Q2_ Chương 42: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ phút này, ảnh bộ.

Đột nhiên có thế lực bên ngoài tham gia vào , làm cho Tô Lăng Trạch vừa mới trở về kinh đô trở nên cảnh giác, để cho Hách Liên Diệc tiếp tục cải trang hắn quỳ lăng, mà hắn không kịp nghỉ ngơi liền tiến hành một loạt điều tra bên trong.

Nhanh chóng phái người đi dò xét nhóm người thần bí đột nhập vào hầm băng của lão thái hậu kia.

Hai ngày sau, thời điểm kết quả điều tra được đưa tới, Tô Lăng Trạch nắm chặt mật thư mỏng manh hé ra kia, đứng ở đầu cửa sổ suốt hai canh giờ, vẫn không nhúc nhích.

Hào Châu, gia tộc lánh đời, Quân gia.

Ngắn ngủn vài dòng, nhấc lên gợn sóng thật lớn trong lòng Tô Lăng Trạch.

Dương Thành quỳ gối bên chân Tô Lăng Trạch, Tô Lăng Trạch đứng ở đầu cửa sổ bao lâu, hắn liền quỳ bấy lâu, đến khi thân thể giống như đã hóa đá của Tô Lăng Trạch xoay lại, Dương Thành mới thấp giọng áy náy, hai tay nắm chặt nắm chặt thành quyền, nói: "Chủ tử, đều là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ không điều tra rõ ràng, cho rằng là người của hoàng thượng, chủ tử, xin chủ tử trách phạt!"

Dung mạo anh tuấn giấu dưới lớp mặt nạ của Tô Lăng Trạch khẽ chuyện, hắn cúi mắt, liếc mắt nhìn mật thư vẫn nắm trong tay, giọng nói khàn khàn:

"Ta xây dựng hầm băng này, là để an bài cho thân thể hoàng tổ mẫu, không phải để sát hại người nhà của hắn." Tiếng nói khàn khàn giống như khô nứt đã lâu, nhưng ngữ điệu thoát ra nghe vào tai Dương Thành, lại như sấm đánh như cũ.

" Chủ tử." Thanh âm của Dương Thành hơi nghẹn ngào: "Ngài không cần tự trách, là lỗi của thuộc hạ, Lam tử là hảo huynh đệ của ta, dạy ta thuật tính toán tài tình, cho dù thân là nữ nhi, thuộc hạ cũng sẽ lao đến tương trợ nàng như chủ tử coi trọng, là thuộc hạ thất trách, phạm sai lầm lớn."

Hắn vạn lần không ngờ tới, ngày đó người chết dưới cơ quan, lại là mẫu thân của lam huynh đệ.

Nếu như nói hắn biết được......

Dương Thành tự trách, vạn phần áy náy.

Chủ tử đi bôn ba đường xa, từng bước từng bước một là muốn tìm Lam tử trở về, lại bởi vì một cái sơ sẩy của hắn, đem phần tình cảm nảy sinh này, cắt đứt.

Tô Lăng Trạch không nói gì.

Trên mặt hờ hững, đã sớm nhìn không ra cảm xúc, con ngươi đen giấu dưới mặt nạ lại như ao tù nước đọng, tĩnh mịch nặng nề.

Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết.

Không trách Dương Thành và Hách Liên Diệc, chỉ vì bọn hắn tận trung làm hết phận sự diệt trừ hậu họa.

Mà có lẽ, nơi kia, vốn không nên tồn tại.

Tô Lăng Trạch giương mắt giương mắt, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài.

Tiểu nô tài.

Khi ta hiểu được sự dung túng bá đạo đói với ngươi là xuất phát từ cái gì gọi là yêu kia.

Khi ta cố gắng muốn giữ ngươi bên người vì sợ rằng ngươi sẽ giống như hoàng tổ mẫu vĩnh viễn cách xa ta.

Phải chăng đã muốn, quay về hư không như lúc trước.

Khẽ nắm chặt tay, hắn rũ mắt xuống, mật thư trong tay trong nháy mắt bị nát vụn, bay xuống, hóa thành tro bụi.

