Q2_ Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu nô tài."

Tô Lăng Trạch lẳng lặng nhìn Quân Lam Tuyết trong phòng giam.

Một tiếng gọi đơn giản, lại thân thiết vô cùng, lại có hoài niệm, lại có càng nhiều không biết làm sao.

Hắn liền đứng trước của nhà giam như vậy nhìn nàng, hết thảy hơi thở âm trầm trằn trọc đến bên người hắn, đều có thể chuyển hóa thành hoa lan ngọc như một làn gió trong vắt ưu nhã.

Quân Lam Tuyết duy trì tư thế bất động, mê hương trôi nổi trong không gian nhàn nhạt , mặt khác lại mang theo một hương vị bay vào chóp mũi của nàng, là giải dược.

Hai mắt chuyển sang bốn phía, quả nhiên là bị hôn mê.

Nàng cũng cảm thấy có chút choáng váng, bất quá trên người Tô Lăng Trạch có chứa giải dược, hắn vừa xuất hiện, choáng váng mê hoặc trong đầu nàng liền giảm bớt không ít.

Nàng đồng dạng lẳng lặng nhìn Tô Lăng Trạch, ánh mắt đen tối sâu thẳm, nhìn kỹ bên dưới còn có vài phần đau thương không rõ ràng.

Tiếng gọi kia, tựa hồ rất lâu đã chưa nghe quá, rõ ràng bất quá chỉ là một tháng thời gian, nàng lại cảm thấy xa xôi tựa như vài thế kỉ đã trôi qua.

Từ biệt ở Hào Châu, cũng không ngờ, khi gặp lại sẽ là dưới tình huống như thế này.

Một cánh cửa chia cách, cũng là hai thế giới.

Quân Lam Tuyết đột nhiên cười, ý cười bên môi nhợt nhạt thản nhiên: "Nơi này là trọng địa Thiên Lao của Đô Sát viện, không nghĩ tới Lăng Vương điện hạ còn có thể ra vào tự nhiên, thật là làm cho ta có chút giật mình." Chỉ sợ là trong thiên lao, cũng có an bài không ít người của hắn đi."

Đôi mắt thâm thúy của Tô Lăng Trạch nhìn không ra cảm xúc, trước sau vẫn đạm mạc như cũ, hắn chỉ nhìn nàng, thấp giọng nói: "Vì sao ngươi không hỏi ta."

Hắn nghĩ, khi nàng nhìn thấy hắn, sẽ chất vấn hắn, hỏi hắn vì sao lại đả thương hại người nhà của nàng.

Nhưng, nàng không có.

"Hỏi cái gì?" Quân Lam Tuyết cúi đầu, lộ vẻ sầu thảm cười: "Là sự thật, không phải sao."

Mắt Tô Lăng Trạch trong nháy mắt trở nên ảm đạm, thản nhiên trả lời một chữ: "Phải."

Nghe hắn thản nhiên thừa nhận, thân thể Quân Lam Tuyết khẽ cứng đờ, tuy rằng đã sớm biết, nhưng, nghe được lời khẳng định từ trong miệng hắn, nàng vẫn cảm thấy đáy lòng có vài phần chán nản.

"Một khi đã như vậy, ngươi còn muốn ta hỏi ngươi cái gì?" Quân Lam Tuyết hỏi lại hắn.

Bất kể như thế nào, mẫu thân của nàng đều chết trong tay hắn, không cần có nguyên nhân gì, đó chính là sự thật.

Hai tay Tô Lăng Trạch nắm chặt lại, môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên, một câu 'ta sẽ mang ngươi đi' lại không có cách nào nói ra miệng.

Hắn hại chết mẫu thân nàng, làm sao nàng có thể thừa nhận ân huệ này?

Vì thế hắn biết, dù hắn có nói, nàng cũng sẽ không đáp ứng.

