Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vài lưu ý trước khi đọc truyện:

- Couple phụ có DongRen, YuWin, JaemJen.

- Thiết lập thế giới cả nam cả nữ đều có thể sinh con (nam x nam hay nữ x nữ đều sinh con được), hôn nhân đồng giới hợp pháp.

- Jisung, Jaemin, Jeno người Hàn nên dẫn truyện sẽ để tên phiên âm, nhưng khi Jisung nói chuyện bằng tiếng Trung với người Trung thì trong hội thoại sẽ để tên Hán Việt. Còn Haechan cũng là người Hàn nhưng đã sang Trung sống từ lâu giờ chỉ toàn nói tiếng Trung mọi người cũng chỉ gọi tên Hán Việt thôi nên mình không để Lee Haechan nữa.

- Văn hóa Trung hay Hàn có một điểm khác với Việt Nam mình, anh em trai của bố gọi hết là chú, chị em gái của bố gọi hết là cô, anh em trai của mẹ gọi hết là cậu, chị em gái của mẹ gọi hết là dì, chứ anh chị của bố mẹ không gọi bác bá như Việt Nam mình. Nữa là ở Việt Nam mà bạn sinh sau nhưng bố bạn là anh thì bạn vẫn sẽ là anh chị và khi đó em họ sẽ lớn tuổi hơn bạn, nhưng ở Hàn với Trung thì thằng nào sinh trước là anh chị thằng nào sinh sau là em chứ không xét theo vai vế của bố mẹ.

- Còn một điều đến gần cuối truyện mới xuất hiện nhưng mình vẫn lưu ý luôn, đấy là chênh lệch múi giờ giữa Hàn và Trung là 1h, giờ Hàn sớm hơn giờ Trung.

Có nhiêu đó thôi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^

_________

Chương 01

Bảy giờ mười chín phút sáng, mật mã khóa cửa nhà Hoàng Nhân Tuấn vang lên vài tiếng tích tích tích rồi được mở ra thuận lợi, Lý Khải Xán đặt chuông bảy rưỡi, cũng chẳng còn mấy thời gian để ngủ tiếp nữa, hết sức đau khổ, ôm Hoàng Nhân Tuấn vùi sau lưng cậu kêu hừ hừ.

Hoàng Nhân Tuấn đẩy ông chồng bám dính như kẹo cao su khỏi người mình, khoác áo chạy ra cửa phòng ngủ, đối diện với hai ba con lén lút đi vào.

Chung Thần Lạc đang định lên tiếng thì bị Hoàng Nhân Tuấn vẫn còn ngái ngủ giơ tay ra hiệu im lặng, bèn không nhiều lời thừa thãi, chỉ ngồi xổm xuống chào tạm biệt cô bé mình đang dắt, sau đó vội vàng rời đi.

Lý Khải Xán gian nan rời giường, lê bước ra ngoài phòng ngủ, Hoàng Nhân Tuấn đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp rồi. Một cô bé con đang ngồi bên cạnh bàn ăn, cất tiếng chào hỏi bằng giọng non nớt mềm mại: "Chào buổi sáng chú Khải Xán!"

Lý Khải Xán bế bé lên cọ cọ mũi vào má bé: "Ôi chao, xem ai về rồi này?"

Cô bé bị trêu cười khanh khách, sôi nổi trả lời: "Nhuyễn Nhuyễn về rồi!"

Lý Khải Xán bế Nhuyễn Nhuyễn vào nhà tắm, bắt đầu đánh răng, Nhuyễn Nhuyễn chu đáo bê cốc đánh răng giúp, trả lời câu hỏi liến thoắng của người chú miệng đầy bọt kem đánh răng.

"Kỳ nghỉ của ba con lại kết thúc sớm à?"

Nhuyễn Nhuyễn gật đầu: "Thế nên bọn con mới về sớm hai ngày đây."

"Sao hôm nay con không đi mẫu giáo?"

Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu như đánh trống bỏi: "Con xin nghỉ phép rồi sao còn phải đi, đã nói sẽ cho con chơi bảy ngày rồi mà."

Lý Khải Xán đặt bé lên bồn rửa mặt, cạo râu xong lại hỏi: "Đi chơi châu Âu vui không?"

