Q2_ Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giết!"

Hách Liên Diệc lạnh lùng hô một tiếng, di thể của lão thái hậu sao có thể để cho kẻ khác mạo phạm, một chữ lạnh như băng từ trong môi mỏng phun ra, bên trong băng quan, hai bên thủy tinh phía trên theo thân hình lão thái hậu, đột nhiên bắn ra một hồi ánh sáng mãnh liệt.

Một âm thanh phá không rít gào, hai bên băng quan đột nhiên bắn ra bốn đạo ánh kiếm sắc bén.

"Phập...." Một tiếng kéo vang, tất cả đều đâm vào thân thể của Đường Mai Thanh.

Thân thể của Quân Mạc Thiên đột nhiên chấn động, máu tươi của Đường Mai Thanh phun mạnh lên trên mặt hắn, vạt áo vốn dĩ đã bị máu tươi nhiễm hồng nay lại thêm máu chảy đầm đìa.

Thân thể Đường Mai Thanh vừa nhẹ nhàng động, tựa như đang giãy dụa, lại như đang ngủ say, vô thanh vô thức buông tay nhân thế.

"Không, không, Thanh nhi, Thanh nhi......" Quân Mạc Thiên run run lên tiếng.

Hắn ôm một tia hi vọng.

Tam trưởng lão chỉ là dược vương, cũng không phải thần y, chỉ cần Tuyết nhi trở về, chỉ cần Vô Nham trở về, có lẽ, nhất định sẽ có biện pháp cứu Thanh nhi.

Hắn ôm một tia hi vọng như vậy, muốn đặt Đường Mai Thanh trong băng quan của thái hậu thật cẩn thận, có hàn khí ngăn cản, máu độc có thể lan ra chậm một chút.

Nhất định có thể chống đỡ được.

Nhưng mà nay.... ...

Quân Mạc Thiên run run ôm Đường Mai Thanh, những mũi tên đột nhiên bay ra tứ tung kia trực tiếp xuyên thấu toàn bộ cơ thể gầy yếu của nàng.

Nàng thậm chí còn chưa kịp liếc mắt nhìn lại một cái, thế giới trước mắt này.

"Thanh nhi..... Thanh nhi....." Toàn thân Quân Mạc Thiên run run, tựa hồ như muốn đặt nàng nằm xuống, lại tựa hồ như muốn thăm dò hơi thở của nàng, thân thể bỗng nhiên lại lảo đảo, quỳ xuống mặt đất, một ngụm máu phun ra từ trong miệng.

Máu trong ngực, thâm đen, chỉ có trong tình huống cực kì bi thương, mới có thể tích tụ máu bầm như thế.

Một khác bi thương phát ra từ trong đáy lòng kia khiến Dương Thành cùng Hách Liên Diệc cũng lâm vào chấn động, giọng nói cũng dần trở nên có chút không xác định.

"Diệc, ngươi thấy thế nào?" Dương Thành trầm giọng hỏi, cảm giác, có cái gì không đúng, người cùng người trung niên nam nhân trước mặt tiến vào lúc trước này giờ đang nằm trên mặt đất không còn sức sống, chỉ sợ rằng đã chết.

Lại liếc mắt nhìn trên người Quân Mạc Thiên vết máu loang lổ một cái, nhất là hai cái móc sắt hai bên vai, trực tiếp xỏ xuyên qua toàn bộ xương quai xanh của hắn! Xem ra người này đã bị đả thương rất nặng, móc sắt xuyên xương, ngày sau cho dù thương thế kia lành lại, cánh tay kia sợ rốt cuộc cũng không thể luyện võ.

Mắt Hách Liên Diệc sáng như đuốc, trầm ngâm trong chốc lát, kiên định nói: "Vì để phòng ngừa vạn nhất, không thể lưu lại hậu họa cho chủ tử."

Nhớ tới chủ tử đang gấp gáp trở về từ Thiên Sơn, Dương Thành nặng nề gật đầu, Hách Liên Diệc nói không sai, tuyệt đối không thể để lại tai họa ngầm cho chủ tử.

Nghĩ đến đây, sát khí trong mắt hai người vừa hiện.