"Ngươi đi đi, mê dược của Mạc lão đối với bọn họ không có tác dụng bao lâu, chờ bọn hắn tỉnh lại, muốn chạy đã quá muộn." Quân Lam Tuyết thản nhiên nói.

Người của Quân gia dưới sự ảnh hưởng của tam trưởng lão, mê dược bình thường căn bản không có bao nhiêu tác dụng, rất nhanh sẽ tỉnh lại, một khi phát hiện Tô Lăng Trạch, một tiếng hô to, tất nhiên sẽ kinh động những người bên ngoài đó.

Tuy rằng không rõ lắm vì sao Tô Lăng Trạch có thể đi vào nơi này, nhưng nếu muốn không bị người phát hiện, nhất định cũng không dễ dàng.

Quân Lam Tuyết cười khổ trong lòng, nói đến cùng, sự ích kỷ trong lòng luôn nhiều hơn lý trí, không muốn nhìn hắn gặp chuyện không may trước mặt mình.

Tô Lăng Trạch không đáp lại, mà chỉ để lại một câu: "Ngươi sẽ không có việc gì."

Thanh âm khàn khàn đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy, hắn cũng không quan tâm nàng có nghe được hay không, khoanh tay rời khỏi Thiên Lao.

Quân Lam Tuyết ngẩng đầu, cũng đã không còn thấy được bóng dáng của hắn, dưới ánh trăng, phòng giam lạnh lẽo yên ắng, chỉ có mùi mê hương nhàn nhạt quanh quẩn.

Nàng dựa lưng vào tường, giống như bức tường kia có thể chống đỡ toàn bộ sức lực của nàng.

Tô Lăng Trạch, ngươi là người duy nhất khiến ta động tâm, lại không có cách nào để đi cùng với ngươi.

Tình cảm như vậy, quá nặng nề.

Liên tục năm ngày, trong Thiên lao của Đô Đốc viện, Quân Lam Tuyết buồn bã dựa vào tường, hai mắt rũ xuống.

Lúc Vô Nham tới đây, nàng vẫn chưa nói với hắn về chuyện tình của Thủy Nhược.

Bởi vì nàng tin, Vô Nham sẽ biết.

Vì thế, bọn họ không ai mở miệng nhắc đến Thủy Nhược.

Hai người an tĩnh nói ra kế hoạch đã an bài.

Cũng không biết vì sao, vào ngày thứ tư, đám người Quân Tử Y cùng Quân Tương Đình đã bị mang ra khỏi nhà giam này, dựa vào khẩu khí của ngục tốt kia tựa hồ vẫn là đưa bốn người bọn họ tách ra nhốt.

Chẳng lẽ đã vào nhà giam này còn sợ bọn hắn chạy trốn hay sao, Quân Lam Tuyết cười lạnh, nhưng trong lòng nàng đều biết, kiếp nạn này chỉ sợ không dễ dàng qua được.

Gió đêm nay, cực kì mát mẻ, trời đã vào thu.

Đêm sau, gió rất mát mẻ, trong không khí lan tràn một mùi vị lạnh lẽo, không hề lạnh, chỉ là bản thân cảm thấy lạnh lẽo.

Đêm tối nay, vô cùng yên tĩnh, nhiều ngày tai ương ở trong ngục làm Quân Lam Tuyết gầy đi không ít, chỉ là một người một nhà tù thật sự có chút thiếu độ ấm, nàng nhìn phòng giam Quân Mạc Thiên đối diện, không biết sao, tinh thần nàng bỗng nhiên tỉnh táo, xê dịch ngồi xuống cạnh cửa phòng giam.

"Cha, ngủ sao?"

Thân thể Quân Mạc Thiên khẽ giật, chậm rãi mở mắt, trong mắt vương vấn mấy phần nhu hòa.

"Thân thể người có tốt không?" Giọng nói của Quân Lam Tuyết cũng không lớn, cũng không đánh thức người trong phòng giam khác, đã tiến vào nhiều ngày như vậy, nàng vẫn không biết được lúc trước Quân Mạc Thiên bị thương như thế nào, nhưng khi nhìn thấy vết máu khô ghê người kia vẫn làm nàng lo lắng không thôi như cũ.

