn tại?

Khúc Vô Nham thấy nàng trầm mặc, vừa nhìn đã hiểu suy nghĩ của nàng, dịu dàng an ủi: "Tuyết Nhi, nàng yên tâm, cũng không phải là hoàn toàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net