"Vui!"

"Ồ~ Thật không?" Lý Khải Xán cố tình trêu cô bé: "Thế có mang quà về cho bọn chú không ấy nhỉ?"

Nhuyễn Nhuyễn thoáng ngẩn người rồi ngay sau đó lại tươi cười, nịnh nọt giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên in một hôn gió vào má Lý Khải Xán: "Nụ hôn của Nhuyễn Nhuyễn từng đi châu Âu!"

Hừm, quà vớ vẩn quá! Lý Khải Xán nghĩ thầm vậy, nhưng bề ngoài thì không nhịn được bật cười, nét mặt tận hưởng: "Ồ, món quà tuyệt vời ghê, chú Khải Xán thích lắm." Lý Khải Xán bế Nhuyễn Nhuyễn đi vào bếp: "Con cũng cho chú Nhân Tuấn mấy cái đi?"

Hoàng Nhân Tuấn và Nhuyễn Nhuyễn cùng tiễn Lý Khải Xán ra cửa đi làm, sau đó vào phòng vẽ ngồi xuống làm việc.

Nhuyễn Nhuyễn được đặt trên thảm, xung quanh đặt đồ ăn đồ uống và một ít sách có tranh ảnh. Cô bé rất hiếu động, không bao lâu đã chạy đến ngó xem Hoàng Nhân Tuấn đang làm gì, làm nũng với cậu.

Đối mặt với cháu gái quấy rối, Hoàng Nhân Tuấn hiền hòa lạc quan: Nếu Nhuyễn Nhuyễn sống lâu dài ở nhà mình, cái khác thì không biết chứ ít nhất cột sống và cổ sẽ không gặp vấn đề đáng ngại vì ngồi quá lâu.

Ban đầu đã nói là Chung Thần Lạc tan làm sẽ đến nhà ăn cơm tiện thể đón con. Hoàng Nhân Tuấn bỗng thèm ăn, thế là bảo cô giúp việc khỏi cần nấu cơm, gửi tin nhắn vào group chat "Quân Chi Viện Của Chung Nhuyễn Nhuyễn": [Đến Giai Việt ăn không?]

Chỉ có chồng cậu Lý Khải Xán trả lời trong tích tắc: [Có.]

Nửa phút sau lại hỏi: [Anh về đón hai chú cháu nhé?]

Hoàng Nhân Tuấn: [Không cần, em lái xe đến thẳng đó, nếu không anh đi đi về về sẽ gặp phải giờ cao điểm.]

Bác sĩ Chung trả lời: [Có, các anh có thể đến đây đợi em tan làm rồi cùng đi, để xe trong bãi đỗ xe bệnh viện.]

Có lẽ hôm nay anh họ là bác sĩ Đổng rất bận, mãi lâu sau mới trả lời ngắn gọn: [Có.] Sau đó còn đưa ra quyết định thay bạn trai, bổ sung một câu: [Yuta cũng đến.]

Để tránh giờ cao điểm, Hoàng Nhân Tuấn lái xe đến bệnh viện đợi Chung Thần Lạc và Đổng Tư Thành tan làm từ sớm. Giai Việt cách bệnh viện tư nhân nơi hai người kia làm việc không xa, họ có thể đi bộ qua đó rồi tụ tập với Lý Khải Xán và Nakamoto Yuta trong quán.

Khi Hoàng Nhân Tuấn đến bệnh viện đã nhận một cuộc gọi từ biên tập, chỉ trong thời gian đổi tay cầm điện thoại mà Nhuyễn Nhuyễn đã trượt khỏi tay cậu chạy mất. Hoàng Nhân Tuấn gác máy mới phát hiện, nhưng cũng không quá hoang mang lo sợ, bệnh viện này nổi tiếng ít người hiệu quả cao, điều kiện hoàn cảnh tốt, Nhuyễn Nhuyễn cũng thường hay tới đây, xác suất để lạc mất bé không cao, lại nghĩ cô bé cũng không ngốc, nếu không phải đi tìm ba tìm chú thì chắc hẳn đến phòng vui chơi ở khoa Nhi rồi. Nhưng cậu không nhớ được Chung Thần Lạc Đổng Tư Thành hay phòng vui chơi ở tầng mấy, bèn bắt đầu truy tìm thông qua định vị của đồng hồ thông minh trên tay Nhuyễn Nhuyễn.