Song liên tục vài ngày, miệng vết thương vẫn không được xử lí tốt, không biết có thể bị nhiễm trùng hay không.

Ánh mắt Quân Mạc Thiên sáng ngời nhìn lại nàng, thấp giọng nói: "Không ngại."

"....." Biết là hắn muốn để mình yên lòng, nhưng Quân Lam Tuyết vẫn không cách nào an tâm.

Quân Mạc Thiên xác thực không muốn làm nàng lo lắng, bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác nói: "Ngươi cùng Tô Lăng Trạch, có quan hệ thế nào."

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết sửng sốt, có chút bối rối ngẩng đầu lên: "Cha......."

"Đêm đó, các ngươi nói gì, ta đều nghe được." Quân Mạc Thiên thản nhiên nói.

Thì ra cha nàng không bị hôn mê, ngẫm lại cũng đúng, có lẽ tam trưởng lão nhất định cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Nghĩ đến đây, nàng khẽ cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Ta thích hắn."

Đáp án trong dự liệu, Quân Mạc Thiên nhíu nhíu mày, nếu lúc trước, hắn nghe Quân Lam Tuyết nói vậy, nhất định sẽ nghi ngờ, Tuyết Nhi cùng Vô Nham yêu nhau như vậy, làm sao có thể yêu người khác?

Chỉ là ngày trước.Nhưng, Thủy Nhược ngày đó, lại khiến hắn bừng tỉnh.

Có lẽ, lúc trước Tuyết Nhi, thật sự là lợi dụng tình cảm của Vô Nham đi.

Quân Mạc Thiên bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Quân Lam Tuyết cũng trầm mặc, mặc kệ sự thật có phải giống như những gì Thủy Nhược nói hay không, nàng đối với Vô Nham, cuối cùng vẫn là mang nợ.

Giờ sửu một khắc.

Quân Lam Tuyết cảm thấy có chút mệ nỏi, nàng nhìn một chút ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ nhỏ hẹp trên mái nhà, từ từ trở về góc nằm chợp mắt.

Quân Mạc Thiên cách hai cánh cửa phòng giam nhìn nàng, lộ ra chút mỉm cười.

Tuyết Nhi, hài tử của ta, trên thế giới này ai cũng phải chết, duy chỉ có ngươi, là không được.

Ngươi là con của ta cùng Thanh nhi, ngươi cùng Tiểu Ngôn, nhất định phải sống thật tốt.

Giờ sửu hai khắc.

Trong đêm đen yên tĩnh đột nhiên truyền đến một vài âm thanh hỗn loạn nhỏ, thanh âm kia lặp lại nhiều lần, cuối cùng càng ngày tới gần Thiên lao.

Cùng thời khắc đó Quân Lam Tuyết mở mắt, lần này đồng thời, mọi người bên trong Thiên lao đều tỉnh lại, vừa mơ hồ vừa kinh ngạc cẩn thận nghe âm thanh truyền từ bên ngoài vào.

Âm thanh hỗn tạp rất loạn, xuyên thấu qua song sắt nhỏ, Quân Lam Tuyết thế nhưng lại thấy được mấy phần ánh lửa toát ra.

"Sao lại thế này? Sao bên ngoài lại ầm ĩ như vậy? Có phải là có người tới cứu chúng ta hay không?" Quân Tử Y kinh hô ra tiếng trong đêm đen ở Thiên lao càng phá lệ vang dội.

Ánh mắt Quân Mạc Thiên hiện lên vài tia sáng, sâu trong đôi mắt sáng lên ánh bạc.

Quân Lam Tuyết chau mày, chăm chú nhìn vào cửa sổ ở mái nhà nơi toát ra ánh lửa, nửa ngày sau mới xác nhận một việc: "Đô Sát viện cháy."

