Q2_ Chương 59: Chương cuối (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó khi nàng tìm tới Tô Mạc Thiên, đã hỏi hắn mẫu thân nàng rốt cuộc được mai táng ở nơi nào, Tô Mạc Thiên nói cho nàng biết, vốn hắn đã đưa mẹ nàng đi an táng. Nhưng lúc Hách Liên Diệc biết được Đường Mai Thanh là mẹ nàng, đã lén gạt Tô Lăng Trạch, đánh cắp thi thể mẹ nàng, tìm một địa phương khác mà an táng, hay là nói, hắn muốn giảm bớt áy náy của mình đối với Tô Lăng Trạch đi.

Tô Mạc Thiên không biết chính xác mộ địa kia rốt cuộc ở đâu, nhưng ban đầu Hách Liên Diệc cũng đã uy hiếp hắn, chuyện này không thể nói cho bất kì kẻ nào, sau này dưới sự uy hiếp cùng dụ dỗ của Quân Lam Tuyết và Vũ Thú Kình, hắn mới nói ra.

Cho nên vừa rồi, lúc nhìn thấy Hách Liên Diệc muốn tự sát, nàng mới vội vàng muốn ngăn cản hắn, bởi vì trên thế giới này, chỉ có Hách Liên Diệc mới biết mẫu thân nàng rốt cuộc đã được mai táng ở nơi nào.

"Nói a! Ngươi đã mai táng mẹ ta ở đâu? Đường Mai Thanh, Đường Mai Thanh! Ngươi đã an táng người ở đâu?" Dưới tình thế cấp bách, giọng nói của Quân Lam Tuyết mang theo mấy phần run rẩy.

Có lẽ ba chữ 'Đường Mai Thanh' đối với Hách Liên Diệc mà nói có chút quá mức kinh ngạc, ánh mắt đang dần trở nên mờ nhạt của hắn lại nổi lên một chút ánh sáng, hắn cố gắng nhìn diện mạo của nam tử trẻ tuổi trước mặt, tại sao hắn lại gọi Đường Mai Thanh là mẹ, chẳng lẽ hắn là nàng...

"Ngươi, ngươi là..." Quân Lam Tuyết.

Chính là người, chủ tử... tâm tâm niệm niệm sao?

"Hắn đang làm gì vậy?" Trên bậc thang, bởi vì cách quá xa, Tĩnh Uyên đế không thể nghe thấy lời của Quân Lam Tuyết, nhưng nhìn thấy Quân Lam Tuyết cùng nghịch tặc ở chung một chỗ, không khỏi nhíu mày.

Sau khi nhìn thấy Quân Lam Tuyết không có chuyện gì, Khúc Vô Nham liền trở lại bên người Tĩnh Uyên đế, bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

"Có thể nàng đang lục soát trên người nghịch tặc kia thử xem có thể còn có chứng cớ nào khác hay không, bệ hạ, bên ngoài tẩm cung này gió lớn, Bát hoàng tử đã ở ngoài điện, không bằng chuyện này hãy giao cho Bát hoàng tử xử lý, bệ hạ nên chú trọng thân thể."

Tối nay vì bị kinh sợ quá nhiều, Tĩnh Uyên đế lúc này đã sớm suy yếu vô lực, nghe được lời của Khúc Vô Nham, cũng không hề cự tuyệt, xoay người trở về tẩm cung.

"Nói cho ta biết... Mẹ ta rốt cuộc được an táng ở đâu?" Quân Lam Tuyết gắt gao nắm lấy áo Hách Liên Diệc, vô cùng sợ hắn cứ như vậy mà chết đi.

Sau đó trên đời này, sẽ không còn bất kì người nào biết được nơi chôn cất mẫu thân nàng.

"Ở... Khụ... Ở hầm băng... Lão thái hậu... hầm băng..." Hách Liên Diệc cố gắng nói xong một câu hoàn chỉnh, nhưng, một đao kia đâm vào quá sâu, trực tiếp xuyên thủng tim hắn, đã không còn cách nào cứu chữa.

Bất quá, hắn vẫn còn may mắn.