.

Park Jisung mặc đồ bệnh nhân mới đổi, nằm thẳng đờ trên giường bệnh, Quản lý giơ iPad với khuôn mặt sầu lo của Na Jaemin, nhìn Park Jisung vừa yêu thương vừa xót xa, Park Jisung cam đoan lần thứ tám: "Em biết rồi mà anh Jaemin, anh yên tâm đi."

Na Jaemin chầm chậm gật đầu, coi như buông tha cho đối phương, gọi tên anh Quản lý bên cạnh, dặn anh nhất định phải bắt toàn bộ mọi người có liên quan ký Thỏa thuận giữ bí mật.

Bác sĩ Đổng thấy vậy, gập bệnh án trên tay mình lại, nho nhã lịch sự: "Những chuyện còn lại đến văn phòng tôi giải quyết đi."

Anh Quản lý vẫn đang giơ iPad cao đến trước ngực được kết nối video với Na Jaemin hướng về phía bác sĩ, tình cảnh không êm xuôi một cách kỳ dị, bác sĩ Đổng và người trong video trợn mắt nhìn nhau, khéo léo nói: "Đi đường có thể bỏ xuống được rồi."

Anh Quản lý này không sõi tiếng Trung cho lắm nên không hiểu ý của bác sĩ, Park Jisung cũng lười phiên dịch, bác sĩ Đổng đành phải đích thân cầm iPad đặt lại về vị trí.

Một đám người đi ra ngoài, chỉ còn mình Park Jisung trong phòng, hắn ngồi dậy, dừng lại một lát, sau đó bắt đầu xê dịch muốn xuống giường. Xe lăn đã được điều dưỡng viên đặt bên cạnh giường.

Nhưng động tác của hắn trắc trở hơn dự tính, trong lúc di chuyển động đến vết thương trên chân, hắn đành chịu chỉ có thể dừng lại, nhìn vết thương mà ngây người.

Cửa bị gõ, hắn tưởng là điều dưỡng viên nên không ngẩng đầu, hồi lâu không nghe thấy tiếng động mới nhìn ra, nhưng lại là một cô bé xinh xắn đáng yêu đang bám cạnh cửa, đôi mắt đen láy khẽ chớp: "Bác sĩ Đổng... có đây không ạ?"

Park Jisung không giỏi giao tiếp với trẻ con, nở một nụ cười cứng đờ: "Bé muốn tìm bác sĩ Đổng sao? Anh ấy vừa đi rồi."

Nhuyễn Nhuyễn ồ một tiếng, cũng không sợ người lạ, tự nhiên thoải mái: "Thế chú biết chú ấy đi đâu không ạ?"

Park Jisung trả lời: "Đi về văn phòng, nhưng chắc lúc này anh ấy đang bận." Nhuyễn Nhuyễn chậm chạp không đi luôn, dường như rất có hứng thú với hắn, ngón tay lắc qua lắc lại: "Chú ơi trông chú rất giống một người."

Park Jisung tưởng mình bị nhận ra nên không khỏi căng thẳng: "Giống ai vậy?"

Nhuyễn Nhuyễn hết sức ngây thơ hồn nhiên: "Anh Youhei trong phim hoạt hình Mái ấm của Chi!"

Park Jisung sửng sốt, đầu tiên là thấy lo lắng của mình khá nực cười, sau đó chợt nhớ đến một người rất giống mèo Chi, nếu không phải nhờ người đó thì chắc Park Jisung cũng không biết tên tiếng Trung của bộ phim hoạt hình này.

Hắn khẽ mỉm cười, điều này khích lệ Nhuyễn Nhuyễn đi vào trong, đến bên giường Park Jisung: "Chú bị thương ở chân ạ?" Bé duỗi bàn tay mũm mĩm ra xoa xoa kẹp cố định trên đầu gối Park Jisung: "Đau không?"

Park Jisung nói thật: "Đau."