"Cái gì? Cháy? Sao đang tốt lành lại đột nhiên cháy?"

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể bị chết cháy hay không a? Hu hu....."

"Người đâu mau tới a, cứu mạng a....... Người đâu mau tới a......!"

Trong lúc nhất thời, trong Thiên lao trở nên náo loạn, nơi này trừ nhóm của nàng ra, còn có rất nhiều người, mỗi người một câu khiến Thiên lao trở nên náo loạn.

Chỉ là, Đô Sát viện đề phòng sâm nghiêm, ngoài ba trong bốn lớp nhất nhất đề phòng, làm sao có thể châm lửa dễ dàng như vậy?

Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, chẳng lẽ Vô Nham động thủ đêm nay.

Nhưng kế hoạch của bọn họ cũng là vào ngày mai!

"Mọi người không được kinh hoảng, bình tĩnh lại!" Lúc này, nhị trưởng lão lên tiếng, tuy rằng đại đa số mọi người bị tách ra giam giữ, nhưng chỉ cần hô to một tiếng, vẫn có thể nghe được rõ ràng thanh âm của đối phương.

Thiên lao nháy mắt yên tĩnh hẳn lại, rồi nhị trưởng lão nói tiếp: "Đây là cơ hội tốt cho chúng ta, chỉ cần trụ đến khi lửa lan đến nơi này, mọi người có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, sau đó vĩnh viễn không cần quay lại Quân gia, đi được càng xa càng tốt, vĩnh viễn mai danh ẩn tích!"

"Nhị trưởng lão....."

"Gia chủ.... Nhị trưởng lão, chúng ta, chúng ta nghe ngài......"

Ở tròn này phần lớn là người Quân gia, thậm chí còn có người đã ở trong Quân gia vài chục năm, nghe nhị trưởng lão nói như vậy, bọn họ cũng biết, Quân gia trước mắt không an toàn.

Giờ sửu canh ba.

Cửa sổ nhỏ hẹp chỉ chừa một chút không khí trên mái nhà kia, một nhiên phi đến hơn mười thanh ngân châm! Ngân châm thật dài kia trực tiếp cắm vào trên cửa phong giam, nhị trưởng lão không nói hai lời gỡ xuống toàn bộ ngân châm đi mở khóa ở cửa phòng giam.

Ánh mắt Quân Lam Tuyết lóe lên, cũng không do dự mà vội vàng làm theo.

Người trong ngục thấy bọn họ như vậy, nhất thời đều noi theo, chỉ chốc lát sau, ngân châm được chế tạo đặc thù kia lại thật sự mở được cửa phòng giam!

"Trời, rốt cuộc ra được rồi, chúng ta chạy mau a!"

"Chạy mau! Đi nhanh lên! Nếu không đi hỏa hoạn sẽ lan vào đến đây mất!"

Cửa phòng giam Thiên lao đều bị mở ra, mặc kệ là người đã từng bị giam giữ trong này, hay là người của Quân gia, tất cả mọi người tụ tập lại một nơi, mọi người reo hò, hoan hô chuẩn bị thoát khỏi Thiên lao u ám này.

Nhất môn được mở ra, bên ngoài không có huyền thiết ám vệ canh gác, có lẽ không phải đi cứu hỏa, nhất định là vì lửa quá lớn mà chạy rồi.

Khói đặc cuồn cuộn đã muốn xâm nhập vào bên trong Thiên lao, không thể tưởng tượng được bên ngoài đã bị đốt thành bộ dạng gì.

"Tuyết Nhi." Thân thể Quân Mạc Thiên đột nhiên có chút lung lay truyền đến Quân Lam Tuyết ở phía sau: "Đi chậm một chút." Thanh âm hắn nói ra cực kì thấp, tựa hồ không muốn để người khác nghe được lời hắn nói, thần sắc cực kì nghiên túc.