Cũng may, cũng may người chết là hắn.

Trước không biết nàng chính là Quân Lam Tuyết, thiếu chút nữa đã thất thủ giết nàng...

Hách Liên Diệc vui mừng nhắm mắt lại, rốt cuộc hắn cũng vì chủ tử, làm được một chuyện tốt.

Mẫu thân của nàng, ở hầm băng của lão thái hậu sao...

Nàng nhìn hai tay nhuốm đầy máu của mình, lại nhìn Hách Liên Diệc đã chết, hốc mắt chợt phiếm hồng.

Nàng tự tay báo thù cho mẹ.

Nhưng cũng... một lần nữa cướp đi một người quan trọng nhất bên người Tô Lăng Trạch.

Đầu tiên là Vân Ly, lần này là Hách Liên Diệc, cho dù Vân Ly không phải là chết ở trên tay nàng, nhưng cũng là vì cừu hận của Quân gia mà chết.

Tô Lăng Trạch, cùng lúc với sự báo thù của ta, ta và ngươi... Cũng càng ngày càng cách xa-------

Mà lúc này, Khúc Vô Nham đỡ Tĩnh Uyên đế về tẩm cung bỗng nhiên nói: "Bệ hạ, huyền thiết ám vệ cùng cấm vệ quân, Bát hoàng tử chẳng qua cũng chỉ là hoàng tử, không có quyền điều khiển, sợ rằng lát nữa sẽ rất khó để lệnh cho bọn họ rời đi."

Tĩnh Uyên đế ngồi trên long sàng, đang muốn gọi thái y đến xem xét thương thế của mình, nghe được lời của Khúc Vô Nham, cảm thấy hắn nói cũng có lý, chậm rãi gật đầu một cái: "Lần này nhờ lão Bát phái người tới cứu giá, nếu không trẫm lần này..."

Nghĩ đến Thất hoàng tử Tô Chỉ Trần, sắc mặt Tĩnh Uyên đế lại thay đổi, không nghĩ đến việc mình phải thay người khác nuôi dưỡng nhi tử lâu như vậy, Tĩnh Uyên đế giận đến mức ho khan liên tục, ngay lập tức lại trông già hơn.

"Bệ hạ, bảo trọng long thể quan trọng hơn." Khúc Vô Nham vội vàng đỡ hắn, vẻ mặt trông có vẻ lo lắng vội vàng, nhưng trong cặp mắt phượng hẹp dài, lại là một mảng lạnh như băng.

Tĩnh Uyên đế thuận thuận khí, vỗ ngực nói: "Ngươi đem thánh chỉ của trẫm đến đây, trẫm muốn hạ chiếu thư, lập Bát hoàng tử thành thái tử."

Vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, Tĩnh Uyên đế vội vàng nói.

Tô Chỉ Trần có thể bức vua thoái vị, đến lúc đó nếu như Tô Lăng Trạch cũng bức vua thoái vị thì làm sao bây giờ?

Tĩnh Uyên đế hiện tại có rất nhiều điều để để tâm, thế lực dưới trướng, quyền lực trong tay Tô Lăng Trạch lớn hơn Bát hoàng tử rất nhiều, vì không muốn để Tô Lăng Trạch có được ngôi vị hoàng đế, hắn nhất định phải nhanh chóng định ngôi vị thái tử, đến lúc đó cho dù Tô Lăng Trạch có bức vua thoái vị, cũng không thể làm được gì.

"Bệ hạ chờ thần một tí." Trong mắt phượng của Khúc Vô Nham xẹt qua một tia sáng, xoay người đi về hướng thư trác.

Cầm thánh chỉ trống không lên, Khúc Vô Nham đem những thứ trống không đó đến trước mặt Tĩnh Uyên đế,

Tĩnh Uyên đế sắc mặt nghiêm cẩn đem toàn bộ việc muốn lập Bát hoàng tử thành thái tử ghi ra rõ ràng, lúc này mới để bút xuống: "Khúc ái khanh, đỡ trẫm."