Bàn tay rụt lai như điện giật, khuôn mặt tròn xoe đáng thương ngước lên nhìn hắn đầy căng thẳng, hắn không nhịn được bật cười, giải thích với cô bé: "Vẫn luôn đau, không phải vì bé đâu." Hắn hỏi cô bé: "Bé là gì của bác sĩ Đổng?" Hắn nghĩ Đổng Tư Thành còn rất trẻ, nhưng cũng có khả năng kết hôn sớm sinh con sớm, hơn nữa tướng mạo cô bé trông khá quen mắt, bèn hỏi tiếp: "Bác sĩ Đổng là ba của bé à?"

Nhuyễn Nhuyễn chắp tay sau lưng lắc đầu: "Không phải, đó là chú con." Bé cố gắng nghĩ xem nên giải thích quan hệ giữa hai người như thế nào: "Ừm, là như thế này, Đổng Tư Thành là anh họ của ba con, là chú họ của con. Hai người đều là bác sĩ, nhưng bệnh nhân của chú gặp vấn đề về xương, còn bệnh nhân của ba gặp vấn đề về tim."

Park Jisung nghe một câu tiếng Trung dài nên phản ứng hơi chậm, mãi sau mới trả lời: "Vậy ba của bé cũng là bác sĩ ở đây sao?"

Nhuyễn Nhuyễn tự hào gật đầu.

Park Jisung nhớ ra gì đó, thoáng hốt hoảng rồi ngay lập tức dịu dàng nói: "Vậy thì ba của bé thật lợi hại."

Hiển nhiên Nhuyễn Nhuyễn rất khoái chí: "Ba rất lợi hại!"

.

Chung Thần Lạc hết giờ làm việc, xuống tầng dưới tìm gặp Đổng Tư Thành, đang định gửi tin WeChat hỏi Hoàng Nhân Tuấn đến chưa thì gặp hai bác sĩ khoa Chấn thương Chỉnh hình, cậu vô tư chào hỏi: "Bác sĩ Đổng tan làm chưa?"

Đồng nghiệp quay đầu nhìn cậu, hỏi ngược lại: "Cậu định đi tìm bác sĩ Đổng hả?"

Nhận được câu trả lời khẳng định, họ lại nhìn nhau phì cười.

"Lại thêm một người, cẩn thận kẻo không đủ giấy mà ký."

"Chắc không đâu, tôi thấy họ mang theo cả trăm tờ liền."

Chung Thần Lạc nghe chẳng hiểu ra sao: "Hai người đang nói gì vậy?"

"Thỏa thuận giữ bí mật, bác sĩ Đổng hết giờ làm việc rồi, đang ở văn phòng ký giấy thỏa thuận, bên phía người nhà bệnh nhân yêu cầu toàn bộ khoa chúng tôi đều phải ký. Lát nữa cậu vào văn phòng, chắc chắn họ sẽ bắt cậu ký, chà chà, nhân viên của ngôi sao lớn có khác, tính cảnh giác cao đến mức khoa trương."

"Nhưng cũng có thể hiểu, ở chỗ chúng ta Park Jisung coi như rất nổi tiếng, dạo này nhiều tin tức về nhóm họ lắm."

Chung Thần Lạc vốn không định tỏ ra ngạc nhiên, rất nhiều người nổi tiếng đến bệnh viện này khám chữa, yêu cầu nhân viên y tế phải ký thỏa thuận giữ bí mật cũng chẳng hiếm, nhưng khi nghe thấy câu cảm thán cuối cùng thì giật mình, hỏi: "Cậu vừa nói là ai cơ? Park...?"

Họ tưởng cậu thật sự không nghe rõ: "Park Jisung, cậu idol Hàn Quốc ấy."

Chung Thần Lạc đứng lặng tại chỗ, giải thích qua loa trong ánh mắt ngạc nhiên của các đồng nghiệp: "Tôi quên đồ." Sau đó quay ngược lại, nhưng dừng giữa cầu thang móc điện thoại ra gọi cho Hoàng Nhân Tuấn, điện thoại vừa kết nối đã hỏi: "Các anh đến đâu rồi? Nhuyễn Nhuyễn đang ở đâu?"