Đi chậm một chút? Quân Lam Tuyết có chút nghi hoặc, hỏa hoạn đang hướng về phía này, tất cả mọi người đều hận không thể chạy ra ngoài, hắn còn nói đi chậm một chút?

Nhưng, rất nhanh, nàng đã biết vì sao cha lại nói như vậy, nhưng người đi tuốt đằng trước bước qua nhất môn, thời điểm vội vàng muốn mở nhị môn, đột nhiên mưa tên theo bốn phía bắn xuống dưới, hơn mười người đi xa ở phía trước nháy mắt bị bắn thành tổ ong vò vẽ!

Khiếp sợ!

Máu tươi chảy đầy đất, bọn họ ngay cả một tiếng kêu thảm thiết còn không kịp kêu đã mất mạng!

Tất cả mọi người bị chấn động, không còn ai dám tiến lên một bước, những thi thể chết không nhắm mắt trên sàn nhà kia nhắc nhở bọn họ, nơi được gọi là Thiên lao này, tràn ngập nguy hiểm cùng sợ hãi.

Nhị trọng môn đã mở ra, không ai dám tiến lên một bước, lúc này, Quân Mạc Thiên kéo tay Quân Lam Tuyết, từ từ đi đến nhị trọng môn, nhị trưởng lão theo ở sau người.

"Gia chủ!"

"Nhị trưởng lão!"

Người của Quân gia cả kinh hô một tiếng, lá gan của Quân Lam Tuyết cũng nhảy ra, nguyên bản tưởng rằng chỉ bên ngoài Đô Sát viện mới canh giữ nghiêm ngặt, không ngờ Tĩnh Uyên đế vì sợ phạm nhân trong Thiên lao này chạy trốn, đến cả cơ quan cũng tính toán tường tận, tốn không ít công phu.

Nàng thừa dịp cha muốn bước vào nhị trọng môn, dẫn đầu bước một bước chân vào nhị trọng môn, ngay sau đó bước lên bước thứ hai, không có động tĩnh!

"Không có việc gì, cha, mau tới đây." Nàng nhẹ nhàng thở ra, nói với Quân Mạc Thiên.

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, tất cả mọi người theo sát phía sau bọn họ, lúc thành công bước vài nhị trọng môn, phía sau những tù nhân cũng theo đi.

Tam trọng môn, trước mắt là tam trọng môn, mọi người nhìn tam trọng môn kia, lúc này đây nhưng lại không có ai dám bước lên.

Khói đặc càng ngày càng nhiều, nếu như không đi ra ngoài, cho dù bọn họ không bị chết cháy, cũng sẽ bị đám khói dày đặc này giết chết.

Quân Lam Tuyết cắn răng một cái, quyết tâm tiến lên mở cánh cửa thứ ba, Quân Mạc Thiên một mực giữ nàng lại: "Ta đến!" Thân thể hắn đã muốn không chống đỡ được bao lâu, chung quy chính là liều chết.

"Không, ta đến!" Quân Lam Tuyết không thuận theo, lại tiến lên, sao nàng có thể để cho cha mạo hiểm.

"Tuyết Nhi!" Quân Mạc Thiên khẽ quát một tiếng, vẻ mặt uy nghiêm: "Trở về cho ta!"

"... ...." Quân Lam Tuyết quật cường liếc mắt nhìn hắn một cái, không có đáp ứng, cũng không quay đầu, vẫn không nhúc nhích.

Hai người giằng co không nhường ai, ai cũng không nguyện ý để cho đối phương mạo hiểm.

Ngay tại thời điểm bọn họ giằng co, cánh cửa thứ ba lại chậm rãi mở ra, một người đứng ở bên ngoài.

Ánh sáng mãnh liệt từ sau lưng hắn chiếu tới, người nọ biến mất tại tầng tầng lớp lớp bóng tối kia, không thấy rõ được diện mạo, giọng nói mang theo vài phần khàn khàn thấu triệt: "Bên ngoài lửa rất lớn, nếu các ngươi muốn đi, bây giờ là thời cơ tốt nhất."