"Vâng." Khúc Vô Nham lại đỡ Tĩnh Uyên đế lên, Tĩnh Uyên đế đi thẳng về hướng giá sách, rút một quyển sách ra từ kệ thứ ba, đè ngón tay lên, trên tường lại mở ra một hốc nhỏ.

Một khối ngọc tỷ màu vàng ngay lập tức hiện ra trước mặt Khúc Vô Nham, thân hình rồng, toàn thân màu vàng, phát ra tia sáng lóng lánh kỳ dị.

Đây là ấn dấu của một nước.

Ngọc tỷ!

Ánh mắt của Khúc Vô Nham chợt lóe, trên môi hiện lên một nụ cười lạnh, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc này.

Tĩnh Uyên đế chậm rãi lấy ngọc tỷ ra, dập vào miếng vải đỏ, chuẩn bị ấn lên thánh chỉ.

Đột nhiên, hắn cảm giác cổ mình chợt lạnh, một dòng máu tươi phun trên ngọc tỷ, hắn từ từ quay đầu lại, đối mặt với cặp mắt tựa như ác ma của Khúc Vô Nham.

Trong con ngươi của Khúc Vô Nham hàm chứa nụ cười trong trẻo, chậm rãi thu lại mảnh đao nhỏ đã cắt đứt động mạch chính của Tĩnh Uyên đế, nhìn ánh mắt chết dần của hắn, cầm lấy ngọc tỷ trong tay hắn.

"Bệ hạ, ngài gọi ta một câu Khúc ái khanh, chẳng lẽ không phát hiện ra sao?" Hắn nhìn Tĩnh Uyên đế, đôi môi cong lên tà mị: "Ta là Khúc Vô Nham, hậu nhân của Khúc gia."

Hắn ghé sát vào ánh mắt đang trợn to của Tĩnh Uyên đế, từng chữ từng chữ một rõ ràng nói: "Mục đích của ta, cho tới bây giờ đều là, phá hủy giang sơn này."

Hắn thưởng thức ngọc tỷ trong tay: "Bệ hạ, ngươi nói xem, nếu như ta đem ngọc tỷ này giao cho Minh Sùng quốc, hoặc Nam Việt, giao cho bất kỳ nước nào, ngươi nói, Tĩnh Uyên vương triều, sẽ có kết cục gì đây? Là từ một nước đế quốc trở thành một nước phụ thuộc, hay là trở thành một đất nước nô lệ đây?"

Hô hấp của Tĩnh Uyên đế khẽ chậm lại, ánh mắt đầy tơ máu, tựa như muốn thét lên.

"À, đúng rồi, còn có một việc ta quên nói cho ngươi biết." Khúc Vô Nham đột nhiên lấy ra một món đồ khác, quơ quơ trước mặt Tĩnh Uyên đế.

Tĩnh Uyên đế phun một ngụm máu từ trong miệng, toàn thân run rẩy như muốn nói điều gì, nhưng cổ họng lại bị cắt đứt, hiện tại hắn chỉ còn một hơi thở ở nơi đây.

Đó là binh phù.

Hai phần ba binh quyền của Tĩnh Uyên hoàng triều, ở trên tay Tô Lăng Trạch.

Còn lại một phần ba binh quyền, lại đang ở trên người Lý tướng quân.

Chẳng qua không nghĩ tới binh phù này sẽ rơi vào tay Khúc Vô Nham.

Một phần ba binh lực, hơn nữa còn có ngọc tỷ, nếu thật sự rơi vào trong tay quốc gia khác, Tĩnh Uyên vương triều, thật sự đi tong.

Dưới sự khiếp sợ cùng tức giận vô cùng, Tĩnh Uyên đế nghiêng đầu, vô thanh vô tức chết đi, hắn không nghĩ ra, tại sao mình tính toán một đời, cuối cùng, lại chết như vậy.

Khúc Vô Nham lạnh nhạt đẩy thi thể của hắn ra, nhìn hắn ngã bên chân của mình, lạnh lùng nói: "Ta nói rồi, máu của Quân gia, ta sẽ để cho cả Tĩnh Uyên vương triều phải trả giá."

Nói xong, hắn xoay người, chuẩn bị rời đi.

