Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong đại điện rất mát mẻ nên không nghĩ là bên ngoài trời nóng, giờ phút này vừa bước ra ngoài, nhìn cảnh sắc tươi sáng, Lâm Tam Tư phải híp mắt một lúc lâu mới có thể thích ứng được.

"Lâm tiểu thư."

Hai người vừa bước ra khỏi cửa Phúc Thọ cung thì Lâm Tam Tư nghe thấy phía sau có người gọi nàng, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Diêu Bội Oánh, liền dừng lại để đợi nàng ta.

Chờ Diêu Bội Oánh đến gần, Lâm Tam Tư liền cười nói: "An vương phi, có chuyện gì không?"

Diêu Bội Oánh cẩn thận đánh giá Lâm Tam Tư mấy lần, lúc ở trong điện vì đứng cách xa nhau, Lâm Tam Tư lại cố ý cúi thấp đầu nên Diêu Bội Oánh không nhìn rõ được diện mạo của nàng.Hiện giờ đến gần, có thể thấy Lâm Tam Tư có vẻ ngoài không tệ, mắt to ngập nước, da trắng nõn nà, môi hồng răng trắng, điển hình của một mỹ nhân. Chẳng qua nếu so với dung nhan của nàng thì vẫn kém hơn một bậc.

Tâm trạng căng thẳng của Diêu Bội Oánh cuối cùng cũng được thả lỏng, nàng tin chắc rằng, nếu thái tử điện hạ đến ngay cả nàng cũng không thèm quan tâm thì nhất định cũng sẽ không để ý đến một nữ tử như Lâm Tam Tư! Nàng nhìn chằm chằm Lâm Tam Tư một lát rồi che miệng cười nói: "Không có gì, chúng ta cùng nhau đến đây, cũng coi như là có duyên, vậy cũng cùng nhau trở về thôi."

"Được."

Hai người song song đi ra ngoài, Bích Liên và Tử Yến theo sau, từ xa nhìn lại, có thể chứng kiến được bao quát quang cảnh ở hoàng cung, quả thật giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.

Diêu Bội Oánh liếc nhìn, hỏi: "Lâm tiểu thư vào phủ thái tử được hai tháng rồi sao?"

"Hai tháng lẻ ba ngày." Lời vừa nói ra, ngay cả nàng cũng cảm thấy hơi giật mình, nàng thế nhưng lại có thể nhớ rõ ràng như vậy?

"Thái tử điện hạ là người rất khó chung đụng đúng không?" Diêu Bội Oánh thản nhiên nói, làm cho người ta cảm giác lời nàng ta nói không phải là châm biếm, mà có chút đắc ý từ bên trong.

Lâm Tam Tư có chút kinh ngạc, không hiểu Diêu Bội Oánh hỏi vậy là có ý gì, nhưng cũng biết việc công khai nghị luận về thái tử là một cử chỉ vô lễ, huống hồ nàng lại không danh không phận, đương nhiên không thể kể chuyện thân mật giữa nàng và thái tử cho người khác, bèn đáp: "Ta chỉ là một người đang chờ bị xử tội, vào phủ để hầu hạ thái tử điện hạ, về tính tình của thái tử điện hạ, ta không dám lên tiếng phê bình."

"Lâm tiểu thư cần gì phải căng thẳng như vậy, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi." Diêu Bội Oánh cười nói, giọng của Lâm Tam Tư khiến nàng cảm thấy thoải mái như có một cơn gió xuân thổi qua vậy.Nàng nghĩ nếu Lâm Tam Tư được thái tử sủng ái thì nhất định sẽ vô cùng kiêu ngạo chứ không thể có thái độ đúng mực như thế được! Híp mắt đón ánh nắng, nàng nói: "Thái tử bị giam bế lâu vậy, tâm ắt cũng bị đóng băng theo rồi, người khác sao có thể dễ dàng đi vào lòng thái tử được? Có đau khổ đến mấy cũng không muốn nói cho người ta biết đâu."

Lâm Tam Tư nghe vậy thì càng thêm hồ đồ, sao Diêu Bội Oánh lại có vẻ như rất thân quen với thái tử điện hạ vậy.Theo như nàng biết thì Diêu Bội Oánh theo đại tỷ vào kinh tử năm mười tuổi, trải qua cuộc sống ở Ninh vương phủ, sau lại gả cho An vương rồi rời kinh.Nhưng cả Ninh vương và An vương đều mơ ước đến ngôi vị thái tử, luôn bất hòa với thái tử điện hạ, nên Diêu Bội Oánh và Hoắc Dực không thể nào có quan hệ được! "An vương phi rất hiểu điện hạ sao?"

Diêu Bội Oánh cười tươi, như vô ý liếc Lâm Tam Tư một cái, sau đó nhìn về phương xa, mập mờ nói: "Chúng ta là...bạn cũ, có rất nhiều kỷ niệm không muốn cho ai biết."