Nghe được lời của hắn, mọi người nhất thời lộ sắc mặt vui mừng, như ong vỡ tổ liền xông ra ngoài!

Nhưng, người kia nói rất đơn giản, thế lửa như vậy giống như một con hỏa xà có thể thôn diệt con người, mãnh liệt bùng cháy, lại bức bọn họ trở về.

Mọi người nhất thời sợ hãi, ai cũng không muốn bị chết cháy!

"Nhanh chút, đã có không ít người chạy tới rồi, nếu muộn hơn nữa, các ngươi ai cũng không trốn thoát!" Người nọ không kiên nhẫn thúc giục nói.

Nhìn sắc mặt do dự của mọi người, Quân Lam Tuyết cùng Quân Mạc Thiên liếc mắt nhìn nhau một cái, thản nhiên gật đầu, hai người không nói hai lời, hướng về phía hỏa xà cuồng bạo kia vọt lên!

Lúc lướt qua bên cạnh người nọ, Quân Lam Tuyết bỗng nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một thân y phục màu đen, người nọ đã rời đi.

Từng đợt lửa ngập trời, bên trong tầng tầng lớp lớp biển lửa, Quân Lam Tuyết tựa hồ như bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, đúng quả thật là Khúc Vô Nham.

Bên cạnh Thiên lao là một lầu các làm việc của Đô Sát viện, lầu các là nơi chạy trốn tốt nhất, Khúc Vô Nahm từ lầu các bên kia thả xuống dây thừng thật dài: "Kế hoạch có biến, hoàng thất động thủ trước, bắt lấy, mau lên đây!"

Sắc mặt Quân Lam Tuyết trầm xuống, xem ra Tĩnh Uyên đế vid tránh cho đêm dài lắm mộng, quyết định không thể kéo dài, vì thế động thủ vào đêm nay.

Điều nay làm cho kế hoạch nội ứng ngoại hợp của nàng cùng Vô Nham đã phát sinh biến hóa.

Quân Lam Tuyết lập tức đem dây thừng quăng cho Quân Mạc Thiên: "Cha, người đi trước đi, ta đi tìm những người khác đến."

Quân Tương Đình Quân Tử Y bọn họ tóm lại vẫn là người của Quân gia, nàng tin cha sẽ không thể thấy chết mà không cứu được.

"Không, ngươi lên trước, ta đi tìm người." Quân Mạc Thiên không nói hai lời cự tuyệt.

"Nhưng cha......"

"Đại tiểu thư, gia chư, hai người các ngươi đừng nói nữa, nơi này giao cho ta, gia chủ bị thương, đại tiểu thư ngươi còn phải đi tìm tiểu thiếu gia, hai người các ngươi phải mau rời đi, ta sẽ trợ giúp mọi người!" Lúc này nhị trưởng lão trầm giọng lên tiếng, trong ánh lửa lập lòe, mái tóc tuyết trắng của hắn bị ánh lên đỏ bừng.

Đối với lời nói của nhị trưởng lão, Quân Mạc Thiên cùng Quân Lam Tuyết trầm mặc một hồi.

Rồi sau đó gật đầu.

"Tốt, tốt, vậy ta lên trước chờ các người." Quân Lam Tuyết bắt chặt lấy sợi dây: "Các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!"

Dứt lời, nàng cũng do dự thêm, đem sợi dây quấn ở ngang hông, không nói hai lời bò lên theo sợi dây, Khúc Vô Nham ở trên cao tiếp ứng thấy nàng bình an vô sự, thở phào thật dài một cái: "Không sao chứ....."

Quân Lam Tuyết cắn môi, liền vội vàng lắc đầu nói: "Vô Nham, còn có cha ta và bọn họ ở bên dưới, chúng ta mau cứu hắn lên!"

"Ừ." Khúc Vô Nham hiển nhiên cũng hiểu được tình huống khẩn cấp hiện tại, một lần nữa thả sợi dây xuống.