Vừa quay người lại, lại nhìn thấy Quân Lam Tuyết chẳng biết từ lúc nào đã đứng nơi cửa chính, đang không hề chớp mắt nhìn hắn----

"Điện hạ, Hách Liên... Chết rồi." Dương Thành quỳ một gối xuống trước mặt Tô Lăng Trạch, lẳng lặng nói: "Thi thể của Tĩnh Uyên đế, thuộc hạ cũng đã cho người dấu đi, tạm thời phong tỏa toàn bộ tin tức bệ hạ đã băng hà, chẳng qua vẫn không biết tin tức của ngọc tỷ."

Tô Lăng Trạch không trả lời, chẳng qua là chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xôi, hồi lâu sau, mới chậm rãi nói ra hai chữ.

"Tùy nàng đi."

Tiểu nô tài, ta dùng địa vị của ta, dùng giang sơn của ta, để trả cho mối thù của ngươi, ta không sợ ngươi sẽ giết ta, nghiền xương thành tro, ta chỉ sợ sau khi ta chết...

Ngươi sẽ khổ sở.

"Điện hạ..." Hai nấm đấm của Dương Thành nắm chặt lại, như đang ẩn nhẫn điều gì đó.

Tô Lăng Trạch chậm rãi xoay người, ánh sáng hắt vào phía sau lưng hắn, dấu ánh mắt của hắn dưới bóng tối.

"Đây là, ta thiếu nàng."

Đây là hắn thiếu nàng, mấy trăm mạng người từ trên xuống dưới của Quân gia.

Cha làm con trả, mà thôi.

Khúc vô nham tự tay đặt ngọc tỷ cùng binh phù vào tay Quân Lam Tuyết.

Trên một lớp băng vải dày trên tay, tựa những món đồ bình thường khác.

Hai thứ này, liên hệ đến sự tồn vong của cả một vương triều.

Quân Lam Tuyết nhìn chằm chằm vào hai thứ binh phù cùng kim ấn trong tay mình.

Phá hủy nó.

Cha, mẹ, Quân gia mọi người, hết thảy tất cả, đều được báo thù, đây chính là mục đích của nàng, cho tới nay là điều mà nàng mong muốn nhất.

Phá hủy nó.

Đây là giang sơn của hắn, nguồn gốc của hắn, tất cả của hắn, nếu như phá hủy nó, giữa bọn họ, cũng không còn cách nào có thể đến với nhau nữa.

Thân nhân cùng người yêu, vì sao vĩnh viễn đều là thứ khó để chọn lựa?

Hủy, hay không hủy? Nàng nắm chặt tay, vết thương trên tay vì lực đạo quá lớn mà tét ra, máu tươi thấm đầy băng gạc, nhưng nàng lại không cảm thấy bất kì đau đớn nào.

"Tuyết Nhi, ngươi còn do dự cái gì?" Khúc Vô Nham thấp giọng nói: "Ngươi không muốn báo thù sao?"

" Ta muốn." Quân Lam Tuyết hít sâu một hơi, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Nhưng..." Lại không bỏ được.

Không bỏ được người duy nhất nàng yêu.

Đầu ngón tay Khúc Vô Nham hơi căng thẳng, tròng mắt sâu thẳm, mơ hồ trầm xuống.

Hắn lại không hiểu được tâm ý của nàng sao.

Tuyết Nhi của hắn, Tuyết Nhi đã yêu kẻ khác, đã không trở về được nữa.

Bỗng nhiên hắn xoay người, tựa như muốn lấy binh phù cùng ngọc tỷ từ trong tay nàng: "Ngươi không đi thì ta đi, Tuyết Nhi, nếu là giao vào tay ta, kết quả của Tĩnh Uyên vương triều, tuyệt đối sẽ tàn khốc hơn so với trong tưởng tượng của ngươi."

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết vội vàng ôm hai món đồ kia: "Ta... Ta đi."

Đôi Iông mày nhíu lại của Khúc Vô Nham, rốt cuộc cũng giãn ra.

Quân Lam Tuyết cẩn thận cất đồ vào trong ngực, xoay người, đi ra ngoài cửa.