" Chủ tử."

Đang lúc này, một hắc y ảnh thấp giọng thông báo: "Nguyên nhân cái chết của lão thái hậu, đã tra được." Hắn đem toàn bộ căn cứ chính xác đã điều tra được đến trước mặt Tô Lăng Trạch, nhưng Tô Lăng Trạch không tiếp nhận.

Bởi vì, hắn chỉ cần một đáp án.

"Ai."

Ngữ điệu khàn khàn từ cổ họng phun ra.

Đầu của hắc y vệ cúi xuống sát hơn, không chút tình cảm nói ra hai chữ: "Hoàng thượng."

Đô Sát viện, Thiên Lao.

Thủy Nhược chậm rãi đi tới chỗ sâu nhất bên trong nhà giam.

Xung quanh thực im lặng.

Bên trong Thiên Lao không ngày không đêm, ầm ỹ, náo loạn đã đủ, mọi người liền ngủ.

Mà lúc này, đại đa số mọi người đã lâm vào ngủ say.

Nàng ngừng lại ở chỗ sâu nhất nhà giam, trong bóng đêm, một bóng dáng dựa lưng vào nhà giam, ôm ngực, hơi thở mỏng manh, vì khó nén được đau đớn nên nhẹ nhàng thở hổn hển.

Tựa hồ nhận thấy được có người đến, bóng dáng kia khẽ vừa động, chậm rãi ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Thủy Nhược.

Nhà tù cách vách, thân mình Quân Mạc Thiên cứng ngắc một chút, tựa hồ muốn nói cái gì, lại không xoay đầu lại.

Mà những tù nhân khác nhìn không tới phòng giam này, hô hấp đều vững vàng, đại đa số mọi người đều đã ngủ vì mệt nhọc.

Quân Lam Tuyết thở phì phò yếu ớt, trong mắt thoáng hiện ra kinh ngạc, rồi sau đó hiểu rõ.

Thủy Nhược lẳng lặng liếc mắt nhìn nàng một cái, đột nhiên lại như bình thường, cười một tiếng, cuối cùng cũng trực tiếp ngồi xuống bên ngoài nhà tù.

"Tiểu cô nãi nãi, ngươi có vẻ một chút cũng không ngạc nhiên đó là ta?"

Quân Lam Tuyết khẽ nghiêng đầu, chuyển hạ thân, đổi một vị trí thoải mái, làm dịu đi thân thể đau đớn vì Phệ tâm chi độc phát tác, nói: "Không, ta rất giật mình, lúc trước khi ngươi chưa xuất hiện, ta còn không có giật mình như thế."

Thủy Nhược dùng tay trái sờ mũi, cười đến vẻ mặt sáng lạn, trong mắt đã có chút ẩm ướt: "Nếu giật mình như thế, vậy tại sao một chút cũng không tức giận?"

Cánh môi không có chút huyết sắc của Quân Lam Tuyết giật giật, cũng cười khổ một tiếng: "Tức giận, không phải là lãng phí sức lực hay sao."

Nàng còn phải bảo tồn sức lực gắng gượng, cùng Vô Nhan nội ứng ngoại hợp, đem cha, còn có nhị trưởng lão cứu ra.

Thủy Nhược lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, thoáng chốc thở dài một tiếng xa xôi: "Có đôi khi, ta thật sự nghi ngờ ngươi, ngươi rốt cuộc không phải cùng một người Quân Lam Tuyết mà ta biết, vẫn là nói, sau khi ngươi mất trí nhớ, liền biến thành hai người khác nhau?"

Nếu là Quân Lam Tuyết trước kia, nàng sẽ thống khổ thất thanh, sẽ lớn tiếng chất vấn, hỏi nàng vì sao lại phản bội, vì sao lại gạt nàng.

Nhưng mà, Quân Lam Tuyết hiện tại, lại thản nhiên mà bình tĩnh nói với nàng, tức giận, là lãng phí khí lực.