Quân Mạc Thiên ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Hai tay dình đầy máu tươi ôm chặt lấy Đường Mai Thanh, thân thể hắn, chính hắn rõ ràng, tam trưởng lão đánh lén, tim mạch của hắn bị thương, vốn dĩ đã không còn năng lực tái chiến, nhưng hắn lại không cam tâm, không tiếc ra sức điều động toàn bộ sức lực trên người.

Lúc này hàn khí nhập vào cơ thể hắn đã muốn kiệt sức.

Quân Mạc Thiên chăm chú nhìn thê tử chết trong lúc đang ngủ mơ trong lòng, huyết lệ nhỏ giọt.

Không thể tưởng tượng được, Quân gia lại bị hủy ở thế hệ của hắn.

Một cái bẫy mấy chục năm, chỉ vì đoạt Quân gia của hắn, không phải hủy trong tay người khác, mà là hủy trong tay mình.

Quân Mạc Thiên muốn cười, vừa mở miệng máu ở cổ họng vẫn tắc nghẹn trào ra từ khóe miệng.

"Trời cao đất dày..... Không thể tưởng tượng được Quân gia ta cũng có ngày hôm nay." Cây cao hơn nữa cũng không cao bằng trời, nghiệp lớn vẫn bị hoàng đế quản chế như cũ, là hắn quá coi thường hoàng thất, là hắn xem thường......

Trong mắt Dương Thành cùng Hách Liên Diệc chợt lóe sáng, hai người nhìn nhau, giơ tay lên, trường kiếm bỗng chốc đâm xuống!

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai bỗng nhiên truyền vào hầm băng.

Giọng nói này.......?

Mắt Dương Thành cùng Hách Liên Diệc chợt lóe, là Tô Mạc Thiên.

Hai người lập tức quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tô Mạc Thiên dẫn theo một đám hộ vệ Vương Phủ đang từ từ đi tới.

Mắt Tô Mạc Thiên nặng nề, nhìn thoáng qua Quân Mạc Thiên, rồi sau đó ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn Hách Liên Diệc đang cải trang thành Tô Lăng Trạch.

"Tam đệ đúng là thật bản lãnh a. Ngươi nói, nếu để cho phụ hoàng biết, Tam đệ cư nhiên treo đầu dê bán thịt chó đem phượng thể của hoàng tổ mẫu chuyển đến nơi này, không biết phụ hoàng sẽ như thế nào?"

Vẻ mặt Hách Liên Diệc không thay đổi, hờ hững nhìn hắn: ""Ngươi muốn thế nào."

Không thể tưởng được Tô Mạc Thiên cư nhiên lại đích thân đến chỗ này, Hách Liên Diệc trong lòng cảnh giác.

"Bản thái tử không muốn thế nào, chẳng qua là Tam đệ không ở trước mộ phần hoàng tổ mẫu quỳ lăng lại chạy tới nơi này, a, đương nhiên, tuy rằng nơi này coi như là nơi thờ phụng quan tài hoàng tổ mẫu, bản thái tử không nói, cũng không biết phụ hoàng nơi đó có nói gì hay không." Tô Mạc Thiên nói năng kì quặc nhưng trong lòng đã tràn ngập mưu tính.

Ánh mắt Hách Liên Diệc xẹt qua Tô Mạc Thiên, biết hắn đến tất nhiên đã có chuẩn bị, nếu muốn giết người diệt khẩu, hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng hiện tại Tô Mạc Thiên lại nói như vậy, tất nhiên là có điều kiện muốn đàm phán cùng mình, bởi vậy hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng: "Thái tử điện hạ muốn làm gì, cứ nói đừng ngại."

"Không dám Tam đệ, bản thái tử có thể đáp ứng ngươi, coi như sự tình hôm nay chưa từng phát sinh, không biết đến hầm băng này, dù sao Tam đệ cũng đối với hoàng tổ mẫu là một lòng cẩn thận, càng không hề gặp qua Tam đệ ngươi, nhưng, bản thái tử có một yêu cầu."

Quả nhiên là có mục đích.