"Lam tử------"

Nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét vội vàng.

Quân Lam Tuyết bỗng nhiên dừng chân, cách gọi này, đã thật lâu rồi, không có ai gọi qua.

Thân ảnh của Dương Thành lảo đảo xông vào trong tầm mắt của nàng, sau lưng là một đám thị vệ đuổi theo, nhưng không cách nào ngăn hắn lại, hắn cứ như vậy nhào xuống bên chân của nàng.

Dương Thành...

Lúc đó khi còn ở Lăng Vương Phủ, khiêm tốn thỉnh cầu nàng dạy bảng cửu chương Dương Thành. Dương Thành đại ca lúc nào cũng gọi mình là Lam tử huynh đệ.

Quân Lam Tuyết hạ mắt, nhưng hai tay không nhịn được mà lại khẽ run.

Dương Thành chống hai tay xuống đất, hắn cúi đầu thật thấp, hồi lâu sau, mới nặn ra vài tiếng từ trong nghẹn ngào nói: "Ta xin ngươi..."

Toàn thân Quân Lam Tuyết trở nên lạnh lẽo, từng chút ăn mòn đáy lòng của nàng, đau đến lục phủ ngũ tạng.

" Lam tử, Dương Thành đại ca xin ngươi, giang sơn này... Là tâm huyết của lão thái hậu, là thứ duy nhất, lão thái hậu để lại cho Điện hạ... Cho nên, xin ngươi..." Hai tay Dương Thành nắm thành quyền, gắt gao chống xuống đất, giọng nói nghẹn ngào: "Chẳng lẽ, ngươi bằng lòng nhìn Tĩnh Uyên vương triều này... Bị hủy ở trong tay Điện hạ, để cho tất cả hoàng tử... Mang danh diệt quốc thiên cổ trên lưng sao..."

Dương Thành không ngẩng đầu, lại dùng tư thế khẩn thiết bi thương mà cầu xin.

Quân Lam Tuyết cắn chặt môi, không tự chủ được mà lui về sau từng bước.

" Mẹ ngươi, ngày đó mẹ ngươi chết, ta cùng Hách Liên Diệc đều ở đó, không liên quan đến Điện hạ! Là hai chúng ta giết mẹ ngươi..." Dương Thành cười đến thê lương: "Điện hạ chỉ là người nhận tội thay, bất quá các huynh đệ đều phát lời thề... Muốn vĩnh viễn phục tùng Điện hạ, Điện hạ liền luôn bảo vệ chúng ta... Bất quá lỗi của Điện hạ là đã sinh ra trong nhà đế vương... Mới rơi vào hoàn cảnh này, tất cả đều không có quan hệ gì với hắn..."

"Vậy thì thế nào?" Khúc Vô Nham đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lẽo: "Bây giờ ngươi nói với Tuyết Nhi những thứ này, bọn họ có thể sống lại sao? Nếu như không phải là bởi vì hoàng thất Tĩnh Uyên, thì sao bọn họ lại chết?"

Lời của Khúc Vô Nham, nổ vang trong đầu Quân Lam Tuyết.

"Là ta, là do ta cùng Hách Liên, Lam tử, ngươi muốn báo thù có phải hay không? Đừng ngại." Dương Thành bỗng nhiên giơ tay lên, vung xuống một chưởng, một cánh tay bay ngang ra, nhất thời máu chảy như suối, thấm ướt mặt đất, hắn buồn bực hừ một tiếng, tay còn lại chống xuống đất, dập đầu thật sâu xuống: "Vì thế.... Hôm nay ta đến để trả nợ."

Mà kẻ kia...

Dương thành cười một tiếng.

Tiếng cười còn chưa dứt, khi Quân Lam Tuyết vẫn chưa phục hồi tinh thần, một cây thủy chủ cắm sâu vào tim, hắn chẳng qua chỉ rên lên một tiếng, lại dập đầu xuống: "Lam tử, Dương Thành đại ca có lỗi với ngươi!"

"Dương Thành đại ca." Tròng mắt Quân Lam Tuyết đỏ lên trong nháy mắt, vội vàng muốn dùng bàn tay đầy vết thương đau đớn của mình che cho hắn.