Hay hoặc là, nàng đã không còn tư cách gì làm cho nàng tức giận, cho nên, nàng khinh thường.

"Có lẽ thế." Quân Lam Tuyết lấp lửng nói.

Thủy Nhược dùng cánh tay trái hoàn hảo không tổn hao gì đưa vào trong lòng, từ trong lồng ngực lấy ra một cái bình sứ đỏ xanh , dùng nội lực đưa ra, chậm rãi đưa đến bên người Quân Lam Tuyết, nói: "Là giải dược của Phệ Tâm chi độc."

Quân Lam Tuyết yên lặng liếc mắt nhìn bình sứ bên người một cái, ngẩng đầu nhìn nàng: "Vì sao ngươi lại có giải dược của Phệ Tâm chi độc?"

Nghe thấy Quân Lam Tuyết hỏi vậy, Thủy Nhược nỏ nụ cười: "Xem ra quả nhiên người đã quên sự tình trước kia, ngay cả chuyện ta mang ngươi đi ám lâu, ngươi đều quên."

Nghe vậy, mi tâm Quân Lam Tuyết nhíu lại, nàng nói cái gì? Là nàng mang nàng đi ám lâu?

"Bất quá, đã quên cũng tốt." Thủy Nhược không biết từ đâu lấy ra một bình rượu, dùng miệng mở hũ, ngửa đầu liền uống một hớp lớn, vừa giống như đang nhớ lại, lại giống như đang tự thuật, chậm rãi nói: "Vài năm trước, mặc dù ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng thiên phú kỳ thật cũng không kém, ta lớn hơn ngươi bốn tuổi, từ nhỏ lại lớn lên ở Quân gia vừa giống như tỷ muội vừa giống như bạn của ngươi, ngươi đối với ta đã tràn ngập tín nhiệm đơn thuần. Vì để huyết mạch Quân gia xuống dốc, một thế hệ này không thể kéo dài, ta cố ý lừa ngươi, nội công tâm pháp Quân gia không thích hợp để ngươi luyện tập, nhưng ngươi lại tin, ta vụng trộm đem ngươi đến địa phương không người, dạy ngươi trăm ngàn thủ pháp giết người, nhưng ngươi lại vẫn tin tưởng, đến lúc trở thành cao thủ đỉnh thiên lập địa, chúng ta hẹn ước, không được đem việc này nói cho bất kì kẻ nào, về sau đem lại cho dì cùng dượng một kinh hỉ lớn, vẫn để không có người nào hoài nghi, ta còn bảo ngươi giả vờ đi luyện công pháp Quân gia, khi thì luyện khi thì bỏ bê xao nhãng không luyện, thế nên thực lực của ngươi ở trong lớp trẻ Quân gia, trở thành kẻ kém cỏi nhất, thành phế vật cho bọn Quân Tương Đình chê cười."

"Ngươi có lẽ còn không biết đi, ngay từ đầu ám lâu, là thế lực ngầm của hoàng thất, Tĩnh Uyên đế là một nhân vật ngoan cường, không phục theo hắn, hắn xem không vừa mắt, trước mặt thể hiện là một thánh quân cao thượng, xoay người lại, lại đem sát lệnh đến ám lâu, đuổi tận giết tuyệt: "Nàng ngửa đầu, lại trút từng ngụm từng ngụm, rượu chảy xuống theo hai má, pha lẫn rượu cùng nước mắt: "Chỉ tiếc, mỗi lần Vô Nham đại ca đến đâu đều thích xuống tay với các thế lực hác ám, sau đó chuyển cho mình dùng, mà một lần, ám lâu kia cũng bị Vô Nham đại ca thu thập trong tay. Ta còn nhớ rõ, lần đầu tiên ngươi giết người, là lúc mười bốn tuổi, kẻ bị giết là một nhất phẩm đại thần trong triều, ta lừa dượng, nói mang ngươi đi đạp thanh cùng, cũng không nói là ta mang ngươi đi ám lâu, vì sợ về sau bị ngươi phát hiện, sẽ không khống chế được ngươi, lừa ngươi ăn Phệ Tâm chi độc, mới bắt đầu dùng Phệ Tâm chi độc, thần chí sẽ có mấy ngày mơ hồ, tại mấy ngày lúc ngươi mơ hồ kia, y theo chỉ dẫn của ta, thành công giết vị đại thần kia, lấy đầu của hắn, sau khi ngươi tỉnh táo lại, ngươi nôn ba ngày, chất vấn ta, vì sao lại đối xử với ngươi như vậy. Ngươi nghĩ không ra lúc trước ta trả lời ngươi như thế nào đi? Ta nói, ngươi muốn mạnh hơn, như bây giờ, ngươi đã rất mạnh, ngươi biết được bảy mươi sáu loại thủ pháp giết người, ngươi có thể giết sạch những gì làm ngươi bất mãn, cho ngươi thất vọng, tốc độ so với ta dự đoán còn nhanh hơn rất nhiều, hiện giờ ngươi đã rất mạnh."