Nghe giọng điệu ngọt ngào và tự mãn của Diêu Bội Oánh, nhìn khuôn mặt ngập sắc xuân của nàng, Lâm Tam Tư có chút khinh bỉ và khó chịu.Bất luận là cổ đại hay hiện đại, một người phụ nữ đã có chồng mà lại đi đàm luận về một nam tử khác, còn dùng ngữ điệu mập mờ vậy, thật sự là không nên chút nào! Nghĩ vậy, hảo cảm của Lâm Tam Tư đối với Diêu Bội Oánh hoàn toàn tan biến, cũng không có ý định nói chuyện với nàng ta nữa.Mắt thấy cánh cổng gác thứ ba đã ở ngay trước mắt, bóng dáng Hà Tất Kỳ lái xe ngựa thấp thoáng trong góc, liền nói: "Xe ngựa của ta ở ngay đằng trước rồi, trong phủ còn có việc, thứ cho ta không thể đi tiếp cùng An vương phi, mong An vương phi thứ lỗi cho."

Diêu Bội Oánh vốn chỉ vô ý thể hiện ra sự si mê của mình với thái tử điện hạ, lại không ngờ Lâm Tam Tư lại có phản ứng như thế, không khỏi có phần sửng sốt, trong lòng vừa vui sướng lại vừa bất an! Nàng sớm nên ngờ tới, một người tuấn lãng phong độ như thái tử thì nữ tử nào gặp cũng sẽ thích, huống hồ hai người cô nam quả nữ còn sống cùng nhau như vậy! Xem ra Lâm Tam Tư đã động lòng rồi, nếu không thì sẽ không thể vì một câu nói của nàng mà kích động như thế! Nhưng dù nàng có kích Lâm Tam Tư thì cũng có ích gì đâu, tương lai thái tử điện hạ trở về kinh, Lâm Tam Tư lại có thể ngày ngày hầu hạ chàng, nếu lỡ thái tử không kìm chế nổi mà bị Lâm Tam Tư mê hoặc, vậy nàng biết làm sao bây giờ?

Thái tử điện hạ là của nàng! Chỉ là của một mình nàng thôi! Bất luận kẻ nào cũng không thể cướp mất thái tử điện hạ từ tay nàng đâu!

Vì trong lòng suy nghĩ lung tung nên Diêu Bội Oánh nhất thời không bình tĩnh nổi, thấy Lâm Tam Tư xoay người định đi, nàng liền vội vàng mở miệng hỏi: "Lâm tiểu thư, ngươi mỗi ngày đều hầu hạ thái tử điện hạ, vậy có biết là trước ngực thái tử có một nốt ruồi màu đỏ không?"

Lâm Tam Tư đang chuẩn bị rời đi, nghe thấy lời của Diêu Bội Oánh thì không khỏi nhíu mày, rốt cuộc là nàng ta muốn làm gì! Ngươi đã gả cho An vương rồi, cũng đã rời kinh thành được ba năm, bây giờ lại nói chuyện nốt ruồi gì đó, có ý muốn chọc giận ta sao?! Một nữ nhân thế này không thể lọt vào mắt xanh của điện hạ đâu, mà coi như điện hạ có tư tình với ngươi đi chăng nữa, thậm chí là si mê ngươi thì đã sao? Ai mà chẳng có quá khứ, nàng nếu cố chấp không buông tay người cũ thì đã không thể đến phủ thái tử hầu hạ cho thái tử được rồi.Theo nàng, người cũ là ai không quan trọng, tình cảm có sâu đậm đến đâu thì cũng vậy thôi, cái quý nhất chính là người ở hiện tại! Đừng có lưu luyến vấn vương tình cũ mãi, cuối cùng người khổ nhất vẫn chính là mình thôi!

Hơn nữa, hiện nay ngươi là nữ nhân của An vương phi, đã không còn trinh tiết nữa, vậy mà vẫn còn si tâm vọng tưởng rằng điện hạ sẽ vì ngươi mà thủ thân như ngọc sao?

"Sao vậy? Lâm tiểu thư là thiếp thân của thái tử điện hạ, vậy mà đến cả điều này cũng không biết sao?" Diêu Bội Oánh cười ra tiếng, đến cả Bích Liên và Tử Yến đi cách xa mấy bước cũng phải nhíu mày.An vương phi thật không biết liêm sỉ, chuyện riêng của thái tử điện hạ mà lại dám nói ra trắng trợn như vậy.

Lâm Tam Tư lắc đầu, chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng nhìn Diêu Bội Oánh, khiến cho Diêu Bội Oánh có phần thấp thỏm.

"An vương phi nói rất đúng, ta đúng là thiếp thân của thái tử, nhưng nốt ruồi màu đỏ mà An vương phi nói thì ta quả thật không biết, cũng chưa từng nhìn thấy." Lâm Tam Tư cố ý nhấn mạnh hai chữ thiếp thân, mày còn hơi cau lại ra điều suy nghĩ, thấy Diêu Bội Oánh càng thêm đắc ý mà cười, nàng lại thản nhiên nói tiếp: "Cùng lắm ta chỉ biết là trước ngực thái tử có một vết sẹo nhỏ thôi, chỉ bé bằng hạt vừng ấy! Điện hạ nói là vì có thứ vướng ở trước ngực nên lúc ngủ rất khó chịu, đã lấy dao cạo đi rồi, không biết có phải là cái nốt ruồi mà An vương phi nói hay không..."