Hoàng thất bỗng nhiên hạ thủ, làm cho bọn họ ứng phó không kíp, nếu không phải lúc tước đã điều tra trước địa hình, sợ rằng tối nay nếu muốn đem toàn bộ mọi người cứu ra ngoài, cũng không dễ dàng như vậy.

Lúc này nhị trưởng lão cũng đã gọi mọi người đến địa phương này, ánh lửa khiến cả bầu trời cũng phải đỏ bừng, khói dầy đặc cuồn cuộn xông thẳng về phía chân trời!

Không ít phạm nhân ở Thiên lao nhìn thấy người của Quân gia đi về hướng này, cũng chạy tới như ong vỡ tổ, ý chí sống sót trong mắt hừng hực thiêu đốt.

"Cha, mau bắt lấy sợi dây!" Quân Lam Tuyết la lớn.

Quân Mạc Thiên làm theo lời nàng, nắm chặt lấy sợi dây, sau đó theo lầu các leo lên, nhưng ngay lúc này, mấy chục đạo kiếm khí từ chân trời xông thẳng đến, xa xa truyền đến mấy tiếng quát to.

"Có người muốn chạy trốn từ Đô Sát viện! Mau bắn! Bắn hạ chúng cho ta!"

Khói dày cuồn cuộn, ở bên kia biển lửa cấm vệ quân không thể thấy rõ ràng người đang leo lên lầu các là ai, nhưng trong thiên lao đều là phạm nhân nhất đẳng, nếu như mất đi một trong số bọn họ ai cùng không đảm đương nổi, thà rằng giết nhầm, cũng không thể bỏ qua!

Trong phút chốc. Mửa tên như muốn xé rách chân trời gào thét vụt tới, Quân Mạc Thiên đã leo đến giữa không trung đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ là một cái quay đầu trong nháy mắt như vậy, bốn mũi tên rít gào tiến đến cắm vào thân thể của hắn!

Toàn thân Quân Mạc Thiên chấn động, thân thể trong nháy mắt cứng lại.

Trong nháy mắt ánh mắt Quân Lam Tuyết bùng nổ, tê tâm liệt phế: "Cha-----!"

Quân Mạc Thiên ngẩng đầu lên cực kì chậm rãi, nhìn Quân Lam Tuyết phía trên lầu các, sau đó duy trì tư thế ấy, chậm rãi lộ ra một nụ cười đậm huyết sắc.

"Cha, phụ thân...... phụ thân.... ..."

Thấy Quân Mạc Thiên vẫn còn giữa không trung, cấm vệ quân giương cung lần nữa, lại một nhóm tên nữa gào thét mà tới, Quân Lam Tuyết nhìn phụ thân nàng từ từ nhắm mắt lại, tay buông xuống.

"Không, không được, không được....." Quân Lam Tuyết co quắp ngồi dưới đất, vô thần nhìn biển lửa dưới lầu, từng đợt sóng lửa cuộn mình, nhưng lại vô dùng diêm dúa lẳng lơ.

Đột nhiên, một bóng dáng màu đen xẹt nhanh qua không khí, thời điểm mưa tên còn chưa bắn tới, vững vàng tiếp nhận Quân Mạc Thiên đang rơi xuống, là bóng đen mới vừa rồi đã mở cánh cửa thứ ba! Hắn tựa hồ như muốn đen Quân Mạc Thiên đưa lên lầu các phía trên, tay phải nắm sợi dây cố gắng cố định thân thể của Quân Mạc Thiên.

Lúc này, mấy chục mũi tên sắc bén đã tiến tới, hắn ôm chặt Quân Mạc Thiên nghiên người né tránh những mũi tên chằng chịt kia, ở giữa không trung động tác có phần khó khăn, hơi lơ là một chút, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!

Vậy mà, mưa tên kia giờ lại quá dày đặc, hơn nữa hắn lại mang theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net