Quân Lam Tuyết mặt tái nhợt nghiêm lại, yên lặng nghe Thủy Nhược độc thoại.

Đáy lòng, lại giống như biển rộng, sóng biển không ngừng nhấp nhô, lúc tản ra, lúc xô vào nhau.

Thì ra, tất cả trên người nàng, đều là nhờ Thủy Nhược chỉ bảo.

Nhưng , thần thể này đời trước, cũng không giống chính mình có trí nhớ của hai thế giới, nàng bất quá chỉ là một cô nương mới ra đời chưa sâu, tỷ tỷ thân cận nhất nói nàng làm thế nào, tự nhiện nàng sẽ làm thế đó.

Cũng không ngờ, đó là một con đường không thể trở về.

Thủy Nhược cũng không biết Quân Lam Tuyết đang suy nghĩ điều gì, mà cứ tiếp tục nói: "Có lẽ, ngươi bởi vì Phệ Tâm chi độc nên không còn cách nào, ngươi dần chấp nhận thân phận của mình, nhưng, ngươi vẫn nghĩ cách thoát khỏi ám lâu như cũ, cho nên, ngươi cố gắng leo lên trên, nghĩ đến một ngày kia đưungs ở vị trí cao nhất ám lâu, sau đó tìm giải dược, từ nay về sau thoát khỏi địa phương kia. Vì thế, mỗi một năm, chúng ta đều có mấy tháng đi đạp thanh bên ngoài, mà ngươi, từng bước một, từ lúc ban đầu đơn độc thuần khiết không biết gì, cuối cũng biến thành kẻ giết người mặt không đổi sắc, thân thủ ngày càng lợi hại, vừa mới trở thành sát thủ ám lâu liền đứng hàng thứ ba. Nhưng......"

Lời nói của Thủy Nhược xoay chuyển, vẻ mặt bỗng trở nên dữ tợn hơn, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết, ánh mắt kia mang theo hận ý mãnh liệt: "Ngươi thực sự diễn rất tốt, ngươi ngụy trang rất tốt ngươi có biết hay không? Ngươi muốn trả thù ta vì mang ngươi đi về hướng địa ngục hắc ám, ngươi liền giả vờ, cái gì cũng không biết, ngay từ đầu ta còn lo lắng ngươi sẽ nói ra toàn bộ sự tình với dượng, nhưng ngươi không có, trước mặt mọi người ngươi đều diện trò, ở trước mặt ta cũng diễn trò, sau đó đoạt đi nam nhân mà ta yêu nhất, cùng Vô Nham đại ca có hôn ước, rõ ràng là ta! Là ta! Mà ngươi, lại mang hắn cách xa khỏi ta! Quân Lam Tuyết, tâm kế của ngươi một chút cũng không hề kém ta bao nhiêu! Ngươi nhìn ta thương tâm khổ sở, vì mất đi Vô Nham đại ca mà thống khổ, chính là ngươi thờ ơ mà nhìn!"

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết ôm ngực, rốt cuộc nói ra một câu, giọng nói như xé rách: "Hắn là ca của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net