"Dương Thành!" Mạc Ninh chạy tới, nhìn thấy Dương Thành cả người đầy máu, lập tức vội vàng chạy vội tới: "Dương Thành! Ngươi tên ngu ngốc này... Ai cho ngươi làm như vậy... Ngu ngốc..."

Hắn vội vàng kiểm tra thương thế của hắn, lại phát hiện, thanh chủy thủ kia cắm vào tim rất sâu, sợ rằng, cho dù là thần tiên chuyển thế, cũng không thể cứu được hắn.

Dương Thành không nhìn Mạc Ninh, ánh mắt dần dần tiêu tan nhìn chằm chằm vào Quân Lam Tuyết không chớp mắt, cho dù rất mơ hồ, nhưng ý muốn vẫn khiến người ta thấy rất rõ ràng.

Tay Quân Lam Tuyết run run, cố gắng khắc chế sự cứng nhắc, từ từ thăm dò mạch của hắn: "Dương Thành đại ca, ngươi... " Xin đừng có chuyện gì.

Dương Thành cũng vào một khắc kia, bắt được tay của hắn, miệng cử động: "Xin, Xin ngươi... Dùng mạng của ta, để đền bù tất cả, cho dù ta chỉ có một cái mạng, không thể đền cho tất cả... Hơn trăm mạng người của Quân gia."

Quân Lam Tuyết mở miệng, phát hiện cổ họng lại vô cùng khô khốc, một câu cũng không thể nói ra, Dương Thành nắm tay nàng đến phát đau, vậy mà, mạch của hắn vào phút này, lại ngừng đập.

"Xin ngươi... Ngươi."

Dương thành ngừng hô hấp, lúc đã mất, vẫn nắm chặt tay nàng.

Quân lam tuyết lẳng lặng nhìn con ngươi như tro tàn của hắn, từ từ thõng tay xuống.

" Dương Thành đại ca..."

Yên lặng.

Thế gian dường như trở nên an tĩnh vào thời khắc hô hấp dừng lại kia, không khí nặng nề như Thái Sơn, ép tim nàng tới nặng nề ê ẩm, khiến nàng trầm mặc như vậy hồi lâu, hồi lâu sau.

Hồi lâu sau, trong không khí, truyền đến một thanh âm thật thấp.

" Ta đáp ứng ngươi."

Đáp ứng ngươi, dùng mạng của ngươi, bỏ dở hết thảy cừu hận, mặc dù ngươi chỉ có một cái mạng, nhưng, lại gánh một trách nhiệm nặng nề như vậy, gánh một trách nhiệm nặng nề như thế này, là đủ rồi.

Nàng đứng dậy, đem đồ trong ngực giao cho Mạc Ninh, nàng tin tưởng Mạc Ninh, cuối cùng sẽ đem binh phù cùng ngọc tỷ, giao vào tay Tô Lăng Trạch.

"Tuyết Nhi!" Nhìn thấy Quân Lam Tuyết làm như vậy, khúc vô nham cả kinh kêu một tiếng, tung người muốn đoạt lấy hai thứ đồ kia, nhưng không nghĩ đến, Quân Lam Tuyết lại chắn trước người hắn,

" Tuyết Nhi, ngươi..." Khúc Vô Nham chăm chú nhìn chằm chằm vào Quân Lam Tuyết trước mắt: "Ngươi không thể làm như vậy."

Quân Lam Tuyết không nhìn hắn, nhưng trong lòng vào giờ khắc này, lại bình thường trở lại.

Thân thể Khúc Vô nham lảo đảo, đột nhiên kéo nàng lên, gào lên như một con thú mệt mỏi: "Vậy ta thì sao? Chúng ta từ trước đền giờ thì coi là gì? Ngươi nói một câu mất trí nhớ là có thể quên đi tất cả, ngươi đặt ta ở nơi nào?"

Quân Lam Tuyết giương mắt nhìn hắn, tuấn mỹ nam nhân trước mắt này từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn tựa như một dã thú bị vứt bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net