Hách Liên Diệc cười lạnh trong lòng, trên mặt vẫn không chút thay đổi như cũ nói : "Thái tử điện hạ cứ nói."

"Bản thái tử muốn dẫn người này đi, các ngươi lưu lại cũng chỉ muốn giết, sao không để bản thái tử mang đi, bản thái tử thề. Chuyện hôm nay ta tuyệt đối sẽ không nói ra." Tô Mạc Thiên thản nhiên nói.

Dương Thành cùng Hách Liên Diệc ánh mắt vừa động, không khỏi nhìn về hướng Quân Mạc Thiên, người này là loại người nào? Vì sao Tô Mạc Thiên lại tự mình đến đưa hắn đi?

Trong lòng hai người đều có chút do dự.

Nhưng, hiện tại nếu không đáp ứng, Tô Mạc Thiên tất nhiên sẽ trực tiếp tìm cái cớ, hủy nơi này, lại đến trước mặt hoàng thượng thổi phồng một phen, đến lúc đó điện hạ.......

Trong lòng Hách Liên Diệc có chút sốt ruột, vì sao điện hạ vẫn chưa trở lại? Đối với việc tùy cơ ứng biến này hắn làm sao so được với cơ trí của điện hạ, làm sao biết được Tô Mạc Thiên rốt cuộc muốn làm gì.

Trầm ngâm nửa ngày, Hách Liên Diệc vẫn quyết định, giải quyết khẩn cấp trước mắt rồi nói sau, lập tức cắn răng một cái, đáp ứng: "Thần đệ đáp ứng lần này, hi vọng thái tử điện hạ nói được làm được."

Thấy hắn đồng ý, trong mắt Tô Mạc Thiên xẹt qua một tia sáng: "Đương nhiên bản thái tử từ trước đến nay nói được làm được."

Lúc này, Quân Mạc Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, mất máu quá nhiều làm cho sắc mặt hắn vẫn có chút tái nhợt, vẻ mặt lại hung hăng như cũ: "Hừ, vài tên tiểu tử cũng muốn bắt lão phu?"

Tô Mạc Thiên cười một tiếng, chậm rãi tiêu sái đến bên người Quân Mạc Thiên: "Chỉ bằng chúng ta xác thực không được, nhưng mà, ta nghĩ, ngươi cũng không hi vọng thê tử của mình không thể chôn cất đi? Chỉ cần ngươi đáp ứng đi cùng bản thái tử, bản thái tử hứa với ngươi, tuyệt đối sẽ an táng thê tử của ngươi thật tốt, như vậy, ngươi có bằng lòng hay không?"

Quân Mạc Thiên chấn động, hắn nói không sai, cho dù hắn có thể kiều chết rời đi nơi này, nhưng hắn hiện tại bị trọng thương không có cách nào bảo toàn Thanh nhi.

Nàng đã chịu khổ nhiều năm như vậy, hắn sao có thể.......

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quân Mạc Thiên dần trở nên nhu hòa: "Lão phu cũng có một yêu cầu."

"Ngươi nói, chỉ cần bản thái tử có thể làm được, tất nhiên sẽ làm." Tô Mạc Thiên nói, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Kì thực, hắn đã đánh cuộc.

Hắn cũng không biết người này là ai, nhưng, ngoài ý muốn hắn lại biết được người này là người mà phụ hoàng đang tìm, nếu là người phụ hoàng đang tìm, cư nhiên không thể cứ để người này chết như vậy, trước mắt đúng là một cơ hội để hắn lập công lớn, làm sao có thể bỏ qua.

Quân Mạc Thiên thấy hắn đáp ứng dễ dàng, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói:

"Ngày sau, đem ta cùng với thê tử của mình an táng cùng một chỗ."

Tĩnh Uyên đế, nội viện thâm cung.

Thời điểm lúc Tĩnh Uyên đế biết Quân Mạc Thiên rơi vào tay Tô Mạc Thiên, không khỏi giận giữ.

Lập tức sai người đem Quân Mạc Thiên đến viện giám sát.