Giọng cậu không bình thường, Hoàng Nhân Tuấn bị phản ứng của cậu làm cho hoảng sợ: "A, con bé lại chạy lung tung rồi, anh đang tìm, chưa ra khỏi bệnh viện nhưng vị trí tầng lầu hình như không chuẩn lắm... Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi ư?"

Bấy giờ Chung Thần Lạc mới nhớ ra chuyện định vị, cậu vội vàng cúp máy rồi đi tra định vị, trên điện thoại hiển thị Nhuyễn Nhuyễn ở khu phòng bệnh dưới đây một tầng, nhưng Hoàng Nhân Tuấn nói định vị không chuẩn, vậy thì con gái cậu hiện đang ở đâu.

Tim cậu đập nhanh hơn, quay đầu nhìn về phía hành lang dài trong khu phòng bệnh của khoa Chấn thương Chỉnh hình.

.

Cửa phòng bệnh của Park Jisung lại lần nữa bị đẩy ra, một chàng trai trẻ nét mặt lo lắng đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy đứa bé là hoàn toàn chẳng quan tâm đến hắn, gọi một tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn sao con lại chạy đến đây!"

Nhuyễn Nhuyễn sợ hết hồn, trốn ra sau Park Jisung, Hoàng Nhân Tuấn không thể không chú ý đến bệnh nhân: "Ôi, xin lỗi nhé, con bé làm phiền cậu rồi... Nhuyễn Nhuyễn, sao con có thể tùy tiện vào phòng bệnh người khác!"

Cậu bước đến muốn bắt cô bé về quy án: "Con dọa ba con sợ chết khiếp rồi!"

Park Jisung tưởng đây là ba đứa trẻ mới duỗi tay ra bảo vệ cô bé theo bản năng: "Thưa anh, thật ra bé không làm phiền tôi, bé rất ngoan rất dễ thương, không sao đâu, mong anh đừng giận."

Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Hoàng Nhân Tuấn trợn to mắt: "Ba giận rồi ạ?"

Hoàng Nhân Tuấn hù dọa bé nửa thật nửa giả: "Có thể không giận được sao? Nhanh đi thôi, chúng ta đi tìm ba, đừng làm phiền chú đây nữa."

Nhuyễn Nhuyễn vươn cánh tay ra để Hoàng Nhân Tuấn bế mình lên, Hoàng Nhân Tuấn cười xòa cảm ơn Park Jisung, sau đó vội vã rời đi, trong lúc hối hả Nhuyễn Nhuyễn vẫn không quên bám vào vai Hoàng Nhân Tuấn vẫy vẫy tay với Park Jisung: "Chú ơi tạm biệt~"

Hoàng Nhân Tuấn bế Nhuyễn Nhuyễn ra khỏi phòng bệnh, chưa đi được mấy bước đã trông thấy Chung Thần Lạc sắc mặt xanh xao đang đứng ngẩn ngơ đằng trước. Cậu thấy hơi lạ: "Làm sao thế? Tìm được con bé rồi." Chung Thần Lạc không nói tiếng nào, đón lấy Nhuyễn Nhuyễn, con gái ôm cổ cậu làm nũng: "Ba ơi, ba giận rồi ạ?"

Đôi mắt Chung Thần Lạc trống rỗng vô hồn, cậu lắc đầu: "Không."

Một loạt tiếng bước chân vội vàng đến gần, hai người đàn ông vẻ mặt căng thẳng, cản họ lại hỏi: "Xin hỏi mọi người vừa rồi có đi vào phòng bệnh đó không?"

Hoàng Nhân Tuấn khó hiểu: "Sao vậy?"

Nét mặt Chung Thần Lạc càng đơ ra, tay bế Nhuyễn Nhuyễn lại chặt hơn chút.

Huang Renjun chẳng hiểu ra sao, thử giải thích: "Xin lỗi, nhưng chúng tôi không làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, xin đừng hiểu nhầm."

Hai người kia hình như cũng không chắc chắn, trao đổi với nhau bằng tiếng Hàn.

"Nhỡ ra thì sao?"

"Có phải đứa trẻ vào phòng rồi không, trẻ con là khó kiểm soát nhất."