Lâm Tam Tư nói xong liền bình tĩnh nhìn Diêu Bội Oánh, xin lỗi nhé, ta không phải dạng hiền lành, nếu ngươi đã muốn làm cho ta không thoải mái, vậy ta cũng phải khiến cho ngươi khó chịu mới được!

Tiếng cười của Diêu Bội Oánh lập tức dừng lại, gương mặt vốn đang thỏa mãn lập tức trắng bệch như tờ giấy, đờ đẫn đứng yên một chỗ.Bích Liên và Tử Yến thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, cố gắng nhịn không bật cười, nhưng hai vai thì không ngừng run lên.

Lâm Tam Tư cũng chẳng muốn quan tâm phản ứng của Diêu Bội Oánh mà nhanh chóng quay người đi ra cổng, Bích Liên ra hiệu cho Tử Yến rồi cũng bước nhanh theo.Đi ra đến cổng, Lâm Tam Tư liền không nhịn nổi mà bật cười, nếu Hoắc Dực biết là nàng đem chàng ra để chọc tức Diêu Bội Oánh thì không biết sẽ có phản ứng như thế nào đây!

Hà Tất Kỳ nóng ruột ngồi chờ trên xe ngựa, vừa thấy Lâm Tam Tư và Bích Liên đi ra thì lập tức nghênh đón, thấy hai người nhìn mình cười, Hà Tất Kỳ liền đưa tay lau mặt, thẹn thùng nói: "Lâm tiểu thư, hai người...Sao lại cười vậy? Có phải trên mặt thần có dính gì không?"

Lâm Tam Tư xua tay nói: "Hà đại nhân không sao cả, trên mặt không dính gì! Chúng ta là bởi vì mới nhìn thấy có người gậy ông đập lưng ông nên mới cười nàng ta ngu ngốc thôi!"

Bích Liên phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, Lâm tiểu thư nói rất đúng."

Bích Liên đứng ở cổng gác, đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, cho đến khi nó biến mất ở tầm mắt thì mới thấy An vương phi thất hồn lạc phách đi ra.Nàng đã gặp An vương phi rất nhiều lần, còn Lâm tiểu thư thì là lần đầu tiên gặp, nhưng so với An vương phi thì nàng thích Lâm tiểu thư hơn, trong lòng cũng hy vọng rằng Lâm tiểu thư có thể thường xuyên đến đây nhiều hơn nữa!

Bích Liên mặc dù không thích An vương phi, nhưng dù sao nàng cũng là người của thái hậu nương nương, dù trong mọi hoàn cảnh cũng phải tỏ ra vui vẻ, liền khom người với An vương phi, nói: "An vương phi đi thong thả." Nói xong liền cùng với Tử Yến sóng vai đi về.

Bích Liên dù tính cách trầm ổn nhưng vẫn không mất đi sự hoạt bát, lúc về liền kể lại mọi chuyện cho thái hậu nương nương nghe, cộng thêm cả Tử Yến ở bên cạnh khoa trương lên, khiến thái hậu nghe vào càng thêm cao hứng! "Vốn còn không yên tâm với nha đầu này, giờ xem ra cả ai gia và Dực Nhi đều đã uổng công lo lắng rồi!"

Thái hậu nương nương vì vui vẻ nên sức ăn cũng nhiều, nói cũng nhiều hơn, không khí rất hòa thuận.Hoàng thượng khó có được một lần cùng thái hậu dùng cơm, gương mặt cũng tươi cười theo, lập tức ban thưởng cho đám người đã bồi thái hậu nói chuyện phiếm.Người chịu trách nhiệm chia phần thưởng là Lưu Trường Phát cũng rất thông minh, sau khi hỏi thăm liền biết người thái hậu thích nhất chính là Lâm cô nương ở phủ thái tử, nên lúc lấy đồ ban thưởng cho hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương liền cố ý giữ lại mấy món vật phẩm quý hiếm và giá trị rồi đưa tới phủ thái tử.Đến cuối cùng khi ban thưởng cho An vương phi, thì món đồ kia thật sự cũng không có gì đặc biệt, không tốt cũng không xấu!

An vương phi nghe được lý do ban thưởng từ thái giám thì trong lòng tức giận đến không kìm chế được, nàng từ khi nào mà lại thành làm nền cho người khác rồi hả? Thấy bọn hạ nhân đưa phần thưởng vào phòng nàng, nàng liền nhẫn nhịn lấy ngón tay ấn vào lòng bàn tay. Lúc đám người rời đi, nàng lập tức đóng cửa phòng lại rồi gạt hết đồ xuống đất. Ban thưởng cái gì chứ, cái gì nàng cũng không thiếu!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net