Tô Mạc Thiên vốn dĩ nghĩ đến việc lập công được ban thưởng ngược lại lại bị Tĩnh Uyên đế quở trách một trận, trong lòng càng tức giận, đem oán khí toàn bộ trút lên trên người Lăng Vương phủ.

Đương lúc này, Tô Lăng Trạch về tới kinh đô.

Vân Ly rốt cuộc cũng được như ý nguyện theo Tô Lăng Trạch về tới kinh đô, lúc này đối với Hoàng Thành lại ôm tinh thần mới mẻ nồng đậm, mắt to ngọt ngào tò mò nhìn xung quanh.

"Chủ tử, lần đầu tiên ta tới kinh đô, nghe bọn hắn nói kinh đô phồn hoa rất lớn, có rất nhiều thứ mới lạ có phải hay không?" Vân Ly vẫn mang bộ dáng tiểu thu đồng như trước, bộ dạng cực kì thanh tú, giọng nói còn chưa thoát ly tính trẻ con cũng có vẻ trong trẻo, rất động lòng người, dẫn tới ven đường có rất nhiều người nhìn chăm chú.

Tô Lăng trạch thản nhiên nói : "Thứ mới lạ rất nhiều, chưa chắc đã có mạng để chơi."

Vân Ly ngẩn ra, 'a' một tiếng thật dài.

Nàng biết bây giờ chủ tử đang dạy nàng đạo sinh tồn ở kinh đô, nàng sẽ bảo vệ mình thật tốt, tuyệt đối không liên lụy đến chủ tử.

Tô Lăng Trạch đưa Vân Ly đến một chỗ sản nghiệp không người biết của hắn, chuẩn bị tìm một ngày, danh chính ngôn thuận để nàng vào ở trong Lăng Vương phủ.

Trước mắt vẫn trong thời gian chịu tội, Vân Ly gần gũi cùng hắn quá sẽ sinh ra nguy hiểm.

An bài Vân Ly thật tốt, hắn đi thẳng tới ảnh bộ.

Vừa thấy hắn trở về, một hắc y ảnh vệ giáp mặt nghênh đón, mở miệng câu thứ nhất đó là: "Chủ tử, đã xảy ra chuyện."

Máu mủ trở về. Ngoại ô kinh đô, nắng chiều chiếu rọi.

Khúc Vô Nham cùng Quân Lam Tuyết lúc này đã về tới kinh đô.

Tô Lăng Trạch vì mang theo Vân Ly, không thể chạy đi quá nhanh, vì thế một đường đi chính là đi một chút nghỉ một chút.

Mà Quân Lam Tuyết cùng Khúc Vô Nham chính là một đường ngựa không ngừng vó tiến đến kinh đô lúc này đã tới, nhưng lại cùng Tô Lăng Trạch trước sau đồng thời trở lại kinh đô.

"Tuyết Nhi, ngươi có khỏe không?" Khúc Vô Nham nhìn sắc mặt Quân Lam Tuyết càng thêm tái nhợt, đuôi lông mày nhíu chặt.

"Ta không sao, lập tức đi ngay." Quân Lam Tuyết mỉm cười nói, cũng không muốn hắn lo lắng.

Lúc này, trong rừng cây, một hàng thị vệ phủ thái tử đang đào hầm.

"Thật không hiểu nổi, người này cũng không phải nhân vật nào, sao thái tử còn bảo chúng ta đi an táng ở địa phương tốt như vậy." Một ai oán nói.

"Ngươi biết cái gì, thái tử nói là làm, chuyện đã đáp ứng nhất định phải làm được, ngươi cũng thật là, làm cho tốt, nếu có một ngày được đề bạt lên thái tử, không thể thiếu lợi ích đâu."

Cách đó không xa, nghe thấy lời bọn họ nói, Quân Lam Tuyết cùng Khúc Vô Nham nhìn nhau, người của Tô Mạc Thiên? Bọn họ lén lút ở ngoại ô này làm cái gì?

Quân Lam Tuyết đối với Tô Mạc Thiên từ trước đến nay không có hảo cảm, thấy có thái tử tham dự, chung quy không phải chuyện gì tốt, liền khẽ nói với Khúc Vô Nham: "Đi qua xem xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net