"Dọa phụ huynh chắc hẳn có tác dụng."

Cuối cùng rút mấy tờ giấy trong cặp công văn ra như đã hạ quyết tâm, cứng rắn nói: "Anh cần ký vào giấy thỏa thuận..." Mà không ngờ người trước mặt có thể hiểu hết đoạn hội thoại vừa rồi của hai người.

Hoàng Nhân Tuấn nhíu mày nhìn lướt qua tờ giấy nhưng không nhận: "Thỏa thuận giữ bí mật? Giữ bí mật cái gì?"

"Thân phận của bệnh nhân và tình hình liên quan đã nhìn thấy hôm nay."

Hoàng Nhân Tuấn bực bội: "Nhưng tôi hoàn toàn không biết là ai? Chỉ là một chàng trai, gãy xương, tôi rảnh quá hay sao mà nói với người khác cái này? Nói ra thì ảnh hưởng gì?"

Một người đã thả lỏng nét mặt, nhưng người còn lại chìa tay chỉ vào Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn ác cảm quay đầu đi, Chung Thần Lạc cũng lập tức che chở bé trong lòng.

"Đứa bé cũng vào phòng rồi đúng không? Trẻ con là dễ nói năng lung tung nhất."

Chung Thần Lạc hít một hơi thật sâu, hỏi Nhuyễn Nhuyễn: "Nhuyễn Nhuyễn, ban nãy con vào phòng nhìn thấy gì rồi?"

"Có một chú, đầu gối chú ấy bị thương."

Giọng Chung Thần Lạc hơi run run không tự nhiên: "Con biết chú ấy là ai không?"

Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu: "Con không biết." Bé ôm cổ ba, nói thêm một câu: "Ba từng nói với con rất nhiều người không thích bị bàn tán, Nhuyễn Nhuyễn sẽ không kể cho ai khác chuyện gặp được ở bệnh viện đâu." Bé trợn mắt nhìn người vừa nãy chỉ tay vào mình bằng ánh mắt rất không thân thiện.

Đổng Tư Thành tưởng mình là người chậm nhất, kết quả xuống tầng một đợi cả buổi mới nhìn thấy người. Hoàng Nhân Tuấn mở miệng liền phàn nàn chuyện vừa gặp phải.

Đổng Tư Thành vừa nghe đã biết ngay đang nói ai, bèn nói một câu: "Ồ, anh là bác sĩ điều trị chính của cậu ấy."

Chung Thần Lạc luôn im lặng từ đầu đến cuối, nghe thấy vậy thì nhìn sang, ánh mắt như có đôi phần khó có thể tin và không chịu đựng nổi.

Hoàng Nhân Tuấn tò mò: "Rốt cuộc là ai mà phải căng thế? Sao hai người đó lại còn là người Hàn?"

Đổng Tư Thành tuân theo hai tầng ràng buộc là quy tắc nghề nghiệp và thỏa thuận giữ bí mật, chỉ nói qua quít: "Thì là người nổi tiếng thôi."

Hoàng Nhân Tuấn là người nhà của hai vị bác sĩ, tất nhiên cũng biết chừng mực, không hỏi tiếp nữa.

Mấy người im lặng đi đường, Chung Thần Lạc đột nhiên nói: "Ngày mai em đưa Nhuyễn Nhuyễn sang chỗ mẹ em, không cần phiền anh nữa."

Hoàng Nhân Tuấn không hiểu, nghĩ có lẽ cậu vẫn để bụng chuyện Nhuyễn Nhuyễn đi lạc trong bệnh viện, bèn xin lỗi: "Hôm nay là lỗi của anh, không trông con bé cẩn thận."

Chung Thần Lạc lắc đầu: "Em biết Nhuyễn Nhuyễn đến bệnh viện sẽ như vậy, không trách anh."

Thế là làm sao vậy, Hoàng Nhân Tuấn rối rắm, nhận được điện thoại của Lý Khải Xán mới không nghĩ tiếp nữa.

Hết chương 01.

Chung Nhuyễn Nhuyễn đích thị là thiên thần 😇😇😇


_______
Permission:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sungchen